Lúc Thẩm Thanh Hoà quay lại, Thẩm Giáng Niên vẫn còn ngây người, cho đến khi Thẩm Thanh Hoà vẫy tay trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên mới định thần lại, Thẩm Thanh Hoà hỏi: "Đang nghĩ gì thế?" Thẩm Giáng Niên ngước mắt, quen nhau lâu như vậy, nhìn người này bây giờ vẫn khiến lòng cô xao xuyến.
Đúng vậy, một người xuất sắc như vậy, làm sao có thể chỉ có một mình cô xao xuyến cơ chứ? Thẩm Giáng Niên lắc đầu, cong khoé môi, giống như đang cười.
Thẩm Thanh Hoà lướt mắt nhìn thoáng qua biểu cảm của cô, chỉ cần một cái chớp mắt thôi, nhưng lại nhìn thấy cô rồi nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Ừ, đừng suy nghĩ lung tung.
Thẩm Giáng Niên mở hộp cơm ra, "Người thấy chưa, ở trên có trứng chiên hình trái tim, đẹp không?" Thẩm Giáng Niên cố gắng hết sức biểu hiện ra đang vui vẻ, nhưng mà....
"Em sao thế?" Thẩm Thanh Hoà chống cằm nhìn hộp cơm, "Muốn tôi đoán xem, cái nào em làm hả." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, xấu hổ nói, "Vậy người đoán đi." Dù sao chẳng có cái nào là cô làm hết.
"Em tự đóng vào hộp cơm." Thẩm Thanh Hoà nói, hàm ý rất rõ ràng.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu, thành thật thừa nhận, "Là em nhờ bạn làm giúp, em nấu vẫn chưa ngon lắm."
"Phải có tự tin vào bản thân." Những lời động viên của Thẩm Thanh Hoà, đến tai Thẩm Giáng Niên, luôn mang một ý nghĩa khác.
Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên phải tự tin vào bản thân cô, nhọc lòng chi cái người Ngô kia là ai, bây giờ, Thẩm Thanh Hoà đang ở cạnh cô.
"Em đút người ăn." Thẩm Giáng Niên cầm đũa, "Người muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Thẩm Thanh Hoà không từ chối Thẩm Giáng Niên đút cho ăn, Thẩm Giáng Niên tách trứng chiên trái tim ra, còn lấy một ít cơm.
Thẩm Thanh Hoà nhai rồi nuốt xuống, sau đó cầm đũa gắp nốt nửa quả trứng còn lại, "Em muốn ăn không?"
"A~" Thẩm Giáng Niên hé cái miệng nhỏ nhắn, Thẩm Thanh Hoà đút cho cô, thậm chí còn giơ tay lau khóe môi cô, nơi được đầu ngón tay chạm vào đều tê dại, "Em muốn ăn tôm." Thẩm Thanh Hoà đối xử với cô, chắc chắn là có để tâm, nhưng mà không phải để tâm cô nhất, cô không biết nữa.
Thẩm Thanh Hoà gắp tôm đút cho Thẩm Giáng Niên, mỗi lần đút, mắt đều nhìn cô, ôn nhu như nước, khiến người ta quên ăn cơm, "Không ăn mà nhìn cái thì thế?" Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà gõ nhẹ lên trán Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên rút lại suy nghĩ của mình, mỉm cười, tron lòng có chút cay đắng, "Nhìn xem sao người lại quyến rũ như thế." Cô bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, không buông ra được.
"Có câu nói, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi."
"Vậy người thừa nhận, em tình nhân của người à?" Thẩm Giáng Niên thuận thế hỏi theo, còn mang theo giọng điệu cười đùa.
"Em là tiểu lãng cuốn của tôi." Thẩm Thanh Hoà gắp một miếng thịt cùng với cơm, "Há miệng~" Thẩm Giáng Niên đang nhai, không tiện nói chuyện, cô và Thẩm Thanh Hoà nhìn nhau một giây, sau đó cảm thấy ngại ngùng không dám nhìn thêm nữa.
