Câu nói đó làm sao có thể nói ra được? Lúc người ta không may mắn, uống nước lạnh sẽ bị ê răng.
Không biết mọi người có rơi vào tình huống thế này không, rõ ràng là một chuyện, mọi người đều không sao cả, thế nhưng đến lượt bạn lại có vấn đề, đây là một loại, có một loại khác, chính là có chuyện, bạn cũng cho rằng nó không tốt, do dự một hồi lâu vẫn chưa làm, nhưng mà có khi không thể cưỡng chế lại sự cám dỗ cho nên đã làm vào ngày hôm qua, và ngày hôm sau, lại có người hỏi bạn là bạn có làm hay chưa....
Lê Thiển rất muốn tát Thẩm Giáng Niên một cái, đây là câu hỏi bậy bạ gì thế? Bảo bối tâm can của cô vốn ngây thơ trong sáng, thế mà bây giờ lại mặt không đỏ tim không đập mà nói ra hai chữ kia? Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc chị đã làm gì Thẩm Giáng Niên vậy? A, không đúng, người này vẫn đỏ mặt, đúng là trên mặt Thẩm Giáng Niên có cảm giác nóng bừng bừng, cũng không biết là do uống rượu hay hỏi tới vấn đề này.
Sau khi đặt câu hỏi xong, Thẩm Giáng Niên không có gan nhìn Lê Thiển, không phải vì sợ xấu hổ, mà không biết nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với Lê Thiển.
Đó là một câu hỏi đơn giản, không có bất cứ cái gì khó hiểu hay mờ hồ.
Câu trả lời: có hoặc không có.
Nhưng mà Lê Thiển còn khựng lại một giây, cho nên vào lúc Lê Thiển nói "Không có." Thẩm Giáng Niên đã biết, người này có làm.
Trời ạ, Thẩm Giáng Niên sốc thật sự, đứa bạn thân yêu của cô, đã tự sướng còn nói dối cô, sao cô lại có cảm giác nuôi con lớn không rồi bị phản nghịch.
"Thật ra, cũng đâu có gì đâu." Thẩm Giáng Niên trấn an, "Đâu phải còn nhỏ nữa, cơ thể có nhu cầu cũng rất bình thường."
"Mẹ kiếp, mình nói không có!" Lê Thiển lần này phản ứng lại rất nhanh, đáng tiếc, ở trong mắt Thẩm Giáng Niên bây giờ, thì cô đang chột dạ.
"Thôi được rồi, mình biết cậu không có, nhưng mà...."
"Nhưng nhị cái gì?" Lê Thiển trợn to hai mắt, nếu như cô có râu, sợ là sẽ bị thổi bay đi.
"Cậu gấp cái gì?" Thẩm Giáng Niên thấy cô đỏ mặt, rõ ràng là đang chột dạ, Thẩm Giáng Niên có chút buồn cười, "Mình chỉ muốn cùng cậu thảo luận mà thôi." Tiền Xuyến Tử, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà cũng có cái sợ.
Ai muốn thảo luận với bạn thân về chuyện tự sướng chứ! Lê Thiển mở to hai mắt xem thường Thẩm Giáng Niên, "Sao cậu không thảo luận cùng với Thẩm Thanh Hoà đi?" Dứt lời, còn nhấn mạnh thêm một câu, "Cũng được, cả hai người đâu cần tự xử, làm cho nhau được rồi." Lê Thiển thẳng tính, nói trắng ra, khiến Thẩm Giáng Niên hoảng loạn đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy Lê Thiển một cái, "Cậu nói bậy cái gì đó...." Mặc dù nói vậy cũng không có tục lắm, nhưng mà...!cũng có chút tục.
"Sao nào, bị mình nói trúng tim đen rồi, có phải không?" Lê Thiển cười ranh mãnh, cúi người đến gần, hóng hớt: "Hai người các cậu, ai trên ai dưới vậy?" Đầu Thẩm Giáng Niên lập tức ong ong lên, cô có chút ngạc nhiên, Lê Thiển còn biết cái này nữa sao, "Cậu đọc mấy cái thứ vô nghĩa đó ở đâu vậy?"
