Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 102


Ngày còn thơ bé, thứ mà chúng ta để ý còn to lớn hơn cả bầu trời.

Thời thơ ấu Nguyễn Nhuyễn xem truyện tranh mà lớn lên, có thể nói là rất ngây thơ, tràn đầy khát khao một tình yêu nên thơ, mà Thẩm Giáng Niên quá phù hợp với nhân vật trong truyện tranh.

Xuất sắc, xinh đẹp, vòng 1 khủng, dáng chuẩn, ngự tỷ, phóng khoáng như gió....!Nguyễn Nhuyễn vừa gặp đã sa vào trong đó, giống như là đọc được bộ truyện tranh yêu thích của mình và muốn đuổi theo.
Đuổi theo truyện tranh là vì cốt truyện.
Còn theo đuổi Thẩm Giáng Niên là muốn bắt đầu câu chuyện tình yêu của bản thân.
Nhưng mà, hầu hết cô gái nhỏ yêu thích thế giới giả tưởng đều là cô gái rụt rè nhút nhát, cho nên Nguyễn Nhuyễn chỉ dám thầm thương trộm nhớ Thẩm Giáng Niên, không dám bày tỏ, có đôi khi ở trong thế giới của bản thân còn abcxyz Thẩm Giáng Niên.

Đương nhiên, cái abcxyz với Thẩm Giáng Niên đều là như hình ảnh trong sáng xinh đẹp, cùng nhau tay trong tay đi dạo phố đêm, cùng nhau hôn dưới ánh nắng mặt trời trong căn phòng, cùng nhau nấu bữa tối tình yêu....
Nguyễn Nhuyễn vô số lần mơ mộng, sẽ có một ngày nào đó ngẫu nhiên, trong khung cảnh lãng mạn trao nụ hôn đầu cho Thẩm Giáng Niên, vì cô thích cho nên cô sẵn lòng, thế nhưng Tưởng Duy Nhĩ lại....!Nguyễn Nhuyễn đã khóc hai ngày trời.

Thích Tử Quân không biết rõ tình huống, có hỏi ra sao thì Nguyễn Nhuyễn cũng không nói.
"Nguyễn Nhuyễn, ngày mai cậu đi làm được không vậy? Không được thì nói, mình xin nghỉ cho cậu." Thích Tử Quân ngồi trên đầu giường của Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn nằm đó gần cả ngày, và nói với giọng khàn khàn "Không sao." Cô biết ngày mai có cuộc họp, cô cũng thấy trong danh sách nhân sự họp có Thẩm Giáng Niên.

Vì có Thẩm Giáng Niên, nên Nguyễn Nhuyễn vẫn muốn đi.
"Vậy đắp mắt đi." Thích Tử Quân trêu chọc cô, "Còn khóc nữa sẽ không đẹp đâu." Nguyễn Nhuyễn buồn bã ậm ừ.
"Mình làm cháo kê cùng trứng luộc, cậu dậy ăn một chút đi." Thích Tử Quân giơ tay vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn nhớ đến cái ôm của Thẩm Giáng Niên, trong lòng lại có chút đắng cay, cúi đầu không nói chuyện.
Đừng bao giờ đoán tâm tư của thiếu nữ, bởi vì sẽ không thể hiểu được, giống như tình cảm phức tạp của Thích Tử Quân đối với Thẩm Thanh Hoà, Nguyễn Nhuyễn cũng không hiểu được.

Mỗi lần thấy tâm trạng Thích Tử Quân thay đổi, Nguyễn Nhuyễn đều hỏi nhưng mà không tìm ra được nguyên nhân.
Có nhà thì vui vẻ hạnh phúc có nhà thì buồn rầu không vui, nhưng mà buồn rầu không vui thì lại nhiều, thế nhưng hôm nay trong Thẩm phủ lại vui vẻ.
Thẩm Giáng Niên đã ở Thượng Hải một thời gian, muốn ăn sủi cảo nhưng mà không muốn mua loại sủi cảo có sẵn, cho nên chợt nảy ra ý tưởng muốn làm sủi cảo nhân dưa cải chua.

