Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 114


Ngàn tính vạn tính, tính sót một chuyện.

Lục Mạn Vân không ngờ khi hỏi câu này thì bị Thẩm Thanh Hoà hỏi ngược lại, cho nên, Lục Mạn Vân hỏi tiếp: "Vậy là, cháu thích con bé sao?"
"Xét về ngoại hình, em ấy xinh đẹp; về phẩm chất bên trong, em ấy có nội hàm; về năng lực, em ấy rất ưu tú; còn về dáng vóc, thì em ấy hơn cả khối người." Thẩm Thanh Hoà khen ngợi Thẩm Giáng Niên với giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng, "Cho nên, một người vừa có nội có ngoại, tài sắc vẹn toàn, chẳng lẽ không nên được thích sao ạ?"
....!Lời này, rõ ràng là để đối nghịch với Lục Mạn Vân, thế nhưng mà nghe xong...!cảm thấy lại dễ nghe thật.

Có lẽ, mỗi một bà mẹ đều không thể tránh cái thói xấu là, nghe con gái được khen, thì nở mày nở mặt.

Hơn nữa, trong mắt Lục Mạn Vân thì Thẩm Giáng Niên là một cô con gái hoàn hảo.

Phải biết rằng, tài sắc của con gái bà đều được truyền thừa từ bà, thứ duy nhất không kế truyền được chính là tài nghệ nấu nướng.

Ông trời cũng công bằng thật, lại kế truyền được tài nấu ăn của Thẩm Vạn Thành, nấu cái gì cũng nấu lâu lắc lâu lơ, đừng nói tới là ăn ngon hay không.

Ý thích mà Thẩm Thanh Hoà nói có vẻ không phải là kiểu ý thích mà bà ấy nghĩ, nghĩ thế này khiến Lục Mạn Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dò xét, "Cô từng nói, Tiểu Niên sẽ kết hôn sinh con." Thẩm Thanh Hoà cong mày cong mặt, tựa như cười, "Giáo sư Lục, chuyện này, cô nói với cháu những thứ này không có ý nghĩa cho lắm."
Câu trả lời này, giống như đang vòng vo, Lục Mạn Vân dứt khoát nói rõ, "Thẩm Thanh Hoà, cháu nói thật với cô đi, cũng không cần lòng vòng nữa, cháu thích Thẩm Giáng Niên theo kiểu kia không?"
"Nếu nói không có, chắc chắn cô cũng không tin." Thẩm Thanh Hoà thẳng thắn, khiến Lục Mạn Vân nghẹn, "Trước kia, cô từng hỏi cháu, cháu...."
"Giáo sư Lục, trước kia, là cô đang thử cháu." Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế sô pha, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, nhắc lại: "Chuyện của Thẩm Giáng Niên, cháu sẽ không hỏi, em ấy là người trưởng thành, có quyền được quyết định."
Lục Mạn Vân mím môi, không vui lắm, Thẩm Thanh Hoà tiếp tục nói: "Như cô đã nói, Thẩm Giáng Niên sẽ kết hôn sinh con, nếu em ấy thật sự muốn thế, cháu cũng sẽ không ngăn trở em ấy." Lời này, có thể hiểu được, Thẩm Giáng Niên muốn làm gì, không phải do cô kiểm soát.
Lục Mạn Vân nhíu mày, nhấp một ngụm cà phê, thật đắng, biểu cảm càng không vui.

Giọng điệu Thẩm Thanh Hoà hoà hoãn lại nói, "Thực ra, Thẩm Giáng Niên cũng không biết, cháu thích em ấy."
"Con bé đâu có khờ, chẳng lẽ không cảm giác được à?" Lục Mạn Vân tức giận dỗi lại.
"Những người đang yêu đều là kẻ ngốc, lời này có chút đúng." Thẩm Thanh Hoà dường như rất hiểu rõ tâm tư của Thẩm Giáng Niên, "Em ấy ở bên cạnh cháu, luôn ngây ngốc...!à...!nhưng mà cũng rất đáng yêu." Câu khen này của Thẩm Thanh Hoà, Lục Mạn Vân không thích, "Vậy cháu định khi nào mới để con bé biết?"
"Tạm thời sẽ không."
"Vậy sau này thì sao?"
"Sau này à?" Thẩm Thanh Hoà dường như lặp lại câu hỏi kia, "Sau này, biết đâu được em ấy không thích cháu nữa, sống ở hiện tại quan trọng hơn."
Lục Mạn Vân không chút nói không nên lời, bà biết, với tình cách của Thẩm Thanh Hoà, không thể dùng lời tạo áp lực được, nhưng mà cứ thế mà buông tha cho Thẩm Thanh Hoà, thì bà không cam chịu, "Con gái của cô, không thể ở bên phụ nữ."