"Chỗ nào vô nghĩ chứ?" Lê Thiển bĩu môi, "Mình thấy như Kiều Sanh và Thẩm Duyệt, cũng phải phân trên phân dưới." Trong nháy mắt, cô đã quên mất bản thân từng rơi vào "vấn đề nan giải".
"Kiều Sanh ở trên sao?" Thẩm Giáng Niên cũng tò mò.
"Mình đoán thế."
"Lại là đoán, chuyện nào không chắc chắn, đừng có nói bừa." Thẩm Giáng Niên thu hồi lại tâm hóng hớt, "Mình nghiêm túc đó, chúng ta thảo luận với nhau đi." Nếu Lê Thiển đã nói đến mức đó rồi, cô cần thiết phải để cho bạn thân biết, nói gián tiếp, thông qua đó nói luôn đến chuyện tìm kiếm bạn đời.
"...." Lê Thiển ghé mắt đến gần Thẩm Giáng Niên, dùng đôi mắt to cẩn thận quan sát mặt Thẩm Giáng Niên, "Hôm nay, cậu chịu k1ch thích gì vậy, sao cứ đòi mình thảo luận với cậu về chuyện đó chứ, thôi được rồi, mình hỏi cậu, cậu trả lời mình, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận." Mẹ nó, tại sao cô lại lên cái diễn đàn kia hỏi về chuyện nhạy cảm vậy?
Vốn dĩ cái chuyện nhạy cảm kia, sau khi hỏi Lê Thiển cũng đã quên mất, nhưng mà hôm nay, cô lại nhận được một tin nhắn nhắc nhở từ diễn đàn đó, nói thật đã lâu rồi cô không có đăng nhập trên đó, hơn nữa vấn đề cô hỏi còn có người trả lời.
Lê Thiển nhớ tới việc này này, liền đăng nhập vào diễn đàn, có một cái tên là "Cầm thú hại người rất nặng" đã trả lời bài viết của cô với hơn một nghìn chữ, Lê Thiển đọc kỹ một lần nữa, mẹ ơi, đây có phải là lão đại trong giới LGBT không? Thật ra, nội dung nói đến chuyện tự sướng chỉ có tám chín trăm chữ, còn phía sau là dạy cách làm sao để cho thoải mái....!Với tính cách của Lê Thiển, đương nhiên lòng hiếu kỳ càng cao hơn, đêm đó cô ở trên diễn đàn dạo tới dạo lui, lại thấy một cái tiêu đề cũng tương tự như vậy, toàn là mấy bài viết nghiêm túc nhưng nội dung không cần đoán cũng biết rất hoa mỹ, nhưng mà cấp bậc của cô không đủ cao, chỉ có nhìn mà thèm.
Không đọc được nội dung, Lê Thiển chỉ biết nhìn cái tiêu đề cho đỡ ghiền, đỡ nghiện con mắt rồi, cô lại quay lại bài đăng của cô, nhấp vào mở xem ID "Cầm thú hại người rất nặng", phát hiện đây là tài khoản có thâm niên trong diễn đàn này, chà~ Lê Thiển hâm mộ, người này chắc chắn sẽ đọc được rất nhiều bài viết, thật may mắn.
Sau khi cảm thán xong, Lê Thiển lại bực bội, đây là lỗ hổng của diễn đàn, cô nhất định sẽ ý kiến lên chủ diễn đàn, tại sao lại không cho phép dùng tiền để nâng cấp tài khoản chứ? Đâu phải ai cũng có nhiều thời gian? Nói thì nói như thế, giờ phút này Lê Thiển lại thấy có hơn 30.000 người đang trực tuyến.
Thật không thể ngờ, có hơn 30.000 cô em gái lại lên diễn đàn này, nhất định là có hẹn với ai đó trên trực tuyến? Lê Thiển thầm nghĩ, không biết có xinh đẹp hay không.
