"Phải không đó." Lòng hiếu kỳ của tiểu sư tử sẽ không bao giờ chết.
Lê Thiển gật đầu, Thẩm Giáng Niên đương nhiên tin tưởng bạn mình rồi, nói gây cấn chắc chắn là gây cấn, "Vậy cậu tiết lộ cho mình đôi chút đi rồi mình mới nói." Thẩm Giáng Niên đỏ mắt nhưng vẫn không quên ra điều kiện, Lê Thiển bất lực, vừa rồi còn khóc lóc thế mà giờ biến thành không khéo xảo quyệt đến đáng sợ.
"Cái của mình có liên quan đến Tần Thư."
"Hả? Cậu ấy làm sao?" Tiểu sư tử còn có ý đồ hỏi đến tận cùng.
"Cậu nói trước đi rồi mình mới nói." Tiền Xuyến Tử cũng đâu có ngốc, chưa quên mục đích của mình.
Thẩm Giáng Niên thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào vô lăng, do dự hồi lâu mới nói: "Không thể quên một người, thậm chí là buông tay, mình biết như vậy là không tốt." Thẩm Giáng Niên ôm đầu ghé nằm trên vô lăng, đè nén nói: "Nhưng mình thật sự không biết phải làm thế nào." Cảm giác bất lực đó lại khiến mắt cô cay cay.
Cô không phủ nhận mình yêu người này, nhưng khi Thẩm Thanh Hoà hết lần này đến lần khác nghĩ đến A Dao, đâm liên tiếp vào cô, cô rất muốn buông tay, nhưng mỗi lần gặp lại... đều bị vả mặt.
Rất đau.
"Bảo bối, hay là mình chỉ cho cậu một cách." Lê Thiển lặng lẽ nghiêng người, ra vẻ thần bí.
"Hả?" Thẩm Giáng Niên cảm thấy bên tai có hơi ấm, nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt.
"Không mấy hai đứa mình yêu nhau đi."
"..." Thẩm Giáng Niên tát mặt Lê Thiển một cái, "Cậu cút xa mình một chút, bớt làm mình buồn nôn đi."
Lê Thiển cười lớn: "Ghẹo cậu thôi mà, coi kìa." Lê Thiển nghiêm túc nói: "Bảo bối, mấy lời mình sắp nói có lẽ cậu không muốn nghe, nhưng mà, nó cũng là cái nhìn của mình, nếu cậu thấy ổn thì nghe theo; không ổn thì thôi, được không?"
"Ok."
"Vậy thì không vòng vo nữa." Lê Thiển lại ghé sát mặt Thẩm Giáng Niên, "Trước hết, trong lòng cậu đã thật sự thừa nhận và chấp nhận cậu đã mất Thẩm Thanh Hoà chưa?" Câu hỏi của Lê Thiển đánh thẳng vào sâu linh hồn. Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm Lê Thiển, Lê Thiển nói thêm: "Câu trả lời của cậu không quan trọng, quan trọng nhất là...." Lê Thiển đặt tay lên ngay tim cô, "Chỗ này của cậu, có làm được hay không, thừa nhận và chấp nhận."
Thẩm Giáng Niên cắn môi, im lặng.
"Bảo bối à, mình hỏi cậu như vậy, là vì, nếu ngay cả tim cậu không chấp nhận chuyện này, thì cậu không có cách nào đối mặt."
"Ngay cả khi cậu không gặp người ta, mà chỉ cần nghe được ít về chuyện liên quan đến người ta, nơi này của cậu mãi luôn là mớ hỗn độn." Lể Thiển chỉ vào đầu của mình, "Cậu cơ bản sẽ không hành xử theo lý trí, khi gặp người ta, nghe được chuyện của người ta, cậu mãi luôn rối bời."
Đúng, Lê Thiển nói đúng, đây chính là trạng thái hiện tại của cô.
"Bảo bối à, cậu biết việc thực sự buông bỏ trông thế nào không?" Giọng điệu của Lê Thiển nghe giống như một người từng trải qua.
