Thi thể đẫm máu nằm dưới chân cô, Thẩm Giáng Niên tận mắt nhìn thấy máu của Thẩm Thanh Hoà nhuộm đỏ mặt đất, che kín mũi giày của cô.
Thẩm Giáng Niên quỳ trên mặt đất, ôm thi thể khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa tỉnh dậy.
Thẩm Giáng Niên tỉnh lại, khóc nức nở, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô ghét cảm giác này. Một giọng nói sâu trong lòng nói rằng dù không thích, dù có oán hận nhưng cũng không muốn Thẩm Thanh Hòa chết.
"Nằm mơ à?" Lục Mạn Vân nghe được tiếng động, vội vàng đi vào. Thẩm Giáng Niên cúi đầu, lau khóe mắt, hít mũi nói: "Dạ." Lục Mạn Vân ngồi ở trên giường, giơ tay vuốt lưng Thẩm Giáng Niên: "Đều là mơ, tỉnh lại sẽ ổn thôi."
"Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi?" Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt.
"4 giờ."
"Sao mẹ dậy sớm thế?"
"4 giờ chiều." Lục Mạn Vân nhìn thấy con gái vẫn còn ngái ngủ, "Uống chút nước, xuống giường đi dạo."
"À." Thẩm Giáng Niên uống một hơi hết ly nước, "Bà ngoại đi rồi à?"
"Tối nay bà ngoại sẽ ở lại đây." Lời nói của Lục Mạn Vân khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, "Con đi tìm bà ngoại." Lúc Thẩm Giáng Niên chuẩn bị rời khỏi giường, Lục Mạn Vân cúi người xoa mắt cá chân của Thẩm Giáng Niên. "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Thẩm Giáng Niên ngồi xuống đất, bước đi chậm rãi, cũng không rõ đi cà nhắc.
"Bà ngoại!" Thẩm Giáng Niên đi thẳng ra ban công. Quan Chi Viện và Lục Viễn Sơn đang ngồi trên ban công uống trà đàm đạo, Quan Chi Viện vẫy tay nói: "Viên Bảo, mau lại đây." Thẩm Giáng Niên rúc vào người bà, Lục Viễn Sơn ngồi thẳng dậy quan sát đánh giá Thẩm Giáng Niên, "Chân sao lại bị nặng thế." Thẩm Giáng Niên vẫn còn khá sợ Lục Viễn Sơn, cô ậm ừ không nói gì, "Bình thường cần tăng cường vận động, này là do tập quá ít, cơ bắp và xương cốt của không đủ linh hoạt." Thẩm Giáng Niên nói "dạ dạ" hai tiếng, gấp điểm tâm cho Quan Chi Viện, "Lúc con ngủ, bà ngoại làm gì thế?"
Hai bà cháu nói chuyện, Lục Viễn Sơn ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu, không khí ngoài ban công khá hòa hợp. Lục Mạn Vân mấy lần đi ngang qua ban công, nhìn ba người dưới ánh hoàng hôn, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cẩn thận nhìn khuôn mặt con gái, sau đó nhìn ánh hoàng hôn đang nhạt dần, nhớ lại lời mẹ nói về Hổ từ trên núi xuống, bà không khỏi lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà.
Con người đúng là thật mâu thuẫn, Lục Mạn Vân thở dài, bà không có bản lĩnh này, nhìn không ra thực lực của con gái mình. Vì mẹ bà nói muốn tích lũy nhiều công đức cho con cháu nên Lục Mạn Vân cũng nghĩ tới, đối với Thẩm Thanh Hoà, nếu có thể thì bà sẽ không động tới. Điều duy nhất bà lo lắng chính là con gái, chỉ cần có thể bảo vệ tốt con gái, người khác làm gì thì kệ. Đương nhiên, nếu có cơ hội làm việc tốt, bà cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng đó là chuyện sau này, Lục Mạn Vân hiện tại vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể chờ xem.
