Hạnh phúc thực sự, có lẽ chỉ trong một cái chớp mắt, từ tinh thần lẫn thể xác đều vứt bỏ hết những suy nghĩ không đâu vào đâu, chỉ còn lại niềm vui.
Nói hạnh phúc thì cũng không đúng, chỉ đơn giản là vui vẻ mà thôi.
Đối với người trưởng thành mà nói, sau khi bước vào thế gian quá lâu, trái tim ít nhiều phong trần, có lẽ một hạnh phúc nhỏ nhoi cũng rất đáng quý.
Nghĩ lại sau khi trưởng thành, đối mặt với biết bao người khác nhau, không biết bao nhiêu người nói một đằng làm một nẻo, luôn mang theo cái mặt nạ cảm xúc giả tạo.
Vào lúc này đây, Thẩm Giáng Niên thật sự vui vẻ, thâm chí khắp người còn có một dòng nước ấm len lỏi khắp nơi, làm sống mũi cay cay, nhưng mà tim lại vô cùng ấm áp.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nếu như được người mình thích bạn đáp lại, bạn sẽ cảm nhận được sức nóng.
Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, sao em lại thích người nhiều như thế chứ?
Giờ đây, cô đã biết Thẩm Thanh Hoà nghĩ đến việc yêu cô, đột nhiên Thẩm Giáng Niên cởi mở hơn khi nhắc đến mấy thứ tình cảm, quan trọng hơn là giờ không có đối mặt nhau, có thẹn thùng cũng không sợ bị Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy.
Thẩm Thanh Hoà không có trả lời ngay, Thẩm Giáng Niên cũng không có hỏi tiếp, cô đổi chủ đề khác: "Kỳ nghỉ Quốc Khánh cứ vậy mà trôi qua, đợt kỳ nghỉ tiếp theo có lẽ phải đến Tết."
Lần này, Thẩm Thanh Hoà trả lời rất nhanh, Thẩm Thanh Hoà: Công việc của em tự do, vậy thời gian cũng khá tự do nhỉ?
Thẩm Giáng Niên: Nói thì có thể nói vậy, nhưng mà được nghỉ ngơi cùng mọi người, mới có cảm giác được nghỉ, người thường làm gì trong kỳ nghỉ?
Thẩm Thanh Hoà: Khó mà nói được, đôi khi rảnh đôi khi rất bận.
Thẩm Giáng Niên: Em cũng vậy, do tính chất công việc, có khi bận thì không thấy mặt mũi, lúc nhàn thì nhàn muốn chết.
Thẩm Thanh Hoà: Em không nhàn.
Thẩm Giáng Niên: Hihi, kiếm tiền khiến em hạnh phúc.
Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, dùng tay trái chậm rãi gõ chữ, Thẩm Thanh Hoà: Em còn chưa đi ngủ à?
Thẩm Giáng Niên: Không ngủ, em nhớ người, ngủ không được.
Thẩm Thanh Hoà: Này là trách tôi khiến em mất ngủ sao?
Thẩm Giáng Niên: Người nói chuyện cùng em, em sẽ không trách người, người mệt không? Nếu người muốn ngủ thì nói, em sẽ thả người đi ngủ.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, viết: Sao? Giấc ngủ của tôi, cần em làm chủ à?
Thẩm Giáng Niên: Giấc ngủ của người ta vẫn luôn do người làm chủ, lâu lâu em làm chủ giấc ngủ của người, không được sáng? [Đáng thương.jpg]
Đến giờ, chuyện làm nũng, Thẩm Giáng Niên có thể làm dễ như trở bàn tay, mà làm cũng rất tự nhiên, khiến cho người ta dễ dàng theo dòng câu chuyện của cô ấy, Thẩm Thanh Hoà: Nếu tôi nói tôi đi ngủ, vậy em cũng đi ngủ à?
Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, em thật sự không ngủ được.
Màn hình hiển thị đối phương đang gõ, Thẩm Giáng Niên tiếp tục viết: Nếu người ở bên cạnh em thì tốt rồi, không biết tại sao, ở bên cạnh người, em rất dễ ngủ, hơn nữa ngủ cũng ngon.
Những lời này có phần giống với cảm giác của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà ở bên Thẩm Giáng Niên sẽ được xoa dịu.
