"Ngay khi họp báo kết thúc, tôi sẽ sang Mỹ." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói.
"Khi nào thì người trở lại?" Thẩm Giáng Niên thăm dò hỏi.
"Ngày trở lại vẫn chưa được quyết định."
Thẩm Giáng Niên có một loại dự cảm không tốt: "Em có thể hỏi, là chuyện gì không?" Cô từng nghe qua những câu nói mơ hồ, nhưng không có câu nào hoàn chỉnh, có thể coi là tiêu chuẩn của Thẩm Giáng Niên.
Cho nên, tiêu chuẩn cơ bản là có khả năng một đi không trở lại? Tim Thẩm Giáng Niên băng giá.
Thật lâu sau, Thẩm Thanh mới trả lời: "Không thể."
Thẩm Giáng Niên đã đoán trước được, nhưng trong lòng vẫn có chút hơn thua, cáu kỉnh, "Em cũng nói cho người biết một chuyện." Người vốn dĩ không biết nên nói việc kia thế nào, giờ đã tìm được cơ hội tốt.
"Sao."
"Ngày 2, em cũng đi nước ngoài."
Ở góc mà Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy được, Thẩm Thanh Hòa cau mày, "Đi đâu?"
"Em không thể nói được."
"Em đi với ai?"
"Em cũng không thể nói được."
"Đi bao lâu?"
"Ngày trở lại vẫn chưa được quyết định.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Vợ Cũ
2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3.
Lĩnh Chi Hoa
4.
Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
=====================================
Thẩm Thanh Hòa hiếm khi hỏi liên tiếp ba câu, nhưng Thẩm Giáng Niên đã chặn hết, rõ ràng là có tâm tình không tốt.
"Em..." Thẩm Thanh Hòa quay người lại, lông mày đã giãn ra, bất lực nói: "Em đó." Lại là cái giọng điệu hết cách với Thẩm Giáng Niên.
"Học được từ một vị trưởng quan nào đó." Thẩm Giáng Niên không giấu sự hờn dỗi, lúc này cũng nên để Thẩm Thanh Hòa nếm mùi bị dỗi, nhưng tại sao Thẩm Thanh Hòa lại không phản ứng chứ...!ngược lại Thẩm Giáng Niên càng thấy tẻ nhạt.
"Ngoan nào~" Thẩm Thanh Hòa dỗ dành, "Nói cho tôi biết kế hoạch ra nước ngoài của em đi." Thẩm Giáng Niên đi nước ngoài, nằm ngoài kế hoạch của cô, bởi vì Thẩm Giáng Niên chưa từng nhắc đến.
"Không có gì để nói, người không cần phải lo lắng cho em," Thẩm Giáng Niên thở dài, "Nếu người thực sự lo lắng cho em thì trở lại sớm đi." Thẩm Thanh Hòa cũng rời đi, khiến Thẩm Giáng Niên bớt áy náy, nhưng cũng sinh ra nhiều bất an hơn.
Bỏ cô sang một bên, chuyến đi nước ngoài của Thẩm Thanh Hòa khiến cô có cảm giác có quá nhiều yếu tố chưa biết và không chắc chắn.
Thẩm Giáng Niên ngơ ngác trong giây lát, Thẩm Thanh Hòa giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô ấy nói: "Đừng quơ, tôi đã choáng váng rồi."
"Tôi sẽ không hỏi chi tiết, em nói sơ qua cho tôi biết là được rồi." Thẩm Thanh Hòa không thích làm khó ép người khác, đặc biệt là đối với Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên xoa xoa bụng nói: "Em đói rồi, vừa ăn vừa nói đi." Bữa lẩu đó ăn không được bao nhiêu, chạy một đường khiến bụng khó chịu.
Thẩm Thanh Hòa nhượng bộ: "Được."
Bưng cháo, ngồi xuống.
"Em nói đi." Thẩm Thanh Hòa đặt chén cháo xuống, Thẩm Giáng Niên vừa mới sờ cái thìa, "Trưởng quan à, em còn chưa ăn mà...." Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, "Em ăn đi." Thẩm Giáng Niên cúi đầu ăn vài miếng, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp Thẩm Thanh Hòa đang nghiêm túc nhìn cô, "Người không ăn à?"
