Nói thật đi, chẳng lẽ các bạn không có những lúc như thế sao? Biết rõ từ góc độ người bình thường mà nói, thì có một số việc làm là sai.
Nhưng mà ở tại thời điểm đó, hay hoàn cảnh nhất định, sẽ không nhịn được....!Sau đó, bản thân rơi vào trạng thái khó mà nói hết được, do dự đấu tranh và tiếp tục....
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Giáng Niên thực sự là chỉ hôn một chút, nhưng mà d*c vọng là thứ dễ nghiện.
Đặc biệt là...!Thẩm Thanh Hoà không từ chối cô.
Theo cách nghĩ của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hòa đã không từ chối, nhưng nếu như hỏi người này có đồng ý hay không, lúc đó Thẩm Thanh Hoà không trả lời, thì đầu óc cô sẽ trống rỗng, không biết nên làm thế nào.
Khi nụ hôn vụng trộm kết thúc, tất cả những gì còn lại chỉ là nhịp tim đập thình thịch, khuôn mặt hồng hào và ánh mắt lấp lánh.
Thẩm Giáng Niên thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới hôn, nhưng bởi vì quá căng thẳng, không dám hít thở, thành ra làm bản thân bị nghẹn.
Thẩm Thanh Hoà dựa vào cửa, không động đậy, thậm chí Thẩm Giáng Niên còn không nghe tiếng thở của người, thật sự rất bình tĩnh.
Mặc dù rất muốn nhìn trạng thái của Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cô không biết sẽ phải làm thế nào...!khi hai ánh mắt chạm vào nhau, cô nên dùng ánh mắt cùng với biểu cảm thế nào để thể hiện ra....!Trong đầu Thẩm Giáng Niên vô cùng loạn.
Trời ạ, cô thế mà dám cưỡng hôn Thẩm Thanh Hoà, còn ở trong nhà vệ sinh nữa!
Kết quả của việc hấp tấp kéo người ta vào trong nhà vệ sinh cưỡng hôn, người bị cưỡng hôn thì không sao, vậy mà người cưỡng hôn thì xấu hổ không biết làm thế nào.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, "Xin chào, sắp đến trạm Tế Nam...." Là nhân viên phục vụ, hiếm khi Thẩm Giáng Niên lộ ra vẻ hoảng loạn, bàn tay đang chống lên cửa như bị bỏng rụt lại, cảm thấy hành vi của bản thân mất tự nhiên, Thẩm Giáng Niên thầm hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân: Đừng nhát gan.
Nếu mà Thẩm Thanh Hoà có ý kiến ý cò gì, thì cô sẽ nói: cái này trả lại cho người, ai bảo hôm trước người hôn em trong nhà vệ sinh.
Thẩm Giáng Niên đã tính toán đâu vào đó, ngẩng đầu, quả nhiên Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô, đôi mắt vẫn đạm nhiên, Thẩm Giáng Niên nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt kia quá chính trực, có mang theo chỉ trích, cái ánh mắt này đã khơi dậy lòng phản nghịch của cô, "Không cần nhìn em như thế, chẳng qua ở trong nhà vệ sinh em làm thế, là trả lại những gì mà người đã làm với em trước đó." Cô dựa theo kịch bản đã soạn sẵn, còn đổi lời thoại.
"Nha?" Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa thay đổi, kiểu hiếm lạ người này, "Còn trả lại?"
"Đúng là vậy mà, hôm trước người dùng cái kia...." Thẩm Giáng Niên rốt cuộc vẫn xấu hổ, cô muốn nói hôm trước Thẩm Thanh Hoà dùng đầu lưỡi khi dễ cô, nhưng cảm thấy nói vậy có điểm quá rõ ràng.
"Ý em nói là hôn lưỡi à?" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ, giống như là đang nói hỏi thời tiết hôm nay có tốt hay không.
Tai Thẩm Giáng Niên nóng lên, quật cường ngẩng đầu lên, "Người biết là được, cho nên, em làm vậy cũng không có quá mức." Đây chính là vừa ăn cắp vừa la làng, Thẩm Thanh Hoà cũng không có nói gì, nhưng mà trong lòng Thẩm Giáng Niên đang gào thét: Thẩm Giáng Niên, mày điên rồi, dám kéo Thẩm Thanh Hoà đến nhà vệ sinh rồi thực hiện hành vi hôn người ta! Thật quá đáng!
