*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Giáng Niên cố ý thử Lê Thiển, cố ý nói: "Người ta muốn làm gì thì làm."
"Giữa ban ngày, thật là." Lê Thiển khinh thường, Thẩm Giáng Niên âm thầm cười, cố ý hỏi: "Thật là sao?"
"Không đứng đắn!" Lê Thiển khịt mũi, chán ghét quay mặt đi, liếc nhìn thực đơn mấy lần, không gọi món nào, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời mẹ, bọn họ còn ôm nhau, ôm chặt thế, không nóng à."
"Chúng ta ra ngoài nhìn xem." Thẩm Giáng Niên ép Lê Thiển đi ra ngoài.
"Giữa ban ngày mà ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì chứ?" Khi đến nơi, cả hai người kia đều không quay đầu lại, Lê Thiển vô cớ tức giận, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể lên tiếng trước.
Một trong hai người quay lại, chính là người trong lòng Tần Thư, vẻ mặt non nớt khiến Lê Thiển càng tức giận hơn, mấy ngày nay lại xảy ra chuyện gì thế này? Đến trễ chút nữa có phải hôn luôn rồi không? Cô gái a một tiếng, vừa muốn nói chuyện, thân thể hơi cong của Tần Thư đứng thẳng lên, vòng tay ôm lấy người trong lòng, cô bé mím môi, không nói gì nữa.
Tần Thư hít sâu một hơi sau, quay người cười nói: "Không có gì, tình cờ ghê." Mặt Tần Thư đỏ bừng, trong mắt Lê Thiển đó càng là bằng chứng phạm tội. Giành nói nói trước: "Tình cờ thật, hóa ra mới sáng vội đi ra ngoài là để gặp người ta."
Khí thế của Lê Thiển tràn ngập, cô bé có chút sợ hãi, co rúm lại trong vòng tay của Tần Thư, khiến Lê Thiển càng khó chịu, động tác ôm của Tần Thư cứng đờ trong giây lát, sau đó cô ôm thật chặt người trong lòng, mỉm cười nói: "Ừ, là gặp em ấy, các cậu mua sắm xong rồi à?"
"Ừm, cậu có muốn ăn trưa cùng nhau không?" Thẩm Giáng Niên cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ... không đúng, Tần Thư không phải vừa thừa nhận có ý với Lê Thiển sao? Sao đột nhiên lại thế này? Thẩm Giáng Niên hiển nhiên không có đủ kinh nghiệm yêu đương, cô không hiểu, cô muốn ổn định tình hình trước mắt: "Là nhà hàng bên kia, không xa lắm."
"Mình không đi, hai người đi ăn đi." Tần Thư cúi đầu đối trong ngực người, "Đi thôi."
"A... đi..." Cô bé đỏ mặt, ngập ngừng nói, Tần Thư ậm ừ, "Chúng ta đi đến nơi chúng ta lần đầu gặp nhau đi." Cô bé mỉm cười với Thẩm Giáng Niên, định cười với Lê Thiển nhưng thấy gương mặt lạnh băng kia, thế là cúi đầu xoay người, cùng Tần Thư chậm rãi bước đi.
Lần đầu tiên... thật sự quen biết nhau à? Thẩm Giáng Niên không hiểu nữa, cô nhìn bóng lưng của hai người, thắc mắc trong đầu chuyện này, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sáng nay thái độ của Tần Thư còn ổn, đột nhiên nói phòng khám có việc, nhưng lại xuất hiện ở chỗ này ôm một cô gái... Đau đầu ghê, liên quan đến mấy chuyện tình cảm, Thẩm Giáng Niên suy nghĩ không nhanh nhạy cho lắm.
"Xem xong chưa?" Giọng nói bình tĩnh của Lê Thiển khiến Thẩm Giáng Niên rùng mình, Lê Thiển quay người nói: "Mình đói, đi ăn thôi."
"Bọn họ có lẽ là bạn tốt." Trên đường quay lại, Thẩm Giáng Niên vừa nhìn Lê Thiển vừa ôm cánh tay cô, "Cũng giống như chúng ta, chúng ta đã làm nhiều chuyện quá mức hơn bọn họ."
