Edit: Xanh Lá
Có một người cha là đại năng Hóa Thần kỳ, nên dù là ăn hay dùng, Đường Khanh cũng đều được hưởng thứ tốt nhất, khiến cô hết sức hưởng thụ. Đương nhiên, cô cũng không chỉ biết hưởng thụ, bàn tay vàng lần này chính là thân thể tu tiên, có nghĩa mặc kệ cô học công pháp gì cũng đều tiến bộ nhanh đặc biệt, tu luyện công pháp một ngày sẽ không thể nhìn ra ngay hiệu quả, nhưng Thanh Hư Tử là ai, chẳng qua mới một ngày liền nhạy bén nhận ra được sự khác biệt ở cô. Cũng may ông ta không hoài nghi nữ nhi mình bị người ta chiếm thân thể, mà chỉ cực kỳ kiêu ngạo nghĩ, rốt cuộc cũng là nữ nhi mình, nghiêm túc lên dĩ nhiên không thể nào kém hơn những người có thiên phú đó.
Đường Khanh tu luyện một ngày, thực sự có chút mệt mỏi, chỉ là khi cô trở lại trong phòng, lúc này mới đột nhiên nhớ tới nam chính bị cô bỏ quên.
“Không xong rồi, tu luyện quá nghiêm túc, ta đã quên mất cả sự tồn tại của nam chính!”
Hệ thống lại bình tĩnh cực kỳ, “Yên tâm, hệ thống kiểm tra được hắn vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, số liệu các phương diện đều rất bình thường.” Chỉ là vừa nói xong, hệ thống như nhớ tới điều gì, lại có chút nhỏ giọng nói: “Chẳng qua, số liệu đo lường chỉ căn cứ vào mức độ hắc hóa của nam chính trong mỗi thế giới, với những gì mà Kỳ Tu gặp phải ở thế giới này, chỉ sợ hiện tại dù không nguy hiểm đến tính mạng, thì phỏng chừng cũng không chịu nổi.”
Đường Khanh sau một trận cạn lời, cũng không do dự nữa, lập tức gọi ra linh thú tọa kỵ mà người cha Thanh Hư Tử của cô cho – một con Hỏa Diễm Hồng Hồ* – chạy đến sau núi. (*Hồng Hồ tức là cáo đỏ)
Linh thú vốn đã rất trân quý, chẳng qua con Hỏa Diễm Hồng Hồ lục giai này dù có phóng mắt ra toàn bộ Tu Tiên giới cũng không thấy mấy linh thú có thể so sánh với nó, dù sao cũng là quà sinh nhật Thanh Hư Tử tặng cho khuê nữ của mình, tu vi kia khi so với nhân tu (người tu tiên), cũng là ngang với đại năng Hóa Thần kỳ, cho nên địa vị của Hỏa Diễm Hồng Hồ này ở Kiếm Huyền Tông cũng cực kỳ cao.
Chẳng qua so sánh với sức chiến đấu của nó, Đường Khanh thuộc “hiệp hội yêu bề ngoài” lại càng bái phục giá trị nhan sắc của nó hơn, lông toàn thân rực rỡ như lửa, lại xứng với chín chiếc đuôi lớn lông xù màu hỏa hồng, đúng là cực kỳ loá mắt. Nhưng rõ ràng là một con vật đáng yêu, trước mắt lại luôn mang theo một tia cao ngạo.
Phượng Dao trước kia cũng rất thích con Hỏa Diễm Hồng Hồ này, cho nên ánh mắt nó nhìn Đường Khanh, thật ra cũng rất bình tĩnh.
“Hồng Hồ, ta muốn đến linh tuyền sau núi.” Cơn mê muội sắc đẹp qua đi, Đường Khanh cuối cùng cũng nhớ tới sư đệ bị bỏ quên trong góc.
Tốc độ của Hỏa Diễm Hồng Hồ rất nhanh, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ đã đi tới sau núi.
