Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 3.3

Ba tiếng đồng hồ sau, Si Nhan chạy đến bệnh viện của nhà giam. Đứng ở cửa phòng bệnh, cô nghe thấy Hàn Nặc giọng khản đặc  không với giọng nói thường ngày, “Cha, Nhan NHan đang trên đường đến đây rồi, cô ấy đồng ý đến thăm cha, cha hãy đợi thêm một lát nữa”.

Hàn Thiên Khải nhắm mắt, giọng nói khe khẽ đến độ gần như không nghe thấy, “Hàn Nặc, cha xin lỗi”.

Hàn Nặc khó cất giọng thành lời, “Là con có lỗi với cha, nếu như con không giao chứng cớ đó ra, cha có thể được phóng thích…”

“Cạch” một tiếng vang dội, tựa hồ như là tiếng long ai đó bị chặt đứt.

Chìa khoá xe trong tay rơi xuống nền, vẻ hồng hào trên khuôn mặt Si Nhan thoáng chốc bị rút kiệt, cô nhìn Hàn Nặc- người nghe thấy tiếng động ngoảnh đầu lại, ánh mắt không dám tin, “Không thể nào, sao có thể là anh?”.

Mẹ cô chết oan trong tay nạn xe, còn Hàn Thiên Khải là kẻ tình nghi có dính líu đến  vụ án, không ngờ  bị chứng cứ Hàn nặc thu thập được định tội? chân tướng này còn khiến cô khó chấp nhận hơn cả việc Hàn Nặc phản bội tình yêu của hai người.

Khi Ôn Hành Viễn giúp Si gia thắng kiện vụ án ở công trường, khi toà án tuyên bố Si Nhàn Minh- đại diện của công ty Hy Vọng vô tội, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn đến vụ tai nạn giao thông của mẹ Si Nhan. Không ai nói cho Si Nhan biết Hàn Thiên Khải dính líu đến vụ án, nhưng sự tránh mặt của Hàn Nặc khiến cho Si Nhan có dự cảm không lành.

Ngày toàn án tuyên án Si Nhan không có mặt, cô lẳng lặng ở nhà, đứng trên ban công xuyên qua lớp kính thuỷ tinh dày nhìn xuống thành phố A, nhớ lại một loạt biến cố nối nhau kéo đến trong một thời gian ngắn, tựa hồ như đã dự liệu được kết cục của mình và Hàn Nặc. mãi khi biết đến tội danh của Hàn Thiên Khải, cô không thể gắng gượng nổi mà đổ bệnh. 

Việc cô sốt cao không thuyê n giảm trong vòng một tuần liền không chỉ doạ Si Nhàn Minh và Si hạ, mà còn khiến Ôn Hành Viễn sợ chết khiếp. Chỉ là bảy ngày bảy đêm có bao nhiêu hoảng loạn đó, Si Nhan không hay biết. Sau khi tỉnh lại, điều duy nhất cô hỏi chính là chuyện vốn đã rõ ràng, Hàn Nặc không hề đến thắm cô. Không lâu sau đó, họ không hẹn mà gặp. Khoảng cách một con phố, cô nhìn thấy Hàn Nặc và Tạ Viễn Đằng tay trong tay.

Lá cây bị gió cuốn thành vòng xoáy dưới chân, mắt của Si Nhan bỗng nhiên không có tiêu điểm. cô hy vọng bao nhiêu cảnh tượng trước mắt là hiểu lầm, cô tưởng Hàn Nặc sẽ xông ra giải thích, nhưng anh không làm vậy.

Ngày hôm đó, tình yêu của Si Nhan đối với Hàn Nặc, đã bị huỷ hoại đến kiệt quệ.

Ngày hôm ấy, khi Ôn Hành Viễn lại một lần nữa nói rằng muốn cô đưa rangoài cho khuây khoả, Si Nhan không từ chối giống như lần trước nữa, ngược lại chủ động đề nghị, “Đến Lệ Giang đi, em chưa đến thành cổ bao giờ”.

Đến một nơi không có anh, tự mình chữa thương.

Si Nhan tưởng rằng đó là sự lựa chọn duy nhất của cô lúc bấy giờ.

