Cả nhóm về khách sạn.
Trên đường đi, Nhược Phong cẩn thận nhìn xung quanh, "Không biết hai người kia đi đâu rồi." Mặc dù cả hai không đi cùng một thời gian, nhưng Nhược Phong chắc chắn, hai người họ nhất định đi cùng nhau.
A Lam bình thản, "Đừng lo lắng, tính của Thanh Hoà...." A Lam dừng lại một chút rồi từ từ nói, "Chị ấy sẽ không dễ động tâm, chúng ta đều biết chuyện, sao chị ấy lại không biết chứ." Thời niên thiếu, chuyện tình cảm luôn tuỳ tiện, đối mặt với cám dỗ, rất dễ động tâm, nhưng lúc trưởng thành, trái tim cũng chai lì, mọi thứ đều chậm hơn trước.
Có lẽ, không phải tình cảm trì độn, chỉ là vì đã hiểu, toàn tâm toàn ý yêu một người, không phải là chuyện dễ dàng.
Càng để tâm, càng không dám bước đi về trước một bước.
Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, có vài lần ngoái đầu lại nhìn, phía sau không có người, trong lòng hơi mất mát.
Nhìn lại suốt chặng đường, cô vẫn luôn một mình.
Nếu không có chờ mong cũng sẽ không có thất vọng, nếu có kết quả, có lẽ đó là ngoài ý muốn.
Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, cũng không quay đầu lại nữa, vừa rẽ qua một con đường, cô lập tức ngẩn người, Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở ngã tư đường, hình như hướng đi đang đi về phía cô, sao người này lại từ bên kia lại đây? Thẩm Giáng Niên giống như một đứa trẻ nghịch ngợm chơi trò trốn tìm, trốn ở nơi mà Thẩm Thanh Hoà không nhìn thấy, bí mật đi theo, xem thử người này muốn đi đâu.
Trời bên ngoài còn nắng, Thẩm Thanh Hoà đi vào một siêu thị, Thẩm Giáng Niên cũng đi vào theo, muốn chụp lén, lúc nghịch điện thoại ngẩng đầu lên, lại không thấy người đâu.
Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh, rầu rĩ không vui, lúc này nhận được một tin nhắn, Thẩm Thanh Hoà: Đi về phía trước, rẽ phải vào khu đồ ăn vặt.
Thẩm Giáng Niên lập tức ngạc nhiên, Thẩm Thanh Hòa đã nhìn thấy cô.
Thẩm Giáng Niên nhìn khắp nơi vẫn không thấy Thẩm Thanh Hoà, lại đi theo chỉ dẫn, Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, em đã đến nơi!
Thẩm Thanh Hoà: Tốt lắm, đi về phía trước, em sẽ thấy một hộp sô cô la bị thất lạc trong đó, hãy tìm nó.
Thẩm Giáng Niên lập tức đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn, vẫn còn đang suy nghĩ là loại so cô la nào, có dễ tìm hay không?
Thẩm Giáng Niên lập tức đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn, còn đang suy nghĩ xem đây sẽ là loại sô cô la gì, có khó tìm không? Có người chắn ngang tầm mắt của cô, cô chạm nhẹ vào người kia nói: "Cho tôi qua chút." Người nọ quay đầu lại nhìn cô, còn có lòng tốt nhắc nhở, "Bên này cũng giống bên đó." Ý là không cần đứng ở bên anh ta mà xem.
A! Đã thấy rồi, hộp socola đen nhập khẩu nằm trong khu kẹo đầy sắc màu, rất bắt mắt, cũng xinh đẹp, tông màu trắng đen, trông đơn giản sạch sẽ.
Thẩm Giáng Niên có chút hưng phấn, xác định chính là nó, trả lời: Trưởng quan, tìm được rồi!
Thẩm Thanh Hòa: Tiểu binh rất giỏi, cầm lấy theo nó, tiếp tục đi về phía trước, đến khu đồ uống trái cây, giúp trưởng quan chọn một chai nước uống.
Nước uống? Nước uống! A, đây rồi! Hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng ngời, đủ loại thức uống là cô lóa mắt.
Mua cái nào bây giờ? Tiểu binh có chút sốt ruột, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, trưởng quan trốn rất kỹ, cô không nhìn thấy người đâu, cho nên viết: Trưởng quan, có rất nhiều đồ uống, người muốn cái nào? [Đáng yêu]
Một tiểu binh muốn lấy lòng trưởng quan, còn thêm cái biểu cảm đáng yêu phía sau.
Đợi vài giây, không đợi được tin nhắn của trưởng quan gửi đến, làm cho người ta cảm thấy khó khăn.
Thẩm Giáng Niên lại xem tin nhắn, a~ cô tự chọn là được ~ vì thế, cô nhanh chóng đi qua khu nước uống, nhanh chóng tìm lấy chai nước mà Thẩm Thanh Hoà đưa cho cô ở trên núi.