"Chuyện này mà cậu cũng muốn so sánh à?" Lê Thiển nói, "Cậu không cần phải nói thay cậu ta, mình với cậu, đã làm bạn bao năm rồi hả?"
"Vậy biết đâu cô bé kia với Tần Thư cũng là...."
"Cũng là cái quần, nhìn đã biết là học sinh, có khi còn chưa tốt nghiệp cấp ba." Lê Thiển tức giận nói. "Suốt ngày làm cái bản mặt lạnh lùng, tưởng đâu tính cách lạnh lùng, ai ngờ thích gái trẻ." Lê Thiển càng nói càng tức, "Vấn đề không phải là nhỏ quá sao?" Quay đầu lại trừng mắt nhìn về hướng bóng người biến mất, rồi nói với vẻ đầy nghĩa khí, "Không được, mình phải đi giải cứu."
"Giải cứu Tần Thư?"
"Gớm, một đứa thừa tuổi như cậu ta, có gì mà giải cứu?" Lê Thiển sải bước về phía trước, "Mau ăn trước đã, lát nữa mình sẽ gọi cho Tần Thư, bảo cậu ấy buông tha cho cô bé."
"..." Thẩm Giáng Niên tiếp theo, "Tiền Xuyến Tử, đây là chuyện riêng của Tần Thư."
"Chuyện riêng thì sao?" Lê Thiển không đồng tình, "Mình chỉ là người qua đường, dù cho không quen biết cũng sẽ can thiệp." Thẩm Giáng Niên đang muốn nói, nhưng Lê Thiển lại Đầu ngón tay làm dấu X, "Stop, tạm thời không nói nữa, mình không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng khi ăn."
Nhìn thấy Lê Thiển tức giận cắt bít tết, Thẩm Giáng Niên lén lút nghịch điện thoại, hỏi Tần Thư sao lại thế này, Tần Thư: Không có gì.
Mặc kệ Thẩm Giáng Niên có hỏi thế nào, Tần Thư cũng không muốn nói, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn làm khó người khác, Thẩm Giáng Niên: Vậy mình nói trước với cậu, lát nữa Tiền Xuyến Tử có thể sẽ gọi cho cậu, hai cậu nói chuyện tử tế với nhau, đừng có gây nhau đó, cậu ấy cũng chỉ quan tâm cậu thôi.
Tần Thư: Được.
Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hai người sẽ không cãi nhau, như vậy là được rồi. Thẩm Giáng Niên còn khuyên Lê Thiển: "Tần Thư không còn là trẻ con nữa, dù có chuyện gì đi nữa, cậu phải nói chuyện đàng hoàng, đã là bạn bè với nhau thì phải quan tâm đến cảm nhận của đối phương, không cần khách sáo như người xa lạ, cũng không được mất bình tĩnh với người thân thiết."
Lê Thiển ngước mắt lên: "Mình có giận câu bao giờ chưa?"
"Không có."
"Vậy cậu nói mấy cái chuyện không có để làm gì?"
"Này, mình là đang nói cậu với Tần Thư mà...."
"Bạn nhỏ này, làm ơn lo việc của cậu trước đi, đặt biệt là việc có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, còn chuyện của mình, mình có chừng có mực."
.... Được rồi, cũng tại cô bao đồng, "Hai cậu đều là bạn của mình, mình không muốn hai người giận dỗi nhau." Sau bữa trưa, hai người tách ra, Thẩm Giáng Niên tỏ thái độ, đẩy Lê Thiển đi, "Cậu đó, cần làm gì thì làm đi, đừng làm phiền mình." Lê Thiển xoay người, móc điện thoại ra, vừa đi vừa gọi.
Thẩm Giáng Niên về lại CBD, cô đã định mặc bộ đồ mà cô đã mua cùng Lê Thiển để đi triển lãm nghệ thuật. Về hội họa, Thẩm Giáng Niên không phải là chuyên gia, dù thích cũng chỉ dựa vào cảm tính của mình, để không tỏ ra quá cổ hủ, lần này cô nghiên cứu các thể loại hội họa cơ bản trên mạng, sau đó mới tìm hiểu về hội họa. Kiểm tra mấy tên họa sĩ trên vé, đúng thật là nổi tiếng.