Thực ra, không phải cô chưa từng nghĩ, là anh cố tình làm vậy, dù sao cha anh là hung thủ hại chết mẹ cô. thế nhưng cuộc gặp mặt trên phố ngày hôm ấy rõ ràng là tình cờ. Si Nhan không có cách nào thuyết phục bản thân. Không ngờ, thật ra anh đã dùng tự do nửa phần đời còn lại của cha mình để đổi lấy sự an nghỉ cho mẹ cô. Si Nhan xong ra khỏi bệnh viện, lao vào màn mưa buốt giá, để mặt nước mưa táp vào mặt mình, nỗi đau đớn trỗi dậy trong lòng.

Hàn Nặc đuổi theo, thấy cô quỳ rạp xuống đất, trong màn mưa hỗn độn, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể run rẩy cô, cuối cùng cũng chịu nói một câu thật lòng, “Anh tưởng rằng buông tay là sự lựa chọn tốt nhất đối với em”.

Si Nhan nghe vậy hung hăng đẩy anh ra, lực đẩy lớn đến độ bản thân cũng ngã nhào xuống đất, “Cho nên anh tự biên tự diễn vở kịch thay lòng đổi dạ, ép em bỏ đi sao?”.

Từ lúc biết được biến cố trong gia đình có liên quan đến Hàn gia, Si Nhan trước sau dằn lòng không được rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng vào lúc này, Si Nhan khóc đến độ không thể kìm nén, tay đạp mạnh vào vũng nước đọng trên nền, tựa hồ như muốn mượn nó phát tiết những đau đớn trong lòng.

Hàn  Nặc ngăn cản cô, bị cô hất tay ra, một lần nữa ôm lấy cô, lại bị cô đẩy ra , hai người một người kiên trì, người còn lại càng kiên trì hơn, cho đến khi đã tiêu hao hết sức lực, Si Nhan mới giống một đứa trẻ không nơi nương tựa để mặc anh ôm vào lòng. 

Dưới bầu trời mưa rền gió dữ dội thổi bay tất cả, Hàn Nặc nghe thấy giọng nói vỡ vụn của cô, “Xin lỗi!”.

Cô, có gì phải xin lỗi?

Hàn Nặc không chịu đựng nổi, cũng không muốn chịu đựng, như thể chỉ cần anh chịu nhận câu xin lỗi này, giữa anh và Si Nhan sẽ không còn gì nữa. Thế nhưng, khi chia tay đã trở thành kết cục được định, thứ có thể bên ta dài lâu chỉ còn lại hồi ức.

Hàn Nặc ôm Si Nhan chặt hơn cùng cô nhớ lại mối tình đầu thời niên thiếu không thể quay lại kia.

Hàn Thiên Khải cuối cùng không thể gắng gượng nổi, khi Si Nhan và Hàn Nặc quay trở về phòng bệnh, nịp tim của ông đã yếu đến độ ngoài máy móc tinh vi ra, không ai có thể chạm tới. Ông yếu ớt dùng sức lực cuối cùng để khẩn cầu, “Nhan Nhan, là bác có lỗi với gia đình cháu, chỉ mong cháu đừng trách Hàn Nặc, đừng trách nó…”, lời nói tới đây, đôi tay gầy guộc từ từ buông thõng xuống giường.

Hàn Thiên Khải mang theo món nợ cả đời không thể trả hết, cứ như vậy rời khỏi nhân thế.

Hàn Nặc bỗng nhiên quay người, ngửa đầu ra sau.

Si Nhan chậm rãi đi đến bên giường, dùng bàn tay mảnh khảnh của mình vuốt mắt cho Hàn Thiên Khải, nói với cha con họ Hàn, “Cháu chưa từng trách anh ấy”.

Vì mảnh đất ở thành phố A, Ôn Hành Viễn đầu tắt mặt tối. Vốn dĩ, với thân phận là Tổng Giám đố điều hành, anh không cần phải bận rộn đến mức ấy. Song Ôn Phỉ Văn, chủ gia đình của nhà họ Ôn không đồng ý cho Hoa Đô tham gia dự thầu, cố ý sắp đặt rất nhiều chướng ngại. Vì vậy, để có thể hợp tác với viện thiết kế Hoàn Vũ, Ôn Hành Viễn bắt buộc phải chạy đi chạy lại giữa thành phố A và thành phố G.

