Cho Anh Được Yêu Em

Chương 35

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời nhẹ nhàng len lỏi vào phòng, một tên nam sinh đang thỏa mãn cười vuốt ve mái tóc của người nam sinh đang nằm trong lòng hắn. Hắn nhớ lại đêm hôm qua, tại nơi này, lần đầu tiên của người này đã là của mình và cậu cũng đã là của mình. 

Bởi vì biết đó là lần đầu tiên của cậu nên hắn chỉ làm một lần, mặc dù hắn muốn làm thêm một lần nữa, một lần của một lần nữa và một lần của một lần của một lần nữa. Nhưng nghĩ lại bây giờ cậu là của hắn nên cũng tiết chế, chừng nữa làm cũng đâu mất mác gì. 

Thân Bích khó chịu ưm lên một tiếng, nguyên hôm qua lăn lộn cả đêm làm thắt lưng cậu đau kinh khủng, phải nói là toàn thân đụng đến là đau, giờ chỉ vặn người nhẹ một cái là thấy luôn mười hoa cúc nở. Thân Bích thầm rủa tên kia, cái JJ của hắn sao mà khủng bố quá vậy, đâm một cái mà đau quá đi, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rõ nó nằm trong huyệt. 

Trúc Đình thấy người trong lòng khổ sở thì ăn năn vô cùng, hôm qua thật sự là có hơi quá đà, thấy cậu không nói gì thì biết rằng cậu đang khó chịu nên hắn dụi dụi vào hõm cổ cậu: "Nương tử à, đừng giận lang quân mà, lang quân xin lỗi nương tử mà. Hôm qua lang quân có quá đà, nương tử cho lang quân chuộc tội nha nha" 

Thấy người đang dụi mình không khác gì một con cún đang cố gắng làm nũng thật không có cách nào giận nó được. Cậu vỗ vỗ đầu hắn: "Ngoan, tôi có giận gì đâu, chỉ là hơi ê ẩm một chút thôi". Giọng nói đã khàn cả, Trúc Đình nghe đến là đau lòng. 

"Nương tử, chưa tặng quà sinh nhật cho em, tôi còn một món quà nữa cho em". Hắn lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc, có hình hai chữ Đ B lồng vào nhau.

Thân Bích chớp chớp mắt nhìn sợi dây chuyền trước mặt, đây là quà của hắn, quà của hắn.

Trúc Đình đeo sợi dây lên cổ của cậu, vì da cậu đã trắng nên có thêm sợi dây màu bạc này nữa nhìn nổi bật vô cùng. 

"Được rồi, em giờ muốn ăn gì, tôi đi mua cho em" - Hắn đứng dậy mặc lại quần áo, Thân Bích đang nằm mà vẫn phải công nhận, dáng người hắn đẹp thật. 

Không đợi Thân Bích lên tiếng Trúc Đình tự quyết định luôn: "À quên, em đang như vậy thì không ăn gì được ngoài cháo" 

Thân Bích bĩu môi nhìn hắn, nhìn gương mặt đó hắn nhịn không được hôn lên trán cậu một cái: "Ngoan, nằm chờ tôi, để tôi mua cháo về rồi đút cho em ăn". Nói xong hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại để cậu ngủ tiếp.

Thân Bích thấy hắn đi rồi mới tủm tỉm nằm trong chăn cười. Hôm qua sinh nhật mình mà hắn làm kinh hỉ quá nha, tặng cho mình sợi dây chuyền đã vậy còn tự lấy thân mình làm quà tặng, mặc dù có hơi quá đà nhưng vẫn đủ để làm mình hạnh phúc. Phải công nhận rằng bây giờ hắn đã trưởng thành rất nhiều, một thiếu gia trong một gia đình hiển hách, một cựu playboy, ăn chơi trác tán, trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng bây giờ hắn lại thay đổi, một lang quân ngoan ngoãn, biết chăm lo, không màng đến khối gia sản khổng lồ, suốt ngày chỉ có nương tử nương tử. Nghĩ vậy thôi Thân Bích đã vui lắm rồi. 

Cậu không ngừng hồi tưởng đến những khoảng thời gian ngọt ngào vừa qua, khoảng thời gian đẹp nhất, êm đềm nhất, cậu ngủ đi lúc nào không hay. Trong cơn mê, Thân Bích cảm nhận được có người bế mình lên, nhưng vì không còn sức lực nào nên cũng không mở mắt ra. 

