Tưởng Duy Nhĩ nhìn quanh một vòng, “Lần này, có khá nhiều người mới, nhìn thì có vẻ không liên quan, nhưng thực tế thì sao nhỉ.” Tưởng Duy Nhĩ bắt đầu giới thiệu.
“Bắt đầu từ Thẩm Giáng Niên nhé, gần đây cô ấy cũng tham gia họp báo của Nhã Nại, coi như là người nhà đi, Lê Thiển là bạn thân của Thẩm Giáng Niên, cũng là bạn tốt của Kiều Sanh, thế thì không còn gì để nói, Tần Thư cũng là bạn tốt của Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển, chúng ta còn chưa quen thân, sau này từ từ rồi hiểu biết nhau.” Tưởng Duy Nhĩ cười chào hỏi với Tần Thư, Tần Thư ừ một tiếng, gật đầu, “Cuối cùng, chính là cái người ngồi bên cạnh tôi...” Nhắc đến Nguyễn Nhuyễn, Tưởng Duy Nhĩ dừng lại một chút, “Người ngồi cạnh tôi là Nguyễn Nhuyễn, là bạn thân của Tử Quân, cũng coi như nhân tài sau này của Nhã Nại chúng ta....” Hai phút sau, Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn nói: “Đương nhiên, tính cách của Nguyễn Nhuyễn ngoan hiền, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, nhưng dần dần được tôi luyện....” Vẫn là hai phút sau, Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn nói: “Nguyễn Nhuyễn ở Bắc Kinh học tập cho tốt, sau này, tôi dự định sẽ gọi về Thượng Hải để làm việc, lúc đầu có thể để Tử An mang theo, chia sẻ bớt một số công việc quan trọng....” Vẫn là hai phút sau nữa, “Nguyễn Nhuyễn, em có lòng tin chứ?”
“A?” Cả quá trình, Nguyễn Nhuyễn như người đi lạc trong sương mù, đột nhiên bị gọi tên, vẻ mặt ngây ngốc.
....! Không biết là ai, nhịn không được mà bật cười.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô nhóc, vô cùng ngây thơ, này tuyệt đối không phải cố ý vả mặt cô, nhưng mà cô nói nhiều như thế, Nhuyễn Nhuyễn không nghe lọt vào tai sao? Tưởng Duy Nhĩ thật sự muốn....!nổi giận.
Đã biết cô nhóc này chậm tiêu, Tưởng Duy Nhĩ nói vòng vo dài dòng, thế mà kết quả lại như thế này sao?!
Nguyễn Nhuyễn đứng ngồi không yên, căn bản không biết nhờ ai giúp cho, mắt thấy sắc mặt Tưởng Duy Nhĩ bắt đầu trầm xuống.....
“Nguyễn Nhuyễn, để tôi thay Tưởng tổng hỏi.” Thẩm Thanh Hòa lên tiếng, xoa dịu Tưởng Duy Nhĩ, “Tưởng tổng luôn quan tâm đến cảm xúc của mọi người, đặc biệt là nhân viên tập đoàn Nhã Nại, cho nên vừa rồi dùng từ khá uyển chuyển, không ngại tôi nói thẳng, nếu để em ở bên cạnh Tưởng tổng, em có thể làm tốt công việc của một trợ lý riêng sao?”
Thật ra, Thẩm Thanh Hòa nói chuyện cũng khá uyển chuyển, nhưng mà, so với Tưởng Duy Nhĩ nói dong nói dài, Nguyễn Nhuyễn cũng nắm được trọng điểm, “Trợ lý riêng? Chị Tử An không phải...”
“Phải, Tử An là trợ lý riêng, nếu công việc của Tử An để cho em làm, em có thể làm tốt không?” Thẩm Thanh Hòa cắt ngang lời Nguyễn Nhuyễn.
“Em, em....!Em không dám đưa ra lời đảm bảo nào, nhưng nếu là công việc, em sẽ cố gắng làm tốt.” Giọng của Nguyễn Nhuyễn tuy nhỏ, nhưng rất kiên định.