Càng nghĩ càng thấy ly kỳ, quả thực không thể tin được cô thế mà dám làm chuyện này.
Trời ạ, một người phụ nữ, lôi kéo người phụ nữ xinh đẹp khiến cô ta nao lòng, đến nhà vệ sinh cưỡng hôn, cái này còn bạo gan hơn tất cả những tiểu thuyết mà cô từng xem.
Thẩm Giáng Niên vẫn luôn cảm thấy mấy cái tiểu thuyết viết quá buồn nôn, bỗng nhiên cảm thấy, khi con người trở nên biến thái, thật sự có thể làm bất cứ điều gì.
Thẩm Giáng Niên nóng lòng muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn do cô tạo ra, cô muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng Thẩm Thanh Hoà dựa vào cửa không động đậy, đột nhiên giơ tay lên, thật sự là có chút đột ngột, Thẩm Giáng Niên cho rằng người này muốn đánh cô, cho nên cô hơi nghiêng đầu, tay Thẩm Thanh Hoà dừng lại, Thẩm Giáng Niên còn kỳ kèo, "Nếu như người muốn đánh em, không được đánh vào má trái." Thẩm Giáng Niên quay đầu qua, "Má phải, có thể cho người đánh." Nói đến cùng, thì cảm thấy cô kéo người ta vào trong nhà vệ sinh cưỡng hôn là không đúng.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Thẩm Thanh Hoà khẽ cười, buông tay xuống, dùng ngón tay cái sờ đôi môi đầy đặn của Thẩm Giang Niên, mắt cụp xuống, nhẹ giọng nói: "Bị dính son môi của tôi rồi." Lau môi xong, Thẩm Thanh Hoà mở cửa đi ra ngoài trước.
Thẩm Giáng Niên sững người tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể như sắp nổ tung, vài lần xoa nhẹ khiến toàn thân cô tê dại.
Thẩm Thanh Hòa thất đáng ghét! Vậy là đến cuối cùng cô vẫn bị người ta đùa giỡn sao?
Thẩm Giáng Niên từ trong nhà vệ sinh đi ra, tàu bắt đầu chạy chậm lại, mấy người đang ngủ cũng bắt đầu tỉnh.
Thẩm Duyệt cầm hai chai nước nói, "Thanh Hoà, vẫn là chị đối với em tốt nhất." Nhược Phong bĩu môi, "Là chị với Lam mua cho em mà."
"Hai chai nước thôi mà, giành cái gì mà giành?" Kiều Sanh đói bụng, cho nên có chút quạu.
"Thôi mà?" A Lam thản nhiên nói, "Em chẳng biết ý nghĩa của hai chai nước này là gì." Mấy người ở đó tranh qua cãi lại, còn Lê Thiển thì không gượng dậy nổi, dựa vào Thẩm Giáng Niên, "Bảo bối, mới vừa rồi đi đâu đó, mình tỉnh lại không thấy cậu đâu hết, còn tưởng đâu bản thân ngủ quên lố trạm, tưởng đâu cậu không cần mình nữa."
Thẩm Giáng Niên ôm Lê Thiển, "Đi vệ sinh." Thẩm Giáng Niên nhìn Thẩm Thanh Hoà ở phía trước, trong lòng vẫn còn xôn xao, cô không nhớ được cảnh tượng vừa rồi, hoặc là máu dồn lên não, không thể nhớ hết chi tiết.
Đợi hoà hoãn lại một chút, Thẩm Giáng Niên mới hồi tưởng lại dư vị vừa rồi, đó là lần đầu tiên cô cưỡng hôn....
"Bảo bối, mặt cậu đỏ quá." Lê Thiển híp mắt, ghé vào vai Thẩm Giáng Niên, "Bị cảm lạnh à?" Còn lấy tay sờ trán Thẩm Giáng Niên, "Hơi nóng nhỉ, có phát sốt không đó?" Lê Thiển bắt đầu phàn nàn, "Đã nói bộ quần áo trắng đen này của cậu quá mỏng, còn không chịu nghe, xuống tàu mặc áo khoác của mình vào, cậu quên là lúc cậu sinh bệnh giống như chết đi sống lại hả." Giọng Lê Thiển không nhỏ, Thẩm Thanh Hoà quay đầu liếc nhìn một cái, Thẩm Giáng Niên lập tức quay đầu đi giả bộ nhìn đi chỗ khác, "Mình không có phát sốt."
