Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 218


Chỉ cần một cặp kính là cô đã có thấy người cô yêu --- Thẩm Thanh Hoà, đang ngồi trước mặt cô.
Mặt mày, nụ cười, sự dịu dàng...!Thẩm Giáng Niên quả thực bị mê hoặc, miệng hơi hé mở, không biết nên nói cái gì.
"A, ngạc nhiên lắm à?" Ngay cả giọng điệu của người ngồi đối diện cô cũng giống nhau.
"Đúng vậy." Thẩm Giáng Niên chậm rãi trả lời: "Rất giống người thật." Thẩm Giáng Niên biết, có lẽ chính là sức mạnh của công nghệ AI đã khiến Thẩm Thanh Hoà xuất hiện trước mặt cô như người thật.
"Ha ~" Tiếng cười khẽ đặc trưng của Thẩm Thanh Hòa khiến tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn đi khi nghe thấy, "Cười gì đó?"
"Cười em đáng yêu." Thẩm Thanh Hoà trêu chọc nói: "Hôm nay em dậy muộn."
"Không có người ở đây, em không có cảm giác thèm ăn." Thẩm Giáng Niên đáng thương nói: "Đêm qua em cũng không ngủ được."
"Ừ, trông em có vẻ hơi mệt." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà lộ rõ ​​sự quan tâm.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, công nghệ AI tiên tiến như vậy sao? Nhân vật ảo có thể nói chuyện với cô như người thật, điều quan trọng nhất là nhân vật ảo có hình thức suy nghĩ của Thẩm Thanh Hoà? Cô than thở về sự kỳ diệu của công nghệ và cảm thấy hơi sợ: "Ừa, người ở nơi đó có ổn không?" Thẩm Giáng Niên biết hỏi có lẽ cũng vô ích, nhưng cô vẫn ôm hy vọng.

"Ngày nào tôi cũng bận.

Tôi mong, dù tôi ở nơi đâu, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt." Lời nói của Thẩm Thanh Hòa rất nghiêm túc, làm Thẩm Giáng Niên nhận ra sự khác biệt trong đó, nhịn không được mà nghĩ, có lẽ Thẩm Thanh Hòa đã đoán trước được cô sẽ nói gì cho nên thiết lập sẵn các từ khóa, khi nhắc đến các từ khóa nó sẽ tự động trả lời?
Hết cách rồi, tiểu sư tử rất tò mò, khi trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà ảo, cô thực ra đang suy nghĩ làm thế nào để tìm hiểu xem nhân vật ảo này dựa trên cơ sở nào để trả lời câu hỏi của cô? Thẩm Giáng Niên gật đầu: "Thẩm Thanh Hoà."
"Sao."
Đột nhiên trả lời rất nhanh, ánh mắt Thẩm Giáng Niên đang tìm kiếm: "Trưởng quan ơi?" Cô thay đổi xưng hô, Thẩm Thanh Hoà mỉm cười: "Sao." Vẫn nhanh chóng trả lời, Thẩm Giáng Niên chống cằm, "Người dựa vào đâu mà trả lời em vậy?" Cô dứt khoát hỏi thẳng, để xem có thể hỏi được điểm mù của máy ảo không.
"Em nghĩ sao?"
Còn biết hỏi lại luôn, "Em đoán người đã trả lời trước, sau đó thiết lập từ khóa, nếu đúng từ khóa đã đặt, sẽ tự động trả lời."
"A~" Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà càng sâu, Thẩm Giáng Niên có chút mất tập trung, người này cười đẹp thất đó, còn có lúm đồng tiền.

Thẩm Giáng Niên muốn đưa tay chạm vào, không ngờ, Thẩm Thanh Hoà ảo theo bản năng lùi về phía sau, Thẩm Giáng Niên thực sự kinh ngạc: "Người biết em muốn chạm vào người sao?" Như vậy không phải quá thông minh sao?
"Bây giờ đừng chạm." Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Chúng ta ăn trước đi."
Hai người bắt đầu ăn, lần này chuẩn bị bữa sáng kiểu Pháp.

Thẩm Giáng Niên cắn mấy miếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà đối diện, cô ấy dịu dàng, đoan trang, quyến rũ, ngay cả ăn thôi cũng đủ mê người.


Người yêu của cô rất đẹp, Thẩm Giáng Niên đột nhiên có cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Thẩm Giáng Niên theo thói quen mà gắp một miếng đào, muốn đặt vào đĩa của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà lại làm ra hành động né tránh, lấy đi đĩa của mình.

Thẩm Giáng Niên dừng một chút, ngước mắt lên, Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng cười nói: "Em ăn đi."
Tay Thẩm Giáng Niên cứng đờ mấy giây, à, đột nhiên nhớ ra, người đối diện chính là tồn tại ảo, "Đây là bất ngờ thứ ba mà người cho em sao?" Thẩm Giáng Niên đặt nĩa xuống.
"Tôi không tính toán hay hạn chế bất ngờ.

Nếu em định nghĩa nhân vật này bất ngờ thứ ba, cũng được." Thẩm Thanh Hoà nói.
Thẩm Giáng Niên ậm ừ, cô thích bất ngờ của Thẩm Thanh Hoà, trước đây cô luôn tràn ngập vui mừng, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy mỗi một bất ngờ đều tàn nhẫn.

Cô muốn hôn người trước mặt ngay bây giờ nhưng không thể vì đó là ảo.
Nhưng đây đều là ý tốt của Thẩm Thanh Hoà, cô không thể mong đợi gì hơn nữa: "Ừa, cảm ơn bất ngờ này của người." Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên cười nói: "Bữa sáng hôm nay đặc biệt ngon."

"Tôi cũng vậy." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Ừa, chắc người sắp đi rồi nhỉ?" Thẩm Giáng Niên cúi đầu hỏi, không dám nhìn cô, càng nhìn càng muốn hôn.
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà trả lời.
"Ừa, vậy người đi đi." Thẩm Giáng Niên cảm thấy nếu thêm một lát nữa là cô không nhịn được.
"Nhắm mắt lại."
"Người định làm gì?" Thẩm Giáng Niên vẫn nhắm mắt hỏi.
"Hôn em." Lời cuối cùng lọt vào tai cô, tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên căng thẳng.
Hôn? Có thể chứ?.

Bình Luận (0)
Comment