Khi "Ngự Thiện Phòng" với các đầu bếp đến từ Phương Bắc nghe nói sủi cảo nhân dưa chua, lập tức xoắn tay áo lên, "Hôm nay, đến lượt chúng ta biểu diễn rồi."
Thẩm Thanh Hoà còn đang bận, Thẩm Giáng Niên không có việc gì làm, ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà thì muốn quấy lấy người ta, cho nên đành đi vào trong bếp với Nguyễn Duyệt.


Thẩm Thanh Hoà không ngăn cản con người này được, chỉ có thể dặn dò: "Vào đó chơi thôi, đừng làm gì hết." Thẩm Giáng Niên âm ừ hai tiếng, cúi người về phía trước cắn Thẩm Thanh Hoà một cái, "Vậy người ngoan ngoãn làm đi, lát nữa em sẽ quay lại, đừng đổi chỗ khác, mắc công lát nữa không tìm được người nữa."
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà xoa xoa mái tóc cô, "Hậu đậu, vào trong bếp đừng có làm bị thương đó." Thẩm Giáng Niên vâng vâng dạ dạ hai tiếng, ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cô như một đứa trẻ vậy.
Nguyễn Duyệt đợi cô ở cửa, hai người cùng nhau đi vào thang máy, rồi đi qua hành lang, đến phòng bếp.

Vừa đẩy cửa ra, hai mắt Thẩm Giáng Niên lập tức sáng lên, trời ơi, tên tư bản ác bá, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một màn hình phát sóng trực tiếp, mỗi góc của bếp đều được trình chiếu lên trên đó, đồng nghĩ là Thẩm Thanh Hoà ngồi ở đó, lúc nào cũng có thể xem được, "Cái này chủ yếu là để tôi kiểm tra." Nguyễn Duyệt giải thích, "Nhưng mà tôi cũng ít khi xem, những người này, đều đã ở với Thẩm tổng lâu lắm rồi."
Thẩm Giáng Niên gật đầu cảm giác bản thân như bà ngoại Lưu đi lạc vào quan viên lớn.

Đi vào sảnh lớn, cũng có các hướng phân chia, "Muốn làm sủi cảo thì đến khu đồ ăn Đông Bắc." Nguyễn Duyệt giơ tay lên chỉ, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn qua một cái, thật ghê gớm, đừng nói là các món ăn trong nước, đến cả mấy món tây âu cũng có ở đây nữa, "Món ăn nước ngoài, đều do đầu bếp nước ngoài nấu à?"
"Một số thì tuyển ở nước ngoài, đa số thì đều là trong nước, nhưng mà đều là người từng đi du học." Nguyễn Duyệt đi tới trước cửa, in dấu vân tay, cánh cửa mở ra, "Vì để đảm bảo an toàn, ngoài những người có vân tay, thì không ai có thể vào đây được." Nguyễn Duyệt quay đầu lại nhìn, cười cười, "Giáng Niên, cô là người đầu tiên tiến vào nơi này."
Trời ạ, Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy vinh hạnh, "Thẩm tổng đã tới chỗ này sao?" Nguyễn Duyệt suy nghĩ một chút, nói: "Ít khi tới, cô ấy thật sự rất bận rộn, chế độ ăn uống của cô ấy là do tôi phụ trách."
"Không thể không nói...!Thẩm tổng của mấy người thực sự rất có tiền...." Thẩm Giáng Niên khẽ nói, Nguyễn Duyệt cười: "Cũng còn được, thật ra Thẩm tổng khá tiết kiệm, những người làm việc ở đây đều biết Thẩm tổng không thích lãng phí thứ gì."
Đối với các cô đến, đầu bếp vô cùng hoan nghênh hai người, đầu bếp trưởng vì có chút chuyện nên đến hơi chậm, "Trợ lý đặc biệt, xin lỗi, tôi đến chậm." Nguyễn Duyệt xua tay, nhẹ giọng nói: "Không sao, ông bận việc của ông đi, hôm nay bạn của Thẩm tổng muốn làm sủi cảo."
Đầu bếp trưởng tự mình sắp xếp, "Lão Trương, Thẩm tổng không thích ăn vỏ sủi cảo dày, cán vỏ mỏng nhé."
"Yên tâm đi." Lão Trương cười nói.
Thẩm Giáng Niên không biết làm sủi cảo, cho nên được người ta đích thân dạy, Nguyễn Duyệt cũng đi rửa tay, cùng nhau làm sủi cảo.