Nếu Lộ Dao có thể xếp ngang hàng với bọn họ, vậy chắc rất lợi hại, nhưng tại sao lại không có thông tin giới thiệu về người này? Cho dù cô có search hoạ sĩ Lộ Dao, thì vẫn không tìm được nội dung cần tìm, Thẩm Giáng Niên chống tay lên cằm, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, làm cả buổi chiều, đầu nặng trĩu.
Thẩm Giáng Niên mặc quần áo nhẹ, quyết định ra ngoài chạy bộ. Trong lúc chạy bộ trong công viên, cô suýt đụng phải một người đang chạy về phía mình, cô né tránh, người kia cũng vậy, nới khoảng cách ra mới thấy rõ lẫn nhau, "Giáng Niên?" Tân Vĩ Đồng tháo tai nghe xuống, vui vẻ gọi tên.
"Đã lâu không gặp." Thẩm Giáng Niên gật đầu, không thèm tháo tai nghe mà đi vòng qua. Cô biết, Tân Vĩ Đồng chạy theo sau cô, tốc độ cô càng nhanh hơn, thì đối phương cũng thế, không thể thoát khỏi người này nhưng lại chạy đến mệt mỏi, Thẩm Giáng Niên dừng lại, Tân Vĩ Đồng đứng ở bên cạnh cô, "Em còn ghét tôi thế à?"
"Không có."
"Chuyện lúc trước là tôi không tốt, cho tôi cơ hội bù đắp đi." Tân Vĩ Đồng hạ thấp tư thế, "Tôi thật sự không có ác ý với em."
"Chuyện đã qua thì đã qua rồi, có gì mà bù đắp." Thẩm Giáng Niên hoạt động tại chỗ.
"Ừ." Tân Vĩ Đồng thật ra rất vui, Thẩm Giáng Niên còn canh cánh trong lòng, vậy cho thấy vẫn còn để ý, chẳng qua cảm giác bị từ chối dù sao vẫn rất khó chịu, "Ở Bắc Kinh một thời gian, không gặp được em, đột nhiên gặp được thấy rất vui." Tân Vĩ Đồng cười nói: "Lần trước, tôi còn gặp giáo sư Lục...."
"Đừng nói với mẹ tôi." Thẩm Giáng Niên nhíu mày, Tân Vĩ Đồng ậm ừ khó hiểu. Thẩm Giáng Niên nói: "Đừng nói cho bà ấy biết tôi đã trở lại."
"À..." Tân Vĩ Đồng a một tiếng, rồi gật đầu, "Được rồi." Giữa hai người bắt đầu có những bí mật nho nhỏ, là chuyện tốt. "Gần đây em có sắp xếp gì không? Bên chỗ tôi có cơ hội việc làm thích hợp, em có muốn thử không?" Tân Vĩ Đồng hỏi.
"Không cần." Thẩm Giáng Niên thực sự không thích cuộc trò chuyện xung quanh mình, "Còn cô, sau khi trở về cô làm việc ở đâu?"
"Tôi vẫn đang do dự. Có một vài nơi tôi đang chọn."
"Cũng không tồi."
"Gần đây..." Tân Vệ Đồng vừa mở miệng, Thẩm Giáng Niên liền đẩy chủ đề này sang một bên: "Đừng tiếp tục nói về tôi, nói về cô đi."
"Tôi sao," Tân Vĩ Đồng mỉm cười, "Gần đây có một cuộc triển lãm nghệ thuật, tôi là nhân viên trong đó nên đang bận cái này."
Lại là một cuộc triển lãm nghệ thuật... Thẩm Giáng Niên quay đầu liếc nhìn, Tân Vĩ Đồng nghiêng người duỗi cơ: "Triển lãm nghệ thuật đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn lại việc liên hệ với hoạ sĩ mà mỗi người phụ trách, cho đến khi buổi triển lãm kết thúc, phải chịu trách nhiệm tiếp đón bọn họ."
Thẩm Giáng Niên cắn môi, nheo mắt lại, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Vậy cô chịu trách nhiệm tiếp đón ai?"
"Nói có khi em không biết."
"Nói thử xem."
"Lộ Dao."
......
......
......
Đây có phải là ông trời đang cho cô một cơ hội không?