Với lại, Thẩm Thanh Hoà cũng chưa từng có hy vọng xa vời, nhưng mà từ Thẩm Giáng Niên làm cho cô cảm thấy, đêm cũng không quá dài cũng không quá khó khăn, Thẩm Thanh Hoà: Em ngủ cũng khá ngon đó.
Đương nhiên Thẩm Thanh Hoà có quyền nói điều này, cô đã từng chứng kiến rồi, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt: Em nói rồi mà, do có người bên cạnh đó.
Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, người ở lại Bắc Kinh mấy ngày thế? Em có thể gặp người không? Em hứa sẽ không làm gì hết.
[Giơ tay lên]
Lần này, Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà, không thúc giục, cũng không nói bóng nói gió, một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà trả lời: Để xem đã.
Tim Thẩm Giáng Niên vẫn còn ảm đạm, nhưng cũng không chỉ đơn giản là buồn, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn bị thương, cô muốn đi chăm sóc người này.
Nhưng mà hiện tại, cô chỉ đành giả vờ không biết gì hết, haizz, nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên thở dài một hơi.
Lê Thiển nằm ở trên giường, nhìn Thẩm Giáng Niên ngồi trên sô pha bấm điện thoại, lúc thì vui tươi hớn hở, lúc thì nhíu mày, rồi lại than ngắn thở dài, lúc thì mặt đỏ bừng....!Đây không phải là tư xuân chứ?
Càng bấm thì Thẩm Giáng Niên càng thở dài, cuối cùng, Lê Thiển nheo mắt, nghe thấy tiếng sột soạt, cô mở mắt ra, thấy Thẩm Giáng Niên đứng lên.
"Nói xong rồi à?" Lê Thiển trở người, nhường chỗ cho cô.
Thẩm Giáng Niên leo lên giường, lại than một tiếng, "Cô ấy bảo mình đi ngủ." Gương mặt nhỏ buồn bã, như một đứa trẻ không nghe lời bị bắt ngoan ngoãn.
Lê Thiển nhịn không được bật cười, "Bảo cậu đi ngủ, cậu than thở cái gì hả?"
"Mình muốn gặp cô ấy, nhưng mà lại không muốn để cô ấy biết là mình biết cô ấy bị thương." Thẩm Giáng Niên nằm ở đó, chớp chớp mắt, trong đầu như có dòng điện chảy qua, rồi lảm nhảm: "Nếu có thể chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp ở bệnh viện thì tốt biết mấy."
"Cái gì mà ngẫu nhiên gặp ở bệnh viện chứ." Lê Thiển cũng nằm thẳng người nói.
Thẩm Giáng Niên đau mắt, thật sự ngủ không được, cô lấy điện thoại ra xem đoạn chat giữa cô và Thẩm Thanh Hoà, không ngừng hồi tưởng.
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện lâu như vậy, đương nhiên chuyện này có liên quan rất nhiều đến sự chủ động tích cực của cô.
Thẩm Giáng Niên cố tình tránh đi những điểm chính, và mở một chế độ trò chuyện mới toàn diện, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà nói về chủ đề nào, bất kể đó là gì, cô ấy sẽ dựa vào đó mà nói.
Cho dù đề tài có khó nói, cũng không thể bỏ cuộc.
Đương nhiên, giữa cô và Thẩm Thanh Hoà không có chuyện gì mà khó nói.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Thẩm Giáng Niên mặc dù thở dài nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, mặc dù đôi khi cô cảm thấy đau khổ nhưng cũng có cảm giác tê ngứa.
Nói tóm lại, trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà là điều khiến cô vui vẻ.
Nhìn đi này, Thẩm Thanh Hoà còn phải gửi một cái icon hôn bởi vì cô đòi cho bằng được mới chịu buông tha.
Này hiếm mà có được.
Cái loại ngự tỷ lớn tuổi như Thẩm Thanh Hoà, có lẽ không thích dùng mấy cái icon, cô và Thẩm Thanh Hoà trò chuyện với nhau, Thẩm Thanh Hoà không hề dùng nó.
Trước đây, Thẩm Giáng Niên cũng không thích dùng icon, nhưng đối với Thẩm Thanh Hoà, không biết sao, cô cảm thấy dùng cũng không sao, ngược lại còn khá cảm xúc.