Bận rộn một hồi cũng mất cả tiếng, Thẩm Giáng Niên thích thú vừa gói sủi cảo vừa đếm.

Sủi cảo gói thì nhiều mà đẹp thì ít, cô chọn cái nào đẹp mà đếm, "Nguyễn Duyệt, Thẩm tổng có thể ăn được bao nhiêu cái trong một bữa?"
"Khó nói lắm." Nguyễn Duyệt cười nói: "Nhưng mà nếu Giáng Niên bao, chắc ăn nhiều hơn mấy cái."
Thẩm Giáng Niên nghe vậy mặt đỏ bừng, luôn cảm thấy Nguyễn Duyệt đã nhìn thấu cái gì, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, mà là âm thầm gói thêm mấy cái, "Tôi muốn tự mình nấu có được không? " Thẩm Giáng Niên hỏi Lão Trương.
"Được chứ." Lão Trương tiếp tục dạy cô, "Trước đun sôi nước, chờ nước trong nồi sôi lăn tăn, khi còn nóng cho sủi cào vào, nếu nồi nhỏ thì không nên cho nhiều một lúc...." Lão Trương nói chuyện đồng thời quan sát phản ứng của Thẩm Giáng Niên, cuối cùng nói, "Dạ dày Thẩm tổng không thích hợp ăn sủi cảo nóng, cô có thể ngâm qua nước ấm, ừm." Lão Trương dừng một chút, cười nói: "Nghe giọng của cô, thì chắc cô là người đến từng phương Bắc nhỉ?"
Thẩm Giáng Niên gật đầu, Lão Trương khá hài lòng vì đã đoán trúng, "Người phương Bắc thích ăn tỏi bằm, vị của Thẩm tổng thiên cay, nhưng mà dạ dày không tốt, nên kiến nghị Thẩm tổng ít ăn cay lại." Lão Trương không nói nhiều, nói đến mức này thì Thẩm Giáng Niên cũng hiểu trong đó có ý gì, "À, được, cảm ơn sư phụ."
Cho nên, Thẩm Giáng Niên giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, bưng sủi cao muốn đi vào trong nấu.

Nguyễn Duyệt vội cản lại, "Đừng lấy, chúng ta đi vào đi, lát nữa sẽ có người mang sủi cảo đến." Lão Trương cũng nói: "Đúng vậy, cô đi vào nấu nước đi, sẽ đưa sủi cảo qua ngay."
Thẩm Giáng Niên liếc nhìn sủi cảo của cô trước khi rời đi, còn nhắc nhở: "Sủi cảo của tôi, đừng có trộn mấy cái khác vào nha." Cô muốn đưa cho Thẩm Thanh Hoà ăn sủi cảo cô làm, cho nên phải cẩn thận nhắc nhở, lão Trương và Nguyễn Duyệt đều bật cười.
"Cái vỏ sủi cảo này, mau gói luôn đi." Thẩm Thanh Hoà bận xong, lập tức nhớ đến Thẩm Giáng Niên, nên đi đến, gương mặt nhỏ kia dính đầy bột mì.


