Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 206


Thẩm Giáng Niên được Nguyễn Duyệt dẫn đi hết bên trái rồi tới bên phải sau đó đến một nơi thần bí, Nguyễn Duyệt hết quét vân tay lại đến quét mắt, cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra.
Thế giới xanh thẳm khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy như đang ở trong một không gian mộng ảo.
Khi đặt chân lên, mọi khối trong suốt trên mặt đất sẽ sáng lên, giống như một viên ngọc màu xanh.
"Giáng Niên lên đứng chỗ này đi.” Nguyễn Duyệt tiến lên, trước mặt là một cỗ máy cao bằng người, Thẩm Giáng Niên không biết đó là cái gì, nhưng vẫn đứng ở trên đó.

Tấm kính hình bầu dục trượt xuống, khiến Thẩm Giáng Niên có cảm giác như đang đi khám ở bệnh viện...
“Nhanh thôi, đừng sợ.” Nguyễn Duyệt ân cần nói.
Thẩm Giáng Niên không cảm thấy có gì bất thường, lúc từ trên đi xuống, cô không khỏi hỏi: "Đây là cái quái gì vậy?" Quét toàn thân cô? Thẩm Giáng Niên đã cố gắng hết sức cư xử bình tĩnh, không giống như một con nai ngốc nghếch.
“Thông tin nhận dạng danh tính.” Nguyễn Duyệt dẫn Thẩm Giáng Niên ra ngoài, “Khu nhà của Thẩm tổng khá lớn, mỗi khu sẽ đều có nhận dạng thông minh, tức là ngoại trừ Thẩm tổng và người được Thẩm tổng ủy quyền, bất cứ ai xuất hiện trong này, hệ thống đều sẽ nhắc nhở, lúc cần thiết sẽ tự động kích hoạt hệ thống an ninh...” Nguyễn Duyệt cố gắng nói tương đối đơn giản, "Nói một cách đơn giản, Giáng Niên từ nay về sau có thể tự do ra vào nơi ở của Thẩm tổng.”
Trong lòng Thẩm Giáng Niên lập tức ấm áp, Thẩm Thanh Hòa đã cân nhắc, chuẩn bị sẵn cho cô.

Không biết tại sao, nhận được thông báo từ người khác, hạnh phúc +1
“Nói một câu hơi nhiều chuyện.” Nguyễn Duyệt bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Giáng Niên ậm ừ khó hiểu, vẻ mặt nhàn nhạt của Nguyễn Duyệt gợi lên ý cười, “Theo như tôi biết, Giáng Niên là người đầu tiên được lưu vào thông tin nhận dạng danh tính.”

Hạnh phúc +2.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên trần đầy vui mừng, khóe miệng cong lên, không nói gì, chỉ cười.

Cười chỉ được một giây, nụ cười của Thẩm Giáng Niên cứng đờ, hỏi: “Không phải cô cũng được lưu vào sao?” Thái độ nghiêm túc lại xuất hiện, Nguyễn Duyệt dường như đã đoán trước được, liền giải thích: “Thông tin của Giáng Niên là một mục quét toàn thân, cái này có nghĩa mỗi một nơi ở chỗ này cô đều có quyền quản lý.” Sợ Thẩm Giáng Niên hiểu chưa đủ rõ, “Nói cách khác, quyền hạn mà Giáng Niên có, giống với Thẩm tổng, ở chỗ này, mọi người đều phải tuân theo yêu cầu của cô, nhìn thấy cô, giống như thấy Thẩm tổng vậy....!mà tôi, tồn tại với tư cách là trợ lý của cô.”
...!Thẩm Giáng Niên có cảm giá như khoác lên Hoàng Mãi Quái, tay cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đầy uy nghiêm.

Thấy thì hơi buồn cười, lại có chút thần kỳ, xin hãy tha thứ cho cô vì cô chỉ là đứa con trong một gia đình nhỏ, chưa hiểu sự đời.
· Hoàng Mã Quái: biểu tượng danh dự cao quý của nhà Thanh.