Nếu ai cũng giống như bạn thân Thẩm Giáng Niên của cô, Lê Thiển cảm thấy, nếu đối phương kiên nhẫn bẻ cong một người, hẳn không khó.
Phải biết rằng, Thẩm Duyệt vốn dĩ là gái thẳng như thép, từng quen bạn trai, hơn nữa còn bàn đến chuyện cưới xin, nhưng mà, sau khi Kiều Sanh xuất hiện...!thế giới của Thẩm Duyệt đều lệch quỹ đạo.
Đương nhiên, Kiều Sanh bẻ chỉ một phần, sau này Thẩm Duyệt thừa nhận, lúc mới gặp Kiều Sanh, đã có cảm giác không giống như những người khác.
Khi đó, Lê Thiển còn cố ý hỏi, "Đó là cảm giác gì?" Làm cẩu độc thân, cô căn bản không có cơ hội trải nghiệm cảm giác đó.
Thẩm Duyệt mô tả rất đơn giản: "Cảm giác như có ai đó đánh một đòn vào tim." Lê Thiển nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được, đánh một đòn vào tim, là như thế nào đây? Là cái cảm giác đánh vào tim một phát, đau đớn muốn chết à? Vậy thì có gì hay chứ.
Theo logic mà nói, ngoại hình của Lê Thiển không thua kém gì những người xung quanh cô ấy, đương nhiên là có người bạn thân từ nhỏ của cô chứng nghiệm, bởi vì Thẩm Giáng Niên là một người thích cái đẹp.
Nhưng mà tại sao những người theo đuổi cô đều là dưa méo táo nứt vậy? Chẳng lẽ những cái dưa méo táo nứt đó không biết bản thân có giá trị ra sao à? Thẩm Giáng Niên là người thích cái đẹp cho nên cô cũng thế.
Có rất nhiều người đẹp trong trường, nhưng không ai trong số họ theo đuổi cô, điều này khiến Lê Thiển rất tức giận.
Cho đến hôm nay, cô vẫn không thể hiểu tại sao mình không quyến rũ? Càng làm cho Lê Thiển phiền muộn chính là, khi cô còn học cấp ba còn có người đuổi theo, nhưng sau đó, căn bản không có người đuổi theo cô, chẳng lẽ trời chú định cô sinh ra đã cô độc!
Chờ đến lúc đi học đại học, có rất nhiều lần cô nhìn thấy đối phương nhìn cô với đôi mắt trìu mến, nhưng cuối cùng vẫn lướt qua đời cô.
Mặc dù, Lê Thiển chưa từng thích ai, nhưng mà từ nhỏ đến cũng chưa từng được người thích mình theo đuổi, bây giờ nghĩ lại, Lê Thiển vẫn còn buồn bực, rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng người khác?
Trước kia, mỗi khi nhớ đến chuyện này, Lê Thiển cũng buồn, nhưng bây giờ cô không còn để bụng đến chuyện đó nữa, thậm chí cô từng nói với Thẩm Giáng Niên, "Sau này, nếu chúng ta không kết hôn, vậy cứ sống bầy đàn cùng với nhau đi." Lê Thiển đã tính toán đâu vào đấy, sống một mình cả đời cũng được, cô yêu tiền, cô có tiền, mất thứ khác cút sang một bên đi.
Nhưng mà, ai trên đời chẳng có nhu cầu s1nh lý, lần đầu tiên của cô vẫn còn, nếu đối phương không phải là người cô vô cùng thích, thì cô cũng không cho.
Còn mấy kẻ hẹn hò qua đường chơi vui, cho dù có tò mò thì Lê Thiển cũng không đánh bậy làm bạ, bởi vì nguy hiểm quá lớn, lùi vạn bước mà nói, cho dù cô không lo lắng đến chuyện hiểm nguy, nhưng mà có ai muốn hẹn hò với cô, mà vẫn giữ được lần đầu tiên cho cô chứ? Cho nên, hẹn hò với đàn ông không được, vậy hẹn hò với phụ nữ thì sao đây? Bây giờ, Lê Thiển không biết nếu như cô và phụ nữ phát sinh quan hệ, cô sẽ thích ở trên hay dưới, việc này, chỉ dựa vào cái đầu để nghĩ, thật sự nghĩ không ra.