Thẩm Thanh Hoà giơ tay, lau bột mì trên mặt cho cô, Thẩm Giáng Niên cười ha ha, "Trưởng quan, em gói sủi cảo cho người, gói 30 cái lận!" Cô giơ ba ngón tay lên, Thẩm Thanh Hoà khen: "Lợi hại vậy sao, nhưng mà tôi ăn không nhiều lắm."
"Còn có em mà, còn có em, chúng ta cùng nhau ăn." Thẩm Giáng Niên nhìn mặt Thẩm Thanh Hoà, vui vẻ vô cớ, "Em đi nấu nước." Cô nóng lòng muốn thử, chạy đi, nấu sủi cảo cho người cô thích.

Tay Thẩm Thanh Hoà còn ở trong không trung, nhịn không được cong môi lên cười, trong nhà thêm một người, càng có thêm nhiều sinh khí.
Thẩm Giáng Niên rất vui, Thẩm Thanh Hoà có thể cảm nhận được, lúc Thẩm Giáng Niên nấu nước sôi, trong miệng còn ngân nga giai điệu, trạng thái hoàn toàn khác lúc chưa vào trong bếp.

Thẩm Thanh Hoà dựa người ở cửa, nghe thấy tiếng kêu kiều mị, Thẩm Thanh Hoà lập tức đứng thẳng người, xoay người đi vào, "Sao thế?" Một loạt động tác dứt khoát.
Thẩm Giáng Niên cười ngượng ngùng, "Sủi cao hỏng...." Thẩm Thanh Hoà nhìn lướt qua, không chỉ hỏng một cái, Thẩm Giáng Niên xoa xoa tai, khó hiểu, "Chắc lúc bóp em bóp hơi chặt, hoặc là gói chưa chặt lắm, mấy cái hỏng để em ăn."
"Sủi cảo sắp chín, lớp vỏ cũng mềm, em nhẹ chút." Thẩm Thanh Hoà nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô, lại khuấy mạnh vài cái, chắc là hỏng càng nhiều hơn nữa.

Thẩm Giáng Niên vâng vâng hai tiếng, "Như vậy sao?" Cô cũng không dám động nữa, Thẩm Thanh Hoà đứng sau lưng cô, thân thể vô tình dán sát vào, giơ tay nắm lấy cổ tay cô, môi như ở bên tai, thì thầm, "Như thế này~ đảo về một phía~" Thẩm Thanh Hoà lôi kéo tay cô theo, tim Thẩm Giáng Niên nóng lên, tâm tư không còn bên sủi cảo nữa, hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của Thẩm Thanh Hoà, rồi lại li3m môi mình, có chút khát, muốn hôn.
Ánh mắt ấm áp của Thẩm Thanh Hoà rơi xuống, ánh mắt Thẩm Giáng Niên hơi giương lên, bốn mắt chạm vào nhau....!Gương mặt Thẩm Giáng Niên hơi ửng hồng, trong mắt toả ra khát vọng.

Thẩm Thanh Hoà hiểu ý, hôn lên môi cô, niết cổ tay, "Sủi cảo chín rồi." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, tay chân luống cuống.
"Ăn sủi cảo thôi!" Thẩm Giáng Niên trần qua nước ấm một lần, sau đó mang ra.
"Em thích ăn tỏi bằm phải không?" Thẩm Thanh Hoà cũng cất máy tính đi, ăn cũng ra dáng ăn.
"Hôm nay, em ăn giống người, ăn cay." Thẩm Giáng Niên đặt chén xuống, mỗi bên một cái, "Người ăn tương với dấm chứ?"
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà cầm chén của Thẩm Giáng Niên đặt bên cạnh mình.
Thẩm Giáng Niên quay lại lấy dấm và nước tương, nhìn thấy hai cái chén đặt cạnh nhau, mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ biết bao.
Thẩm Thanh Hoà vừa cầm thìa gia vị lên múc một thìa ớt, Thẩm Giáng Niên lập tức ngăn cô lại: "Này, nhiều quá rồi, cho em đi." Sau đó nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, hất vào chén của cô, thế là hầu hết ớt trên thìa đã ở trong chén cô rồi.
Thẩm Thanh bất đắc dĩ, Thẩm Giáng Niên cười nói: "Dạ dày của người không tốt, bớt ăn cay lại." Cảm giác bị người khác quản, thật ra cũng không tồi.

