Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 38


Editor: Qing Yun
An An mệt vô cùng.

Rõ ràng cô chưa làm gì cả nhưng vẫn mệt mỏi quá, vừa mệt, vừa khát, động một cái là đầu váng mắt hoa.

Cả người cô như bị tan ra, chỗ nào cũng đau, chỉ có thể mơ mơ màng màng rầm rì túm lấy Lục Ngang.
Lúc này đây, cũng không biết hai người làm bao lâu.
Sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, cơn gió sau mưa thổi vào cửa sổ mang theo lạnh lẽo đêm đông.
An An rụt người vào lòng Lục Ngang.
Lục Ngang đứng dậy đi đóng cửa sổ.
An An mở mắt ra.

Lục Ngang đã mặc quần áo vào người, nghĩ đến lúc trước anh ở trong cô, thứ kia hung hãn đâm từng chút, cuối cùng cô không chịu nổi, kêu đến mức khàn giọng, có lẽ cả tòa nhà này đều nghe thấy… Hai má An An cầm lòng không đậu mà đỏ cháy.
Cô chôn nửa khuôn mặt vào chăn.
Lục Ngang hỏi cô: “Có đói bụng không?”
An An gật đầu, cô không chỉ đói mà còn khát.
“Em muốn ăn gì?”
An An nghĩ giây lát, nghiêm túc trả lời: “Quả quýt.”
Đây là khờ thật!
Lục Ngang giơ tay gõ đầu An An.

An An hừ một tiếng, lấy chân đá anh nhưng lại bị Lục Ngang nhẹ nhàng bắt được.
An An muốn rút về nhưng người này nắm lấy không buông tay.
An An lại tránh đi—
Lục Ngang vẫn không buông ra.
Sức lực của anh luôn rất lớn, An An không tránh được, trái lại còn bị nắm chặt hơn.
Sức mạnh của anh bò lên theo làn da từng chút một, trái tim An An bỗng nhiên loạn nhịp.
Giằng co như vậy làm không khí chậm rãi nhuộm đẫm một tầng ái muội, là sự ái muội giữa hai người họ.
Bên tai An An dần đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ em vẫn còn đau, không làm được.”
“Anh biết.” Lục Ngang thản nhiên đáp lại.
Anh lại biết! An An vừa thẹn vừa bực, vẫn lấy chân đá anh.

Lục Ngang cúi đầu, anh lấy gì đó trong túi rồi đeo lên chân An An.
Nho nhỏ, lạnh lạnh.
An An nghi hoặc.

Khẽ giật chân, cô nghe thấy tiếng lục lạc thanh thúy.

“Gì vậy?”
An An ngồi dậy.
Bên kia, Lục Ngang đã đóng cửa đi ra ngoài.
Ban đêm âm u, một chiếc lắc chân tinh tế quấn lấy cổ chân cô.

Chiếc lắc chân kia lóe ánh sáng nhỏ vụn, như là yêu dã anh tự mình khắc lên, nở rộ trên người cô.
An An cong khóe miệng, không nhịn được cười.
Cô ngã đầu vùi vào chăn.

Toàn bộ nơi đó đều là hơi thở của Lục Ngang, là thứ cô tham luyến.
*
Lục Ngang đóng cửa lại.
Hành lang, cô gái buôn bán da thịt phòng bên mặc một chiếc váy hai dây, ngực nửa lộ, đôi tay khoanh trước ngựa, dựa tường ái muội nhìn lại đây.
Ánh mắt nhìn từ vai đến eo, lại đến chân anh.
“Anh tên là Lục Ngang?” Cô ấy chủ động đến gần.
Chỗ này hiệu quả cách âm không tốt, lúc trước từng tiếng kêu của An An truyền ra ngoài giống như cô đang trêu chọc ở ngay bên tai, làm cả người cô ấy đốt lửa.
Tiếng kêu kia nghe là biết không phải giả vờ, đó là thật sự thoải mái, thật sự sung sướng tràn trề! Có thể được người đàn ông như vậy liều chết triền miên một lần, khẳng định vô cùng đã nghiền, cho nên lòng cô ấy cũng nhộn nhạo không yên.
Lại nhìn Lục Ngang đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh nhạt, vừa không thỏa mãn cũng không mệt mỏi, cô ấy liền biết Lục Ngang vì chiếu cố cô nhóc kia cho nên căn bản không lăn lộn gì.
Anh thành thạo.
Anh lưu lại đường sống.
Cho nên, cô nàng chủ động mời: “Không tận hứng? Muốn lại đến một lần không?”
Lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, Lục Ngang đen mặt xuống nhà.
*
An An mơ mơ màng màng ngủ một giấc, đến lúc nghe thấy tiếng mở cửa cô mới tỉnh lại.
Cô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Là Lục Ngang đóng gói mang về.
Con sâu thèm ăn trong bụng lập tức bắt đầu quấy phá, cô ngồi bật dậy kêu anh: “Lục Ngang, đói quá.”
“Bây giờ có tinh thần rồi!” Lục Ngang tìm một cái áo hoodie rộng thùng thình trong tủ quần áo bao lên đầu An An.