"Không gấp." Tư thế ngẩng đầu của Thẩm Thanh Hòa khiến Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô đúng không? Thẩm Giáng Niên không phải cố ý trêu chọc Thẩm Thanh Hòa mà không chịu nói, nhưng cô cũng không nghĩ tới nên nói như thế nào, nói bao nhiêu.
Thẩm Giáng Niên biết rõ một điều, nếu cô nói ra sự thật, Thẩm Thanh Hòa nhất định sẽ phản đối.
"Ừ thì, em với một số người bạn sẽ ra nước ngoài làm ăn." Câu trả lời không rõ ràng của Thẩm Giáng Niên đã được đổi bằng câu hỏi tu từ của Thẩm Thanh Hòa, "Bạn bè gì, nước nào, làm ăn gì?" Ba cái hỏi đều vào trọng tâm.
Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên càng thích Thẩm Thanh Hòa trầm lặng hơn, cái gì cũng không hỏi, cũng không làm cô khó xử.
"Liên quan đến thiết bị y tế..." Thẩm Giáng Niên chỉ nói phần rõ ràng nhất, không đề cập đến vùng xám liên quan đến chuyến đi này, "Không biết đi nước nào, em sẽ đi cùng bọn họ."
"Bọn họ." Thẩm Thanh Hòa lặp lại.
"À, một số trong đó là bạn đại học của em, một số người là bạn của bạn em."
"Cho nên, đây là một dự án." Thẩm Thanh Hòa kết luận, Thẩm Giáng Niên gật đầu thừa nhận.
"Còn tính khả thi của dự án thì sao?" Thẩm Thanh Hòa chuyên nghiệp hỏi, "Tôi không xem nội dung cốt lõi của em, chỉ cho tôi xem các tài liệu cơ bản của dự án, cũng như dự toán chi phí với nhân sự liên quan."
"..." Thẩm Giáng Niên và Viên Tu Minh chỉ thảo luận bằng miệng, thông tin trên giấy thực sự là một cái nhìn tổng quan sơ bộ, "Không có."
Thẩm Thanh Hòa trầm ngâm một lát: "Em nghiêm túc đấy à?" Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhấp một ngụm cháo: "Ừa."
"Vậy thì hãy cho tôi biết dự án này khả thi đến mức nào."
Thực tế mà nói, dự án này có tính khả thi thấp bởi vì có rủi ro, nhưng nếu muốn kiếm được nhiều tiền thì phải chấp nhận rủi ro, "50% đi." Thẩm Giáng Niên cũng không dám nói là quá thấp, sợ Thẩm Thanh Hòa phản đối ngay tại chỗ.
"50%?" Giám thị Thẩm hỏi một lần.
"Ừa......"
"Vẫn đi?" Giám thị Thẩm hỏi lần thứ hai.
"Ừa......"
"Em có chắc đây là đáp án cuối cùng của em cho tôi không?" Giám thị Thẩm hỏi ba lần.
"Đúng thế."
Im lặng mấy giây, Thẩm Giáng Niên cúi đầu ăn cháo, trong lòng cảm thấy bất an, phản ứng của Thẩm Thanh Hòa đã giải thích rất rõ thái độ của cô ấy, cô ấy không đồng tình, nhưng cũng không nói thẳng.
Thẩm Thanh Hòa sẽ nói gì trong giây tiếp theo? Cháo Thẩm Giáng Niên ăn không có mùi vị gì cả.
Tuy nhiên, dù Thẩm Thanh Hòa có nói gì thì cô cũng sẽ áp dụng vào thực tế.
"Vậy thì tôi kiến nghị em không nên bắt đầu dự án này." Quả nhiên, Thẩm Thanh Hòa phản đối, cũng uyển chuyển nói, nhưng vẫn giữ thái độ thẳng thắn, "Theo mô tả hiện tại của em, tính khả thi thấp hơn 50% so với ước tính em."
Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, Thẩm Thanh Hòa như nhìn thấu cô, nói: "Tôi có thể giúp em phân tích tính khả thi này, nhưng tôi cần em cung cấp thông tin cơ bản." Thẩm Giáng Niên cắn thìa, nhưng vẫn giữ im lặng, Thẩm Thanh Hòa nói tiếp: "Tôi không có ý ngăn cản em, nhưng tôi hy vọng trước khi làm bất cứ điều gì, em hãy đặt bản thân mình lên hàng đầu." Bởi vì, đây cũng là mỗi khi Thẩm Thanh Hòa làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc đến.
Thẩm Giáng Niên nghe câu nói này, trong lòng ấm áp không thôi, giờ mới ngẩng đầu, khẽ cười, "Em biết người lo lắng cho em, em hứa với người, sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, dự án này, nhất định phải khởi động, nhưng nếu gặp khó khăn, em sẽ tự rút lui." Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên đã tự có tính toán, mặc dù chấp nhận rủi ro nhưng cô cũng đặt ra một giới hạn, một khi vượt qua giới hạn này, cô sẽ cân nhắc đến việc rời khỏi dự án này.
Thẩm Thanh Hòa mím môi, tựa như đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, cảm thấy có chút bất lực: "Cho nên, em nhất định phải đi à." Cô dùng giọng điệu khẳng định.
"Ừa." Thấy Thẩm Thanh Hòa có vẻ không vui, Thẩm Giáng Niên dịu giọng nói: "Đừng lo, em không còn là trẻ con nữa, ngược lại người kìa, lần này đi Mỹ làm gì, em cũng không biết, em mới lo lắng cho người."
"Tôi không cần em lo lắng, tôi mong em vẫn cân nhắc kỹ trước khi làm." Sự thẳng thắn của Thẩm Thanh Hòa khiến Thẩm Giáng Niên thất vọng, cô có chút so đo, "Đã nói như vậy thì em cũng không có gì để nói, mỗi người tự chăm sóc bản thân đi, coi như một loại chăm sóc lẫn nhau."
Thẩm Giáng Niên ủ rũ ăn cháo, tim đột nhiên nhói.
Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô, hy vọng cô sẽ nói ra sự thật, tại sao Thẩm Thanh Hòa không nghĩ ngược lại, cô cũng nghĩ như vậy?
Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hòa đang nhìn cô, nhưng cô không ngẩng đầu lên.
Mãi đến khi ăn hết chén cháo, Thẩm Giáng Niên mới chú ý thấy cháo trong chén Thẩm Thanh không nhúc nhích chút nào: "Cháo của người nguội rồi, có muốn hâm nóng lên không?"
"Tôi nghĩ xong rồi.
Nếu như em nhất định phải đi, vậy để Nguyễn Duyệt đi cùng em đi." Giọng nói của Thẩm Thanh Hòa không cho phép không nghe theo, Thẩm Giáng Niên nhướng mày: "Người còn đang suy nghĩ chuyện này sao?"
"Nguyễn Duyệt biết võ thuật, còn làm việc tỉ mỉ."
"Vậy còn người."
"Lần này, tôi đi một mình."
"Vậy em càng không yên tâm." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Nếu người đồng ý đưa em đi Mỹ cùng, em có thể cân nhắc từ bỏ dự án này." Vì Thẩm Thanh Hòa, cái gì cũng có thể.
"Tôi không đưa em đi Mỹ cùng được." Thẩm Thanh Hòa vẫn thẳng thắn đến mức khiến người ta đau lòng, hơi thở của Thẩm Giáng Niên đình trệ, khóe môi giật giật, cuối cùng cười nói: "Được rồi, em hiểu rồi." Thẩm Giáng Niên đứng lên lên, "Cháo, có muốn hâm nóng không?"
"Tôi không ăn."
"Vậy?"
"Em không có việc thì ngủ sớm đi."
"Còn người."
"Tôi bận chút việc." Thẩm Thanh Hòa đứng dậy rời đi, đi đến một phòng ngủ khác, Thẩm Giáng Niên nhìn cánh cửa đóng lại, giống cánh cửa trong lòng cô dường như đã đóng lại.
Rõ ràng là các cô đã ở bên nhau nhưng giữa các cô vẫn có khoảng cách xa như vậy.
Thẩm Thanh Hòa vẫn ngoài tầm với..