Thẩm Thanh Hoà gắp một cái sủi cảo, Thẩm Giáng Niên nhìn cô lo lắng, Thẩm Thanh Hoà chấm nước chấm, "Sao em không ăn?"
"A? Em xem người ăn đã." Thẩm Giáng Niên sợ ăn không ngon...!thật ra cô đã quên mất, ngoại trừ gói sủi cảo ra thì nguyên liệu đều do đầu bếp làm, cho nên không có chuyện ăn không ngonn, "Người ăn thử đi." Thẩm Thanh Hoà cắn một miếng, Thẩm Giáng Niên mở mắt to nhìn, "Sao rồi."
"Ăn ngon lắm." Thẩm Thanh Hoà nói, "Em ăn thử đi."
Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, ăn một cái, rất ngon, nhưng cũng không khoa trương như vậy, "Em thấy cũng bình thường thôi.


Có thật sự ngon không đó?" Cô nghi ngờ hỏi Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà cầm một cái mới, cắn một nửa, ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên nghiêng người sang: "Em muốn ăn cái của người."
"Tôi cắn qua rồi."
"A~" Thẩm Giáng Niên há miệng ~ ý bảo Thẩm Thanh Hoà mau đút cho cô.
Càng ngày càng giống thú cưng, đũa của Thẩm Thanh Hoà đang từ từ đưa về phía cô, lông mi của Thẩm Giáng Niên chớp chớp, thật đáng yêu.

Sủi cảo ngay lập tức đến bên miệng, Thẩm Giáng Niên tưởng đâu là sắp ăn được rồi, nào ngờ Thẩm Thanh Hoà dời đũa đi, nghiêng người hôn cô một cái, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, Thẩm Thanh Hoà đưa đũa đến, "Há miệng ra~" Miệng nhỏ Thẩm Giáng Niên hé mở, ăn sủi cảo.
"Ăn ngon không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi cái người đến tai cũng hồng.
"Ăn rất ngon." Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhai, tai đỏ bừng như muốn bốc cháy, sớm muộn gì cô cũng bị Thẩm Thanh Hoà trêu chọc đến chết.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà hình như khá tốt, giơ tay xoa tóc cô, "Vậy ăn nhiều vào." Thẩm Giáng Niên cảm thấy thật may, là cô không có ăn tỏi, chứ nếu không cái hôn này sẽ nồng nàn mùi tỏi, biết đâu Thẩm Thanh Hoà lại ghét bỏ cô.
Thẩm Thanh Hoà ăn được 5 cái rồi bỏ đũa xuống, Thẩm Giáng Niên không chịu, "Ăn thêm mấy cái nữa đi mà." Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, "Em ăn đi."
"Vậy ăn thêm một cái nữa thôi." Thẩm Giáng Niên năn nỉ, "Em gói một mớ, đếm từng cái một, người lại không chịu thị thẩm bọn chúng, sẽ làm bọn chúng mất đi ý nghĩa sủi cảo." Người này, đúng là gì cũng nói được, Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, lại ăn thêm một cái.
Thật ra không phải là không thể ăn được nữa, nhưng mà do Thẩm Thanh Hoà có thói quen ăn ít, cho nên dạ dày cũng quen thế.

Nhưng bởi vì Thẩm Giáng Niên làm nũng, thế là cô lại ăn thêm 3 cái, "Còn lại mấy cái, để lại cho em thị tẩm đó." Thẩm Thanh Hoà bắt chước giọng điệu của cô.
"Thẩm quan đại nhân, người như vậy không được nhé.

