Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 136


Có nhiều cách để làm cho một người sung sướng.
Giống như Thẩm Giáng Niên vào lúc này, cả tinh thần lẫn thể xác đều vui sướng.

Sau nỗi đâu dày vò rồi được hạnh phúc, càng làm cho người ta mê muội.
Có một câu nói, chỉ cần người ổn thì tôi sẽ có ngày nắng ấm.

Trước kia, Thẩm Thanh Hoà đọc mấy câu này, cảm xúc chẳng hề dao động.

Bây giờ, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đắm chìm trong hạnh phúc, trong lòng lại có chút cảm động.

Trước kia, Thẩm Thanh Hoà cần phải đi vào mới đạt được khoái cảm, bây giờ không thể nói là sung sướng nhưng mà, vẫn vui sướng hơn trước kia.
Hôm nay, Thẩm Giáng Niên cũng lăn lộn lâu rồi, cộng thêm tiêu hao nhiều năng lượng, cuối cùng, hạnh phúc mà đi ngủ, cô nằm gọn trong lòng Thẩm Thanh Hoà, như cô chim nhỏ nép vào lòng người ta.

Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, đi lấy đồ lau sơ cho Thẩm Giáng Niên, còn tiểu lãng cuốn thì ưm a đáp lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Đêm nay, Thẩm Giáng Niên ngủ say đến mức Thẩm Thanh Hoà rời đi cô cũng không biết.

Thẩm Thanh Hoà rời đi lúc 9 giờ sáng, còn Thẩm Giáng Niên ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy.

Lúc tỉnh dậy, một hồi lâu đầu óc trống rỗng, đầu đau như búa bổ.
Thẩm Giáng Niên lười biếng không muốn động, thậm chí còn không thèm nhớ lại chuyện đêm khuya hôm qua, dậy lúc 12 giờ, ngây ngốc đến 12 giờ 30, cho đến 13 giờ, đầu óc cô mới hơi tỉnh táo chút.

Không thể kiểm soát được, Thẩm Giáng Niên bắt đầu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Ký ức rõ ràng dừng lại khi cô gặp Kiều Sanh ở quán bar, nghĩ thêm chút nữa, cô cau mày lại, hình như lúc ở quán bar cô nhìn thấy Nguyễn Duyệt...!sau đó thì....!Thẩm Giáng Niên khựng lại, hình như sau đó cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà.
Tối hôm qua, cô gặp Thẩm Thanh Hoà à? Ký ức mơ hồ, Thẩm Giáng Niên không nhớ ra được, đành xuống giường, nhìn thấy bộ nội y bảo thủ, trong lòng còn lẩm bẩm, "Sao lại vứt lung tung thế này?" Thẩm Giáng Niên đi đến nhặt, đặt ở trên giường, vừa quay đầu nhìn, căn phòng này....!Không chú ý thì thôi, chứ chú ý một phát là giật mình, đây không phải là căn phòng lần đầu tiên cô gặp Thẩm Thanh Hoà rồi đi thuê à? Khoan đã....trong ký ức mơ hồ của Thẩm Giáng Niên, bỗng nhiên có hình ảnh rõ ràng, tối hôm qua, hình như Thẩm Thanh Hoà đưa cô đến khách sạn?
Khi Thẩm Giáng Niên vào phòng tắm và nhìn mình trong gương, sau khi choáng váng, những hình ảnh tối qua hiện lên trong đầu cô, chết tiệt! Có phải tối hôm qua cô dùng tư thế này đứng trước gương không? Hình như là đứng thế này? Thẩm Giáng Niên tìm kiếm trong ký ức của mình, lúc đó hình như một tay cô chống lên bồn rửa mặt, tay còn lại...!Con mẹ nó! Mặt Thẩm Giáng Niên trong nháy mắt đỏ bừng.