Thẩm Thanh Hòa cong môi cười, “Tưởng tổng, cô xem đi, Nguyễn Nhuyễn có lòng tin.”
“Ừ...” Mặc dù Tưởng Duy Nhĩ nghe được điều bản thân muốn nghe, nhưng vẫn không mấy thoải mái.
Sao lại thế chứ! Cách cô nói chuyện không đúng, hay là như thế nào đây? Thật khó chịu! Lát nữa cô sẽ không dễ dàng trả điện thoại lại cho Nguyễn Nhuyễn.
Đốc đốc đốc...!tiếng gõ cửa.
Nhân viên phục vụ đi vào, cùng với đồ ăn và nồi lẩu.
Lúc mọi người đang chờ lẩu sôi, nhân viên lại đi vào, “Cháo dưỡng dạ dày.”
“Không phải đưa sai rồi chứ?” Kiều Sanh nhanh miệng hỏi.
“Không....” Nhân viên vừa muốn nói chuyện, Tần Thư đã nâng tay lên, “Tôi gọi.”
“A...!xin lỗi.” Kiều Sanh xin lỗi, cười cười, hỗ trợ nhận rồi đưa qua.
“Tên này đầu óc có vấn đề à, tới nhà hàng lẩu còn gọi cháo....” Lê Thiển ghé vào bên tai Thẩm Giáng Niên thì thầm, Thẩm Giáng Niên đẩy cô ra, “Đừng có nói bậy.” Thẩm Giáng Niên đoán, cháo này là gọi cho Lê Thiển.
Nhưng mà nhìn cái vẻ mặt ghét bỏ của Lê Thiển, dựa gần mình, Thẩm Giáng Niên sợ Tần Thư sẽ xấu hổ, cho nên chủ động nói: “Cháo này không tồi nhỉ, có ai muốn ăn không.” Những người khác hoặc là lắc đầu, hoặc là không nói, chỉ có Nguyễn Nhuyễn rụt rè đưa chén ra, “Em có thể ăn một ít không?” Chỉ có mỗi Tiểu Nhuyễn nể tình, ánh mắt nhìn nhau, Thẩm Giáng Niên cười cười, Nguyễn Nhuyễn với gương mặt đỏ bừng cũng cười theo.
“Thẩm tổng có muốn một ít không?” Thẩm Giáng Niên lịch sự hỏi.
Trưởng quan Thẩm vừa rồi không có động tác nào, cho nên ăn hay không ăn...!Thẩm Giáng Niên không rõ lắm.
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa thế mà cũng nể tình cô, không hổ là người cô thích.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên múc một ít, cháo vẫn còn nhiều, nhưng Thẩm Giáng Niên không muốn Thẩm Thanh Hòa ăn cái này no.
Thẩm Giáng Niên quơ quơ vá múc, “Tần Thư, đưa chén đây.” Cũng múc cho Tần Thư một ít.
“Tôi cũng ăn một ít.” Thẩm Giáng Niên múc cho mình xong, cuối cùng không hỏi ý kiến Lê Thiển, trực tiếp đem hơn phân nửa cháo còn lại đưa cho Lê Thiển, “Còn lại là của cậu.” Lê Thiển mở to mắt trừng, cô tới đây là để ăn lẩu mà! Nhưng mà tâm can bảo bối của cô đã đích thân đưa đến, cô không thể từ chối, oán trách nói: “Mình mà ăn xong cái này, chắc không cần ăn gì nữa quá.”
“Để tôi thêm một ít nữa.” Tần Thư nhỏ giọng nói.
“Đúng là để cho cậu ăn đó, ai bảo cậu gọi chứ?” Lê Thiển tức giận bất bình nói, định đẩy hết tô cháo qua, nhưng Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, giọng đầy nghiêm túc, “Cháo ngon như thế, mình chia sẻ cho cậu, thế mà cậu lại không thèm động vào, cậu ghét bỏ mình đúng không?”
“.....” Lê Thiển mếu máo, múc cho Tần Thư mấy vá, còn lại một mình cô ôm cái tô lớn, vừa ăn vừa bực tức.