Ôn Phỉ Văn lại có suy nghĩ lệch lạc, tưởng rằng cậu con  trai nhỏ chạy đến thành phố A hết chuyến này đến chuyến khác là vì Si Nhan, cơn tức giận càng không thể kìm nén. Ôn Hành Viễn chẳng buồn giải thích, chỉ để lại một câu bâng quơ, “Cha thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao mảnh đất kia, con chắc chắn phải có”, khiến Ôn Phỉ Văn tức đến độ đập vỡ bình hoa cổ vô giá trong phòng làm việc.

Nhờ quan hệ cá nhân với Đường Nghị Phàm, hợp đồng của Hoa Đô với viện thiết  được tiến hành rất thuận lợi.

Sau khi hoàn tất việc kí hợp đồng, Ôn Hành Viễn và Quý Bác Minh bắc tay nhau, “Vất vả cho viện trưởng Quý rồi, chỉ có điều, tôi hy vọng bản thiết kế của Hoa Đô là độc nhất vô nhị”. Chỉ một câu đơn giản, thực tế anh đang trịnh trọng  nhắc nhở Quý Bác Minh, kí hợp đồng với Hoa Đô với việc ông ta không thể nhận hợp đồng thiết kế của các công ty bất động sản khác đối với mảnh đất này.

Quý Bác Minh hiểu rõ, nhìn người trẻ tuổi anh tuấn phi phàm trước mặt bằng ánh mắt tán thưởng, “Tổng Giám đốc Ôn yên tâm, Hoàn Vũ trước giờ không cùng lúc nhận hợp đồng thiết kế của các công ty bất động sản khác nhau cho cùng một mảnh đất”.

Ôn Hành Viễn mỉn cười, “Cảm ơn bác Quý”.

Quý Bác Minh chỉ cười mà không nói.

Đường Nghị Phàm vốn đã sắp xếp bữa tối, kết quả là sau khi nhận điện thoại của Cao Các gọi tới, Ôn Hành Viễn không kịp chào hỏi Quý bác Minh, chảy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố. Si Nhan đang nằm trong phòng bệnh, anh hỏi bằng giọng điệu gấp gáp, “Cô ấy sao rồi?”.

Cao Các đang dặn dò y tá chuẩn bị truyền nước, thấy anh đến thì nói, “Cơn sốt đã bắt đầu thuyên giảm rồi”.

“Vậy tức là vẫn đang sốt sao?, Ôn Hành Viễn cúi người sờ lên trán Si Nhan, lên tiếng chất vấn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Si Hạ một đêm không ngủ, giọng nói khàn khàn, “Dính mưa, chiều hôm qua không được khoẻ, đến tối thì sốt cao”.

“Dính mưa?”, sắc mặt Ôn Hành Viễn không tốt, không phải là cô ấy đang ở dưới quê với chú Si sao? Sao lại dính mưa?” nói tới đây, anh đột nhiên phát hiện thấy trong phòng bệnh vẫn còn người, “Sao cậu lại ở đây?”

Như lo lắng họ bất hoà mà làm to chuyện, Si Hạ trả lời thay Hàn Nặc, “Tiểu Nhan bị ngất xỉu, Hàn Nặc đưa con bé đến bệnh viện”, sau đó gọi Ôn Hành Viễn ra ngoài phòng bệnh, kể lại chuyện Si Nhan đến bệnh viện trong nhà giam gặp Hàn Thiên Khải.

Ôn Hành Viễn thu lại ánh nhìn, một hồi lâu không lên tiếng, rồi bỗng hung hăng túm lấy cổ áo Si Hạ”.

Cao Các thấy mắt Ôn Hành Viễn sầm lại, vội vàng kéo anh ra, “Hành Viễn, đừng bực tức như vậy”.

“Cậu thấy cô ấy sống tốt quá rồi phải không?”, Ôn Hành Viễn  nổi giận đùng đùng, “Còn hùa theo người khác cứa một nhát dao lên người cô ấy nữa?”.

Sắc mặt Si Hạ đột nhiên thay đổi, đáy mắt lộ vẻ sắc bén, “Tính tình của Si Nhan không phải cậu không biết, nếu như đổi lại cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”.

