Ba tháng hè trôi qua trong sự bình lặng, trong thời gian đó Thân Bích cố gắng vượt qua nỗi buồn bằng cách nếu cảm thấy không thoải mái sẽ tìm ngay đến Nhật Băng, chính là bày tỏ hết mọi thứ trong lòng.
Để có thể quên được tên Trúc Đình, Thân Bích tập trung vào việc học, cắm đầu học học một cách siêng siêng năng năng, ba tháng hè đó, cậu không đi chơi, không chơi trò chơi điện tử, không nghe nhạc, không xem TV, cự tuyệt tất cả mọi thứ, chỉ học a học, đến độ nội bất xuất ngoại bất nhập, phi thường chăm chú.
Hiện tại cậu là học sinh năm hai cao trung, có thể nói là giai đoạn gần như chạy nước rút cho năm cuối, cậu vẫn như mọi ngày, vào lớp chăm chú lấy sách học bài, hay cầm điện thoại để lướt, không còn như lúc trước chạy đông chạy tây, Nhật Băng cũng cảm thấy cậu thay đổi thật nhiều. Nếu là lúc trước, cậu sẽ cùng Nhật Băng đi xuống căng tin trường để nói chuyện ễnh ương con cóc, nhưng hiện tại chỉ là một con người thập phần buồn chán.
Nói đến tên Trúc Đình, vừa bắt đầu vào học không bao lâu là hắn lại kết giao với nữ nhân không dưới ba người, tên này sa đoạ a, lại còn giao du với đám chẳng ra thể thống, chỉ biết lo ăn chơi, tin tức về hắn không có gì tốt để nói, không về trăng hoa thì chỉ là trác tán, quả thật Thân Bích nghe đến mà lùng bùng lỗ tai. Hiện tại hắn đang kết giao với một cô gái tên Mộng Cầm, tên nghe như đàn gảy bên tai nhưng thực tế khiến người khác cũng phải ngã nhào, chính là cô ta răng thì như bàn cào, gương mặt chỉ tính là bình thường, không thể xếp vào hàng thanh tú, dáng người cũng chỉ ở mức trung bình, Thân Bích khi nghe tin này ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm lại chính trong lòng động không ít, tên này từ khi tuyệt giao với cậu đến nay toàn kết giao với hạng nữ nhân không đàng hoàng thì bất quá cũng là nữ nhân không đoan chính, khiến ai cũng chán ghét.
Mặc dù nói cậu không muốn quan tâm đến hắn nhưng không hiểu sao khi nghe tin này lại bàng hoàng, xinh đẹp không nói đi, đằng này lại là nữ nhân trung bình, lăng mạ cậu tàn tạ như vậy a.
"Băng a, tớ nghĩ tớ sẽ từ bỏ" - Thân Bích vẫn luôn nói câu này.
"Tớ nghe cậy nói lần này là lần thứ hai mươi mốt rồi đấy. Cậu quả thật vẫn còn chút lưu luyến hắn" - Nhật Băng lắc đầu chán nản.
"Tớ thực sự vẫn còn nhớ sinh nhật hắn tớ tặng một trăm con hạc giấy cùng một ngàn ngôi sao, tớ nghĩ chắc hắn cũng chán ghét vứt bỏ đi" - Thân Bích âu sầu đến độ chán nản.
"Qùa sinh nhật là thể hiện tấm lòng của mình, tớ nghĩ hắn không bạc tình đến mức đó"- Nhật Băng an ủi phần nào.
"Tớ cũng mong như vậy"
Dừng một lúc rồi nói tiếp.
"Học kì hai tớ sẽ chuyển qua lớp nâng cao ngoại ngữ"
"Cậu thật sự hận hắn đến vậy sao?" - Nhật Băng sửng sốt vài giây rồi lấy lại bình tĩnh hỏi.
"Thật sự cũng không hận hắn, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn nữa"
"Tớ luôn ủng hộ quyết định của cậu, dù đó là mưu phản tớ vẫn ủng hộ"
"Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm Băng"
Nhật Băng búng nhẹ vào tai Thân Bích:"Khách sáo làm gì?"
Thân Bích xoa xoa tai mình rồi hì hì cười. Cảm ơn cậu nhiều lắm Băng, nếu không có cậu thì ba tháng hè quả thật đúng là cực hình đối với tớ, tớ quả thật không mạnh mẽ như vậy, tớ chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi, nếu không nhờ các cậu động viên thì tớ cũng chỉ có thể nằm đó mà suy nghĩ vẩn vơ rồi ngớ ngẩn khóc thôi. Cậu cũng từng nói với tớ, tình yêu này thiêng liêng hơn bất kì tình yêu nào, nhưng lại là điều cấm kỵ đối với người đời, nếu như cậu có thể tiếp tục thì hãy đi trên con đường này, tớ luôn ủng hộ cậu. Những lời nói này của cậu chính là động lực giúp tớ có thể chịu đựng đến ngày hôm nay, ngoài lời cảm kích tớ cũng không còn gì có thể nói.
