Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 292

Không biết là vì thế giới này thực sự quá nhỏ bé, hay là vì cô nhớ rõ từng giây phút tiếp xúc với Thẩm Thanh Hoà.

Cô và hai người này vừa mới không gặp không lâu, Thẩm Thanh Hoà thì thôi khỏi nói, Lục Chi Dao thì chỉ mới cách đây vài ngày.

Nếu tua thời gian về trước một chút, thì cô và Thẩm Thanh Hoà với Lục Chi Dao còn ở chung một phòng, nhưng là ở tháng 11.

Điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên, "Alo, Tưởng tổng, tôi sao? Tôi đưa nước đến rồi, a? Vâng vâng." Nguyễn Nhuyễn đặt nước xuống, Lục Chi Dao còn chưa nói cảm ơn thì Nguyễn Nhuyễn đã xoay người nói với Thẩm Giáng Niên: "Giáng Niên! Giúp em mang nước vào trong nha, bên Tưởng tổng có việc gấp." Nguyễn Nhuyễn chạy đi.

Lục Chi Dao mặc váy dài màu lam, khẽ mỉm cười: "Đưa cho tôi đi."

Thẩm Giáng Niên đích thân xách vào, đúng vậy, cái tim chết tiệt kia của cô, muốn xem Thẩm Thanh Hoà đang làm gì.

Chỉ trong chốc lát, trong đầu Thẩm Giáng Niên đã tràn ngập hàng ngàn hình ảnh, hết thảy đều đảo lộn? Hay xong việc rồi hỗn loạn? Hay rất khó coi?

Giường ở bên cạnh cửa sổ, Thẩm Thanh Hoà nửa nằm trên giường, trên bàn đặt một chén cháo nóng hổi.

Nhìn nhau từ xa, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy trong đôi mắt sâu thẳm đó có ngàn lời muốn nói, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn thờ ơ, chỉ liếc nhìn cô rồi cụp mắt xuống. A, sự thờ ở đó vẫn thế, thứ người gì đâu.

"Giáng Niên ăn chưa?" Lục Chi Dao đi tới, "Vừa hay Thanh Hoà còn chưa ăn, hay là ngồi xuống ăn cùng đi?" Lục Chi Dao ngồi lại bên đầu giường, tự nhiên mà bưng cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, đưa qua, "Hơi nóng, chậm lại thôi." Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng cảnh tượng trước mắt, cảm thấy cực kỳ mỉa mai. Lục Chi Dao quay người lại nói: "Giáng Niên, cô..."

"Tôi đi trước." Nhìn nữa, Thẩm Giáng Niên sợ mình sẽ nổ tung, nhưng vừa đi tới cửa, lại có tiếng gõ cửa.

Vẫn là Nguyễn Nhuyễn.

"Tưởng tổng bảo tôi đến nấu nước nóng." Nguyễn Nhuyễn vừa rồi qua phòng Tưởng Duy Nhĩ là vì tóc của Tưởng Duy Nhĩ vướng vào dây áo ngủ, thế là cần phải đi giải cứu mớ tóc rồi quay lại nấu nước, "Giáng Niên, chị chờ em với!" Nguyễn Nhuyễn vẫn hơi sợ người lạ, ngại một mình ở trong phòng Thẩm Thanh Hoà.

"Để ở đó đi." Lúc này Thẩm Thanh Hoà mới mở miệng, giọng nói rất nhẹ.

"Được rồi, để đó đi, lát nữa tôi nấu." Lục Chi Dao gắp miếng điểm tâm, "Thử cái này đi, làm cho em đó."

Thẩm Thanh Hoà hồi lâu không nhúc nhích, Lục Chi Dao lại để ở sát gần, Thẩm Thanh Hoà cắn tượng trưng một miếng, Lục Chi Dao hỏi: "Ăn ngon không?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng.

Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, nhìn hai người âu yếm đút ăn, lửa giận trong lòng dâng lên, lạnh lùng nói: "Nguyễn Nhuyễn, tôi đợi em ở cửa." Thẩm Giáng Niên sợ bản thân không nhịn được nữa. Ra cửa, dựa người vào vách tường, cả người run lên, tức chết đi được!

Nói và làm, luôn là hai việc khác nhau.

Cô không biết đến khi nào đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, tâm lặng như nước, trong đầu Thẩm Giáng Niên tràn đầy hình ảnh Lục Chi Dao đút cho Thẩm Thanh Hoà ăn, tức giận đấm vào tường mấy cái, đau đớn truyền đến khiến tim cô cũng đau theo.

Lục Chi Dao nói hai người không ở bên nhau, vậy sao lại thân mật đến thế? Đừng nói với cô hai người là bạn thân nhé, ha ha.

Nguyễn Nhuyễn bế bình nước lên đổ, tiếng nước chảy vang lên, cô ngước mắt nhìn về phía giường, "Ăn thêm cái này đi." Người phụ nữ xinh đẹp đang đút cho Thẩm tổng.... Cảnh tượng này chỉ có thấy ở trong truyện tranh, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, "Không ăn."

"Ăn no, buổi tối mới có tinh thần." Lục Chi Dao dỗ, "Lại ăn thêm miếng nữa đi." Thẩm Thanh Hoà lại ăn thêm một miếng, nói không muốn ăn nữa, "Bữa tối nay ăn ở đâu, còn chưa nói à?" Lục Chi Dao hỏi.

Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, Nguyễn Nguyễn vểnh tai nghe nhưng nghe không rõ, hai người nói chuyện quá nhỏ.

"Thẩm tổng, nước đang nấu, ngài có việc gì thì cứ gọi tôi nhé." Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên chuẩn bị về phòng, cô đi ra ngoài cũng đủ lâu rồi.

"Giáng Niên, chị phải về phòng à?" Nguyễn Nhuyễn còn không nỡ.

"Có chuyện gì à?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Không." Nguyễn Nhuyễn đứng ở đó, cũng không nói lời nào, mà cũng không chịu đi, tay nắm góc áo trông đáng thương vô cùng.

Thẩm Giáng Niên đi qua, nhịn không được mà dịu dàng với cô gái nhỏ, "Có gì cứ nói, không cần ngại với tôi."

"Sau này chị sẽ không về Nhã Nại làm nữa à?" Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu hỏi, Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, "Có lẽ vậy."

"Lãng Phù Ni trả lương cho chị cao lắm sao ạ?" Nguyễn Nhuyễn lại hỏi.

"Bạn nhỏ này, rốt cuộc bạn nhỏ muốn nói gì?"

"Haizz." Nguyễn Nhuyễn thở dài, "Em nói nhỏ với chị cái này, chị đừng nói cho người khác nghe nha."

"Ừ." Tính Thẩm Giáng Niên hiếu kỳ, nhưng đối với chuyện úp úp mở mở cô không có hứng lắm, nhưng mà là Nguyễn Nhuyễn thôi thì không sao, cũng không cố ý, "Em nói đi."

"Lần trước, em nghe Tưởng tổng với chị Tử An nói chuyện, nói nếu chị làm chính thức ở Nhã Nại, quyền lợi vô hạn, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, không ngừng ở con số này." Nguyễn Nhuyễn duỗi mười ngón tay ra, nét khoa trương ở trong mắt Thẩm Giáng Niên cảm thấy biểu tình nhỏ này rất đáng yêu: "Một triệu."

"Thật sao?" Thẩm Giáng Niên cười, cố ý lộ ra một tia kinh ngạc.

"Dạ dạ, thật đó." Nguyễn Nhuyễn gật đầu, "Tưởng tổng còn nói, nếu Thẩm tổng không có ý kiến, thì để chị làm trợ lý cho Thẩm tổng, làm việc với Thẩm tổng ở Bắc Kinh."