*

Nửa giờ sau, Trúc Đình mua cháo trắng trở về, hắn vừa mở cửa vừa than thở: "Nương tử à, lang quân cực lắm đó, ở gần đây không có bán cháo trắng lang quân phải đi qua phố bên cạnh để mua đó. Nương tử phải mau khỏe lại để "bù đắp" cho lang quân đó nha" 

Vừa mở cửa, chỉ thấy trong phòng không có một ai, chăn mền vẫn ở đó nhưng không có người, một cỗ khí lạnh lẽo bao trùm cả phòng. 

Hắn đặt cháo lên bàn gọi: "Nương tử à, nương tử ơi, nương tử đâu rồi?" 

Đáp lại chỉ là những khoảng im lặng kéo dài. 

"Nương tử à, đừng chơi trốn tìm nữa mà, trò này không vui đâu" 

Vẫn là không có ai đáp lại. Hắn lập tức suy nghĩ, Thân Bích đang trong tình trạng như vậy không thể nào rời giường được, vậy đi đâu được chứ?

Hắn đi vào phòng tắm tìm, không thấy. 

Nhà bếp, không thấy.

Hắn vội vã lục tung tất cả các phòng lên, vẫn không thấy.

"Nương tử, đừng đùa nữa, không vui thật đâu mà, mau ra đây đi, không là tôi giận thật đấy" 

Nhìn quần áo cậu vẫn còn vương vãi khắp phòng, trong đầu hắn hiện ra một ý nghĩ duy nhất, không lẽ là bị bắt cóc? 

Hắn vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Thân Bích, tiếng điện thoại lập tức vang lên từ trong túi quần nằm trên đất. 

Mặt hắn trắng đi phần nào. 

Gọi cho Nhật Băng:"Cậu có gặp nương tử của tôi không?" 

Đáp lại là một giọng lười biếng:"Nương tử cái gì, hai cậu ở chung với nhau còn không biết lại hỏi tôi, não bị thượng à?" 

"Em ấy mất tích rồi" 

"Cái gì?" - Thái độ hoảng hốt của Nhật Băng làm hắn giật mình. 

"Cậu nói cái gì mất tích, kể lại cho tôi nào" 

"Là thế này, hôm qua sinh nhật em ấy tôi cho em ấy một "kinh hỉ", sáng hôm sau thì mệt mỏi nằm la liệt trên giường, tôi thấy vậy thì đi mua cháo, chỉ đi nửa giờ sau quay về thì không thấy người đâu, quần áo thì vương vãi khắp phòng" - Hắn trình tự kể lại. 

Im lặng mấy giây, Nhật Băng đáp:"Cậu bình tĩnh xíu, bây giờ chưa chắc chắn cậu ấy bị bắt cóc, cậu thử gọi cho những người mà cậu ấy thường tiếp xúc xem sao, biết đâu tìm được gì đó" 

"Cảm ơn" - Hắn hối hả cúp điện thoại gọi cho Thiên Hàn. 

"Cậu thấy nương tử của tôi không?" - Hắn vào thẳng vấn đề. 

"Cái gì?" - Cái tên này, mới sáng sớm hỏi nương tử gì?

Thế là một lần nữa hắn lại trình tự kể lại và đáp án cũng tương tự. 

Đến Diệp Kì, hắn cũng vào thẳng vấn đề. 

Không đợi Diệp Kì lên tiếng hắn đã giành trước:"Tôi đã gọi điện cho hai người kia rồi còn cậu đấy, tôi cũng định hỏi cậu xong sẽ hỏi cha mẹ em ấy" 

Diệp Kì ngớ ra, tên này sao đọc được suy nghĩ của mình hay quá vậy?

"Ừ, có gì thông báo lại cho tôi" - Diệp Kì đáp. 

"Ân" - Nói xong hắn cúp máy. 

Thân Bích à, em đi đâu rồi sao không nói cho tôi biết. 

Hắn đóng cửa phòng vội vàng chạy qua nhà ba mẹ của Thân Bích. Cha mẹ của cậu giờ này hẳn là chuẩn bị đi làm, hắn liền tăng tốc chạy đến, đúng là hai người họ vừa đóng cửa. 

"Cha mẹ à, có chuyện rồi" - Kể từ sau khi lần bị phát hiện và công khai ra luôn thì hắn chẳng ngần ngại gì kêu cha mẹ luôn. 

"Có chuyện gì?" - Đối với đứa con rể này họ có ấn tượng rất tốt, nhưng nhìn sắc mặt hớt hải của hắn hai người liền biết có chuyện chẳng lành. 

Hắn lại lần thứ tư trong ngày kể lại trình tự câu chuyện. 