Linh tuyền sau núi có ba con dị thú, tu vi cao nhất trong đó chẳng qua cũng chỉ là ngũ giai, cho nên Hỏa Diễm Hồng Hồ còn chưa xuất hiện, chỉ có khí tức kia thôi cũng đã đủ khiến chúng bò rạp xuống đất, căn bản không dám lỗ mãng.
Xung quanh linh tuyền phong cảnh tuyệt đẹp, điểm duy nhất không hài hòa chính là người ngã trên đất cách đó không xa, máu me đầy mặt.
Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, nhìn vết máu trên mặt hắn, xem ra đã bị thương ít nhất nửa ngày.
Ba con dị thú tuy không phải người, nhưng tu vi cũng coi như cao, sớm đã thông hiểu nhân tính, đối với người tự tiện xông vào trọng địa linh tuyền cũng không đánh chết, chỉ đánh ngất mà thôi, sau đó báo cho đệ tử Giới Luật, chỉ là không rõ vì sao đã qua nửa ngày mà vẫn không thấy ai đến.
Không ai đến đây, đám dị thú cũng lười quản hắn, tuy nói hắn đeo lệnh bài của Kiếm Huyền Tông, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, không giết hắn đã xem như thủ hạ lưu tình. Chỉ là hiện tại, chúng nó lại hối hận, người này rốt cuộc là địa vị cỡ nào, mà lại có thể dẫn lục giai linh thú đến!
Đám dị thú vẫn luôn ở sau núi, mà Phượng Dao cũng chưa bao giờ tới nơi này, cho nên chúng nó không biết cô cũng là bình thường.
Mà trước mắt, sợ bị liên lụy, ba con dị thú cũng chỉ có thể dùng thú ngữ nói chuyện với Hồng Hồ, nói bọn chúng không rõ tình hình này là sao.
Lục giai Hồng Hồ đã thông tiếng người, chỉ là trước nay đều không muốn nói, trước mắt nghe xong lời mấy con dị thú này, thật ra lại khó có lúc mở miệng, “Dao Nhi, bọn họ đã nói nhưng hắn cũng không nghe, nếu có mạo phạm, vẫn hy vọng ngươi có thể tha thứ.”
Đường Khanh tuy biết Hồng Hồ thông hiểu tiếng người, nhưng vừa nghe được tiếng nói thanh lãnh kia, quả thực có thể khiến lỗ tai mang thai đó.
“Ngao, hệ thống, ta đột nhiên tò mò dáng vẻ Hồng Hồ biến thành người.”
“Câm miệng lại, ngươi đúng là cái đồ cẩu háo sắc! Ngoan ngoãn đi theo cốt truyện cho ta!”
Đường Khanh hoàn toàn làm ngơ lời hệ thống, ngược lại tiếp tục nói: “Ôi, ngươi nói xem giọng nó dễ nghe như vậy, sao giọng ngươi lại khô khan như vậy chứ. Giới hệ thống này của các ngươi, không được.”
Hệ thống: Nếu ta có tay, ta nhất định phải đánh ngươi một trận!
Trêu hệ thống xong, Đường Khanh lúc này mới đi đến bên cạnh Kỳ Tu, kiểm tra cho hắn.
Ban đầu còn có tâm tình trêu đùa hệ thống, lúc này vừa kiểm tra, tức khắc sắc mặt cô tối sầm! Cái gì gọi là không lo tính mạng, đây MN chính là cả chân cả tay đều bị đánh gãy! Đối mặt với thiếu niên đáng yêu như vậy cũng hạ thủ được, quả thực phát rồ!
Như nhận thấy được sự tức giận của cô, dị thú càng thêm sợ hãi, khổ nỗi phải là linh thú lục giai trở lên mới có thể nói được tiếng người, nên chúng nó chỉ có thể quay sang cầu cứu Hỏa Diễm Hồng Hồ.