"Khi gặp lại người này, cậu sẽ không có cảm xúc thăng trầm. Tâm tình tuy rằng dao động nhưng cậu có thể khống chế được."
"Bây giờ, cậu có chút mất khống chế." Còn hơn thế nữa, nhưng cô không dám nói nặng lời.
Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy mình không thể tự chủ được khi đối mặt với Thẩm Thanh Hoà.
"Nhưng không thể trách cậu, mình hiểu tính cậu, cậu luôn xúc động." Lê Thiển giơ tay sờ đầu Thẩm Giáng Niên như một con thú cưng, "Mình tin cậu nói muốn buông là thực sự muốn buông, chẳng qua tạm thời vẫn chưa nói được làm được."
Đúng đúng, Thẩm Giáng Niên uỷ khuất, chính là như vậy.
"Cho nên." Lê Thiển đã hiểu được tâm trạng của Thẩm Giáng Niên, đặt nền móng cũng đã đủ, "Từ giờ trở đi, dù có gặp lại Thẩm Thanh Hoà hay nghe gì về người này, không cần phải đưa ra quyết định ngay, dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng không được." Vẻ mặt của Lê Thiển toát ra vẻ bí ẩn trong ánh sáng mờ ảo, "Cậu phải biết hiệu ứng cánh bướm có tồn tại trong thế giới này. Một động thái nhỏ của cậu có thể có tác động tiêu cực đến tương lai của cậu hoặc là với Thẩm Thanh Hoà, sẽ có thay đổi đáng kể."
Thẩm Thanh Hoà theo ý nghĩ của Lê Thiển, nghĩ đến hành vi "mật báo" của mình.
"Khi nhìn thấy người này, hay nghĩ đến người này, trong đầu cậu tràn đầy hưng phấn, nhưng trước hết phải làm bản thân bình tĩnh lại, rồi mới đưa ra quyết định."
"Nếu cậu không làm được, vậy tự nói chuyện với bản thân đi."
"Hả?" Thẩm Giáng Niên bối rối, "Tự nói chuyện với bản thân?"
"Đúng vậy, người sống một mình thường hay làm thế, mà mình thấy nó khá hiệu quả."
Trong đầu Thẩm Giáng Niên nhảy ra cảnh tượng đó, cảm giác như đồ thần kinh.
"Một Thẩm Giáng Niên điềm tĩnh thông minh, một Thẩm Giáng Niên xúc động ngốc nghếch."
"Cậu mới ngốc."
"Bảo bối à, mình chỉ ví dụ thôi mà." Lê Thiển cười nói: "Như vậy qua cách này, cậu có thể thay đổi lập trường. Đương nhiên, nếu cậu chịu nói cho mình biết, mình sẵn lòng phân tích giúp cậu, không muốn thì thử đứng phía đối diện, tự nói chuyện với bản thân."
Thẩm Giáng Niên nằm trên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, cách này có hiệu quả không?
"Bảo bối, mình còn chưa nói xong." Lê Thiển véo lỗ tai nhỏ của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên tránh né, "Cậu đừng động tay động chân." Lê Thiển cười nói: "Mình chỉ mới 1 chiều, còn có 2 chiều."
2 chiều là Thẩm Thanh Hoà;
3 chiều là người nhà của Thẩm Thanh Hoà;
4 chiều là bạn của Thẩm Thanh Hoà;
Còn có 5 chiều, đồng thời là của Thẩm Thanh Hoà;
Tất nhiên, chúng ta không thể bỏ lỡ 6 chiều, đó là những người đàn ông và phụ nữ đã tiếp xúc với Thẩm Thanh Hoà...
"Tiền Xuyến Tử, mình đau đầu." Thẩm Giáng Niên không thể tiêu hóa được, "Mình cảm thấy cậu không phải Tiền Xuyến Tử, cậu là một cái tủ sách." Lần đầu nghe Lê Thiển nói lời thấm thía như vậy, lại còn rất có lý.
"Cậu xem đi, mình không chỉ giỏi kiếm tiền, còn rất có học thức." Bộ dáng Lê Thiển kiêu ngạo khiến Thẩm Giáng Niên bật cười, "Đúng vậy, sau này mình sẽ sửa tên cậu là tủ sách."