Nghe xong họ lập tức nhíu mày, hẳn không có ai khác ngoài họ. 

*

Một xô nước lạnh đổ lên đầu, Thân Bích giật mình tỉnh dậy, quả nhiên là bị trói nhưng tại sao cũng không quần áo hoàn chỉnh mà chỉ có mỗi cái áo sơ mi và cái quần lót thôi, khó chịu liếc nhìn đám người trước mặt:"Thật sự chẳng có cách nào ngoài những thủ đoạn hèn hạ này nhỉ?" 

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ăn mặc quý phái bước ra từ giữa đám vệ sĩ xung quanh cười đáp:"Đối phó với những người như cậu thì chỉ còn những cách này thôi" 

Thân Bích cười nhạt khinh thường bọn người trước mặt: "Cũng chẳng vinh quang chính đại gì, nhưng nếu không dùng cách này sao thắng được mẹ con tôi nhỉ, tôi nói có đúng không, Ninh phu nhân?"

Bà tát thẳng tay vào mặt Thân Bích, cười lạnh:"Cậu tưởng mẹ con cậu làm được như vậy là hay lắm sao, hahaha, tôi nói cho cậu biết, Ninh Mộc Kiều này mà đã làm gì rồi thì sẽ làm tới cùng, chỉ là một trò hăm dọa như vậy mà đủ làm tôi sợ sao, sai lầm rồi. Để tôi xem cậu và con trai tôi lâu bền được bao lâu?"

Thân Bích cũng chẳng biến sắc gì mà mỉa mai nói:"Vậy sao, tôi cảm thấy con người yếu ớt thường nói những lời biện hộ như mình là người kiên cường chẳng bị khuất phục bởi cái gì đó. Thật nực cười, tôi thấy bà cũng chẳng có tài cán gì ngoài dùng tiền để thực hiện nguyện vọng, thật đáng thương" Nói xong còn cười khinh bỉ. 

Bà tức đến độ tát luôn bên còn lại của cậu, nhưng Thân Bích vẫn bình tĩnh mà cười lên. 

"Nhốt nó lại không cho nó ăn uống gì!!!" - Bà bước ra khỏi phòng. 

Khi bà đi, từ khóe miệng Thân Bích ứ ra một ít máu. Thể trạng của cậu bây giờ phải nói là không còn sức lực gì, bị tên kia lăn qua lăn lại nguyên đêm bây giờ ngón tay cũng nhấc không nổi, chứ không thì những thứ lằng nhằng này làm khó gì được cậu. Thân Bích nghĩ đến tên kia, không biết mình bị bắt cóc thế này hắn có lo lắng không.



Trúc Đình dĩ nhiên không cần nói cũng biết tâm trạng bây giờ hắn lo âu vô cùng, cha mẹ Thân Bích sau khi biết cậu bị bắt cóc thì đã xin nghỉ làm, ngồi lại trong phòng bàn bạc kế hoạch đối phó. 

"Mẹ nói chắc chắn không ai khác ngoài mẹ con làm việc này, việc lần trước hẳn là còn ghi hận, nên giờ bắt cóc Thân Bích để ép cậu phải bỏ nó" - Mẹ Thân Bích bình tĩnh nói. 

"Con cũng nghĩ như vậy, thật sự là không ngờ bà ấy lại cố chấp đến vậy" - Trúc Đình có tức cũng không thể làm gì khác.

"Ta đoán con sẽ sớm nhận được điện thoại nói rằng nó bị bắt cóc và hẹn ra đâu đó gặp mặt, con cũng nên chuẩn bị tinh thần đi" 

"Vậy đến lúc đó mẹ nghĩ con nên làm thế nào?"

Mẹ Thân Bích ghé sát tai hắn thủ thỉ. 

Nghe xong hắn hơi băn khoăn:"Mẹ nghĩ như vậy được sao?"

"Cứ tin tưởng đi, mẹ chắc chắn sẽ thành công" - Bà nháy mắt một cái ý bảo hãy tin tưởng bà. 

Trúc Đình cũng đành thở dài một cái, hai mẹ con nhà này thật giống nhau. 



Thân Bích bị bắt cóc thật sự cũng chẳng vui vẻ nhưng cũng không kháng cự được, chỉ biết ngồi im lặng. 

Mấy tên vệ sĩ xung quanh có người tự dưng quay qua hỏi:"Nè cậu nghĩ tên nhóc này bà chủ làm gì phải hao tâm tổn sức để bắt nó như vậy?"