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Lục Mạn Vân nhấn mạnh, "Cho nên, mong cháu đừng thích con gái của cô, nếu tạm thời không định để con bé biết thì đừng bao giờ để con bé biết."
"Giáo sư Lục." Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, cũng đến lúc sắp phải trở lại, "Mấy chuyện này, thật ra không cần cô nói với cháu." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắc sắc bén của Lục Mạn Vân, cô cười nói: "Cô chắc hẳn biết rõ, những lý do từ cô sẽ không thay đổi được suy nghĩ của cháu, cháu là một người trưởng thành, hơn nữa cũng đã sắp bước vào tuổi tứ tuần.

Suy nghĩ không dễ dàng mà thay đổi."
Lục Mạn Vân nghẹn lời, ấn tượng tốt về Thẩm Thanh Hoà dần phai nhạt, Thẩm Thanh Hoà cũng không vì thế mà dừng lại, "Không thể nói là sóng gió nào cháu cũng đã trải qua, nhưng mà, kiểu uy hiếp từ phụ huynh, đối với cháu mà nói chẳng có ý nghĩa gì, cháu không để Thẩm Giáng Niên biết được trong lòng cháu có em ấy, đây cũng điểm mà trong lòng cháu đã tự cân nhắc." Lục Mạn Vân cau mày, Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói, "Nhưng mà, cô đừng lo lắng, cháu sẽ không dễ dàng nói ra chữ thích, với cháu mà nói, chữ đó không có trọng lượng."
Lục Mạn Vân vẫn cau mày, Thẩm Thanh Hoà thay đổi hai góc độ, "Nói cách khác, trước khi cháu chính thức hẹn họ với em ấy, nếu như cô có thể tìm được cho em ấy, hạnh phúc mà em ấy muốn, cháu sẽ thật lòng chúc phúc cho em ấy." Lục Mạn Vân nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hoà, hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên ạ." Thẩm Thanh Hoà ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh, "Nếu có một ngày, cháu lựa chọn ở bên cạnh em ấy, đương nhiên là lúc cháu có thể cho em ấy hạnh phúc mà em ấy muốn." Giọng điệu của cô rất nhe, nhưng mà trong lòng Lục Mạn Vân là một gánh nặng, "Giáo sư Lục, cháu còn có công việc, không có nhiều thời gian, hôm nay chắc đến đây, có thời gian chúng ta lại nói tiếp, cô thấy được không?" Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, đã gần hai tiếng.
"Cháu đi trước đi." Lục Mạn Vân vẫn thể hiện sự lịch sự, "Bận tới mấy cũng chú ý sức khoẻ." Thẩm Thanh Hoà ngớ người, sau đó cười, "Cảm ơn ạ." Lục Mạn Vân thấy Thẩm Thanh Hoà đi đến chỗ quầy thu ngân, thấy cô nói chuyện với nhân viên nhìn sang chỗ bà, Lục Mạn Vân cũng đứng dậy, "Để cô thanh toán." Thẩm Thanh Hoà xoay người nói, "Không cần, chỗ này là quán cà phê của tập đoàn Nhã Nại, cháu chỉ dặn bọn họ một chút, để cô ngồi ở đây thêm nữa." Thẩm Thanh Hoà cũng không muốn mối quan hệ của cô và Lục Mạn Vân quá căng thẳng, cho nên, đã bán thông tin cho bà ấy, "Thẩm Giáng Niên đang ở tập đoàn Nhã Nại, bữa trưa, cô có thể hẹn em ấy ăn trưa ở đây." Sắc mặt Lục Mạn Vân không tốt lắm, đứa nhỏ này, đang ăn vạ người ta đây.
Thẩm Thanh Hoà rời đi, Lục Mạn Vân vẫn còn ngồi trong quán cà phê, sắc mặt nghiêm trọng, bởi vì tình huống không mấy lạc quan.

Theo lời của Thẩm Thanh Hoà, chuyện cô ấy muốn làm, Lục Mạn Vân không có khả năng ngăn cản, sau đó nghĩ về con gái của bà, Lục Mạn Vân càng bất lực, với tính cách của Thẩm Giáng Niên, nếu như đã nghiêm túc rồi thì đến cả ba mẹ cũng hết cách với cô, có lẽ chỉ có mẹ của bà Quan Chi Viện mới có tác dụng.

Nhưng mà mẹ bà cũng đã lớn tuổi rồi, Lục Mạn Vân không muốn mẹ mình nhọc lòng, bây giờ, cơ hội duy nhất mà bà có thể bắt được, chính là trước khi con gái đi lệch hướng, phải kéo nó đi đúng quỹ đạo.

Hiện tại, phải tách Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên, chỉ cần thời gian tiếp xúc ít hơn, mối quan hệ tự nhiên phai nhạt, cho nên, bà cần phải đi du lịch, còn phải nhắc đến chuyện này.