Giữa hàng lông mày của Ôn Hành Viễn loé lên vẻ đau khổ rõ rệt, ánh mắt ảm đạm như đêm đen tĩnh mịch.

Trong hành lang yên tĩnh đến kì dị, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, bầu không khí ngày càng căng thẳng.

Bỗng nhiên Ôn Hành Viễn   dùng lực hất tay cao Các ra, sải bước đến chỗ Hàn Nặc, một quả đấm bay vào mặt anh ta- người không hề phòng bị, đồng thời gầm lên, “Mẹ kiếp! Hàn Nặc cậu có phải là đàn ông hay không? Cô ấy đau khổ suốt ba năm còn chưa đủ à? Cứ phải bám riết cả đời sau?”.

Si Hạ chấn động, cùng Cao các đồng thời kinh hô, “Hành Viễn!”.

Đường Nghị Phàm cách Hàn Nặc gần nhất, kéo lấy Ôn Hành Viễn  , “Cậu bình tĩnh chút đi!”.

Cái lạnh trong đáy mắt Hàn Nặc không thua kém gì Ôn Hành Viễn  , lập tức đáp trả lại một quả đấm, “Anh có tư cách gì nói câu này, anh dựa vào cái gì mà mang cô ấy đi?”.

Phản ứng thần tốc bẩm sinh của Ôn Hành Viễn   lại khiến Hàn Nặc chịu thêm một cú đấm nữa, Ôn Hành Viễn   nổi giận, sắc mặt như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, “Dựa vào việc lúc tôi yêu cô ấy, cậu đến ngay cả cô ấy là ai cũng không biết!”.

Tình yêu đích thực không do thời gian chứng minh, nhưng nếu như ngay cả thời gian cũng không thể chứng minh nổi, vậy có gì có thể?

“Tình yêu lâu bền” mấy chữ dễ viết dễ hiểu, song trên đời này có mấy ai làm được?

Ra khỏi bệnh viện, Ôn Hành Viễn  ngược trở về thành phố G. một trận bão táp khác đang chờ anh ở nhà họ Ôn.

Ôn Phỉ Văn nhìn cậu con trau bị thương đang đứng ở trước mặt, lửa giaạn nổi lên, “Có phải tôi quá buông lỏng anh rồi không? Anh nhìn xem bản thân nhếch nhác thành ra thế nào rồi? đây là khí phách của một người quyết sách của Ôn Thị nên có hay sao? Anh coi công ty là cái gì? Là chiến truoèng báo thù cho một người phụ nữ? đến bao giờ anh mới tỉnh táo hả?”.

Ôn Hành Viễn sờ khuôn mặt có phần sưng phù, thản nhiên nhìn thẳng vào cha mình, “Con rất tỉnh táo. Sức lãng phí vào việc giáo huấn con, không bằng giữ lại thuyết phục bản thân mình. Tính tình của con cha hiểu mà, con khuyên cha tốt hơn hết là đừng nói nữa”.

Chính vì quá hiểu tính của anh, Ôn Phỉ Văn mới mặc kệ anh ở lại thành cổ một năm. Giờ phút này, ông không thể không giăn cơn giận xuống, cất lời ý tứ sâu xa, “Ba năm trước anh biết Si gia xảy ra chuyện, đêm hôm từ Mỹ bay về, tôi ngăn anh sao? Trôi không những không ngăn cản anh, còn mời chú Đàm của anh ra mặt trong vụ kiện kia. Anh nói muốn đưa con bé đến thành cổ, tôi có nói gì chưa hả? toi cho anh thời gian, cho anh tự do, bởi vì anh nói với tôi, đó là người con gái anh đợi bảy năm, anh không thể nhìn con bé sa sút tinh thần. Chuyện công ty anh không quan tâm một năm, tôi không nói câu nào. Hai năm nay anh nhằm vào Hàn Thiên Dụ, chỉ cần là mảnh đất anh nhắm, anh phải có bằng được, tôi cũng mặc kệ anh. Nhưng kết quả thì sao, con bé đó có theo anh không? Nó có bày tỏ gì với anh không? Anh biết bản thân mình chờ đợi bao nhiêu năm rồi không?”.