Em đã thị tẩm 13 cái, người thị tẩm 8 cái thôi." Thẩm Giáng Niên lâu rồi chưa ăn sủi cao nhân dưa cải, lại thêm tự bản thân gói sủi cao, thêm luôn ăn cùng với Thẩm Thanh Hoà, vui vẻ cho nên ăn mới được nhiều.
"Đúng rồi, Thẩm quan tiểu nhân thật lợi hại." Tâm trạng Thẩm Thanh Hoà tốt lập tức trêu đùa với cô.
Sau khi ăn xong, trời cũng dần tối, "Trưởng quan, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Thẩm Giáng Niên còn chưa từng cùng đi dạo với Thẩm Thanh Hoà trên đừng phố, tâm tư giống như một thiếu nữ vậy.

Thẩm Thanh Hoà nghĩ nghĩ, ở trong nhà cũng cả ngày rồi, đi ra ngoài hóng gió cũng không tôi, "Được."
Phòng thay đồ của Thẩm Thanh Hoà tách biệt với phòng của Thẩm Giáng Niên, lúc đang chọn quần áo, định mặc áo khoát, thì nhận được tin nhắn WeChat.
Tiểu Lãng Cuốn: Trưởng Quan, hôm nay người mặc gì thế?
Thẩm Thanh Hoà cân nhắc một lúc, sau đó hỏi: Em mặc gì?
Tiểu Lãng Cuốn: Em muốn mặc đồ thoải mái, áo hoodie, đợi tí em thay cho người xem.
Ngay sau đó, tiểu lãng cuốn gửi đến một tấm ảnh, cô mặc một cái áo hoodie màu trắng, cố tình đội mũ lệch sang một bên, xộc xệch, nụ cười trên gương mặt ấy đã khắc sâu vào tim Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà cong môi cười, dùng ngón tay vuốt v e người trên màn hình, trả lời: Đẹp lắm.
Tiểu Lãng Cuốn: [Xấu quắc] [Xấu quắc]
Thẩm Thanh Hoà từ bỏ lấy áo khoát, chọn chiếc áo hoodie, hôm nay quay về thời thiếu nữ vậy, Thẩm Giáng Niên mặc áo màu trắng vậy thì cô mặc áo màu đen.

Lúc hai người gặp nhau ở phòng khách, Thẩm Giáng Niên ngây người, phong cách mảnh khảnh khiến vòng eo thon thả của Thẩm Thanh Hoà càng thêm quyến rũ.


Giống như cô, cô ấy mặc quần jean, điều khiến người ta ngây ngất đó chính là gương mặt xinh đẹp kia, nhờ cái áo hoodie màu đen kia mà gương mặt kia càng thêm trắng.

Thẩm Giáng Niên không nhịn được, bắt đầu si mê.
"Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà đưa tay ra, Thẩm Giáng Niên nắm chặt, người như trong mộng, "Thẩm Thanh Hoà, nếu người cứ cưng chiều em thế này, em sẽ bay lên trời mất." Thẩm Thanh Hoà nắm tay cô, đặt vào trong túi, "Ở trong lòng bàn tay tôi nè."
"Em muốn đi xem phim." Hai người đi dọc theo con đường về phía trước.

Trong nhà Thẩm Thanh Hoà có rạp chiếu phim, nhưng mà Thẩm Giáng Niên thích xem ở ngoài hơn, cô ước gì có thể thông báo với toàn thế giới, Thẩm Thanh Hoà là của cô! Ha ha ha!
"Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà hôm nay phá lệ mà cưng chiều, Thẩm Giáng Niên muốn gì cô đều cho hết.
"Hiện tại đang có chương trình, xuất trình thẻ học sinh có thể mua vé giảm giá 50%." Người bán vé nói với Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà có chút xấu hổ, "Không cần giảm giá." Cho dù cô có đội nón, cũng không đến mức trẻ tuổi như thế chứ, mấy người trẻ tuổi ngày nay thực sự có thể "nói chuyện".