Người này chẳng sợ ai, thế nhưng chỉ sợ Thẩm Giáng Niên, không có lý do cụ thể, có lẽ là vỏ quýt giày có móng tay nhọn, giống như mỗi khi Thẩm Giáng Niên đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, luôn rén không thôi.
“Ngon lắm à?” Tưởng Duy Nhĩ cũng không biết bùng binh của ba người kia, cũng không rảnh mà đi suy đoán chuyện người ta, chủ yếu là cái cô nhóc mềm mại kế bên, ăn rất hăng hái, giống như rất ngon.
“Rất ngon.” Cô nhóc mềm mại nào đó thì thầm một câu, nữ thần cho cô, đương nhiên ăn ngon rồi.
“Em thích ăn thì lại gọi thêm phần nữa.” Tưởng Duy Nhĩ còn nói thêm, “Nếu thích ăn cháo thì sau này đến tiệm Vạn Niên đi, nhà hàng bên đó có nhiều loại cháo, cũng ngon lắm.” Nguyễn Nhuyễn tiếp tục ăn, vờ như không nghe thấy.
“Tiền Xuyến Tử ngoan, ăn nhiều vào nhé, ăn ngon không nào?” Thẩm Giáng Niên cố ý chọc giận Lê Thiển, Lê Thiển thuận tay đánh nhẹ lên người Thẩm Giáng Niên một cái, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa, cố tình nói: “Thẩm tổng, chị mặc kệ không quản người của chị à?” Lê Thiển đương nhiên biết, Thẩm Giáng Niên sợ ai nhất.
“Từ lúc nào mà Thẩm Giáng Niên thành người của Thẩm tổng thế?” Nhược Phong cười hỏi.
Mặt Thích Tử Quân vô cảm, cũng nhìn về phía Lê Thiển.
“Sao lại không phải chứ? Đều là người của tập đoàn Nhã Nại còn gì.” Lê Thiển cười thành tiếng, “Phải không?” Thẩm Giáng Niên ở dưới bàn nhéo Lê Thiển một cái, “Bớt nói nhảm đi.” Lê Thiển mím môi nén đau, không kêu ra tiếng.
“Giờ, mình chỉ kiêm chức thôi, còn chưa tính là nhân viên tập đoàn Nhã Nại, công ty người ta lớn như thế, đâu phải muốn vào là vào đâu chứ?” Thẩm Giáng Niên nói sang chuyện khác, không muốn chủ đề xoay quanh các cô, Thẩm Giáng Niên không có quên, Thẩm Thanh Hòa vẫn chưa muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Mặc dù, cô không phải nhất định phải để người khác biết, nhưng mà Thẩm Thanh Hòa cố ý dặn như thế, trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái, nhưng vẫn chọn tôn trọng ý kiến Thẩm Thanh Hòa.
“Người khác thì thôi, chứ nếu là Thẩm Giáng Niên thì chỉ cần nói một tiếng, muốn vào là có thể vào.” Tưởng Duy Nhĩ đang ngồi xem kịch vui cũng chen vào nói, “Đặc biệt là ở chi nhánh Bắc Kinh, sau này sẽ do một tay Thẩm tổng lo liệu, Giáng Niên, nếu cô muốn ở lại công ty Bắc Kinh, thế thì đến chỗ Thẩm tổng ngoan ngoãn đi.”
Ngoan ngoãn...!ngoan ngoãn em gái cô đó, sao đề tài lại quay về nữa rồi! Thẩm Gíang Niên cười như không cười, “Tưởng tổng nói như thế, ai mà không biết, Tưởng tổng là Boss lớn nhất của tập đoàn Nhã Nại cơ chứ.”
“Đúng rồi, cho nên, cô không chỉ ngoan ngoãn ở chung với Thẩm tổng, mà cũng phải ngoan ngoãn với tôi nữa.” Tưởng Duy Nhĩ cười rất thân thiện, “Người như tôi đây rất dễ ở chung, cô không cần có áp lực.” Nguyễn Nhuyễn nghe được thì run lẩy bẩy, cô vừa mới nghe được cái quần gì thế?