Đây là áo màu vàng, màu này bị cấm vì chỉ có Hoàng Đế được mặc, là trang phục được ban cho các quan lại cấp cao và cận vệ của Hoàng Đế ở thời nhà Thanh.
Nguyễn Duyệt không dẫn Thẩm Giáng Niên đi về lại con đường ban đầu mà đi vòng qua khu vườn hoa bên ngoài, người làm vườn đang tỉa hoa và cây cối, những đám hoa bụi cỏ đó Thẩm Giáng Niên không biết tên.

Trước mắt đầy sức sống, tựa như đang bước vào mùa xuân, hít một hơi thật sâu, hương hoa xộc vào mũi.

Điều khiến Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên là khi họ đi ngang qua khu làm vườn và đi ngang qua những người làm vườn, họ chào Nguyễn Duyệt trước khi chào cô, có người mỉm cười, có người hơi cúi đầu, nói chuyện với Nguyễn Duyệt vài câu.
Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên từ việc giao tiếp bằng mắt với người lạ một cách thiếu tự nhiên đã chuyển sang vẫy tay một cách tự nhiên.

Thẩm Giáng Niên cũng cẩn thận, quan sát thấy công nhân làm vườn phần lớn đều đã lớn tuổi, mặc dù đang làm việc nhưng đều có tâm trạng thoải mái.
Nhớ tới Nguyễn Duyệt trước đó miêu tả: “Thẩm tổng ngày thường có nghiêm khắc với mọi người không?” Thẩm Giáng Niên đi ra vườn hoa, quay đầu nhìn thoáng qua người làm vườn nhàn nhã rồi hỏi.
“Không có.” Nguyễn Duyệt tựa hồ đoán được Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ gì, “Lời giải thích đó là muốn Giáng Niên biết, cô ở nơi này đều có toàn quyền.” Nguyễn Duyệt khựng lại, rồi nói bổ sung: “Còn những người làm việc ở đây, đều tôn kính Thẩm tổng, cho nên, bọn họ cũng sẽ tôn kính cô.”
Những lời này thoạt nghe có vẻ hay, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút khó chịu, giống như xuất phát của cái tôn kính này, đều là vì Thẩm Thanh Hòa, “Họ làm sao biết được...” Thẩm Giáng Niên chưa nói xong lời nói của cô, Nguyễn Duyệt hiểu rõ, cô lắc lắc cái thứ ở trên cổ tay giống như đồng hồ, “Ngoại trừ Giáng Niên và Thẩm tổng, mỗi một người ra vào đây sẽ đều có cái này.” Thẩm Giáng Niên tin, ghé lại gần nhìn xem, chính là cái vòng tay này, “Sau khi nhập thông tin của Giáng Niên vào, mọi người làm việc ở đây đều nhận thông tin đồng bộ.”
“…” Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, “Đồng bộ cái gì?” Làm sao cô có cảm giác thông tin bị lộ ra ngoài.
“Đừng lo lắng, những gì họ có thể nhìn thấy ở đây là ngoại hình và thông tin cấp độ của cô.”
Được rồi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình có lẽ quá mộc mạc, không có khả năng hưởng thụ đãi ngộ cao quý như thế, nhưng cô vẫn là vui vẻ vì có thể tự do ra vào Thẩm phủ, “Cái này là bất ngờ mà Thẩm tổng bảo cô đưa cho tôi à?”
“Nói đúng hơn thì chỉ là một phần của bất ngờ, cũng là chìa khóa mở ra tất cả bất ngờ khác.” Nguyễn Duyệt dừng lại, như thể sẽ không đi xa hơn nữa, "Bất ngờ còn lại, Thẩm tổng nói, chờ cô từ từ phát hiện.” Nguyễn Duyệt nhìn đồng hồ, “Giáng Niên ở chỗ này, không phải nói đúng hơn là ở trong nước, nếu có chuyện gì có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào."
Thẩm Giáng Niên đột nhiên có trợ lý, dù muốn hay không cũng nói: “Cô sẽ không luôn đi theo tôi chứ?” Ngoại trừ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không muốn lúc nào cũng có người đi kè kè bên cạnh.