"Tôi cũng chẳng biết, nhưng quả thật nó chẳng dễ đối phó, ba lần bảy lượt bị nó đánh gục. Lần trước nó cùng mẹ nó xông vào tập kích, quả thật kinh người" - Tên vệ sĩ bên cạnh đáp. 

"Mẹ của nó nghe nói là Thư đại tỉ oanh tạc một thời vang danh khắp chốn giang hồ không ai là không biết, thảo nào nó cũng chẳng khác gì" - Hắn bĩu môi.

"Nhưng đừng lo, giờ nó cũng bị bắt đó thôi, giờ chỉ chờ ngày thực hiện kế hoạch nữa là xong" - Hắn đắc ý trả lời. 

Thân Bích nãy giờ nghe không sót chữ nào cũng cười lạnh: "Hahaha, quả thật quá ngây thơ" 

"Cái gì?" - Hai tên vệ sĩ đồng loạt quay lại trừng. 

"Mấy người quả thật quá ngây thơ, để bị dắt mũi như vậy, nghe lời chẳng khác gì một con chó trung thành" - Cậu cười càng lúc càng lạnh. 

Tên vệ sĩ kia tức giận thúc một cú vào bụng cậu, Thân Bích nhíu mày nhìn hắn, quả thật thể trạng cậu hiện tại mà phải chịu một cú thế này là rất đau.

"Nói cho mày biết, mày cũng sẽ sớm bị thiếu gia bỏ rơi thôi, hai người như hai thế giới mà đòi đến với nhau quả thật chọc cười tao mà" - Tên vệ sĩ nắm lấy cằm cậu cười khinh bỉ. 

"Vậy sao, tao thử xem ngày đó tới hay là ngày chôn mày tới" - Thân Bích phun nước bọt vào mặt hắn. 

"F*ck, thằng khốn" - Hắn đấm cậu ngã ghế ra sau. 

Nắm lấy cậu lôi dậy:"Nhìn mày quả thật là có chút nhan sắc để dụ dỗ thiếu gia, để tao coi, nếu như mày bị người khác chạm vào thì cậu ta sẽ còn thương mày nữa hay không?". Nói rồi hắn mút lấy cổ cậu, tay cũng dần dần lột nút áo. 

Cảm nhận được một cảm giác vô cùng xa lạ mà ghê tởm, Thân Bích giãy dụa không ngừng phản kháng: "Mày buông tao ra, bỏ cái mõm chó ghê tởm của mày ra khỏi người tao"

Tên vệ sĩ tát một cú, gằn giọng: "Mày ngoan ngoãn mà hưởng thụ đi, đừng để tao phát cáu" 

Nghĩ đến Trúc Đình hôm qua đã đánh dấu chủ quyền mình, vậy mà hôm nay lại để một tên lâu la này làm nhục cậu phản kháng kịch liệt, mỗi một lần như vậy lại bị hắn tát một cú, mày mặt sưng tím cả lên. 

Đang định cởi quần lót cậu ra thì có lệnh triệu tập, hắn phun nước bọt rồi nói:"May cho mày đấy, chờ lần sau đi" 

Sau khi đi hết, Thân Bích tức giận mà rơi nước mắt tủi nhục, Trúc Đình, mau cứu em, cứu em ra đi. 



Sáng hôm sau, Trúc Đình ở nhà chực sẵn điện thoại nguyên cả một đêm qua, không phụ lòng mong mỏi, điện thoại reo lên, hắn lập tức bắt máy:"Alo" 

"Alo, Thân Bích đang trong tay chúng tôi, nếu muốn cứu nó thì hãy tới địa điểm H, thời gian là 12 giờ trưa" 

"Khoan đã, phải cho tôi biết là cậu ấy vẫn an toàn tôi mới thực hiện" - Hắn vội vã yêu cầu. 

Tên vệ sĩ để điện thoại sát bên tai Thân Bích, cậu không ngừng nghe bên kia gọi mình:"Bích, em vẫn an toàn không, em có đó không, trả lời anh đi" 

Nghe được giọng nói quen thuộc đầy hoảng hốt, tròng mắt đã có men cay, cậu khóc nói:"Đình, mau cứu em, cứu em, hãy đưa em về với anh, xin anh" 

"Nghe được chưa, phải đúng hẹn nghe chưa?" - Nói xong hắn cúp máy. 

Trúc Đình bên này sát khí đã dày đặc bao phủ, hắn đen mặt mà rống giận, các người dám để nương tử ta rơi lệ, ta sẽ để các người chết không toàn thây. 
Bình Luận (0)
Comment