Thẩm Giáng Niên đùa giỡn cho có, “Vậy chờ đến ngày nào đó vào Nhã Nại làm, sẽ đến ôm đùi cô.”
“Này, tôi có thể để cho cô ôm, nhưng mà chỉ sợ có người không chịu.” Tưởng Duy Nhĩ nói đầy ẩn ý, Thẩm Giáng Niên biết ngay người này lại chơi xấu, cho nên, cô phải chiếm ưu thế trước, “Nguyễn Nhuyễn à.” Nguyễn Nhuyễn giật mình, lập tức ngồi thẳng người, “Tưởng tổng nói chuyện nhiều chắc cũng khát nước lắm, rót nước cho Tưởng tổng đi.” Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng, vâng vâng hai tiếng, vội vàng rót nước, “Ly rửa sạch chưa?” Tưởng Duy Nhĩ hỏi Nguyễn Nhuyễn, nhớ tới loạt hành động vừa rồi của Thẩm Giáng Niên, mà soi mói Nguyễn Nhuyễn.
Trông Tưởng Duy Nhĩ rất hứng thú, còn chỉ đạo, “Chỗ này, nước không có nóng, còn có cái này...!cái này....” Nếu nói Tưởng Duy Nhĩ không có hứng thú với Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Giáng Niên không tin.
Thẩm Giáng Niên thở phào một hơi, rốt cuộc giờ mới có thời gian nói chuyện với người yêu, rõ ràng là hai người ngồi gần nhất, “Nước lạnh hết rồi hả?” Nhìn cái ly nước của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên lặng lẽ nhích tới gần.
Thẩm Thanh Hòa đảo mắt qua kế bên, liếc nhìn cô một cái, trong chớp mắt, biểu cảm mang theo khiến người ta khó mà đoán được, giây tiếp theo, Thẩm Thanh Hòa cong môi cười, “Ừa.”
Thẩm Thanh Hòa, vừa mới nghĩ gì thế? Thẩm Giáng Niên cảm giác được, người này thất thần, thất thần nghiêm trọng.
Là bắt đầu từ lúc nào chứ, Thẩm Giáng Niên lại rót nước vào ly cho Thẩm Thanh Hòa, rồi rót cho bản thân, sau đó rót cho những người khác, còn khẽ nói: “Đừng lo, em sẽ không để họ biết.” Cô cho rằng, Thẩm Thanh hòa đang lo về chuyện này.
Thẩm Thanh Hòa cong khóe môi lên cười, có chút ẩn ý, “Giáng Niên.”
“Sao?” Thẩm Giáng Niên bưng ly lên uống một miếng, nghiêng đầu tập trung nhìn Thẩm Thanh Hòa.
“Góc nghiêng của em rất đẹp.” Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nói thế, trong nháy mắt mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, “....” Nghẹn lời, nghẹn vài giây mới hỏi: “Người là gì thế...” Sao tự nhiên lại câu dẫn người ta thế, biết rõ cô không nhịn được, “Nói thật mà, không có nhiều cơ hội được nhìn góc nghiêng của em, hôm nay tự nhiên phát hiện, góc nghiêng cũng đẹp lắm.” Mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ hơn, cô cúi đầu, lấy điện thoại ra, lén gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hòa: Người đang câu dẫn em, tự nhiên muốn hôn người quá.
[Khóc]
Lúc gửi tin nhắn này đi, Thẩm Giáng Niên còn liếm môi.
Cũng không mong Thẩm Thanh Hòa sẽ gửi tin nhắn lại, bởi vì điện thoại của Thẩm Thanh Hòa ở trong túi xách, cô chỉ muốn đem cảm xúc chân thật của mình nói cho người này biết, chẳng sợ không được đáp lại, cô chỉ muốn cho người này biết.
Không thể hôn, vậy thì sờ, “Thẩm tổng, em biết xem chỉ tay, em xem cho người nhé?” Thẩm Giáng Niên học được chiêu này ở trên mạng.
Thẩm Thanh Hòa đưa tay ra cho cô xem, trong giây phút Thẩm Giáng Niên nắm lấy bàn tay kia, tim cô đập rất nhanh..