Thẩm Giáng Niên ở bên cạnh cười đến suýt nữa thì co giật, sau khi lấy vé còn trêu chọc Thẩm Thanh Hoà: "Người đẹp, người học trường cấp ba nào vậy?"
"..." Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ gõ trán cô, "Em a."
"Người đẹp à, đừng có gõ đầu em nữa, em là sinh viên đó, là học tỷ đó."
"Lại không ngoan nữa rồi~" Thẩm Thanh Hoà vừa bất đắc dĩ vừa lại cưng chiều, Thẩm Giáng Niên cười rất vui vẻ, "Mắc cười thật đó, người nói không cần vé giảm giá, làm người bán đỏ cả mặt."
Thẩm Thanh Hoà lắc lắc đầu, Thẩm Giáng Niên kéo Thẩm Thanh Hoà đi mua coca và bắp rang, người chê cười người ta giờ cũng bị cười, "Có thẻ học sinh, có thể giảm giá 50%." Lần này, là Thẩm Thanh Hoà cười, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, "Tôi là người lớn." Chàng trai bán hàng thẹn thùng, "Xin lỗi~"
Hai người xem bộ phim thanh xuân, cũng không hay lắm, nhưng điều khiến Thẩm Giáng Niên thích chính là cả buổi, các cô đều tay trong tay, khi thấy diễn viên trên màn ảnh lén hôn, Thẩm Giáng Niên ra vẻ thì thầm với Thẩm Thanh Hoà, sau đó lén hôn tai người ta.

Thẩm Thanh Hoà chỉ véo lòng bàn tay cô cảnh cáo, nhưng cũng không cản, Thẩm Giáng Niên làm mãi không biết mệt, cuối cùng làm càn kéo Thẩm Thanh Hoà qua tới, bản thân thì gối đầu lên vai người ta cười cười, cười đến mức muốn khóc.
Đây là mơ sao? Thế thì không cần tỉnh lại, tôi yêu người này đến thế, trong tim đều là người ấy, thậm chí bản thân không còn là chính mình nữa rồi.
Bộ phim có kết cục bi thảm, Thẩm Giáng Niên có chút đau lòng, trong phim nói, hơn nửa phần tình đầu đều là mối tình thất bại, Thẩm Thanh Hoà là tình đầu của cô, cô không được thất bại.
"Chúng ta chụp ảnh đi." Ở trước cửa rạp chiếu phim, Thẩm Giáng Niên giơ điện thoại lên, Thẩm Thanh Hoà không muốn chụp ảnh đứng yên không động, Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu qua, "Trưởng quan, người cách xa em quá~" Thẩm Thanh Hoà tựa đầu qua, thế là vui vẻ chụp hình, cơ thể dựa vào nhau, đầu tựa vào nhau, cùng nhìn về một hướng, trong mắt tôi có người, trong mắt người có tôi.
Giây phút này, là giây phút hạnh phúc nhất thế gian, chỉ có lẫn nhau.
Lúc này, đột nhiên muốn hôn môi, Thẩm Giáng Niên nắm tay áo Thẩm Thanh Hoà, khẽ nói, "Muốn hôn người."
Người ở đây nhiều như thế, hôn không được, Thẩm Giáng Niên biết.
Đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà, giống như ánh sao sáng, làm lu mờ mọi thứ xung quanh cô.

Thẩm Thanh Hoà đội nón áo hoodie lên, rồi nghiêng người giúp Thẩm Giáng Niên đội nón lên.

Giữa không gian nón rộng, Thẩm Thanh Hoà kéo dây nón cô lại, cơ thể áp sát vào, chớp mắt một cái, Thẩm Thanh Hoà đã hôn môi cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi nói: "Cảm ơn em.".

Bình Luận (0)
Comment