Lục Mạn Vân không nói nhiều với Thẩm Vạn Thành, nhưng lại nói một cách tinh tế: "Sau này anh nên chú ý đến con cái nhiều hơn." Thẩm Vạn Thành vốn rất cưng chiều vợ mình, tự nhiên gật đầu đồng ý, vốn dĩ cũng là con gái cưng của ông, yêu thương quan tâm là điều cần thiết.
Đêm đó, Quan Chi Viện và Lục Viễn Sơn ở lại chỗ Lục Mạn Vân. Thẩm Giáng Niên không ngồi yên, quay về phòng đọc sách, Lục Viễn Sơn không có việc gì làm thì cùng với ba vợ chơi cờ, Quan Chi Viện và Lục Mạn Vân cùng nhau trò chuyện, chủ đề tự nhiên xoay quanh Thẩm Giáng Niên.
Ý của Quan Chi Viện là nếu có thể tránh được Thẩm Thanh Hoà thì tận lực tránh đi, mặc dù nói vinh cùng vinh, hại cùng hại, nhưng đánh giá bề ngoài về Thẩm Giáng Niên, thì người này rất mạnh bạo, nên hại cùng hại sẽ nhiều hơn, để phòng hờ thì bớt tiếp xúc lại.
Nhưng nói thì dễ mà làm mới khó, Thẩm Giáng Niên là người trưởng thành, tính tình vốn dĩ đã thế, muốn khống chế thì không thể ép buộc. Lục Mạn Vân cả đêm không ngủ ngon, cuối cùng nảy ra một ý tưởng, sáng sớm sau khi ăn sáng xong đưa Quan Chi Viện và Lục Viễn Sơn về nhà, trên đường gọi điện cho Thẩm Giáng Niên: "Con gái, giờ mẹ có việc gấp, không đến trường được, con đi qua đó làm giám thị kỳ thi giúp mẹ." Thẩm Giáng Niên không mấy tình nguyện, nhưng là chuyện của mẹ, cho nên đi.
Thẩm Giáng Niên không thể lái xe vì mắt cá chân bị thương nên bắt taxi đến trường đại học B. Vừa vào giám thị, các thí sinh khi nhìn thấy giảng viên trẻ tuổi xinh đẹp đều trở nên kích động, có một số học sinh thường xuyên nhìn Thẩm Giáng Niên, cả quá trình Thẩm Giáng Niên đều làm mặt lạnh, đối với kẻ gian lận không nương tay.
Một hồi sau, không có sinh viên nào dám đùa nữa, đợi đến đi lớp học vắng người, Thẩm Giáng Niên lật qua các câu hỏi rồi nhớ ra cô đã giúp Tân Vĩ Đồng chấm bài ở trường đại học. Người này không nghĩ tới thì thôi, vừa nghĩ một cái là đã gọi điện thoại đến, "Tôi đang ở dưới nhà em, bây giờ có tiện gặp không?" Tân Vĩ Đồng hỏi.
"Bây giờ không tiện."
"A..." Đại khái là không ngờ Thẩm Giáng Niên trực tiếp như vậy, Tân Vĩ Đồng thấp giọng nói: "Xin lỗi, em nghĩ ngơi cho tốt." Tân Vĩ Đồng tựa hồ thay đổi rất nhiều, tính tình cũng tốt hơn một chút. Thẩm Giáng Niên gấp tờ giấy lại, nói: "Nếu cô không vội thì đợi một lát, bây giờ tôi không có ở nhà."
"A... không vội," Tân Vĩ Đồng cao giọng, "Tôi sẽ đợi em, em cứ từ từ, không gấp."
Tân Vĩ Đồng không có việc gì làm, chỉ là muốn tới gặp Thẩm Giáng Niên, "Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?" Thẩm Giáng Niên vốn là muốn cảm ơn Tân Vĩ Đồng, "Được, tôi mờ." Tân Vĩ Đồng không nói nhiều liền hỏi, "Em muốn ăn gì."
"Tôi sao cũng được, theo cô đi."