Nguyễn Duyệt cung kính nói: “Không có, lúc nào cô cần, tôi mới xuất hiện, bây giờ nếu cô không có yêu cầu nào, thì tôi đi trước.” Trước khi rời đi, Nguyễn Duyệt nhắc nhở: “Chỗ này rất rộng, Giáng Niên không cần vội đâu, cứ từ từ thám thính, nơi này chính là nhà của cô.”
Thẩm Giáng Niên rất thích nghe những lời này, cô không thích chiếm tiện nghi người ta, nhưng mà cô muốn có một ngôi nhà với Thẩm Thanh Hòa.
Sau khi Nguyễn Duyệt rời đi, Thẩm Giáng Niên ở một mình rất vui vẻ.

Bất quá cô đi bộ nhiều, có chút mệt mỏi, dự định trở về nghỉ ngơi, trên đường trở về, Thẩm Giáng Niên nghĩ lại cảm thấy rất thú vị, Thẩm Thanh Hòa rất biết làm chuyện lãng mạn, ngoại trừ bất ngờ này sẽ có những bất ngờ khác, cô rất hứng thú khám phá.
Nỗi sợ hãi về điều chưa biết sẽ nhân đôi nỗi sợ hãi;
Tương tự như vậy, bất ngờ chưa biết đến sẽ nhân đôi bất ngờ.
Sự hiếu kỳ của chòm sao Sư Tử rất lớn, nhưng mà cũng không thể trong một ngày tìm ra hết, cho nên, định về phòng nghỉ ngơi rồi tính tiếp, nào ngờ mới về phòng tinh thần lại phấn chấn, bắt đầu đi loanh quanh tìm kiếm bất ngờ, mà bất ngờ chưa thấy đâu đã thấy mệt rả rời.
Trời bắt đầu tối, Thẩm Giáng Niên đột nhiên có chút thất vọng, cô nghĩ, chẳng lẽ là Thẩm Thanh Hòa đã lừa cô sao? Nói cô có quyền lực tối cao ở đây, nhưng Thẩm Giáng Niên không có ý định sử dụng nó.

Buổi tối, cô lang thang ra ngoài ăn tối một mình.
Một mình băng qua đường phố ồn ào của Thượng Hải, lòng lại thấy cô đơn.

Thật sự rất nhớ Thẩm Thanh Hòa, nghĩ đến việc sẽ gặp được một người có hình dáng giống cô ấy, trong lòng sẽ tràn đầy khao khát, không được, cô phải về Thẩm phủ, trở về nơi có hơi thở của Thẩm Thanh Hòa.
Trở lại Thẩm phủ, nhớ thương càng dâng lên cao hơn, đứng trong căn phòng trống, Thẩm Giáng Niên cảm thấy muốn khóc.


Căn phòng rộng và sang trọng nhưng ở đây một mình thực sự rất cô đơn.

Thẩm Thanh Hòa vẫn luôn ở đây một mình, tâm trạng của cô ấy là thế nào, đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.
Dù sao không có ai, âm thầm lau nước mắt, sẽ không có người phát hiện.

Khóc đủ nhiều, cũng đủ mệt mỏi.

Thẩm Giáng Niên đi tắm, rửa sạch rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt, khiến trái tim khao khát của cô trở nên thuần khiết hơn.

Cô khỏa thân đi đến tủ tìm đồ ngủ, cô nhớ ra Thẩm Thanh Hòa đã cho cô một vị trí đặc biệt.
Cầm bộ đồ ngủ lúc trước từng mặc lên định rời đi, nào ngờ mới nhấc nó lên lại có thứ gì đó rớt ra.
Hả? Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn thì thấy đó là một lá thư? Mở lá thư ra, phông chữ mạnh mẽ, được viết bởi Thẩm Thanh Hòa.
Trước khi đọc nội dung, chỉ cần đọc tiêu đề cũng khiến trái tim cô đơn của Thẩm Giáng Niên dâng lên rồi rung động.
===--===.

Bình Luận (0)
Comment