.... Lòng Thẩm Giáng Niên trầm xuống, cô cười lạnh, ha ha, giờ thì mặt đối mặt chiến nhau cũng được, dù sao giờ cô cũng đã làm việc ở Lãng Phù Ni, hiện tại là đối thủ của Nhã Nại.

Nguyễn Nhuyễn đến gần Thẩm Giáng Niên, "Nếu Lãng Phù Ni không trả được đến số đó, không mấy chị về lại đi? Được không?" Dù sao cũng là bạn nhỏ, nghĩ rất đơn giản, Thẩm Giáng Niên xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, "Cảm ơn đề nghị của em." Sau đó hạ giọng nói: "Còn nhớ rõ lời tôi từng nói với em không?"

Nguyễn Nhuyễn tự hỏi nữa ngày: "Em không được nói lãnh đạo...."

"Ừ, sau này cũng không thể nói cho tôi biết, tôi là nhân viên của Lãng Phù Ni, phải phân biệt được cái gì nên nói cái gì không nên."

"Nhưng bọn mình là bạn mà."

"Bạn bè ở trong cuộc sống và tách biệt khỏi công việc."

"À~" Nguyễn Nguyễn có chút ủ rũ, lại nhớ gì đó: "Thì ra Tưởng tổng và chị Tử An đều biết chị đã nghỉ việc, nhưng em lại không biết."

A, cô nhóc ngốc này.

"Vậy sao này bọn mình có thể gặp nhau tâm sự không ạ?"

"Có thể." Thẩm Giáng Niên cười nói, "Không có việc cũng có thể nhắn WeChat, đi thôi, mau về phòng, tôi cũng đi đây."

Nguyễn Nhuyễn trở lại phòng vẫn còn tâm tình chán nản, Tưởng Duy Nhĩ mới thức, liếc nhìn đánh giá, "Ai chọc em, sao nữa đây?"

"Không có gì ạ." Nhớ đến việc Thẩm Giáng Niên không còn ở Nhã Nại, trong lòng Nguyễn Nhuyễn cứ khó chịu, lúc đầu cô chọn ở lại làm việc ở Nhã Nại, chính là muốn làm đồng nghiệp với Thẩm Giáng Niên.

Tưởng Duy Nhĩ cũng không hỏi nhiều, "Thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều đến hội nghị với tôi." Nguyễn Nhuyễn vâng một tiếng, dụi mắt, chuẩn bị đi về phòng của cô lấy đồ, "Em đi trả phòng dọn lại đây, tối nay ở với tôi, có việc cũng tiện hơn." Lời của Tưởng Duy Nhĩ khiến Nguyễn Nhuyễn vấp một cái, "Không, không cần chứ? Tưởng tổng." Biết cãi lại sếp là không tốt, nhưng vẫn nói, "Ngài gọi tôi lúc nào thì tôi lúc đó chạy đến, tôi với ở với chị An Tử, đột nhiên dọn đi, chị ấy một mình....."

"Tối nay, Tử An sẽ không ở đây." Tưởng Duy Nhĩ đã sắp xếp Vệ Tử An đi cùng Thẩm Thanh Hoà, mặc dù có Nguyễn Duyệt đi cùng, nhưng Tưởng Duy Nhĩ vẫn không yên tâm.

Hy vọng của Nguyễn Nhuyễn tan vỡ, chỉ đành đi dọn đồ qua phòng Tưởng Duy Nhĩ. Đêm nay, cô phải làm việc cả đêm... Nguyễn Nguyễn vừa đi ra ngoài vừa nghĩ đến chuyện này.

Sau khi Thẩm Giáng Niên trở về phòng, cô vào phòng tắm trước, thu dọn cảm xúc rồi mới đi ra, Lãng Tư Duệ không phát hiện ra gì kỳ lạ.