Nhưng nếu cô thật sự muốn tìm một người để thử, cô lại lo lắng, bản thân không hiểu rõ đối phương, không biết có gây rắc rối cho cả hai hay không.
Nếu cô xác định bản thân là công, vậy thì rồi, lần đầu tiên của cô có thể giữ lại, nhưng lỡ đâu cô là thụ, mà không muốn mất đi lần đầu, thế thì lại không được....!Lê Thiển ngồi trước máy tính, vô cùng rối rắm, cuối cùng nhìn vào cái bài viết mà cô đã đăng, bỗng nhiên buồn bực, mẹ kiếp, lần đầu tiên của cô, cô muốn cho ai thì cho, thích thì nhích!
Thế là, vào tối hôm qua, Lê Thiển dựa theo cách chỉ dẫn trong bài viết, mà đã thực hiện tự sướng lần đầu tiên.
Nhập tâm cũng có, dạo đầu cũng đủ, phía dưới đúng là có cảm giác, nhưng mà...!nội dung hướng dẫn quá con mẹ nó dài! Nhìn cái bài viết dài lê thê đâu khác gì hướng dẫn nấu ăn, bước đầu tiên cho muối vào một ít, xào năm phút, bước thứ 2 chỉnh lửa lớn xào 2 phút, bước thứ ba là tới cái gì, thì cô quên mẹ nó rồi...!Nấu ăn cần phải có kiên nhẫn, nghiên cứu từng bước một, nhưng mà đối với việc lấy lòng cơ thể, giống như đã bán hết hàng, đột nhiên nhấn dừng nút, khi Lê Thiển cảm thấy bên dưới hơi ẩm ướt, cô không nhớ phải làm gì tiếp theo, Sau khi cô đọc bài đăng và làm theo nó, cơ thể cô sắp bị lạnh...!Bực mình, Lê Thiển đi tắm rồi ngủ! Đi con mẹ nó tự với chả sướng! Kết quả là, tối hôm qua, Lê Thiển tự sướng chưa thành công.
Nói là thảo luận, thật ra, Thẩm Giáng Niên cũng có hiểu gì đâu, cô chỉ là cùng Thẩm Thanh Hoà làm mà thôi, thôi thì ba hoa một chút: "Cũng không thảo luận gì ghê gớm, mình ở trên mạng xem qua, có nói nếu như có muốn làm thì phải cắt móng tay, chứ nếu không rất dễ tạo tổn thương ở chỗ đó, cho dù có làm móng tay cũng đừng chọn loại có viên đá nhỏ...." Thẩm Giáng Niên đem kinh nghiệm bản thân từng trải, khéo léo biểu đạt ra.
"Cậu xem trang nào vậy?" Lê Thiển nhìn thoáng qua mấy ngón tay đã cắt gọn gàng của Thẩm Giáng Niên.
"Quên rồi."
"Cậu làm chỗ đó của Thẩm Thanh Hoà bị thương à." Giọng nói của Lê Thiển rất chắc nịch.
"Làm gì có!" Mặt Thẩm Giáng Niên, lơ đãng đỏ lên.
Lê Thiển biết ngay, cô đoán đúng không trượt phát nào, rồi lại suy nghĩ bay xa hơn chút, "Mẹ kiếp, chẳng lẽ cậu đi tìm tên cầm thú kia khám phía dưới của Thẩm Thanh Hoà à?"
Thẩm Giáng Niên dùng ngón tay chọc lên trán Lê Thiển, "Cậu gào cái gì mà gào? Cậu ấy dám khám, mình chọc mù mắt cậu ta bây giờ!"
"Ahihi" Lê Thiển cười ma mãnh, "Nói mình nghe thử, cái kia, cảm giác thế nào?" Đúng là cẩu độc thân đáng thương, đến chuyện l@m tình còn phải đi hỏi bạn thân.