Mẹ kiếp, tối hôm qua là một giấc mơ, nhất định là mơ, cô không làm ra chuyện như thế!
Kí ức sau cơn say giống như đồ vật vô tình đặt vào một nơi nào đó, càng cố tìm lại càng không thấy, khi không muốn tìm nữa kí ức lại ùa về.

Khi Thẩm Giáng Niên đi tắm, ký ức từng chút một hiện về, tối hôm qua cô cũng tắm, cô còn nhớ rõ.
Sau khi Thẩm Giáng Niên ra khỏi phòng tắm, đại khái là tất cả hình ảnh, đều nhớ lại hết.

Phần thiếu hụt chính là phần ngôn ngữ.


Thẩm Giáng Niên có thể xác định, tối hôm qua cô ở cùng Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà, cô đã quên, tối hôm qua các cô nói cái gì, lúc này, cô vắt óc nghĩ mãi mà không có kết quả.
Hay là, cứ hỏi trực tiếp Thẩm Thanh Hoà! Cái ý tưởng này chỉ là nhất thời.

Cô vẫn còn nhớ chuyện đau lòng ngày hôm qua, đến giờ vẫn còn bực tức với oán giận Thẩm Thanh Hoà, nhưng tối hôm qua các cô đã ở cùng với nhau, nhưng chuyện xảy ra khi đó....!Thẩm Giáng Niên thực sự sợ, chuyện đó quá xấu hổ, xấu hổ đến mức không dám đối diện với Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên sấy khô tóc, thay quần áo, rồi đứng ở trước gương ngây ngốc.

Đôi mắt sưng thôi rồi, cô không có cách nào về nhà, chỉ có thể về CBD.

Khoan đã, tối hôm qua, hình như Lê Thiển có đến, Thẩm Giáng Niên nhớ đến chi tiết này, vội vàng gọi điện thoại cho Lê Thiển.
Điện thoại bị giấu dưới chăn, đã hết pin! Thôi được rồi, cần phải về CBD trước.
Thẩm Giáng Niên để bụng đối về CBD, về đến nhà việc đầu tiên cô làm là sạc pin điện thoại.

Điện thoại tạm thời chưa khởi động được, cho nên muốn đặt cơm cũng là vấn đề lớn, Thẩm Giáng Niên trực tiếp đi vào bếp, nấu cháo.

Trong lúc nấu cháo, điện thoại cũng đã khởi động, vừa mới khởi động thì có đống thông báo nhắc nhở.

Có tin nhắn chưa kịp đọc, còn có gọi nhỡ.
Xử lý từng cái một, có cuộc gọi nhỡ từ người nhà, Lê Thiển, Tần Thư, còn có Viên Tu Minh.

Tim Thẩm Giáng Niên chùng xuống, haizz, không có Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho từng người, đầu tiên là Lục Mạn Vân hỏi cô tối qua ngủ ở đâu, có lẽ sợ Thẩm Giáng Niên nói dối, cho nên chặn họng trước, "Tối hôm qua, ba con có đến CBD." Ý là ba mẹ biết con không có ở đó.
"Tối hôm qua, con ở...." Thẩm Giáng Niên cân nhắc, xem nên nói ở với ai.
"Nói đi, Thẩm Thanh Hoà, Lê Thiển, hay là Tần Thư."
"....." Thẩm Giáng Niên không muốn giải thích nữa, "Mẹ, lát nữa con về nhà, có gì trực tiếp nói." Không đợi Lục Mạn Vân trả lời lại, Thẩm Giáng Niên đã cúp điện thoại.

Lập tức gọi điện thoại cho Tần Thư, Tần Thư chậm rãi nói: "Mình gọi điện thoại, không có việc gì..."
"Tối qua, cậu có đến quán bar không?" Thẩm Giáng Niên thăm dò hỏi.