Ôn Hành Viễn nhìn thẳng người cha đang quắc thước trước mặt, ánh mắt anh sắc bén và kiên định, “Mười năm, tròn mười năm”, giọng điệu của anh bình tĩnh là thế, tựa hồ mười năm chỉ là một con số, chứ không phải là hơn ba nghìn sáu trăm ngày thanh xuân quý báu của mình, “Nhưng mà đã như vậy rồi, tại sao cha không để con kiên trì tới cùng? Có lẽ chỉ thiếu một bước nữ thôi”.

Ai biết bước này anh phải dùng bao nhiêu năm để đánh đổi?

Ôn Phỉ Văn bị anh chọc giận, anh thuận tay ném cuốn sách trên tay xuống, “Anh có biết trên vai anh đang gánh trách nhiệm nặng cỡ nào không? Thân là Tổng Giám đốc điều hành Ôn Thị, anh đã quên mình họ gì rồi sao?”.

“Con trước giờ chưa từng quên thân phận của mình”, Ôn Hành Viễn không tránh né, chỉ hất tay làm rơi cuốn sách, nheo mắt lại, “Nhưng cha có coi con là con trai của cha không? Cha tưởng rằng cứ gán ghép Lý Hiểu Quân cho con bằng được là tốt cho con sao? Cha có từng nghĩ cho hạnh phúc cả đời của con? Dựa vào năng lực của con không thể gánh vác nổi chức vụ Tổng giám đốc? dựa vào thực lục giờ phút này của Ôn Thị, con cần phải kết thân sao? Con nói thật cho cha biết nhé, con khpong quan tâm cô ta là con gái của chủ tịch ngân hàng Lý hay Truoqng, cho dù cô ta có là thiên kim của chủ tịch đi chăng nữa, con cung không cần! đừng trách con con khiến gia đình rơi vào cảnh hỗn loạn, con cũng không thích phiền, nhưng ai đã khiến con cứng đầu như thế, đây không phải là ngày đầu tiên cha quen biết con trái của cha đúng không? Dù sao thì con cũng đã nói hết với cha rồi, ngoài Si Nhan ra, con không cần ai hết, cha thích làm gì thì làm thế đi”.

“Hiểu Quan có điểm nào không tốt, người ta quan tâm đến anh gấp bội con bé kia”, Ôn Phỉ văn đương nhiên không muốn cố tình ép Ôn Hành Viễn kết thân, nhưng thấy con trai khổ sở chờ đợi mười năm vẫn một thân một mình, là người làm cha, sao ông có thể không buồn bực?

“Người để tâm con đâu phải chỉ có mình cô ta?”, Ôn Hành Viễn dịu giọng, giống như cậu con trai mới lớn giở trò chơi xấu, “Nhưng người khiến con để tâm, chỉ có một mình Si Nhan. Xin cha đừng ép con nũa, con chỉ muốn cưới người phụ nữ con yêu, yêu cầu này quá đáng sao? Tại sao cha không thể thông cảm cho con, nhìn thấy con đau khổ, lòng cha thoải mái lắm sao?”.

Đương nhiên Ôn Phỉ Văn không thoải mái, ông bị chọc tức đến độ sắp phun lửa, nhưng từ trước tới giờ ông không doạ nổi cậu con trai tính tình độc lập này, chứ đừng nói đến chuyện chi phối anh. Thế nhưng ông không thể không thừa nhận, tính cố chấp ngang bướng của anh giống hệt mình hồi trẻ. Chỉ là ông không hiểu, rốt cuộc Si Nhan là người như thế nào mà lại có thể khiến Ôn Hành Viễn   cố chấp mê muội mười năm như thế.

Cuối cùng ông thở dài nói, “Anh ra ngoài trước đi”.

Ôn Hành Viễn lại nghĩ rằng cha vẫn cố chấp, nên cứ đứng bất động đó, “Sao cha không hiểu chứ, con không phủ nhận cạnh tranh mảnh đất là có liên quan đến Si Nhan, nhưng con phải nói rõ, đó không phải là sự đánh cược tuỳ hứng…”.

Cơn tức giận được đè xuống lại bị thổi bùng lên, Ôn Phỉ Văn rống lên, “Tôi bảo anh cút ra ngoài!”.