"...."
Thẩm Giáng Niên không nói, Lê Thiển miệt mài làm nũng với Thẩm Giáng Niên, "Nói cho mình nghe đi mà~"
"Cậu nói chuyện đàng hoàng coi!" Thẩm Giáng Niên cũng không biết tại sao, từ khi cùng Thẩm Thanh Hoà phát sinh quan hệ, vốn dĩ Lê Thiển làm nũng là chuyện rất bình thường, bây giờ cô cứ cảm thấy cái làm nũng này có gì đó quyến rũ, đặc biệt là khi cơ thể nhỏ bé này cứ cọ tới cọ lui! Thẩm Giáng Niên ghét bỏ tránh đi, "Chuyện này khó mà nói được, sau này cậu đi tìm người mà tự trải nghiệm đi."
"Hừ! Nếu mình có người cần gì đi hỏi cậu." Lê Thiển than thở, rót một ly rượu.
"Cậu thích đàn ông kiểu gì?" Thẩm Giáng Niên nhân cơ hội chuyển đề tài, mau chóng tìm đối tượng tốt cho bạn thân, hơn nữa còn phải nói cho cô ấy biết đừng có động tâm trước, đừng như cô, bị khống chế, cô lén xem điện thoại, vẫn không có tin nhắn đến từ Thẩm Thanh Hoà, trong lòng lại buồn, thế là uống hai ly.
Thật ra, sống đến từng này tuổi, Lê Thiển còn chưa biết bản thân cô thích kiểu gì, đàn ông sao? Hay là thích phụ nữ? Điều đau khổ nhất trong cuộc sống là gì? Không phải là bạn không thể có được thứ mình muốn, mà là bạn hoàn toàn không biết mình muốn gì.
Ngoài tiền ra, Lê Thiển không biết cô muốn gì khác, về tình cảm, quan điểm về tình cảm gia đình của cô thật sự rất mong manh, có lẽ bởi vì mối quan hệ của cô với người trong nhà khá bình thường như bao loại khác, cho nên cô mới đặc biệt coi trọng tình bạn, đối với Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển luôn ưu tiên.
Cô có chủ kiến, nhưng vì Thẩm Giáng Niên, cô cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên, có phần tâm ý này không phải tự nhiên mà có, bởi vì Thẩm Giáng Niên cũng như thế với cô.
Trong các loại tình cảm, cái mà cô chưa từng nếm chính là tình yêu, trên đời này ai cũng nói tình yêu rất đẹp, nhưng Lê Thiển lại nói: Tất cả chỉ là dối trá.
"Cậu không cần lo lắng cho mình, lo cho thân cậu trước đi." Thẩm Giáng Niên định nâng ly uống hết ly rượu thứ ba, Lê Thiển giữ tay cô lại, nói: "Bảo bối, mình có câu hỏi muốn hỏi cậu."
"Ừ." Men say bắt đầu dâng lên, Thẩm Giáng Niên có chút choáng.
"Cậu thích Thẩm Thanh Hoà đến mức nào?"
Thẩm Thanh Hoà...!Ba từ này giống như một công tắc, bật nguồn khao khát.
Thẩm Giáng Niên không thể kiểm soát được bản thân mà nhớ đến Thẩm Thanh Hòa, cô nhớ cô ấy, nhớ lông mày, nhớ đôi mắt, nhớ vị ngọt đôi môi....!Càng muốn một nụ hôn sâu không nỡ dứt ra, còn có những lần người này ở trong cơ thể cô tạo những cơn mưa.
Em nhớ người, nhưng người lại không ở bên em.
Câu trả lời dành cho Lê Thiển chính là Thẩm Giáng Niên im lặng rồi chuốc say bản thân, có muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Lê Thiển có chút hối hận, cô không nên hỏi.