"Nếu mệt thì chiều nay không cần đến hội nghị, ở phòng nghỉ ngơi đi, xem tài liệu, tối tham gia tiệc tối." Lãng Tư Duệ đứng trước gương chỉnh sửa lại ngoại hình, "Tối nay, chúng ta không thể về tay không." Thịt đã dâng lên tới miệng, Lãng Tư Duệ muốn ăn hết, nhưng đột nhiên nhảy ra một người của Nhã Nại, đến giờ Lãng Tư Duệ vẫn không biết hai món quà nay được chia cho cả hai công ty, hay là chia thế nào.

"Vâng." Thẩm Giáng Niên trầm ngâm đáp một tiếng, "Tôi vẫn nên tham gia hội nghị với ngài." Thẩm Giáng Niên không muốn ở trong phòng với những suy nghĩ lung tung của mình.

Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn về phía cửa của Thẩm Thanh Hoà rồi đi theo Lãng Tư Duệ.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Hoà không tham dự hội nghị. Khi hội nghị kết thúc, Thẩm Giáng Niên ngáp vài cái, Lãng Tư Duệ thì thầm: "Cô về nghỉ trước đi." Thẩm Giáng Niên cũng không từ chối, đúng là cô có mệt thật.

Đi ngang qua cửa phòng Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên dừng lại, Lục Chi Dao đi rồi sao? Hay vẫn còn trong đó? Bây giờ đẩy cửa đi vào, liệu có nhìn thấy đến khung cảnh sôi động không? Không biết đứng ngốc trước cửa Thẩm Thanh Hoà bao lâu, đến khi mệt không chống đỡ được, mới loạng choạng đi về phòng, tiện tay đẩy cửa, cởi áo khoác rồi ngã lên sô pha.

Đầu thì đau, cơ thể thì mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được, đầu cứ ong ong cả lên. Thẩm Giáng Niên nhớ trong phòng có rượu vang đỏ, cô ngồi dậy nhìn nhìn, vừa đủ để trợ ngủ. Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, mùi nho thơm nồng, hoàn toàn không có mùi men rượu. Thế là uống hai ly nhỏ, Thẩm Giáng Niên đặt đồng hồ báo thức, nằm xuống, men say dần dâng lên, Thẩm Giáng Niên dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ hồ, cảm giác gương mặt hơi ngứa, Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, xoay người nằm ngửa. Giữa môi và răng, giống như có một con cá nhỏ đang bơi lội, ý thức Thẩm Giáng Niên mơ hồ, dùng đầu lưỡi liếm liếm, cá nhỏ còn quấn lấy cô, rất trơn tru. Mùi vị ngon đến mức càng muốn nhiều thêm nữa, lúc cá nhỏ sắp rời đi, cô vô thức giơ tay lên, túm được cái gì hay cái đó, không chịu buông ra.

Đột nhiên, có tiếng vang khiến Thẩm Giáng Niên giật mình tỉnh dậy, mơ màng nheo mắt, tiếng vang đã không còn. Thẩm Giáng Niên vẫn chưa tỉnh hẳn. Tưởng đâu bản thân đang nằm mơ, chắc hẳn là thế, chứ nếu không tại sao lại thấy Thẩm Thanh Hoà?

Người này, đẹp đến mức khiến lòng cô thổn thức.

Mỗi khi nhìn thấy, dù chỉ là ở trong mơ thôi, cũng đều thích.

Khóe miệng cong lên tự nhiên, nhưng trong giấc mơ cũng có tiềm thức, cô biết mình và Thẩm Thanh Hòa đã chia tay, nước mắt trào ra.

Âm thanh lại vang lên, Thẩm Giáng Niên lần này rất nhanh tỉnh lại, bởi vì đó là tiếng báo thức điện thoại của cô nên cô rất nhạy cảm.

Lông mi của cô khẽ run lên, cô ngước mắt lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô có thể thấy rõ người trong mơ đang ở ngay trước mặt mình.

Khóe môi cô mấp máy, muốn gọi "Thẩm Thanh Hoà", giây tiếp theo, ý thức của cô hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt cô mở to, tràn đầy vẻ khó tin: "Sao người lại ở chỗ này?"

Này là Thẩm Thanh Hoà người thật!
Bình Luận (0)
Comment