Cô giáo vào lớp, thông báo về việc Thân Bích sẽ chuyển lớp, cả lớp bàng hoàng cũng không ít, chính là học cũng một năm rồi nên dù không chơi chung cũng sẽ cảm thấy một học sinh chuyển đi sẽ có gì đó thiếu vắng, nhưng chính là quyết định đã đưa ra thì không thể nào thay đổi được nữa. Học kỳ hai cậu sẽ chuyển qua một lớp dành cho nâng cao ngoại ngữ. Trong lớp này chắc hẳn sẽ tập trung vào ngoại ngữ, học sinh cũng là những người xa lạ, lớp này cũng có vẻ độc lập hơn so với những lớp thường, cơ sở vật chất tốt hơn, giáo viên cũng là những người chuyên nghiệp thuộc hàng giáo sư hàng đầu giảng dạy, đầu tư nhiều vào kĩ năng nói, chương trình học cũng nặng nề. Thân Bích muốn vào lớp này chỉ muốn không gặp tên đó nữa, luyện ngoại ngữ có thể chỉ xem là lí do phụ, lí do chính là xóa bỏ hình bóng tên đó.
Giờ ra chơi, mọi người xúm lại Thân Bích hỏi nào là tại sao lại muốn chuyển, rồi dặn dò là đừng quên họ, vân vân mây mây, đáp lại mọi người là cười rồi đáp qua loa mấy câu. Thân Bích từ khi vào học đã không ngồi cạnh tên Trúc Đình nữa, hiện tại là cậu ngồi cạnh Nhật Băng, bàn trên, dưới là Thiên Hàn và Diệp Kì, tên Trúc Đình thì hắn tự thu mình vào một góc trong lớp mà ngồi, tự cô lập bản thân.
Bây giờ là cũng đã ở nửa học kì một, cậu vẫn như thường ngày, vẫn chăm chú học tập, vẫn nghe những lời thị phi về tên Trúc Đình, hắn lại đổi bạn gái mới, nghe đâu tên Xuân Cạnh lớp kế bên, diện mạo cũng tính như Mộng Cầm, thật không hiểu nỗi tên này nghĩ gì, bất quá cũng là kệ hắn đi, dù sao cũng chẳng có gì lạ.
Ngày hôm sau, tan học chỉ còn lại mình cậu phụ giúp giáo viên một số công việc lặt vặt thì đi ngang qua lớp học, nhìn thấy cảnh tượng tên Trúc Đình đang cùng cô gái Xuân Cạnh đó ôm ấp nhau, đã vậy còn hôn nhau, nhưng khi môi vừa mới chạm vào, Trúc Đình đã thấy Thân Bích đứng ở ngoài cửa ôm một chồng sách trợn mắt lên đứng nhìn, cô gái Xuân Cạnh trong lòng hắn bất giác xấu hổ cũng thoát khỏi vòng tay của hắn, đỏ mặt chạy nhanh ra khỏi nơi đó, Trúc Đình sắc mặt ngày một tệ đi đến bên Thân Bích che đi ánh sáng trước mặt cậu, lạnh giọng tỏ vẻ khinh thường:"Không ngờ loại người như cậu bị cự tuyệt đến vậy vẫn không liêm sỉ mà lại làm loại trò này"
"Cậu nói trò gì?" - Thân Bích nhất thời hóa hồ đồ mà hỏi lại.
"Cậu làm gì khắc biết, thấy tôi quen bạn gái là lại cố ý phá, tôi cũng không ngờ đồng tính luyến ái cũng tính là ghê tởm đến thế đi, bị cự tuyệt như thế mà cũng không có ý rút lui, cứ nghĩ rằng cậu từ bỏ ai ngờ vẫn là còn ôm cái loại tình cảm kinh tởm đó mà lại giở thủ đoạn, chết tiệt" - Hắn cười lạnh.
"Nhưng tôi..." Lời nói chưa hết là đã bị cắt ngang.
"Chính là dù tôi có bị kẹp đầu thì tôi cũng không bao giờ thích cậu, nên cậu hãy biến đi cho khuất mắt"
Thân Bích cố gắng lấy lại đủ bình tĩnh để nhếch môi lên cười khinh bỉ hắn, đồng tính luyến ái à. Ha ha ha. "Tốt thôi, dù gì tôi cũng không còn gì để nói. Vẫn là tôi đi trước, có việc bận"
Nói rồi cậu cũng ngoảnh mặt mà bước đi bỏ lại hắn ở nơi đó nhìn bóng lưng của cậu. Trúc Đình, đồng tính luyến ái dù gì cũng không phải loại người như cậu mà lại lăng nhăng bay bướm, nhưng chính là cậu lại không nhận ra được, tốt thôi, dù gì cậu cũng chẳng chịu hiểu tôi cũng chẳng nói được.
Thân Bích sau khi bị lần cự tuyệt khi đó đã chịu một cú sốc lớn, chỉ vừa hồi phục không bao lâu thì lại bị một lần lăng mạ này làm bị sốc đến độ nghẹn uất, buồn cười thật, bị cự tuyệt đến độ vậy mà vẫn không khóc sao, hay là đã quá quen thuộc cảm giác này. Đau thật đấy, để tôi xem có thể hồi phục không nhé, cậu nghĩ thiếu cậu tôi sẽ chết sao, hay khóc sướt mướt van xin, không hề, để tôi cho cậu thấy, không có cậu, tôi còn sống tốt hơn, cứ chờ đấy.
Học kì hai đã đến, Thân Bích chuyển đến lớp nâng cao ngoại ngữ.