Hơi thở Thẩm Giáng Niên còn gấp gáp, trả lời: Trưởng quan, đã mua được!
Lần này, Thẩm Thanh Hòa nhanh chóng trả lời: Chụp ảnh.
Thẩm Thanh Hoà chỉ nhắn có hai chữ, Thẩm Giáng Niên đã đứng đó tạo dáng chụp ảnh, rất nhiều người đi qua đều liếc nhìn cô, người đẹp này ~ chụp cái gì mà hăng hái thế.
Thẩm Giáng Niên chụp rất nhiều tấm, rồi chọn tấm đẹp nhất gửi đi, trong ảnh, mấy ngón tay trắng nõn thon dài đều lọt vào ống kính.
A? Trên tay có một vết sẹo nhỏ, vừa rồi sao cô không thấy nhỉ!
Thẩm Thanh Hoà đang ở cách đó không xa, chưa kịp mở tin nhắn ra xem, có một tiếng thông báo nhắc nhở, đối phương đã thu hồi tin nhắn.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nhỏ đang chọt chọt trên màn hình điện thoại di động, cô lẳng lặng đi tới.
Thẩm Giáng Niên hiếm khi nào sử dụng photoshop, đột nhiên dùng nó, còn cảm giác rất mới lạ, có rất nhiều hiệu ứng để chọn, ánh sáng dịu sao? Xinh đẹp? Gợi cảm? Thẩm Giáng Niên thử từng cái một, thật buồn rầu, không biết Thẩm Thanh Hoà sẽ thích cái nào.
Thẩm Giáng Niên đang mải mê nghiên cứu phần mềm chỉnh sửa, nhìn chằm chằm vài giây, chuyển qua chuyển lại, cô đã quên mất bức ảnh gốc trông như thế nào.
Thẩm Giáng Niên nhấp để khôi phục, nhưng còn muốn thử và lomo cổ điển, điện thoại đột nhiên nhận được WeChat, đến từ Thẩm Thanh Hoà: Hình ảnh gốc là đẹp nhất.
Thẩm Giáng Niên sợ hãi quay lại, không có ai? Cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy, cô đột nhiên muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, thỉnh thoảng đuổi theo cũng rất vui, nhưng mà ở trong biển người mênh mông không nhìn thấy bóng dáng người kia, có chút không ổn.
Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, em muốn nhìn thấy người.
Giống như sợ bị từ chối, còn nói thêm một câu rất đáng thương: Liếc mắt một cái là được.
Một lúc sau, không nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà, tim Thẩm Giáng Niên chùng xuống, cô cúi đầu nhìn chai nước và hộp socola trên tay, vị ngọt hạnh phúc vừa rồi bắt đầu tràn ra vị đắng.
Thẩm Thanh Hoà: Đếm đến 10, sau đó quay lại.
Thẩm Giáng Niên nhận được tin nhắn, đếm tới 10, cũng không dám quay đầu lại ngay, sợ sẽ nhận lại thất vọng.
Thẩm Giáng Niên muốn nhìn Thẩm Thanh Hoà, nhưng vẫn cố chấp đứng bất động ở đó, cho đến khi Thẩm Thanh Hoà vòng qua đứng trước mặt cô, đột nhiên hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, tay phải cô làm động tác chào, đôi mắt hơi đỏ, cười nói, "Xin chào Trưởng quan!"
"Đi thôi." Trưởng quan đi ở phía trước, tiểu binh tự nhiên đi theo ở phía sau.
Cuối cùng hai người mua một hộp socola và một chai nước, sau đó đi ra ngoài.
Vừa hay đã đến giờ hoàng hôn, nhiệt độ bên ngoài vừa phải, hai người sánh vai đi trên đường, thu hút nhiều ánh nhìn.
"Muốn ăn socola không?" Thẩm Giang Niên cầm cái túi trong tay, "Hiện tại muốn ăn sao?" Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, "Nhìn thấy cái hộp này đẹp, cho nên mới mua." Bây giờ Thẩm Giáng Niên mới có thời gian quan sát kỹ cái hộp, chỉ có hai màu trắng đen, thiết kế đường nét là rất sắc nét, màu sắc đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác khác biệt, "Người thích cái đẹp sao? Thẩm Thanh Hoà?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Ai mà không thích cái đẹp chứ?" Thẩm Thanh Hoà hỏi ngược lại, Thẩm Giáng Niên cười, thẳng thắn nói, "Em cũng thích cái đẹp." Cô nghiêng đầu ngước mắt lên, nhìn chằm chằm người đẹp khiến cô nao lòng, gần ngay trước mắt, trong thâm tâm ngọt như mật.
"Nhìn đường." Thẩm Thanh Hoà nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên đưa tay ôm eo cô, Thẩm Giáng Niên đi vòng qua tảng đá trước mặt khiến cô suýt vấp ngã.
Hai má Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, ngoan ngoãn nhìn đường, "Không biết mọi người đã xem khiêu vũ xong chưa, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Em muốn về sao?"
Thật ra là không muốn về, nhưng mà chân có chút nhức mỏi, "Cũng không phải...!nhưng mà...." Thẩm Giáng Niên thấy trạng thái của Thẩm Thanh Hoà giống như chưa từng leo núi, không nghĩ nói ra lời cảm thấy bản thân quá ăn hại.
Thẩm Thanh Hoà còn ừ lại một tiếng, "Đi đến công viên nhỏ ngồi một lúc rồi về." Được nha! Thẩm Giáng Niên thích cái đề nghị này.
Theo dòng người nhộn nhịp trên đường phố, các cô bước đi chậm, đột nhiên Thẩm Giáng Niên cảm thấy, nếu có thể đi như vậy từ tóc xanh đến đầu bạc thì tốt biết mấy? Trong lòng cảm khái, dứt khoát nói ra, nhưng mà thay đổi chủ ngữ, "Thẩm Thanh Hoà, người nói xem, hai người có thể đi cùng nhau từ tóc xanh đến đâu bạc, là chuyện khó đến mức nào."
"Một trận tuyết, có lẽ là đủ rồi." Thẩm Thanh Hoà nhìn mây trên trời bị gió nhẹ lay động.
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, lập tức hiểu được, vốn dĩ tâm trạng nghiêm trọng giờ nhẹ nhõm hơn một chút, "Em có một cách còn dễ hơn." Thẩm Giáng Niên đảo đảo con mắt, nhìn góc nghiêng trên mặt Thẩm Thanh Hoà, thật đẹp, ánh nắng chiều hoàng hôn mạ lên người một tầng sắc quyến rũ.
"Hửm?" Thẩm Thanh Hoà phối hợp với cô.
"Chúng ta đi mua một lọ thuốc nhuộm tóc đi, thế là có thể nhuộm thành màu bạc rồi." Thẩm Giáng Niên nói xong liền cười, Thẩm Thanh Hoà ôm lấy vòng eo của cô, kéo người vào bên trong, Thẩm Giáng Niên dán cơ thể gần Thẩm Thanh Hoà, tránh người bên cạnh suýt nữa đụng cô, "Có buồn cười không? Thẩm Thanh Hoà."
"Buồn cười." Thẩm Thanh Hoà bình thản nói.
"Người có cười đâu, gạt ai chứ." Thẩm Giáng Niên cảm thấy mất mặt, cô rất ít kể chuyện cười, vì sợ sẽ tẻ nhạt.
"Tôi cười ở trong lòng trước." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nói, nhưng mà không đủ thuyết phục Thẩm Giáng Niên, "Em đâu có nhìn thấy, người gạt em, em cũng đâu có biết." Tay Thẩm Thanh Hoà đang ôm eo Thẩm Giáng Niên, hướng lên trên ôm lấy gương mặt nhỏ xoay về hướng bên này, còn bản thân cô thì nghiêng đầu cười nói, "Em nhìn đi, nụ cười xuất phát từ đáy lòng."
Dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, Thẩm Thanh Hoà nở nụ cười tuyệt đẹp, lúc chớp mắt, đôi mi thẳng như mang theo một cơn gió, tim Thẩm Giáng Niên đập mạnh.
Mẹ ơi, Thẩm Thanh Hoà thật sự rất giỏi trong việc câu dẫn, đã thành công câu dẫn cô rồi! Không được, không thể tiếp tục nhìn Thẩm Thanh Hoà! Thẩm Giáng Niên lập tức cúi đầu, che giấu gương mặt đỏ bừng.
Cô chỉ nhớ hoàng hôn ngày hôm đó rất đẹp, làm cho công viên nhỏ bình thường trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết, đương nhiên, dưới ánh chiều hoàng hôn Thẩm Thanh Hoà đẹp nhất trong công viên nhỏ đó.
Rốt cuộc thì cái khiêu vũ kia như thế nào, Thẩm Giáng Niên cũng không còn tò mò nữa, buổi tối, cô nằm trên giường, giống như nằm trên một đám mây, đám mây mềm mại bao phủ cô bằng sự ôn nhu và lãng mạn.
Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn hộp socola và chai nước.
Thẩm Thanh Hoà nhất định sẽ là một người yêu tốt, biết cách tán tỉnh tạo lãng mạn, chỉ cần người này muốn.
Ngày hôm sau, khởi hành đi Hàng Châu.