Tiểu lãng cuốn cũng tốt, ít ra, Thẩm Thanh Hoà thừa nhận, cô là của người này.
Suy cho cùng, cô không thích cái từ tình nhân gì đó, cô thích chữ người yêu hơn, hay phu nhân gì đó.
Trong lúc ăn, Thẩm Giáng Niên thuận miệng hỏi chuyện công việc với Thẩm Thanh Hoà, nhắc tới Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Giáng Niên mới nhớ đến chuyện Nguyễn Nhuyễn sinh bệnh, "Nguyễn Nhuyễn vẫn còn ở nhà nghỉ ngơi." Thẩm Thanh Hoà rất ít khi nói chuyện về người khác, về điểm này, Thẩm Giáng Niên rất hài lòng, Thẩm Thanh Hoà không thích ngồi tán dóc.
"Tần Thư sao rồi?" Đối với bạn của Thẩm Giáng Niên, coi như Thẩm Thanh Hoà phá lệ mà quan tâm nhiều hơn, Thẩm Giáng Niên ghen tị nói: "Người cũng còn nhớ tới cậu ấy nữa." Thẩm Thanh Hoà cười, "Nói nhảm, cô ấy là bạn của em."
"Người quan tâm tới em là đủ rồi." Thẩm Giáng Niên vòng qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, dựa vào người cô ấy, rồi gối đầu lên vai Thẩm Thanh Hoà, "Nhớ người, nhớ người, rất nhớ người."
"Chẳng phải ở ngay trước mắt em sao."
"Mỗi một phút một giây luôn nhớ đến, khi không ở trước mắt em, em càng nhớ hơn." Dù sao, cũng đang không nhìn mặt nhau nói chuyện, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, nói mấy lời yêu thương, thật ra, những lời này đều thật lòng, "Người có nhớ em hay không, một chút thôi cũng được." Mỗi lần nói đến vấn đề này, đều sợ làm Thẩm Thanh Hoà khó xử, cho nên phải thêm giới hạn vào.
"Có." Thẩm Thanh Hoà trả lời rất nhanh, trong lòng Thẩm Giáng Niên vui vẻ hẳn lên, hai má nóng bừng, "Trưởng quan."
"Sao."
"Ngày mai...." Cô không có cách nào, cô chính là người hẹp hòi thế đó, vẫn còn nhớ rõ cái Ngô kia.
"Ngày mai làm sao?"
"Ngày mai đi hẹn hò, ngoại trừ đi một chỗ, còn đi chỗ khác nữa không?" Câu hỏi của Thẩm Giáng Niên thật ra là đang tự đào hố, cô không mong Thẩm Thanh Hoà sẽ nhảy vào, nhưng lại lo sợ, bản thân sẽ nhảy vào đó.
"Không có." Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, nhưng ở trong mắt Thẩm Giáng Niên, thì ngày càng gần cái hố hơn, vậy có nghĩa là, ngày mai, Thẩm Thanh Hoà đi gặp người kia ở chỗ đó.
"Chỗ đó là chỗ nào thế?" Thẩm Giáng Niên tiếp tục đào hố.
"Ngày mai đi rồi biết." Thẩm Thanh Hoà không nhảy hố.
"Ơ? Liên quan đến cái vé kia à?" Thẩm Giáng Niên vờ như nhớ tới, thật ra, nãy giờ làm sao mà quên được, lúc sơ ý đụng phải nó đã bị xước tay, có chút đau.
Thẩm Thanh Hoà chắc là không định nói cho cô biết, Thẩm Thanh Hoà cũng không ngờ là cô đột nhiên cho tay vào túi.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà lại tiến về phía cái hố kia một bước.
"Để em đoán nha, đó là sự kiện người đến tham gia, tấm vé kia chắc khó lắm mới có được." Lần này, Thẩm Giáng Niên suy đoán, "Hơn nữa, sự kiện đó khá đẳng cấp, tuy vé khó mà có được, nhưng mà cũng không cần người phải mua vé, vé là người khác tặng phải không?"