Cô không mặc gì bên dưới cả, vừa ngồi dậy là chăn bị trượt xuống, cổ, đầu vai đều bị lộ ra ngoài.

Bên trên phủ kín “hành vi man rợ” của Lục Ngang.
An An lắc đầu, hừ hừ nói: “Không có sức lực, không mặc được.”
“Vậy còn có sức nghịch ngợm?” Trong phòng này đến cả cái bàn cũng không có, Lục Ngang tùy tay treo đồ ăn lên ghế, xoay người nhìn Lục Ngang.
Khóe mắt An An đầy ý cười, cô cố ý lấy chân chạm vào eo của anh.
Viên lục lạc trên lắc chân rũ xuống theo động tác của cô, tiếng kêu leng keng giòn vang ấy chính là sự đắc ý của cô.

Lục Ngang thuận thế bắt lấy chân An An, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve cổ chân tinh thế.

Tay của anh rất kỳ diệu, mỗi lần xoa cô là cô lại muốn run rẩy, không cần biết đó là chỗ nào.
Trên người anh có một loại lực lượng nam tính thiên nhiên, hùng hồn, cứng rắn, dâng trào.
Anh làm cô run rẩy, làm cô đau đớn, càng làm cô sung sướng tận xương tủy.
Tai An An đỏ ửng, cô rũ mắt rút chân lại.

Lần này Lục Ngang không cố ý giữ chân cô, thấy cô rút đi anh cũng buông lỏng ra.
Rời khỏi gông cùm xiềng xích của anh, mất đi cái vuốt ve của tay anh làm lòng cô đột nhiên vắng vẻ… An An làm bộ làm tịch mặc quần áo để trộm liếc nhìn anh.
Lục Ngang có mua một túi quả quýt.
An An không có việc tìm việc, chỉ huy anh: “Em muốn ăn quýt, anh lột cho em.”
Lục Ngang nghe xong liền mở cửa đi ra ngoài.
“Này, anh đi đâu vậy?” An An ở phía sau sốt ruột.
Lục Ngang nói: “Rửa tay, lột vỏ quýt cho em”
Vừa nghe lời này, bên tai An An càng nóng hơn.

Nơi đó của cô thật sự quá khô, lúc trước người này đã dùng tay rất lâu mới ướt được đôi chút.

Sau đó vì cất chứa anh, An An đau chết đi sống lại.
Bây giờ nhớ tới, phía dưới An An lại bắt đầu đau.
*
Khi Lục Ngang trở lại, An An đã ngoan ngoãn mặc xong quần áo, cô đưa lưng về phía anh nghiên cứu cơm chiều anh mang về.
Tóc ướt hơi vướng bận, cô tìm một cái dây chun buộc lại, để lộ chiếc cổ tinh tế.

Cổ chiếc áo hoodie kia rộng làm một bên cổ áo trượt xuống bả vai.

Xương bả vai của cô nhỏ xinh, cho dù ở hoàn cảnh đơn sơ như vậy cũng không giấu được sự xinh đẹp của cô.