Nhưng hôm nay, xem như Lê Thiển đã nhìn thấy rõ, Thẩm Giáng Niên không thể dùng từ "sa ngã", bởi vì, từ lúc ban đầu, người này đã để bản thân rơi xuống vực sâu.
Nếu Thẩm Thanh Hoà không đến cứu rỗi cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ chết trong im lặng hoặc nổ tung.
Người trước mắt, Lê Thiển biết rất rõ, Thẩm Giáng Niên tuyệt đối không phải là loại người chết trong im lặng, cho dù đến nước đường cùng bị bức tử, thì chắc chắn sẽ cùng nhau mà chết.
Từ chiều đến giờ, Thẩm Giáng Niên đã mất kiên nhẫn, lúc uống rượu lại càng bồn chồn, trong men rượu, cô gọi điện cho Thẩm Thanh Hòa, cô chỉ muốn hỏi: "Sao lại không gửi tin nhắn cho cô? Em chỉ yêu cầu người đến Thượng Hải thì nói với em một tiếng thôi, một cái chuyện nhỏ như thế, tại sao người lại không làm được!" Thẩm Giáng Niên nghĩ như thế, nhưng trên thực tế, cô cũng hỏi như vậy, lúc đầu bên kia nhấc máy, cô lập tức xả ra như cái súng máy liên thanh, lúc này cô bị lửa giận thiêu đốt lý trí, đã quên mất người kia chính là người khiến cô nao lòng, để ý đến muốn chết đi sống lại.
"Xin lỗi." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà rất nhỏ, giống như đang ở chân trời hư ảo.
"Xin lỗi?" Thẩm Giáng Niên cười lạnh nói: "Thẩm Thanh Hoà, ngay cả tin nhắn, người đã đến Thượng Hải cũng không thể nhắn cho em biết sao? Người sợ em như vậy sao? Em đâu có bắt người đến cưới em, người có cần phải như thế không?" Thẩm Giáng Niên cực kỳ tức giận.
Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên càng giận thêm, "Người nói đi! Đã đồng ý với em rồi, sao lại không giữ lời hứa?" Vào lúc cô đang trút giận thì điện thoại đột nhiên tắt.
Người này thế mà dám cúp máy ngang? Cơn giận của Thẩm Giáng Niên lên tới cực điểm, mẹ kiếp, bây giờ cô cần phải đến Thượng Hải giết người, ai cho người được cúp điện thoại?
Dù sao cũng đang là con ma men, muốn đặt vé máy bay nhưng mà lại không đặt chính xác địa điểm, Lê Thiển ở bên cạnh khuyên nhủ: "Cậu đừng vội, gọi điện thoại hỏi lại đi, có thể là tín hiệu không tốt bị ngắt quãng thì sao?" Vừa nói xong định cướp lấy điện thoại của Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên đẩy cô ra, một lần nữa lại gọi đi, nhưng không ai nghe máy, thế là cô liên tục gọi cho đến khi đầu bên kia nghe máy, cô tức giận nói: "Thẩm Thanh Hoà, nếu người còn dám cúp điện thoại, bây giờ em sẽ bay ngay đến Thượng Hải!"
"....!Cô ấy không có ở Thượng Hải." Giọng nói của một người khác phát ra từ điện thoại, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa hoàn hồn, "Vậy cô ấy ở đâu?"
"Bắc Kinh."
"Chỗ nào của Bắc Kinh?"
Đầu dây bên kia không trả lời, Thẩm Giáng Niên rống lên: "Ở đâu của Bắc Kinh? Ở đâu chứ?"
"......Bệnh viện."
"Cô ấy..." Tim Thẩm Giáng Niên lập tức thắt lại, hô hấp khó khăn, "Sao vậy?"
"Không..."
"Bây giờ, tôi qua đó ngay!" Thần kinh bị tê liệt của Thẩm Giáng Niên lập tức tỉnh táo lại, khi lên xe taxi, cô cảm thấy trên mu bàn tay có chút ướt.
Thẩm Giáng Niên đưa tay lên chạm vào, chạm đến giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, lúc này cô mới biết cô đang khóc..