Tần Thư ậm ừ nói: "Cậu muốn hỏi gì?"
"Tối qua, mình đi với ai thế?" Thẩm Giáng Niên còn đang ôm chút may mắn, thế mà Tần Thư thẳng thắn trả lời, "Tối hôm qua, cậu đi với Thẩm Thanh Hoà, còn bị bế đi nữa kìa."
"...." Thẩm Giáng Niên cạn lời, Tần Thư đùa giỡn, "Không ngờ, cánh tay Thẩm Thanh Hoà rất khoẻ, sau này mình cũng phải luyện tập mới được." Thẩm Giáng Niên mất tự nhiên ho khan, "Được rồi, bớt nhảm đi, Tiền Xuyến Tử đâu?" Tần Thư đã xác nhận điểm này, như vậy Lê Thiển nhất định là bị Tần Thư mang đi.
"Cậu ấy..." Tần Thư tựa hồ do dự, "Cậu nói xem?"
"Làm sao vậy, tối hôm qua còn có chuyện không thể miêu tả sao?" Thẩm Giáng Niên trêu ghẹo.


Trong điện thoại không có tiếng nói phủ nhận, Thẩm Giáng Niên lập tức cảnh giác: "Chẳng lẽ là thật..."
"Cũng không tính."
"Cũng không tính gì..."
"Chỉ là..." Tần Thư dừng một chút, "Không tính."
"...Rốt cuộc tính gì..."
"Cậu thật cố chấp." Tần Thư bất đắc dĩ.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có việc gì, tối hôm qua cậu ở cùng Thẩm Thanh Hoà có vui vẻ không?" Tần Thư nhếch miệng cười, Thẩm Giáng Niên hét lớn: "Vui cái đầu cậu đó." Cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên gọi cho Lê Thiển, Lê Thiển làm như sắp chết, "Mẹ kiếp, lần sau mình không uống với cậu nữa, đã nói uống cùng rồi, thế mà vứt mình lại."
Thẩm Giáng Niên thăm dò hỏi tối hôm qua chuyện gì, Lý Thiển ngáp một cái, "Còn có thể làm gì, chẳng qua nghe cậu than thở, bi than." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, "Mình không có nói gì khác chứ?"
"Không có, mình đoán là cậu nói về Thẩm Thanh Hoà, nhưng cậu phản bác kêu không phải, đến cùng mình còn chưa biết phải hay không, còn nữa." Lê Thiển duỗi eo, thoải mái khịt mũi, "Mẹ nuôi có gọi điện thoại cho mình, cậu chỉ cần nói ngủ ở chỗ mình là được rồi."
Cũng may là còn thương thảo trước với nhau, Thẩm Giáng Niên có cảm giác như được sống lại, "Tối hôm qua, cậu ngủ ở nhà Tần Thư đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Giáng Niên trực tiếp hỏi thẳng, Lê Thiển không mở miệng, Thẩm Giáng Niên càng khó hiểu, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô tò mò nha, "Có gì mà không thể nói với mình?" Cô cố ý khiêu khích.
"Gì là gì, giờ mình mệt lắm, đợi mình ngủ dậy rồi nói tiếp." Một Lê Thiển luôn hào sảng thế mà lại do dự, Thẩm Giáng Niên cũng không thể hỏi mãi, tạm thời tha cho Lê Thiển.

Còn điện thoại của Viên Tu Minh, Thẩm Giáng Niên không gọi lại, cô muốn kiểm tra WeChat xem, bởi vì muốn biết có tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà gửi đến không.
Ông trời đối xử tốt với cô, bấm WeChat, trên cùng là tài khoản chính thức mà cô theo dõi, tài khoản đầu tiên cũng cho thấy nó đã được cập nhật, tên là "Quý cô Bạch Nương Tử", đây là một tác giả truyện bách hợp duy nhất mà cô theo dõi, lý do là vì Bạch Nương Tử từng viết về nhân vật Triệu Nhã Chi, người này từng là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người, Thẩm Giáng Niên rất thích, Triệu Nhã Chi luôn cho người ta cảm giác là người đẹp cổ trang.