Lần đầu tiên, Thẩm Thanh Hoà gửi icon thế mà gửi một nụ hôn cho cô, Thẩm Giáng Niên nhịn không được lại vui vẻ.
Xem một lần thì vui một lần, Lê Thiển không ngủ được, trong lòng còn than thở: Một cái công chúa cao lãnh, thế mà lại biến thành kẻ ngốc trong tình yêu.
Thẩm Giáng Niên đọc lịch sử trò chuyện một lần, rồi xem newfeed, thế mà bắt gặp bài đăng mới của Tần Thư, cách đây 1 phút.
Trời mẹ, người này cũng cú đêm quá đi, hơn nửa đêm rồi còn đi khám bệnh à? Nhìn Lê Thiển đang mơ màng ngủ bên cạnh, Thẩm Giáng Niên nhấp vào hộp thoại với Tần Thư: Nửa đêm không ngủ, gửi ảnh trống có tâm trạng gì?
Bài đăng của Tần Thư không có chữ, chỉ một tấm hình trống rỗng.
Tần Thư: Không ngờ cơ thể của cậu rất khoẻ mạnh, hành đêm sanh ca a.
Thẩm Giáng Niên:....
Tần Thư: Sao nào? Xong một điếu thuốc rồi mới nói chuyện với mình à? Thẩm Thanh Hoà đâu.
Nhắc đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không có suy nghĩ gì khác, viết: Cậu nói xem, nếu muốn gặp một người, nhưng không thể để đối phương biết rằng bản thân biết cô ấy ở đó, làm sao để làm chân thực hơn?
Tần Thư: Vậy không phải đơn giản à, người kia vì cái gì ở đó, thì cậu cũng có thể tìm lý do tương tự đi đến đó.
Thẩm Giáng Niên có một tia cảm hứng, Đúng rồi! Thẩm Giáng Niên ngay lập tức vui mừng, Thẩm Giáng Niên: Ngự Y, mình phát hiện, cái chủ ý này của cậu rất hay nha.
Tần Thư: Hình như cậu không phải đang khen mình.
Thẩm Giáng Niên: Khen cậu, khen cậu đó.
Tần Thư: Thẩm Thanh Hoà ở đâu?
Thẩm Giáng Niên: Ai nói với cậu là Thẩm Thanh Hoà chứ, đừng đoán mò.
Tần Thư: Được rồi, không phải là Thẩm Thanh Hoà, thế người kia ở đâu?
Thẩm Giáng Niên: Không nói cho cậu biết đâu.
Cô luôn cảm thấy nói chuyện với Tần Thư còn nguy hiểm hơn, cô gái này nhìn như vô cảm, nhưng mà vô cùng tà gian.
Mới sáng sớm, Thẩm Giáng Niên đã dậy thu dọn đồ đạc, cũng may sau khi ngủ dậy, đôi mắt không còn sưng nhiều.
Thẩm Giáng Niên trang điểm chuẩn bị đi ra ngoài, Lê Thiển cũng thức dậy, nghe kế hoạch lớn của Thẩm Giáng Niên, nước miếng sắp chảy ra đến nơi, còn tỏ vẻ muốn tham gia.
Nếu muốn nói là tình cờ gặp gỡ, chuyện này ý trời đã khó làm, huống chi là nhân tạo.
Thẩm Thanh Hoà hôm qua không phải ở trong phòng bệnh, có lẽ bệnh viện quá tải, mà Thẩm Thanh Hoà không nhập viện, Thẩm Giáng Niên cũng không biết đi đâu để sáng tạo tình cờ gặp nhau.
"Có khi nào Thẩm Thanh Hoà không còn ở bệnh viện không? Thẩm Giáng Niên chán nản, nhìn thì thấy mối quan hệ của Thẩm Thanh Hoà với bác sĩ có lẽ khá tốt, cho nên đoán Thẩm Thanh Hoà không nhập viện, "Lỡ đâu không có người thì sao đây."
"Bảo bối, mới mấy giờ thôi mà." Lê Thiển ngáp một cái, thật sự đi theo Thẩm Giáng Niên đến bệnh viện, giờ cô mới phát hiện, mới có 7h30, nhưng mà bệnh viện lớn, cho dù có sớm thì cũng có rất nhiều người đến.