Cuối cùng cả hai cũng đến một nhà hàng Tây mà Thẩm Giáng Niên thích. Khi gọi món, lúc gọi canh, Tân Vĩ Đồng trực tiếp gọi canh bò hầm, Thẩm Giáng Niên gọi món, cô gọi tôm viên tôm để ăn nhẹ.
"Còn nhớ tôi thích ăn canh bò hầm à?" Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, mùi vị thật sự giống như trong trí nhớ của cô, Tân Vĩ Đồng cũng cười: "Không phải em cũng nhớ món tôm viên yêu thích của tôi sao?"
"Ừ." Thẩm Giáng Niên nói với giọng điệu buồn bã và khó hiểu, "Tôi không biết tôm viên của họ có gì đặc biệt mà cô lại thích ăn đến vậy. Khi còn đi học, tôi nhớ có một dịp Giáng sinh nọ, tôi có mua về cho cô, cô ăn ngon tới khóc luôn."
Tân Vĩ Đồng đỏ mặt, xấu hổ nói: "Có luôn hả~" Không phải tôm viên ngon mà là do người mang về.
"Sao lại không?" Thẩm Giáng Niên như đang nhớ lại nói: "Không biết là ai, ăn một viên tôm thôi mà đã khóc, còn ôm tôi nữa chứ."
Tân Vĩ Đồng càng đỏ mặt hơn, tức giận nói: "Em quá đáng thật! Còn trêu nữa!" Thẩm Giáng Niên cười, "Nghĩ lại chuyện lúc đó cũng khá thú vị." Tân Vĩ Đồng sờ mặt, tay quạt quạt mặt, "Đều do em, làm tôi nóng."
Thẩm Giáng Niên nhớ lại chuyện cũ và chủ động nhắc tới, khiến Tân Vĩ Đồng không khỏi vui mừng, "Chúng ta gọi đồ uống đi."
Nhìn thấy ly Americano, Thẩm Giáng Niên lập tức nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, Tân Vĩ Đồng vẫn hỏi: "Muốn uống Americano không?" Thẩm Giáng Niên trầm mặc, Tân Vĩ Đồng nói: "Americano rất đắng, em có thể không quen." Thẩm Giáng Niên giống như cố ý nói với chính mình: "Ừ, uống không quen thật." Cô không quen uống, là vì Thẩm Thanh Hòa, cô luôn muốn quen. Bây giờ nghĩ lại, hà cớ gì chứ? Không thích thì thôi nhé, "Vẫn là uống kim quất bạc hà đi."
"Tôi cũng muốn nói cái này." Tân Vĩ Đồng cười nói.
Nhà hàng kiểu Tây này có rất nhiều người nên hai người ngồi cạnh cửa sổ khá yên tĩnh. Khi đề cập đến công việc, "Cuối cùng quyết định thế nào?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Vẫn chưa quyết định." Tân Vĩ Đồng hai tay ôm cằm, "Tình trạng trong nước còn chưa hiểu rõ, cũng không muốn quyết định nhanh như vậy."
"Muốn làm Freelancer à?"
"Không phải là không thể." Tân Vĩ Đồng nói: "Hiện tại không có cơ hội thích hợp."
"Cô muốn làm cái kia, để tôi xem có thể giới thiệu cho cô hay không."
"Em có thể giới thiệu cho tôi thì tốt, em giới thiệu thì tôi không kén chọn, có thể làm được."
"Tin tưởng tôi vậy sao."
"Hiển nhiên rồi."
"Để tôi xem xem." Thẩm Giáng Niên đang nghĩ đến Ôn Đế, "Tôi có một người bạn thường xuyên chạy trong nước và nước ngoài, cô ấy khá bận nên chắc cần người hỗ trợ, yêu cầu không cao, nói năng lưu loát và học hỏi nhanh chóng., và..." Thẩm Giáng Niên dừng lại, Tân Vĩ Đồng thì thầm: "Hình tượng và khí chất tốt." Tân Vĩ Đồng cười lớn: "Tôi coi như là em đang khen tôi đẹp."