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà lại tiến đến cái hố một bước, "Ngay mai rồi biết, sao phải lãng phí nhiều chất xám vậy chứ, em muốn ăn nữa không?" Thẩm Thanh Hoà thấy Thẩm Giáng Niên ngồi đoán hăng say, đến cơm cũng không thèm ăn.
"Quả nhiên là được tặng, xem ra trưởng quan rất được người ta nể mặt." Thẩm Giáng Niên cười ha ha, nhưng trong lòng không cười nổi.
Một người, tặng cho Thẩm Thanh Hoà hai tấm vé, Thẩm Thanh Hoà lại mang cô đi theo, thế nhưng người mà người kia muốn gặp lại chính là Thẩm Thanh Hoà, đúng vậy, cô hẹp hòi không muốn đi.
"Còn muốn ăn nữa không?" Thẩm Thanh Hoà dừng bước trước cái hố, đổi đề tài.
"Trưởng quan, hay là ngày mai chúng ta đừng đi, em mang người đến chỗ khác chơi." Thẩm Giáng Niên ra vẻ thản nhiên nói, giống nhất thời nổi hứng vậy, Thẩm Thanh Hoà cụp mắt, gắp một chiếc bông cải, nói: "Nếu em có việc quan trọng khác, có thể không cần đi, nếu không có thì đi cùng tôi đi." Thẩm Thanh Hoà không thể không đi, người đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, có lẽ rất quan trọng phải không/
Thẩm Giáng Niên lắc đầu, từ chối bông cải của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà tự ăn luôn, lau khoé môi, "Em không muốn đi à?"
"Không có." Thẩm Giáng Niên phủ nhận, suy nghĩ cẩn trọng rồi nói, "Hay là, người đưa em một tấm vé xem trước, em nhìn xem thời gian thế nào, lỡ đâu...."
"Ngày mai, em có việc à?" Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà đặt đôi đũa xuống, chính thức cùng cô thảo luận về vấn đề này, "Nếu như có, thì không cần phải miễn cưỡng." Giọng nói tuy còn ôn nhu nhưng mà Thẩm Giáng Niên nghe xong lòng đau nhói, cô tạm thời không có việc, nhưng mà trong lòng cô rất rất để ý, người kia là người khiến Thẩm Thanh Hoà nhất định phải đi.
"Không miễn cưỡng mà." Thẩm Giáng Niên cười, lần nữa phủ nhận.
Thẩm Thanh Hoà nghiêm nghị nói: "Vốn dĩ tôi định đi qua đó sớm, hay là thế này đi, vé tôi sẽ đặt trong ngăn tủ, nếu ngày mai em có thể đi, thì 9 giờ ngày mai đến lấy vé, sau đó gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ nói cho em biết gặp nhau ở đâu, nếu em bận, vậy thì không cần đi." Thẩm Giáng Niên muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã đứng dậy, "Dọn dẹp đi, tôi còn có việc, em về nhà nghỉ ngơi đi."
Thẩm Giáng Niên có cảm giác như là Thẩm Thanh Hoà đang giận, "Tối nay, em muốn ở lại với người."
"Tăng ca cùng tôi, không muốn ngủ à?"
Thẩm Giáng Niên vừa dọn dẹp hộp cơm vừa nói: "Buổi tối không được gặp người, sẽ nhớ người."
Thẩm Giáng Niên khăng khăng như vậy, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì thêm, "Vậy tôi tranh thủ làm cho xong, rồi đi nghỉ sớm." Vì Thẩm Giáng Niên, mà Thẩm Thanh Hoà cố gắng kết thúc công việc vào lúc 1 giờ sáng, sau đó dẫn Thẩm Thanh Hoà đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hai người đều tắm rất nhanh, Thẩm Giáng Niên đi ra trước, ôm lấy chăn bông, ngửi thấy mùi của Thẩm Thanh Hoà, tim đập rộn ràng.
Vừa trằn trọc mãi, điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà lại vang lên, Thẩm Giáng Niên gần như theo bản năng nhìn lại, cô lại nhìn thấy.