"Không, không, không," Lê Thiển liên tục xua tay, "Cái tên này quá thô tục, mình vẫn muốn gọi là Tiền Xuyên Tử, mục đích của mình là kiếm tiền."
"Bần ghê."
"Haha." Lê Thiển cười, "Thật ra, mình muốn nói, bảo bối à, tham vọng thực sự không phải là mỗi ngày nghĩ về người này, mà là sống thật tốt và khiến bản thân trở nên tốt hơn, cậu nghĩ lại đi, bọn mình giả sử một chút ha." Lê Thiển giơ ngón trỏ lên, "Một ngày nào đó, hai người đột nhiên gặp lại nhau, cậu trở nên rạng rỡ người đầy ánh hào quang, mà Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể thuần phục với cậu, cảm giác của cậu lúc đó sẽ ra sao?"
Cảm giác sao nhỉ? Thẩm Giáng Niên quả thực đã tưởng tượng ra một cảnh tương tự: "Thật ngầu."
"Mình biết cậu sẽ nghĩ thế mà." Lê Thiển cười nói: "Màu của chòm sao sư tử là đỏ tím, nhưng mà, cậu vẫn phải cẩn thận, nghe nói Thẩm Thanh Hoà là sao bọ cạp, nếu bị cắn ngược lại, sẽ lấy mạng đó."
...Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng. Nếu thật sự có cơ hội, làm sao có thể cho Thẩm Thanh Hoà cơ hội đánh trả.
"Nhưng mà, dựa theo tính cách của cậu, sẽ chỉnh người ta đến chết, người ta làm gì có cơ hội phản kháng."
Dù sao, Lê Thiển cũng rất hiểu cô, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, bên môi là nụ cười đầy thú vị.
"Giờ hai người, một người ở Nhã Nại, một người ở Lãng Phù Ni, mình thấy sau này sẽ không thiếu cơ hội gặp mặt, có phải bây giờ cậu đang suy nghĩ làm sao đánh bại Thẩm Thanh Hoà không?"
"Không có." Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên nghiêm túc, Lê Thiển cười nói: "Cậu bớt diễn với mình đi ha, mình còn không biết ham muốn chiến thắng của cậu mạnh cỡ nào à."
Thẩm Giáng Niên cười, không phản bác, hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Gì cũng được," Lê Thiển nghiêm túc nói: "Nhưng mà nè, bảo bối à, lúc nãy mình nói với cậu nhiều như vậy, cậu cân nhắc kỹ lại, đừng dễ dàng đưa quyết định nhé." Mặc dù giờ Lê Thiển đã nắm được ý nghĩ của Thẩm Giáng Niên, nhưng phía Thẩm Thanh Hoà thì cô còn chưa rõ, cho nên, làm bạn thân, cô không thể dễ dàng đem người từng làm tổn thương Thẩm Giáng Niên, tiếp tục hướng về người bạn thân này.
Lần trước đã là một lần "vô trách nhiệm", Lê Thiển không muốn có lần thứ hai, nếu không tìm hiểu kỹ Thẩm Thanh Hoà, cô nhất định sẽ không giúp đỡ nữa.
"Ừa."
Lê Thiển duỗi người hỏi: "Ngày mai cậu còn dự hội nghị không?"
"Còn."
Lê Thiển ủ rũ, Thẩm Giáng Niên chọc vào vai cô: "Muốn làm chuyện xấu à?"
"Mình muốn đi uống gì đó." Lê Thiển bĩu môi, "Hai đứa mình lâu rồi không đi chơi."
Cũng phải, bởi vì Thẩm Thanh Hoà mà cô đã từ bỏ rất nhiều. Đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà không có lỗi, này là do chính cô. Ngay lúc này, không biết có phải nghe Lê Thiển nói xong, cô đã không còn mâu thuẫn thừa nhận chuyện này.
"Vậy tối mai đi, nếu cậu cũng chưa vội về mà phải không?"