Còn tài khoản ở dưới, chính là Tiền Xuyến Tử, viết: Mẹ nuôi có hỏi thì nói cậu ngủ ở nhà mình.
Phía dưới Lê Thiển chính là ảnh chân dung Thẩm Thanh Hoà, không cần nhấp vào có thể thấy được đầy đủ tin nhắn, Thẩm Thanh Hoà: Dậy thì gọi điện thoại cho tôi.
Ừm, nếu Thẩm Thanh Hoà đã nói thế thì cô có gọi điện thoại cũng không sao.

Thẩm Giáng Niên nghĩ vậy đó nhưng khi muốn gọi điện thoại, thì bất giác tay lại run.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tim Thẩm Giáng Niên như ngừng đập, mẹ nó, nên nói gì để mở đầu đây?
Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp định thần, điện thoại đã được kết nối, "Em tỉnh rồi à ~" Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà mềm mại, vẫn dịu dàng như trước, khiến lòng cô mềm nhũn,"Ừa..." gương mặt Thẩm Giáng Niên nóng lên.

Muốn nói rất nhiều mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Em ăn chưa?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Chưa nữa." Thẩm Giáng Niên giờ mới nhớ tới cháo.
"Có phải không có cảm giác muốn ăn không?"
Thẩm Giáng Niên gật đầu một cách trẻ con, hoàn toàn không biết rằng họ đang nói chuyện điện thoại.
"A ~" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên cười khẽ, ôn nhu cưng chiều nói: "Còn chưa tỉnh ngủ sao?"
"A? Không...!tỉnh rồi." Mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ, Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, "Hỏi em đó, không muốn ăn à?"
"Ừa ừa." Thẩm Giáng Niên vỗ vỗ chính mình, vừa rồi ngu xuẩn gật đầu sao?
"Có phải lười động không?" Thẩm Thanh Hoà có vẻ là một giáo viên giỏi, hướng dẫn học sinh từng bước một.


Thẩm Giáng Niên đúng là không muốn động, cho nên đáp lại ừ, Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói, "Vậy thì không kêu em đi ra ngoài ăn với tôi nữa, để tôi bảo Nguyễn Duyệt mang đồ ăn đến cho em."
A? Gì chứ? Thẩm Giáng Niên theo bản năng mở miệng: "Em muốn đi!"
"Hả?"
"...!Em, em muốn đi ra ngoài ăn với người." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt tía tai.

Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cô không kìm được lòng mình, cô bị sao vậy? Đêm qua đã xảy ra chuyện, nhưng không phải lần đầu tiên.
"Không muốn em chạy tới chạy lui, buổi trưa ăn gì đó nhẹ bụng đi, tối nay, tôi qua tìm em." Thẩm Thanh Hoà ngữ khí kiên định, "Em ở CBD à?" Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, tối nay đến sao? Mẹ ơi, thật chờ mong.

Nhưng mà nếu chờ đến tối thì cô chờ không kịp, "Bây giờ, nếu em đi ăn với người, tối nay người vẫn đến chứ?" Thẩm Giáng Niên tính toán chút, nếu giờ cô đi thì lỡ đâu tối nay Thẩm Thanh Hoà không đến, nếu vậy thì giờ không cần đi.
"Mong tôi tới à?" Giọng nói tươi cười của Thẩm Thanh Hoà khiến tim Thẩm Giáng Niên gần như tan chảy, chưa kể, người cô có chút như bị điện giật, "Người thấy thế nào?" Cô hỏi ngược lại.
"Em nói tôi tới, thì tôi sẽ tới." Thẩm Thanh Hoà dùng thủ đoạn chắn, đánh vòng câu trả lời cho Thẩm Giáng Niên.
"Nếu để em nói, thì em muốn người đến đây sống hết đời với em." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, nhưng cô cũng thẳng thắn bày tỏ mong muốn của cô, mà cô cũng dễ dàng thẹn thùng, cũng là chòm sao Sư Tử, mục đích của cô rất rõ ràng, chưa bao giờ mơ hồ.
"Tôi sẽ cho người đến đón em." Thẩm Thanh Hoà cười nói: "10 phút sau sẽ đến."
Cháo đúng là bị đặc sệt, nhưng mà không quan trọng, Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, bắt đầu sửa soạn bản thân.