Ngô: Nghĩ đến mai sẽ gặp được chị, em mất ngủ rồi.
Được lắm, đậu má, cái đứa họ Ngô này, mày mất ngủ thì thôi đi, còn kéo tao mất ngủ theo làm gì hả! Cô sẽ không để cho tên họ Ngô kia thành công.
Thẩm Thanh Hoà trở lại, Thẩm Giáng Niên lập tức nhào vào người ta, định thân mật một chút để xoa dịu trái tim tổn thương.
Thẩm Thanh Hoà ôm cô, hôn cô, thế nhưng chỉ hôn lướt, Thẩm Giáng Niên không muốn cứ vậy kết thúc, thế là đi trêu chọc liếm tai Thẩm Thanh Hoà, còn muốn nhấm nháp chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve lưng cô, vỗ nhẹ, quay đầu nói, "Đừng để lại dấu."
Ngay lập tức, Thẩm Giáng Niên mất hứng thú, cô xuống khỏi người Thẩm Thanh Hoà, lật người chui vào trong chăn, động tác liên tục, sau đó không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Giáng Niên cứ như vậy quay lưng về phía Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà không nằm xuống, cũng không làm gì hết, bởi vì trong phòng rất yên tĩnh.
Thẩm Giáng Niên rất muốn quay đầu lại nhìn người này, nhưng rồi không muốn làm chuyện tự vả mặt.
Một lát sau, Thẩm Thanh Hoà lên giường, cả người Thẩm Giáng Niên cứng đờ.
Thẩm Thanh Hoà hình như ngồi một lúc, có lẽ là đang nhìn cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy giường khẽ nhúc nhích, giọng nói của Thẩm Thanh Hoà truyền đến, rất nhỏ nhẹ: "Em giận à?"
Vốn dĩ chỉ là không thoải mái, nhưng bây giờ cô hỏi câu này, Thẩm Giáng Niên quả thực có chút tức giận, nhưng cô lại chui vào trong chăn phủ nhận: "Không có."
Cho dù đó là một cô gái hay một người phụ nữ, khẩu thị tâm phi có thể là do trời sinh.
"Ngày mai, còn phải chụp hình." Một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà trầm ngâm nói, "Nếu em...."
Còn muốn chụp ảnh với người ta nữa? Thẩm Giáng Niên càng giận, mất kiên nhẫn ngắt lời Thẩm Thanh Hoà: "Được, được, được, em biết, không phải không để lại dấu rồi sao? Sẽ không ảnh hưởng đến chuyện người chụp hình."
Lần này, Thẩm Thanh Hoà đúng là không muốn nói nữa, Thẩm Giáng Niên cảm thấy giường động đậy, Thẩm Thanh Hoà xuống giường, tim Thẩm Giáng Niên đau nhói không thôi, cô tuyệt vọng cố nén bản thân không dậy mà nằm đó, kìm nén cảm xúc hỏi: "Người không ngủ mà đi đâu?"
"Ngủ không được, đi ngồi một lát đi, em ngủ trước đi." Giọng Thẩm Thanh Hoà vẫn như cũ, tiếng bước chân vẫn còn rất xa.
"Thẩm Thanh Hoà!" Thẩm Giáng Niên hét lớn, giọng nói run rẩy phản bội cảm xúc của cô.
Tiếng bước chân dừng lại, rất nhanh, đến gần cô, Thẩm Thanh Hoà tắt đèn, lên giường nằm xuống, ôm Thẩm Giáng Niên từ phía sau, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Nước mắt Thẩm Giáng Niên lặng lẽ rơi, đêm đó khi cô chìm vào giấc ngủ, cô cũng mơ cả đêm.
Khi Thẩm Giáng Niên tỉnh dậy, Thẩm Thanh Hoà đã không còn ở trên giường, nhìn đồng hồ, trời ạ! Đã 9h30.
Thẩm Giáng Niên vô cùng tức giận, vội vàng đi rửa mặt, sau đó chạy đến thẳng văn phòng Thẩm Thanh Hoà, kéo tủ ra, thì không thấy vé đâu nữa!.