Cút thì cút, Ôn Hành Viễn tung của đi ra.

Bệnh viện trung tâm thành phố A.

Bên ngoài phòng bệnh viện, cạnh tấm biển cấm hút thuốc bắt mắt, Si Hạ và Hàn Nặc hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi hộp thuốc rỗng tuếch, Si Hạ mới lên tiếng giọng bình tình, “Tiểu Nhan từ nhỏ thể chất rất tốt, mặc dù gầy, nhưng ít khi bị ốm”.

Hàn Nặc không lên tiếng, dùng ngón tay dập tắt điếu thuốc.

Si Hạ nghiêng đầu, nét mặt mệt mỏi hiện rõ giữa hai đầu chân mày của Hàn nặc khiến người ta không đành lòng, Si Hạ dịch chuyển tầm ắmt, “Cho dù là anh em, nhưng trước giờ tôi chưa từng can thiệp vào lựa chọn của Tiểu Nhan. Ban năm trước, tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng con bé sẽ kiên trì ở bên cậu”, nhưng cậu lại vứt bỏ nó, lấy lí do, “thương yêu cô ấy là phải buông tay”.

“Trước kia, người đó là cậu hay Ôn Hành Viễn đều được, chỉ cần Tiểu Nhan thích. Nhưng hiện giờ không được. có lẽ, chuyện tình cảm lấy thời gian để so sánh không  hề khoa học, nhưng tôi tin rằng người sẳn sàng bỏ ra mười năm để chờ đợi một người, Ôn Hành Viễn đối với Tiểu Nhan là thật tâm. Cho nên, lập trường của tôi lần này rất rõ ràng”.

Hàn Thiên Khải qua đời, vào lúc này thuyết phục Hàn Nặc buông tay, có phần quá đáng. Nhưng Si Hạ không thể phớt lờ để mặc cho Hàn Nặc và Si Nhan đi đường vòng. Sự thực bày ra trước mắt, thời gian không thể xoa dịu mọi thứ, đặc biệt là chuyện liên quan đến sinh tử của người thân.

Nặng nề như thế, hà tất phải bên nhau?

Những lời Ôn Hành Viễn nói trước khi rời đi khiến Si hạ kinh ngạc. Cho đến hôm nay Si Hạ mới biết mười năm trước, khi anh và Ôn Hành Viễn trở thành anh em, Si Nhan đã bước vào lòng Ôn Hành Viễn. chỉ là lúc đó, Si Nhan quá nhỏ, Ôn Hành Viễn đợi cô trưởng thành. Đáng tiếc lúc Ôn Hành Viễn từ nước ngoài trở về, Si Nhan đã chìm vào cuộc yêu khi vừa mới bước chân  vào cánh của đại học. Nhìn Si Nhan tựa vào lòng Hàn Nặc cười hạnh phúc như thế, Ôn Hành Viễn đã cất giấu tình yêu của mình dành cho cô.

Tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương cố chấp với người khác, tâm tình ấy Si Hạ hiểu hơn ai hết. Cho nên giờ phút này, khi Ôn Hành Viễn nói “Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi không sao hết”, Si Hạ gần như đồng cảm, hiểu Ôn Hành Viễn đã phải nhẫn nhịn nổi đau như thế nào.

Anh đương nhiên không phải hoàn toàn không sao, chỉ là anh đặt Si Nhan lên vị tí đầu tiên. Người như thế này, tình cảm như thế này, đâu chỉ là đáng để phó thác, mà còn là không thể phụ lòng.

Sau khi Ôn Hành Viễn rời đi, Si Hạ suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Mười năm trước không đánh nhau thì không quen biết, tình bạn của anh và Ôn Hành Viễn bắt đầu từ một con phố. Chín năm trước, để chuẩn bị cho việc tiếp quản Ôn Thị, Ôn Hành Viễn đã ra nước ngoài du học. bảy năm trước anh trở về biết Si Nhan có người yêu, chỉ ở lại một đêm trong thành phố A, rồi bay thẳng tới New York. Ba năm trước Si gia xảy ra biến cố, không cần Si Hạ phải gọi điện, Ôn Hành Viễn trở về nước ngay trong đêm. Để giúp đỡ gia định họ Si, Ôn Hành Viễn đã sử dụng toàn bộ các mối quan hệ, sau khi giúp Si Hạ sắp xếp ổn thoả mọi thứ trong nhà, anh còn ở lại thành cổ chăm sóc Si Nhan một năm. Trong hai năm này, Ôn Hành Viễn thi thoảng có bay từ thành phố G đến thành phố A tìm Si Hạ uống rượu. Mỗi lần mở miệng, chỉ có Si Nhan.