Lục Mạn Vân cân nhắc, có nên gọi điện thoại cho Thẩm Giáng Niên ra ăn trưa không, điện thoại đã cầm lấy rồi nhưng với đứa nhóc tinh quái kia, chắc chắn sẽ hoài nghi tại sao bà đột nhiên xuất hiện ở CBD, đặc biệt là Thẩm Thanh Hoà còn mới quay lại, này cũng quá rõ ràng rồi.
Được rồi, nhịn một chút, Lục Mạn Vân ngồi trong quán cà phê, đến cà phê cũng lạnh.

Nhân viên ân cần, mời bà thêm một ly, nhưng mà Lục Mạn Vân không uống không được nữa.

Mà không uống thì trong lòng lại khó chịu, càng nghĩ càng nghẹn, Thẩm Thanh Hoà cũng chẳng phải người tốt lành gì, người này...!coi như là số phận an bài đi.
Thẩm Thanh Hoà đi về, quả nhiên Thẩm Giáng Niên không còn ở trong văn phòng của cô, cô cũng có đoán được, nhưng mà bỗng nhiên trong lòng có chút trống rỗng.

Thẩm Thanh Hoà vừa ngồi xuống, Nguyễn Duyệt đã đến gõ cửa, đứng ở cửa nói, "Thẩm tổng, ngài đã về rồi ạ."
Thẩm Thanh Hoà ngước mắt nhìn cô ấy: "Ừm, sao rồi?" Nguyễn Duyệt còn chưa trả lời, thì phía sau có một cái đầu nhỏ thò ra, Thẩm Giáng Niên cong mày cười, mấp máy môi nhưng không thành tiếng: "Người đã về rồi~" Đôi mắt cong như ánh trăng.

Thẩm Thanh Hoà bật cười, Nguyễn Duyệt sửng sốt, xoay người lại thấy Thẩm Giáng Niên, đã hiểu rõ, xoay người nói: "Tiền tổng nói có thể ăn trưa, nhưng không muốn đi lại nhiều, ngài xem thử sắp xếp ở nhà hàng công ty được không? Phía bên Tưởng tổng, đã cho xe đi đón, còn 15 phút nữa sẽ đến."
Thẩm Giáng Niên đi vào trong, ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn chờ Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cười, ừ một tiếng: "Được, khi nào Tưởng tổng đến nơi thì gọi cho tôi, cô ra ngoài trước đi." Nguyễn Duyệt liếc mắt nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, rồi đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên đi đến cửa, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Không được khoá cửa." Cạch một tiếng, Thẩm Giáng Niên đã khoá cửa rồi, nịnh nọt nói: "Khoá 10 phút thôi." Rồi lập tức chạy đến cạnh người ta, "Cuối cùng, người cũng quay lại."

"Nãy giờ làm gì?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, chút trống rỗng vừa rồi đã được lấp đầy.
"Nhớ người."
"Ngoài nhớ tôi ra thì sao?"
"Vẫn là nhớ người." Thẩm Giáng Niên rất muốn sáp lại gân Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà ngại vì ở trong phòng làm việc của Thẩm Thanh Hoà, với lại đang ban ngày, cho nên vẫn giữ khoảng cách nhất định, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn, giọng nói có chút uỷ khuất, "Nhớ người đến mức khó chịu, cho nên em đi tìm Nguyễn Duyệt."
Thẩm Thanh Hoà ngồi trên ghế sô pha, giơ tay lên, ngoắc ngón tay một cái, "Lại đây." Thẩm Giáng Niên e thẹn, nhưng mà rất muốn dựa qua, vốn dĩ cũng rất muốn rồi.

Thẩm Giáng Niên vừa đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà đã giơ tay ôm lấy eo cô, thế là Thẩm Giáng Niên ngã vào lòng Thẩm Thanh Hoà, bộ dáng như cô chim nhỏ nép vào người Thẩm Thanh Hoà.
Đây là tình tiết chỉ có trong phim truyền hình phải không? Tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn, cô xấu hổ không dám nhìn Thẩm Thanh Hoà.

Chân của Thẩm Thanh Hoà giật giật, Thẩm Giáng Niên lắc lư, theo bản năng bám chặt vào người Thẩm Thanh Hoà, không biết nên nói gì.
Thẩm Thanh Hoà giơ tay, dùng đầu ngón tay nhéo cằm cô, hai người mặt đối mặt, Thẩm Giáng Niên không dám nhìn vào mắt Thẩm Thanh Hoà, đôi mắt kia, thực sự quá đẹp, "Nhìn tôi." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng, nhưng mà chứa đầy uy nghiêm.
Nói cách khác, Thẩm Giáng Niên nguyện ý phục tùng Thẩm Thanh Hoà như vậy, cho nên mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn nhướng mắt nhìn đối phương, nhưng chỉ dám nhìn mấy giây rồi cụp mắt xuống, "Người thế này~ khiến tim em đập rất nhanh~" Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, giọng nói có chút run rẩy.
"Như thế này thì sao?"Môi Thẩm Thanh Hoà đột nhiên phủ lấy cô.
Thế giới bỗng trở nên rực rỡ sắc màu, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt..

Bình Luận (0)
Comment