Phụ nữ vì người mình thích mà làm đẹp, đây là chân lý, hôm nay Thẩm Giáng Niên trang điểm nhẹ, nhưng mà đôi mắt thì có che thì cũng không che được, haizz, Thẩm Giáng Niên nhìn mình trong gương mà than thở cả buổi.
Cuối cùng, chọn một cái kính râm mang lên rồi đi ra ngoài.

Cả đường đi, Nguyễn Duyệt đều im lặng, Thẩm Giáng Niên cũng không có tâm trạng để nói chuyện.

Trong đầu đều suy nghĩ, lát nữa gặp mặt, nên nói gì đây? Chuyện xảy ra ngày hôm qua không thể miêu tả sinh động được, cô muốn hỏi nhưng lại sợ nếu hỏi sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp gỡ hôm nay của bọn họ.
Thật hiếm có, Thẩm Thanh Hoà chủ động rủ cô đi, trước đó cô đã bỏ lỡ một lần, lần này Thẩm Giáng Niên không muốn phá hỏng buổi hẹn hò tốt đẹp.

Thôi, hôm nay đừng hỏi nữa, đợi đến tối xem tình hình thế nào.

Sau khi Thẩm Giáng Niên hạ quyết tâm, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Thẩm tổng còn đang họp, cô đợi ở văn phòng cô ấy, hay ngồi trong xe chờ?" Ý Nguyễn Duyệt là lát nữa Thẩm Thanh Hoà cũng đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên lười biến di chuyển, cho nên ở trong xe chờ.

Thẩm Giáng Niên rất muốn đi lên, nhưng mà không muốn làm phiền Thẩm Thanh Hoà, "Tôi ở trong xe chờ, bảo Thẩm tổng đừng gấp." Nguyễn Duyệt cười cười, "Được, vậy tôi lên đó trước."
Thẩm Giáng Niên ngồi trong xe, giống như một cô gái đang đợi người yêu, tim đập thình thịch.

Đặc biệt là theo thời gian trôi qua, lòng bàn tay của Thẩm Giáng Niên bắt đầu đổ mồ hôi, quá trình chờ đợi rất khó khăn.

Không biết lớp trang điểm có bị thay đổi không, Thẩm Giáng Niên lấy gương soi, ừm, vẫn còn hoàn hảo.
Thẩm Thanh Hoà: Em lên đây đi.
Hả? Thẩm Giáng Niên khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên.

Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, thấy Thẩm Thanh Hoà còn gọi điện thoại, "Được rồi, tôi biết rồi, lát nữa nói sau." Thẩm Thanh Hoà hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao, trông có vẻ kiêng dè và xa cách, bởi vì không mặc một áo khoác, cho nên làm nổi bật dáng người khiến người ta mê mẩn.
"Sao đứng đó ngây ngốc thế, lại đây." Thẩm Thanh Hoà đặt điện thoại xuống, vẫy tay ra hiệu.


Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, đi qua.