Nhưng còn chưa đợi Hồng Hồ mở miệng, Đường Khanh lại nói trước.
“Là các ngươi đả thương hắn?”
Đám dị thú co rúm lại, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào thiếu nữ đang nói kia.
Đường Khanh nâng chân lên, chậm rãi đi về phía bọn họ, cô vốn cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ lại, cô chợt có một biện pháp khác, đám dị thú đơn thuần, không nhiều toan tính mưu mô như nhân loại. Thân phận hiện tại của Kỳ Tu cực kỳ xấu hổ, tuy trên cuộc tỷ thí tông môn mấy ngày trước có tỏa sáng rực rỡ, nhưng Kiếm Huyền Tông đi theo kiếm đạo, có tiếng bênh vực người mình, hoàn toàn mặc kệ ngươi có thiên phú hay không có thiên phú, chỉ quan tâm ngươi có phải người của ta hay không, trước mắt hắn còn chưa được các vị trưởng lão thu làm đồ đệ, vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp tục làm một đệ tử ngoại môn. Một đệ tử ngoại môn không quyền không thế, dù có bị người ta giết cũng không biết kêu ai, huống chi trên hội tỷ thí kia, người bị hắn đạp dưới chân còn có không ít đệ tử nhập môn chuyên có thù tất báo.
Hiện giờ Kỳ Tu chẳng qua mới là Luyện Khí thượng kỳ, nếu không ai chỉ bảo, e cả đời hắn cũng không đi đến đâu, nhưng đệ tử nhập môn thì khác, bọn họ có sư phụ dạy dỗ, thật sự không được còn có thể dựa vào đan dược gia tăng tu vi, tóm lại sẽ có thể vượt qua hắn, đến lúc đó hắn liền thành con kiến.
Đường Khanh không có khả năng bảo vệ hắn cả đời, nhưng cô lại không cách nào công khai dạy dỗ hắn, nghĩ một chút, tu vi của mấy con dị thú này ngược lại cũng không tồi lắm, hai con tứ giai một con ngũ giai, đó chính là tương đương với Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ của nhân loại.
Trên thế giới này, Nguyên Anh kỳ cũng cực kỳ thưa thớt, toàn bộ Kiếm Huyền Tông ngoại trừ tông chủ cùng Thanh Hư Tử là Hóa Thần kỳ, mấy vị trưởng lão phong chủ khác đều chỉ là Nguyên Anh kỳ, nếu hắn có thể được một dị thú Nguyên Anh kỳ dạy dỗ, tạm thời cũng coi như được lợi.
Đám dị thú thấy thiếu nữ đi tới, trong lòng càng sợ hãi hơn, tuy nói tu vi của thiếu nữ này rất kém, nhưng khổ nỗi quanh thân nàng lại có pháp thuật bảo vệ của đại năng Hóa Thần kỳ, kia chính là Hóa Thần kỳ đó! Một đầu ngón tay là có thể phế chúng nó nha! Sao có thể không sợ! Hơn nữa còn tọa kỵ kia của nàng, quả thực là được cuộc đời ưu ái nha!
Đường Khanh nhìn dáng vẻ sợ hãi của chúng, cảm giác không vui lúc trước cũng bớt đi, “Có muốn sống không?”
Nghe vậy, đám dị thú gật đầu lia lịa, tuy nói chúng không biết nói ngôn ngữ của nhân tu, nhưng đầu thì vẫn biết gật.
Thấy thế, cô lại nói: “Vậy chúng ta làm một giao dịch, chỉ cần các ngươi không nói ra ngoài, ta liền không giết các ngươi.”
Đám dị thú nghe xong, có lý nào lại không chịu.
Cũng may dị thú đầu óc đơn giản, nếu không chỉ với thân phận hiện giờ của chúng nó, nếu như giết thật, xui xẻo chính là Đường Khanh, ngay cả khi cô có Thanh Hư Tử che chở.