Cô đẹp kiêu ngạo mà minh diễm, hai cái đùi làm càn lắc lư dưới vạt áo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, An An quay đầu làm nũng với Lục Ngang: “Em đói quá.”
Khuôn mặt không trang điểm, sạch sẽ, trong veo, cũng có mấy phần mị hoặc lưu luyến.
Lục Ngang đóng cửa đi vào.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường nơi xa cùng với ánh trăng chiếu lên dáng hình nặng nề của anh.

Lục Ngang cầm một quả quýt đi đến.
Quả quýt này vàng rực, anh nắn nhẹ, mùi hương thấm ra thoang thoảng, nhộn nhạo trong không khí.

Lục Ngang lột vỏ, hương quýt càng đậm hơn.


Anh đưa cho An An, lúc này An An đã đói bụng, cô kháng nghị: “Em muốn ăn cơm.”
Lục Ngang không để ý đến cô, anh rũ mắt tách múi quýt, hai ngón tay vân vê môi múi, phần còn lại anh đặt ở trên ghế.
Anh đưa tới bên miệng An An.
Chỉ một động tác này cũng làm An An đỏ mặt, cô mở miệng cắn xuống, ngọt lành lập tức tràn đầy khoang miệng.

Lòng bàn tay của Lục Ngang cọ qua môi cô, rời lên mặt cô, chậm rãi vuốt ve, thế rồi anh cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn này hung dữ hơn bất cứ nụ hôn nào lúc trước, cũng làm cô càng hoảng hốt hơn, như là muốn nuốt cô vào bụng.
Những sóng to gió lớn kia thổi đến, An An hoàn toàn không thở nổi.

Cô ôm cổ anh, bị anh đè xuống sô pha hôn trằn trọc.
Cả căn phòng tối tăm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng môi lưỡi dây dưa.
Bàn tay anh thò vào dưới vạt áo, xoa mạnh ngực cô.
An An đã có thể cảm nhận được dục vọng của anh, nó kề sát cô, hiện ra hình dạng kiêu ngạo dị thường.

Còn rất nóng.
Cái loại nóng và cứng rắn này vô cùng rõ ràng dù cách một lớp quần áo, An An bắt đầu căng thẳng.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, bụng cô không biết cố gắng mà theo sát reo vang.
An An nhất thời không chỗ dung thân, cô xấu hổ cúi đầu.
Lục Ngang đứng đó, bàn tay khựng lại hai giây, anh cầm phần quýt còn thừa đưa cho An An.
An An nhận lấy yên lặng ăn hết.
Lục Ngang lấy cơm hộp ra.
Không có bàn, chỉ có thể đặt ở trên ghế.
Trên mặt đất trải một lớp giấy báo, Lục Ngang ngồi luôn xuống đó.
An An ăn xong quả quýt trong tay, anh cũng kịp lúc đưa cho cô một đôi đũa, cô nhận lấy rồi ngồi xuống mép giường.
Cơm hộp là món cay cô thích ăn, anh cũng mua thêm một phần củ cải ngâm.

Lục Ngang không nói lời nào làm lòng An An thấp thỏm, cô cẩn thận gắp một miếng củ cải nhỏ nhất.

Cô đang cúi đầu ăn cơm với củ cải thì Lục Ngang đột nhiên hỏi cô: “Sao em không ở chỗ bạn?”
Nghe được giọng nói của anh, lòng An An lập tức bình ổn lại, cô nói cho anh: “Bố em biết rồi.”
“Sao lại thế này?”
Nghĩ đến chuyện ngày đó, mũi An An lập tức cay cay.

Cô nói cho Lục Ngang chuyện An Quốc Hoành nợ nần, chuyện Đoạn Tú Phương bị bệnh còn mang thai.

Ngoài Kế Siêu, ngày thường An An không có người nói chuyện, bây giờ cô nói hết cho Lục Ngang nghe.

Cuối cùng, An An ngồi mở mép giường, tay bưng cơm đáng thương nhìn anh.

Cô nói: “Lục Ngang, em thật sự không có chỗ nào để đi.”
“Cho nên mới quay về đây.”
Tuy rằng cô có thể ở lại chỗ này nhưng xung quanh rất loạn… Lục Ngang nhíu mày: “Ngày mai anh đi tìm phòng cho em.”