Thời gian vẫn còn sớm, chuyến bay đến Thượng Hải là vào buổi chiều, Kiều Sanh đói cho nên mọi người đón taxi đến một nhà hàng gần đó.
Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống trước, Lê Thiển bám dính Thẩm Giáng Niên, như thể chị em sinh đôi, kéo Thẩm Giáng Niên ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Hoà.
Cá chép chua ngọt, khoai lang, gà hầm...!gọi không ít đồ ăn.
Thẩm Thanh Hoà nhạt miệng không muốn ăn mấy món chính, gọi một canh khai vị bốn mùa, uống một chén nhỏ.
Thẩm Giáng Niên vốn cũng muốn ăn, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà ăn không nhiều, cô lập tức không muốn ăn, cảm thấy khẩu vị không hợp lắm.
"Bảo bối, mình muốn ăn canh." Lê Thiển lười biếng nhờ Thẩm Giáng Niên lấy canh dùm, cô há miệng, "A~ đút mình đi, a!" Cái eo nhỏ của Lê Thiển bị Thẩm Duyệt chọc một cái, cô lập tức căng cứng cơ thể, hô to, "Làm gì mà chọc em?" Thẩm Duyệt cười, "Không cẩn thận đụng tới, hay là chị đút em ăn nha?" Lê Thiển mở to mắt, "Không cần." Sau đó ăn vạ đòi Thẩm Giáng Niên đút.
"Mấy đứa cứ từ từ ăn." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy, "Tôi đi nghe điện thoại, xong rồi sẽ ở bên ngoài chờ mấy đứa." Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, cũng mang tâm Thẩm Giáng Niên đi theo.
Thẩm Giáng Niên không có tâm trạng để ăn nữa, nhưng mà Lê Thiển vẫn còn muốn ăn, đã vậy còn bắt cô đút.
Nếu là bình thường, thì Thẩm Giáng Niên cũng chiều theo Lê Thiển, nhưng hôm nay, không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ nhận, cô để ý đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà đi đâu cô cũng muốn đi theo đó, cho nên, cái đút này không có tâm.
Thẩm Giáng Niên đút một muỗng canh, nhỏ giọng hỏi, "Tối hôm qua, cậu khiêu vũ cả đêm à?" Phốc, Lê Thiển trực tiếp bị sặc.
Thẩm Giáng Niên rất muốn đi ra ngoài, nhưng Lê Thiển đang quấn lấy cô, không có cách nào đi được, đương nhiên cũng có nguyên nhân khác, cô lấy lý do gì để đi ra ngoài đây? Chờ đến khi ăn xong, Thẩm Thanh Hoà cũng ra ngoài được hơn 10 phút.
Quả thực, sống một giây bằng một năm, Thẩm Giáng Niên đã cho Lê Thiển ăn no, đẩy cái người còn đang quấn cô ra, "Tiền Xuyến Tử, cậu ăn cũng no rồi, mình đâu phải mẹ cậu!" Được rồi, sự thiếu kiên nhẫn của chòm sao Sư Tử đã bộc lộ.
Lê Thiển hừ hừ hai tiếng, thật sự không chồm qua chỗ Thẩm Giáng Niên nữa, lúc này có nhiều người cũng đang tính tiền, lại có xuất hoá đơn, cho nên bọn họ vẫn chưa tính tiền xong.
Thẩm Giáng Niên nhìn khắp nơi, không thấy Thẩm Thanh Hoà đứng bên ngoài, "Nơi này ngột ngạt quá, em đi ra ngoài hít thở không khí."
Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài nhìn trái nhìn phải, không có, đi về phía trước, dưới bóng cây phía trước, Thẩm Thanh Hoà đang nghe điện thoại, đôi chân thon thả thẳng tắp, giống như dáng người của cô ấy.
Gió thổi qua, cành lá đung đưa, gió dừng lại, có vài chiếc lá rơi, đung đưa rơi xuống đất, nằm dưới chân Thẩm Thanh Hoà.
Chiếc lá kia thật không biết xấu hổ, gió đã ngừng, có cố tình dừng bên chân người đẹp.
Là cuộc điện thoại gì mà gọi lâu như thế? Thẩm Giáng Niên buộc mình phải thu hồi sự chú ý của mình và tự nhắc nhở bản thân: Thẩm Giáng Niên, mày để ý Thẩm Thanh Hoà quá nhiều rồi đó.
Cho dù có thích Thẩm Thanh Hoà cũng không thể như thế được, ai cũng có cuộc sống riêng, cũng đều không muốn bị người khác biết, rốt cuộc thì các cô cũng chưa quen thuộc như vậy....!Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên thở dài một hơi, cuối cùng cũng kiềm chế lại bản thân, không đi đến chỗ Thẩm Thanh Hoà.
Mắt thấy Thẩm Thanh Hòa đã cúp điện thoại, nhưng mà đứng ở đó không đi, Thẩm Giáng Niên đứng ở xa quan sát, ngay cả bóng lưng thôi mà cũng đẹp, nhịn không được lại tưởng tượng biểu cảm gương mặt lúc này của người kia.
Sau đó, Nhược Phong cũng đi ra ngoài nghe điện thoại, "Ừm, a, phải không? Em đứa nhóc này, thật không nghe lời." Nhược Phong khựng lại bên người Thẩm Giáng Niên một chút, tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng là đi đến chỗ Thẩm Thanh Hoà.
A Lam lịch sự cười với Thẩm Giáng Niên một cái, sau đó đi theo sau Nhược Phong.
Thẩm Giáng Niên cảm nhận được, A Lam và Nhược Phong luôn tạo khoảng cách với cô, không giống như Thẩm Duyệt và Kiều Sanh, hai người này luôn tỏ thân thiết với cô, đương nhiên, cái này là có liên quan đến Lê Thiển, cô và A Lam cũng không thân như vậy.
Nhược Phong vừa nghe điện thoại cho nên đi khá chậm, còn A Lam lại đến chỗ Thẩm Thanh Hoà trước, hai người hình như đang nói chuyện với nhau, nói cái gì thế nhỉ?
Mấy người còn lại thanh toán xong cũng đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà và hai người kia cũng đi lại đây.
Đám người vội vàng đến sân bay, lần này Thẩm Thanh Hoà vẫn ngồi một mình.
Đương nhiên, lần này Thẩm Giáng Niên thông minh hơn trước, sau khi biết được, đã lên kế hoạch hoàn hảo, chờ lên máy bay, dùng đại lý do gì đó, cô nhất định phải ngồi chung hàng ghế với Thẩm Thanh Hoà.
Mà lần này Thẩm Duyệt cũng không có cơ hội mè nheo với Thẩm Thanh Hoà, bởi vì A Lam và Nhược Phong một trái một phải đi bên cạnh Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Duyệt lo lắng, buồn bực tự hỏi sao người này đột nhiên lại quấn sư tỷ.
Thẩm Duyệt chỉ nghĩ đến chuyện này, cũng không để ý đến chuyện khác, nhưng mà Kiều Sanh lại quan sát cẩn thận, âm thầm nói, "Sư tỷ bảo bối của chị, có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Ý em là sao?" Thẩm Duyệt cau mày hỏi.
"Em thấy Nhược Phong thì thầm to nhỏ gì với chị ấy, sư tỷ của chị cười khá bất đắc dĩ."
"Khi nào?"
"Mới vừa rồi."
Thẩm Duyệt đứng lên, "Này, sư tỷ của chị đâu?" Kiều Sanh thở dài, "Chị bị hoa mắt à, không phải ngồi ở đó sao?" Thẩm Duyệt lia mắt nhìn qua, A Lam và Nhược Phong còn ngồi ở bên cạnh.
Nhược Phong chơi điện thoại, A Lam thường nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà cũng không có thể hiện biểu cảm gì hết, nhìn không có gì bất thường.
Thẩm Duyệt hiểu rõ Thẩm Thanh Hoà, người này rất kiệm lời, không chỉ kiệm lời mà còn lạnh nhạt, từ lúc ở Mỹ về đã như thế.
Nhắc mới nhớ, bây giờ có Thẩm Giáng Niên ở đây, thì biểu cảm của sư tỷ mới có chút sức sống.