"Cô đúng quả thật là đẹp." Thẩm Giáng Niên thẳng thắn nói, lúc đó cô sẽ thân thiết với Tân Vĩ Đồng, là cũng nhờ vào gương mặt xinh đẹp này, Tân Vĩ Đồng đỏ mặt, "Hôm nay em luôn trêu chọc tôi." Thẩm Giáng Niên nghiêng người, người phục vụ đặt đồ ăn xuống, Thẩm Giáng Niên lần này thật sự trêu chọc cô ấy: "Đây là tôm viên ngon đến mức khiến cô phải khóc. Xem hôm nay cô có khóc không." Tân Vĩ Đồng xấu hổ.
Bữa ăn nhìn chung khá hài hòa, sau bữa ăn, hai người lại đi dạo về, "Em có kế hoạch gì không?" Tân Vĩ Đồng hỏi.
"Còn không biết." Thẩm Giáng Niên nói như vậy, nhưng trong lòng đã đang suy nghĩ, một khi đã bận thì bận bù đầu bù cổ, một khi rảnh thì rảnh đến mức mốc meo... Bây giờ, trạng thái của cô không thích hợp để rảnh, cho nên, cần phải tìm gì đó để bản thân sôi động lên.
Tìm gì để sôi động đây? Thẩm Giáng Niên vẫn chưa quyết định, tóm lại cô sẽ không trở thành giảng viên ở trường.
Đến trước cửa nhà, Thẩm Giáng Niên bảo Tân Vĩ Đồng đợi tin tức của cô rồi chào tạm biệt, Thẩm Giáng Niên khi về đến nhà đã gửi cho Ôn Đế một tin nhắn WeChat. Ôn Đế trực tiếp gọi điện: "Gần đây thực sự có nhu cầu, nhưng bạn của em đã làm chưa? Nếu không có kinh nghiệm thì chị không muốn, mà nếu em hỗ trợ thì chị có thể cân nhắc."
"Em hỗ trợ hả?" Thẩm Giáng Niên cố ý nâng cao tiêu chuẩn, "Nếu em đi hỗ trợ cô ấy, vậy tính là hai người, chị phải trả gấp đôi đấy, bà chủ Ôn à."
"Chị không thiếu tiền." Ôn Đế buông lời nói táo bạo của mình, "Vô đi nào, baby, chúng ta lâu rồi không kề vai fight." Thẩm Giáng Niên sẽ luôn bị chọc cười bởi câu nói nửa Trung nửa Anh của Ôn Đế, "Chị bớt giỡn lại đi, nói trước nghe thử, làm gì thế."
"Đi Hàn Quốc, công ty sắp giải thể một bộ phận ở đó, chị phải qua đó làm bước cuối cùng." Ôn Đế oán trách, "Tiếng Hàn của chị dở tệ, mà tiếng Anh của bọn họ cũng tệ luôn, chị không thích, em đi với chị đi." Ôn Đế lại than vãn tiếp, "Chuyện nhỏ này vốn dĩ không tới lượt chị đi, nhưng sếp không yên tâm cứ bắt chị đi, chị đi để kết sổ."
"Tiếng Hàn thì bạn em ok." Thẩm Giáng Niên ít nhất cũng biết điều này, Tân Vĩ Đồng vốn ngôn ngữ rất tốt, "Để cô ấy đi." Ôn Đế nói vẫn thích Thẩm Giáng Niên đi cùng cô, nên năn nỉ: "Chuyện này, quá trình sẽ giống như em với chị từng làm, nếu em đi, thì chị sẽ bớt việc, đi đi mà? Sao nè? Coi như đi giải sầu ha." Không thể chịu nổi lời năn nỉ của Ôn Đế, Thẩm Giáng Niên vừa lúc không muốn ở nhà rảnh, thế là đồng ý.
Đối với chuyến đi này, Lục Mạn Vân cũng đồng ý, chỉ cần tránh xa Thẩm Thanh Hoà, không ở nhà nhàn rỗi là được.
Đến sân bay Trùng Khánh, Thẩm Giáng Niên vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Ôn Đế, lúc đầu nghe thấy giọng điệu cố ý xin lỗi, cô cau mày, có chuyện gì đó không ổn.