"Ừ." Lê Thiển vui vẻ nói: "Vậy mai không say không về." Lê Thiển mở cửa xe: "Vậy mình về khách sạn chờ cậu nha bảo bối, cậu nhớ về sớm nha, người ta nhớ cậu lắm."
"..." Thẩm Giáng Niên chán ghét, "Cậu thật là buồn nôn."
"Một người phụ xinh đẹp nũng nịu như mình ở bên cạnh cậu, cậu không rung động, vậy là cậu bất thường, cậu nói mình nghe coi."
"Vậy phụ nữ dáng vẻ yêu kiều như mình, thả bên người cậu, cậu cũng có rung động đâu."
Biết đùa giỡn, coi như vẫn còn ổn: "Tự dưng nghe cậu nói thế, mình cũng muốn rung động với cậu đây nè."
"Cậu tưởng mình sợ cậu hả?" Thẩm Giáng Niên biết Lê Thiển cũng có cảm giác giống như cô nếu ở cùng nhau, sẽ giống như loạn luân.
"Thế yêu nhau đi ha?" Lê Thiển kêu gào, Thẩm Giáng Niên bắt nhịp, "Nào đến đây đi, sau này phải giữ khoảng cách với tất cả mọi người, mình sẽ ghen đó." Thẩm Giáng Niên nói đâu vào đó, Lê Thiển càng quá mức hơn, đã xuống xe rồi còn quay lại nũng nịu: "Bảo bối à, người ta nhớ cậu quá nè, cho mình hôn một cái đi~"
... Thẩm Giáng Niên yên lặng nhìn Lê Thiển ba giây, chịu thua, lại cho một cái tát yêu tới, "Cậu đi vào mau đi." Lê Thiển đắc ý, nghênh ngang đi mất.
Khi trong xe trở nên yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên mới phản ứng lại, má nó, Lê Thiển còn chưa kể chuyện của Tần Thư cho cô nghe.
"A, cậu ta hả, mình nói cho cậu biết, này mình đoán thôi nha, cậu còn muốn nghe không?"
"Muốn chứ." Thẩm Giáng Niên vì chuyện này mà gọi điện thoại hỏi.
"Hình như Tần Thư đang yêu."
"...."Thẩm Giáng Niên sửng sốt mấy giây, "Cậu nói gì vậy?"
"Giật mình chưa? Hú hồn chưa?" Lê Thiển nói với giọng điệu bà đây sớm đoán được phản ứng rồi nhé.
"Dựa vào đâu mà cậu nói thế?"
"Lần trước không phải nói là có tình cờ gặp sao? Là cô gái kia kìa."
"Vậy cũng không thể mới 1 lần mà đã đưa ra kết luận."
"Đâu chỉ có một lần, gặp mấy lần rồi."
"Rồi sao cậu bắt gặp được?"
".... Này cậu nhiều chuyện quá."
"Ừ."
".... Thôi cậu đi hỏi đi, bảo bối à, mình cúp máy đây."
Tít, Lê Thiển cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên cạn lời, này loại tin tức gì vậy, chả có đầu có đuôi. Nhưng mà đúng là gợi lên lòng hiếu kỳ của Thẩm Giáng Niên, cơ mà giờ không có tâm trạng hỏi, thôi để sau vậy.
Vào lúc 11 giờ đêm, khi Thẩm Giáng Niên đang cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cô cũng nhận được cuộc gọi từ Lãng Tư Duệ, "Giáng Niên à ~" Giọng điệu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, Thẩm Giáng Niên ừ, "Lãng tổng, đã xong rồi sao?"
"Ừ~ đến đón tôi đi~"
"Ok, cô đang ở đâu?"
"Phòng VIP ở tầng một."
"Ok."
"Mà đi mua thuốc giải rượu trước đi."
"A, ok."
"Mua nhiều hơn 1 cái."
Thẩm Giáng Niên mua hai phần thuốc giải rượu, gõ cửa đi vào, trong phòng có hai người, một người là Lãng Tư Duệ, một người là Thẩm Thanh Hoà.