Thẩm Thanh Hoà có việc gì hay không, Thẩm Duyệt không dám kết luận, nhưng mà cặp A Lam và Nhược Phong hay dính lấy nhau, giờ lại ngồi cùng Thẩm Thanh Hoà, chắc chắn có vấn đề.
Thẩm Duyệt lén hỏi qua WeChat: Sư tỷ, có chuyện gì sao? Em thấy A Lam và Nhược vẫn luôn xoay quanh chị, có việc gì thì cứ nói với em.
Thẩm Duyệt gửi tin nhắn xong, vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hoà, người này đọc tin nhắn nhưng lại không trả lời.
Tim Thẩm Duyệt chùng xuống, rốt cuộc là sao đây? Mà Thẩm Giáng Niên không biết chạy đi đâu rồi, bỏ Lê Thiển ngồi ở kia một mình ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Duyệt loay hoay mãi cũng không thấy Thẩm Giáng Niên, nhưng mà lúc xếp hàng vào check in thì thấy người này đứng ở phía trước, trời má, người này đứng xếp hàng từ khi nào vậy? Đây là muốn tự do, tách biệt với mọi người sao?
Lê Thiển cũng khó hiểu, bước tới hỏi Thẩm Giáng Niên, "Sao cậu lại đứng đây một mình? Hay là ra phía sau đứng cùng mọi người đi?" Thẩm Giáng Niên bình thản trả lời, "Không cần, đứng đâu chả được, vừa rồi sẵn tiện đứng chờ xếp hàng luôn, cậu đi ra sau đi, lát lên máy bay gặp."
Thẩm Giáng Niên lên máy trước, phát hiện trên băng ghế Thẩm Thanh Hòa đã có người ngồi trước.
Hu, quả nhiên nhanh thật! Là một người đàn ông trung niên khá lịch lãm, đối với yêu cầu của người đẹp Thẩm Giáng Niên, đương nhiên là đồng ý vô điều kiện.
Thẩm Giáng Niên ngồi ổn định một lúc, nhưng trái tim vẫn đập tình thích, thầm nghĩ lát nữa Thẩm Thanh Hoà lên, cô nói sao để không quá đáng.
"Này? Sao cậu ngồi đó?" Lê Thiển hỏi, Thẩm Duyệt ngạc nhiên, cũng kinh hỉ, Thẩm Giáng Niên đang chủ động sao? Thấy Thẩm Giáng Niên mất tự nhiên, Thẩm Duyệt kéo Lê Thiển đi, "Em ngồi vào chỗ đi, ngồi đâu chả giống nhau." Lê Thiển nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút ghét bỏ.
Mọi người cũng lên gần đủ, Nhược Phong và A Lam cũng đi lên rồi.
Cõi lòng Thẩm Giáng Niên mang đầy chờ mong nhìn về sau 2 người đó, nhưng mà chỉ thấy một cô gái trẻ, Thẩm Thanh Hoà đâu?
A Lam và Nhược Phong ngồi ở trước Thẩm Giáng Niên, mà cô gái trẻ kia, ngồi bên cạnh Thẩm Giáng Niên, còn liếc nhìn cô vài cái.
Tm Thẩm Giáng Niên thắt lại, lập tức đau nhói, cô cố gắng lộ ra nét mặt ôn hoà, "Xin chào, cho tôi hỏi, cô đổi chỗ với người ở gối này à?" Cô gái trẻ giật mình, a một tiếng, mặt hơi hồng, "Đúng vậy, là cô ấy yêu cầu tôi đổi chỗ."
"A, phải không?" Ngực Thẩm Giáng Niên đau không kiềm chế được, "Tôi tuỳ tiện hỏi chút, người cùng ngồi chung hàng ghế với cô, là bạn cô à?" Cô gái gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thẩm Thanh Hoà, em vì người mà đổi chỗ, còn người vì ai mà lại làm thế?
Trái tim của Thẩm Giáng Niên như bị đá đè lên, cô muốn chịu đựng, nhưng tính tình của cô thật sự không tốt nhẫn nhịn.
Máy bay đã bay đến khu vực ổn định, Thẩm Giáng Niên hỏi tới hàng ghế nào, cô đứng dậy đi đến đo.
Đúng vậy, cô muốn đi xem, rốt cuộc là ai có thể làm Thẩm Thanh Hoà làm thế.
Cô tò mò, cô hâm mộ, cô ghen tị, cho nên càng tức giận..