"Bảo bối, cưng rất hợp với màu trắng đen nha." Sáng sớm, hẹn gặp nhau ở cửa khách sạn, Lê Thiển thấy Thẩm Giáng Niên mặc một thân trắng đen, nút áo cài lên nút cao nhất, "Đã hợp lại còn đẹp." Vừa nói vừa dính dính lên người Thẩm Giáng Niên, mệt mỏi nói, "Mình mệt quá, bảo bối à."
"Ừa, lên xe rồi ngủ." Thẩm Giáng Niên nắm tay Lê Thiển, nhìn Thẩm Thanh Hoà trong chiếc áo khoác màu be, rất bắt mắt.
Thẩm Thanh Hoà cũng nhìn cô, hai mắt va vào nhau.
Thẩm Thanh Hoà cong cong khoé môi, trong lòng Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngọt.
Chuyến tàu đi từ Thái An đến Tế Nam, mới sáng sớm, Kiều Sanh và Thẩm Duyệt cũng không ăn uống gì, lên tàu lại đói bụng, nhưng lại không thích mấy thứ bán trên tàu.
Hỏi từ A Lam Nhược Phong, rồi đến Lê Thiển, cũng không có gì ăn.
"Thẩm Giáng Niên, em có gì ăn không?" Kiều Sanh hỏi với vẻ đáng thương vô cùng.
Thẩm Duyệt chọc vào trán Kiều Sanh, "Chắc chắn là em ấy không có rồi, em hỏi đủ người, Thẩm Giáng Niên đều nghe thấy, nếu như có thì đã sớm lấy ra rồi." Thẩm Giáng Niên nghe vậy, nắm chặt chiếc túi bên trong có hộp socola còn chưa mở, cô quyết định không lấy ra.
Thẩm Giáng Niên cũng không thích ăn socola cho lắm, nhưng mà cái này là Thẩm Thanh Hoà mua cho cô, cũng không đắt mấy, nhưng nó là bảo bối của cô.
Lê Thiển còn dựa trên vai Thẩm Giáng Niên, nhắm mắt nói, "Bảo bối nhà em chắc có nước uống, cộm lên nè." Hình phạt tối qua có lẽ rất tàn khốc, Lê Thiển vẫn còn mệt mỏi không có mấy hứng thú.
Thẩm Giáng Niên biết cho nên đau lòng bạn thân, lên tàu chủ động ngồi cùng Lê Thiển, để cho cô ấy tựa lên vai cô.
"Nước cũng được!" Kiều Sanh đói muốn chết, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói, "Đúng là có nước." Không lấy socola ra, vậy lấy nước.
Thẩm Giáng Niên liếc nhìn qua lối đi nhỏ nhìn Thẩm Thanh Hoà, người này còn đang lật xem quyển sách, cô không muốn thừa nhận bản thân keo kiệt, nhưng mà cái miệng nhỏ đã xác nhận rồi, cho nên miễn cưỡng lấy ra.
Thật ra Thẩm Giáng Niên có ý đồ riêng, muốn đưa cho Thẩm Thanh Hoà uống, hơn nữa chính cô phải vặn nắp chai ra đưa cho Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên mở khoá chuẩn bị lấy chai nước ra, Lê Thiển híp mắt một cái đã thấy, "Ơ? Đây không phải đồ ăn sao?" Thẩm Giáng Niên muốn bóp ch3t người này.
Kiều Sanh và Thẩm Duyệt cùng nhau quay đầu, Thẩm Giáng Niên lập tức xấu hổ, nếu không có Thẩm Thanh Hoà ở đây, cô sẽ nói dối, bảo là không biết mua để vào trong túi khi nào, cho nên quên mất, nhưng mà....
"Thẩm Giáng Niên, hộp socola kia là của tôi, không được đưa cho người khác." Thẩm Thanh Hoà không thèm ngẩng đầu, lãnh đạm nói ra mang chút uy hiếp.
"Thanh Hoà sao? Vậy càng muốn ăn?" Thẩm Duyệt không thèm quan tâm, giơ tay ra định cướp lấy cái túi, Thẩm Giáng Niên thật sự không thể không cho, nhưng mà....!Thẩm Duyệt đã cướp lấy cái túi, còn lục loại đủ kiểu, thấy được chai nước quen mắt, rồi thấy hộp socola trắng đen, cô bỗng nhiên nhớ đến, tối hôm qua sư tỷ nói đi siêu thị.
Cô hỏi: "Sư tỷ đi siêu thị, không mua cái gì à?"
Sư tỷ nói: "Mua một số thứ."
Lúc đó, Thẩm Duyệt không hiểu, một số thứ là gì? Bây giờ, Thẩm Duyệt nhìn Thẩm Giáng Niên, trên người mặc bộ đồ đen trắng, trong đầu chợt loé, cái hộp socola tinh xảo này, rất Thẩm Giáng Niên nha..