Đi đến trước mặt, Thẩm Thanh Hoà giơ tay muốn tháo mắt kính cô xuống, Thẩm Giáng Niên vội vàng cản lại, giải thích: "Mắt em bị sưng...."
"Tối hôm qua đã thấy rồi." Thẩm Thanh Hoà tháo mắt kính xuống, đúng là đôi mắt còn sưng nhiều, "Có đau không em?" Khoảng cách gần, hơi thở của Thẩm Thanh Hoà, làm tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh, "Không sao." Thẩm Thanh Hoà xoa xoa mái tóc cô, "Sau này phải biết quý trọng nước mắt." Thẩm Giáng Niên rụt cổ lại, thân thể có chút mềm nhũn, hôm nay Thẩm Thanh Hoà dịu dàng như vậy, không, dịu dàng hơn bình thường.
"Không phải gọi em đi ăn sao, sao lại gọi em lên đây?" Thẩm Giáng Niên xoay người đi, không muốn đôi mắt sưng đỏ bị người ta nhìn thấy.
"Em kéo ngăn tủ này ra đi." Thẩm Thanh Hoà bước sang một bên, Thẩm Giáng Niên không rõ nguyên nhân, nhưng mà cũng kéo nó ra, một tấm vé VIP nằm trong đó.

Thẩm Giáng Niên sửng sờ, lập tức hiểu được, trong lòng có dòng nước ấm, lại có chút đau khó hiểu.
"Xé đi." Thẩm Thanh Hoà vỗ nhẹ bả vai cô, "Sau đó, tôi đưa em đi ăn, nói với em một chuyện." Tim Thẩm Giáng Niên đập dữ dội, cầm tấm vé rồi xe, vứt vào thùng rác, tính vứt luôn cả cảm xúc buồn bã của ngày hôm qua.
Thẩm Thanh Hoà lái xe đưa cô đến một nhà hàng trên cao.

Phòng riêng được trang trí đẹp mắt, có hoa cỏ, giống như dùng bữa ở chốn bồng lai tiên cảnh Đào Viên, có cảnh đẹp mỹ nữ, lòng Thẩm Giáng Niên như bừng sáng.

Thẩm Thanh ngồi xuống, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào cúc áo trên cùng, cởi ra.

Thẩm Giáng Niên không rời mắt, khi Thẩm Thanh Hoà hất nhẹ mái tóc, cô lập tức nhìn thấy dấu trên cổ Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô đang nhìn, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô, Thẩm Giáng Niên lập tức quay đầu đi, giả vờ nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Thanh Hoà cười khẽ: "Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên cắn môi, lắc đầu, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng.
"Dám làm mà không dám nhận sao?" Thẩm Thanh Hoà vén tóc sang một bên, mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ hơn, mẹ kiếp, vừa nhìn là biết đây chính là chuyện tốt mà cô làm.

Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng, như trêu chọc, "Trên giường rất dũng mảnh, xuống giường thì không được nha."
"Làm gì không được chứ!" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt cãi lại.

Thẩm Thanh Hoà đẩy thực đơn qua, nhẹ nhàng nói: "Oh, được hay không được, không ai rõ hơn tôi hết." Thẩm Giáng Niên cảm giác như cô đang phát sốt, "Gọi món đi." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở.
"Em sao cũng được."
"Biết em sao cũng được rồi."
"Em nói là đồ ăn..." Thẩm Giáng Niên nghi ngờ, người này đang đùa bỡn cô!
Thẩm Thanh Hoà gọi món, chủ yếu là đồ ăn thanh đạm, lúc ăn cơm Thẩm Thanh Hoà luôn yên lặng, Thẩm Giáng Niên biết nên cũng không nói gì, sợ làm ồn.

Thẩm Thanh Hoà ăn không nhiều lắm, sắp đặt đũa xuống, Thẩm Giáng Niên lại gắp đồ ăn cho cô, "Người ăn ít quá."
"Tôi không đói."
"Coi như ăn thêm với em chút nữa đi, ăn một mình chán lắm."
Thẩm Thanh Hoà lại ăn thêm một ít nữa, cho đến khi Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống, thì Thẩm Thanh Hoà mới đặt đũa, lấy khăn lâu miệng, uống thêm ngụm nước, trịnh trọng gọi: "Thẩm Giáng Niên."
"Sao." Thẩm Giáng Niên cũng lau miệng.
"Bây giờ, trả lời câu hỏi của tôi."
"Được."
"Muốn ở bên tôi không?".

Bình Luận (0)
Comment