Cuối cùng, sau khi hai người thảo luận, Lê Thiển ở bên ngoài trông chừng, Thẩm Giáng Niên đi vào trong quan sát tình hình quân địch.
Cho nên, lúc Thẩm Thanh Hoà xuất hiện ở cửa bệnh viện, Lê Thiển lập tức nhìn thấy, vội vã gọi điện thoại cho Thẩm Giáng Niên: Mục tiêu xuất hiện.
Thẩm Thanh Hoà đi cùng bác sĩ, họ vừa nói chuyện vừa đi vào, Lê Thiển bí mật đi theo phía sau, đảm bảo họ đi vào phòng khám, rồi bảo Thẩm Giáng Niên ngồi xổm ở cửa canh.
Cho nên, không khó để tưởng tượng, khi Thẩm Thanh Hoà vừa đẩy cửa đi vào, nhất định sẽ gặp được Thẩm Giáng Niên đang vờ tạo tình huống gặp mặt, "Thẩm Thanh Hoà?" Thẩm Giáng Niên làm vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Hòa thực sự kinh ngạc, sửng sốt một lúc: "Em...!khó chịu chỗ nào à?" Chắc có lẽ hôm qua ngủ trễ nên mắt còn sưng, Thẩm Thanh Hoà đương nhiên không biết, Thẩm Giáng Niên đã khóc.
"A...!ừa." Trong lòng cô cực kỳ chán ghét việc nói dối Thẩm Thanh Hoà, nhưng bây giờ, cô còn ở trước mặt bác sĩ, điều này thực sự rất xấu hổ, "Em cảm thấy hơi khó chịu, nên đến khám bệnh..." Bác sĩ nhìn cô thật lâu, thản nhiên hỏi: "Bạn của em à, Thanh Hoà."
"Vâng." Thẩm Thanh Hoà không nhiều lời.
"Vậy hai người nói chuyện trước đi, tôi đi vòng phòng bệnh trước." Trước khi rời đi, bác sĩ lại nhìn Thẩm Giáng Niên một cái thật sâu.
Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ mặt, người này đang nhìn cái gì vậy, cô biết nói dối là sai! Thẩm Giáng Niên đang mắng thầm, nhưng bác sĩ đột nhiên quay lại và nói: "Nếu cô cảm thấy khó chịu, cô nên đi khám bác sĩ kịp thời." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ tới cô đang giả bệnh, "Hiểu rồi, cảm ơn." Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi.
Từ lúc nãy, hai tay của Thẩm Thanh Hoà hơi đặt sau lưng, Thẩm Giáng Niên cũng giả vờ không để ý, lo lắng hỏi: "Người sao vậy? Có phải không khỏe không?" Cô rất muốn hỏi, vết thương của người thế nào rồi? Nó có đau không?
"Tôi không có gì nghiêm trọng." Thẩm Thanh Hoà nhìn cô từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy cô chẳng có gì ngoài mệt mỏi, "Em sao vậy?"
"Có lẽ là do tối hôm qua uống rượu nên đau bao tử." Thẩm Giáng Niên đúng là bị đau bao tử, cho nên không tính là giả vờ.
"Em có thường xuyên đau bao tử không?"
"...Ờ." Có thường xuyên đau hay không, Thẩm Giáng Niên cũng không biết.
"Vậy thì thực sự cần thiết phải nội soi dạ dày." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc quyết định vấn đề, giọng điệu rất nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy hoảng sợ, nói dối thật sự là một việc không tốt, "Không cần, em chỉ..." Cô chỉ muốn nói là đến đây lấy thuốc, nhưng mà có ai rảnh đến vậy, mới sáng sớm đi lấy thuốc rồi? Đến bệnh viện đương nhiên là để khám rồi, nếu không thì đến đây làm gì, Thẩm Giáng Niên nghiến răng nói: "Em chỉ cần đến khám trước, nếu cần nội soi thì làm sau."
"Vậy tôi đi cùng em, nội soi cũng không thể làm một mình." Sự nhiệt tình của Thẩm Thanh Hòa đã khiến Thẩm Giáng Niên cảm động, đầu nóng lên, Thẩm Thanh Hoà chủ động ở cùng cô, cái chủ động này, khó mà có được, cô nên quý trọng từng giây từng phút ở bên Thẩm Thanh Hoà, không phải chỉ nội soi thôi sao? Làm!.