Mười năm dài đằng đẵng, song chỉ có vài ba câu là có thể nói hết. Thế nhưng tình ý ẩn chứa trong đó, người không trải nghiệm không có quyền lên tiếng.

Hàn Nặc không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm màu lam sẫm tối không trăng, vài ngôi sao lẻ loi treo trên đó, trong trẻo nhưng cô tịch, như con tim mỗi lúc một nặng nề của anh.

Nhớ đến việc cả buổi chiều Hàn Nặc không thể nhấc cánh tay phải lên, Si Hạ hỏi, “Hôm nay Hành Viễn không được bình tĩnh, ra tay hơi nặng. sao rồi, cánh tay vẫn ổn cả chứ?”.

Hàn Nặc thận trọng cử động cánh tay phải, “Vẫn ổn, không gãy”, anh cảm thấy phản ứng của mình đủ nhanh, cũng hạ thủ không niệm tình, nhưng vẫn bị tổn hại nhiều.

“Tên kia tính tình nóng nảy lắm, mấy năm nay trở lại đây đã cố gắng kiềm chế rất nhiều, đổi lại là trước kia, tôi cũng phải ngã xuống đấy”, nhớ đến sự hung hăng khi đánh nhau của Ôn Hành Viễn, nhớ đến thời niên thiếu long bông, Si Hạ bật cười.

Hàn Nặc cười, “Anh ta từng luyện võ phải không? Thân thủ khá lắm!”.

“Ai biết được chứ, có khả năng là bị ăn đánh nhiều rồi”.

Hai người thi thoảng nói một hai câu, cho đến khi bao thuốc của Hàn Nặc hết.

Đêm nay, hai người đàn ông cùng yêu quý Si Nhan lần đầu tiên ngồi cạnh nhau. Si Hạ kiên quyết khuyên Hàn Nặc buông tay. Hàn Nặc trầm lặng trong đau khổ.

Đêm nay, người con hiếu thảo và quật cường như Ôn Hành Viễn đã cũng cha mình tiến hành một trận chiến gia đình. Sau đó, anh mở một chai rượu song không uống lấy một ngụm, chỉ nâng ly rượu lên, đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, thừ người nghĩ ngợi mãi đến khi trời hửng sáng.

Đêm nay Si Nhan miên man, chập chờn trong cơn mơ. Trong giấc mơ, cô dường như nghe thấy có tiếng người đánh nhau, tiếng tranh cãi, tiếng chửi rủa, và cả tiếng thở dài không biếtlà của ai.

Trong giấc mơ, Hàn Nặc ngóng nhìn cô bằng nét mặt vô cùng đau buồn, tựa hồ đang nói: Chúng ta từng là chiếc chìa khoá duy nhất của một góc nào đó trong trái tim nhau, thế nhưng vận mệnh lại sắp đặt như thế, cuối cùng cũng không thay đổi theo ý muốn của anh và em.

Si Nhan muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi. 

Trong cơn hoảng hốt, cô lại mơ thấy Ôn Hành Viễn. Đây là lần đầu tiên anh bước vào giấc mơ của cô, anh nhìn cô đắm đăm bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi mềm mại của anh hôn lên tay cô, “Đừng sợ, Tiểu Nhan, anh sẽ không ép em”.

Si Nhan chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.

Ôn Hành Viễn đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nhoè nhoẹt khoé mắt cô, sau đó ôm cô vào lòng, “Chỉ là đừng để anh đợi quá lâu”.

Hơi ấm toả ra từ cơ thể, từ hơi thở nam tính của anh, chân thực đến độ khiến Si Nhan vừa khát khao, lại vừa do dự.
Bình Luận (0)
Comment