“Em chỉ muốn ở với anh!” An An lập tức tỏ thái độ kiên trì.

Cô còn bảo đảm: “Em chắc chắn sẽ không bướng bỉnh đâu!”
Lục Ngang nhìn sang, An An vội vàng làm bộ tủi thân.
Hai người đang giằng co thì đột nhiên hành lang bên ngoài có người nói chuyện vọng vào, cô gái kia nhận được một đơn làm ăn, bây giờ đang cò kè mặc cả, cái gì làm một lần bao nhiêu tiền, tự sướng bao nhiêu tiền, nếu làm cái khác thì tính thế nào… Những thuật ngữ đó An An nghe không hiểu, cô liếc nhìn Lục Ngang sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cổ chân mình.
Hai cái chân thẳng tắp duỗi ở đó, lắc chân nhỏ xinh quấn ở kia, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Điều này thật tốt.
An An không nhịn được cười trộm.
Ngoài hành lang vẫn đang cò kè mặc cả, Lục Ngang lạnh mặt đứng dậy, ra lệnh: “Anh đưa em đi khách sạn.”
An An giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
*
Lục Ngang dùng căn cước của mình đặt một phòng, trả xong tiền anh liền đưa An An đi lên.
Từ trong thang máy đến cửa phòng, hai người đều im lặng không nói lời nào, là An An tiến lên mở cửa.
Đặt đồ đạc lên tủ, cô quay đầu nhìn lại.

Lục Ngang đứng ở hành lang, nhìn anh như không có ý định đi vào.
An An nắm tay, hỏi anh “Có phải anh… Giận không?”
Vừa rồi khi ở bên cửa sổ, rõ ràng Lục ngang đã muốn làm với cô, anh đã cứng như vậy, kết quả… Nghĩ đến loại xấu hổ này, An An lại muốn đào hố chôn mình vào.
Cô lại nói lời mềm mỏng: “Em lột quýt cho anh nhé.”
Lục Ngang không nhúc nhích.
An An đi đến tủ bên hành lang, cô lấy một quả quýt, phòng không bật đèn, An An đứng giữa sáng và tối giống như lúc đó.
Lục Ngang lẳng lặng nhìn chăm chú, anh đi vào, trở tay đóng cửa.
Cửa vừa đóng, ánh sáng bên ngoài cũng bị chặn lại, trong phòng càng tối hơn.
Trước mắt An An rơi vào bóng tối nửa giây, ngay sau đó quả quýt trong tay đã không còn, Lục Ngang lấy đi quả quýt của cô.
Anh tùy tiện đặt ở một bên.
Một động tác đơn giản này làm trái tim An An đột nhiên đập nhanh hơn.
Đây mới là lực lượng thật sự của người đàn ông này, làm nơi sâu trong linh hồn cô run rẩy.
An An cảm thấy mình chính là một lá cây lảo đảo lắc lư, cùng với tiếng lục lạc bên chân bay trong mưa rền gió giữ không có được một giây phút ngừng nghỉ.
Bởi vì tư thế khiến mỗi một lần rút ra cùng dán sát đều khiến cả hai càng chặt chẽ hơn, càng nóng bỏng hơn.
Anh chiếm cứ cô chặt chẽ, chiếm hữu tận cùng.
Anh còn cúi người hôn cổ cô, hôn vai cô, hôn lưng cô.
Không chỗ không có…
Cuối cùng, cô mệt đến mức bị Lục Ngang ôm đi tắm.

Rơi vào giường, An An mơ màng sắp ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa Lục Ngang đã không còn ở đây, tủ đầu giường bên anh ngủ có ví tiền, hộp thuốc và dầu cù là của anh.
An An nhìn khắp nơi, phát hiện Lục Ngang đang hút thuốc ở ban công.
Qua cửa sổ mơ hồ, cô thấy anh cúi đầu như đang dùng điện thoại.
Giây lát sau, An An nhìn lại ví tiền của anh.
Nhìn hai giây, cô mếu máo, cuối cùng khép mắt lại chìm vào giấc ngủ.
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment