Chương 5
Editor: Qing Yun
6 giờ sáng, Lục Ngang tỉnh dậy rất đúng giờ.
Đôi mắt mở ra, ngoài trời còn tối đen không có ánh mặt trời, cả thế gian bị một tầng sắc ám bao phủ.
Có thể nhìn thấy cành lá đong đưa qua lớp cửa kính mờ.
Bởi vì trời vừa mưa to cho nên không khí còn hơi ẩm ướt, nhưng cũng không khó chịu, trái lại loại ẩm ướt này còn mang đến cảm giác dịu mát.
Lục Ngang không có ý định ngủ nướng.
Anh vươn tay tìm đồng hồ xem giờ, sau đó ngồi dựa vào đầu giường hút thuốc.
Nhà cũ cách âm không được tốt lắm.
Tuy là hộ gia đình độc lập nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh của mấy nhà xung quanh.
Nhà này có đứa trẻ làm vỡ bát, sau đó bị đánh bộp bộp mấy cái; bên kia là hai vợ chồng đang bàn bạc đêm nay mời khách ăn cái gì, cần phải chuẩn bị những đồ ăn này trước.
Người chồng nhà bên bỗng nhiên đề nghị, hay là ăn lẩu đi.
Người vợ không khỏi oán giận, khắp nhà đều là mùi lẩu, anh đến dọn nhé? Nhưng dù nói vậy, lúc vợ bị hôn đến mơ mơ màng màng, vẫn nhắc nhở chồng buổi tối nhớ mua ít nước cốt.
Nước đỏ rực vì ớt, tràn đầy dầu mè, đây là cách ăn của Tây Nam.
Lục Ngang chợt thèm ăn thịt dê.
Nước nấu sôi lên, ném thịt dê vào, chờ thịt chín tái thì vớt ra, chấm với rau hẹ và tương vừng…
Cách vách truyền tới tiếng ván giường kẽo kẹt.
Lục Ngang thất thần cười, sau đó dập tắt điếu thuốc ngồi dậy.
Anh để trần nửa người trên, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên lưng anh, chiếu ra cơ bắp rắn chắc, nở nang xinh đẹp.
Đêm qua anh không uống rượu, lúc tỉnh lại vẫn khát khô cả cổ, độ cao trung bình vùng này cao hơn mặt biển đến hơn nghìn mét, miễn cưỡng coi như cao nguyên.
Lục Ngang không có phản ứng cao nguyên nào khác, chỉ là rất hay khát nước.
Trong bếp có một cái ấm nấu nước kiểu cũ, tối hôm qua Mập Mạp nói có thể dùng được.
Mở nắp ra xem, ấm nước lâu không dùng phủ một lớp bụi.
Lục Ngang vặn vòi nước trong bếp, nước chảy ngắt quãng như người già khó thở.
Chờ nước chảy thông hơn, Lục Ngang xách thẳng ấm nước ra sân.
Mảnh sân cạnh cửa phòng có một cái bồn rửa tay, một ống nước dựng thẳng ở đằng kia, nước bắn về phía trước giống chất dịch nào đó vào sáng sớm.
Ấm đã đầy nước, Lục Ngang tùy tiện tìm ổ điện rồi cắm ấm nước vào.
Có điện truyền vào, ấm nước bắt đầu reo lên, Lục Ngang ngồi ở bậc thang hút thuốc.
Hai chân tùy ý co lên, một tay kẹp thuốc, một tay xem di động.
Cái di động này là tối qua Mập Mạp cho anh.
Lục Ngang chậm rãi xem xét.
Tiền và mật khẩu thẻ ngân hàng đều chuẩn bị sẵn cho anh, đương nhiên, còn có xe và phụ nữ.
Không những thế, Mập Mạp thế mà thật sự gửi tới một bản kế hoạch du lịch.
Mập Mạp là La Khôn sắp xếp cho anh, ngày thường làm việc chu đáo, có điều quá mê gái, nhìn thấy gái đẹp là không đi nổi.
Nhược điểm rõ ràng.
Lục Ngang ném điện thoại sang một bên rồi tiếp tục im lặng hút thuốc
Hai điếu thuốc đã hút xong, lúc này nước mới sôi lên ùng ục, hơi nước điên cuồng bốc lên.
Lục Ngang nhổ phích cắm ra, anh đang định xách nước vào nhà thì chợt dừng lại.
Anh đứng ở bậc thang, nhìn ra ngoài cửa.
Đó là một cái cổng sắt, hai cánh cổng khép chặt, không một khe hở.
Xung quanh vẫn ồn ào như cũ, dường như không có gì khác lúc trước, thậm chí càng ồn hơn.
Lục Ngang nhìn chằm chằm cửa sắt rồi đi qua đó.
Giơ tay nắm lấy then cửa, hơi dùng lực kéo cửa ra.
Một cánh cửa bị kéo ra, An An quay đầu sang.
Tóc dài nhẹ bay.
Vẫn là dáng người gầy mảnh, mặc bộ quần áo màu đen như hôm qua.
Buổi sáng trời lạnh, cô mặc thêm một cái áo khoác rộng thùng thình.
Cô cũng không sợ lạnh mà mở rộng khóa kéo.
An An đeo một cái túi trên vai.
Lục Ngang nhìn thẳng cô, vẫn lạnh nhạt như thường lệ, lại giống như có thêm phần dò xét: “Cô đến làm gì?”
An An nhai kẹo cao su, đúng tình hợp lý trả lời anh: “Đến mặt dày ăn vạ.”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn anh, xinh xắn đáng yêu.
Lục Ngang xụ mặt, không nói lời nào mà đưa tay muốn đóng cửa, An An nhấc chân dùng mũi giày cản lại.
Hai chân cô thon dài cân xứng, tùy ý nhấc lên là trắng đến lóa mắt.
Giày da mũi nhọn, để ở nơi đó, còn nâng chân lên, có một loại mê hoặc tùy tính khó nói thành lời.
An An nói: “Tối hôm qua tôi lại gặp phải Đao Sẹo kia.”
“Thì sao?” Lục Ngang hỏi lại.
An An tiếp tục tố khổ: “Tiền bị đoạt hết, tôi không có chỗ nào để đi.”
“Đi tìm Mập Mạp.” Lục Ngang nói với cô như vậy, hơn nữa còn bình tĩnh phân tích: “Nếu cô có thể tìm được chỗ này, chứng tỏ cô đã gặp cậu ta rồi.
Mập Mạp là ông chủ của cô, tìm cậu ta giải quyết.”
Người này logic rõ ràng, thật không dễ lừa.
An An rũ mắt, đá hòn đá nhỏ bên chân, nói: “Tôi không làm chỗ anh ta.
Anh biết đó, ba tôi và bọn Đao Sẹo kia có thể đến câu lạc bộ tìm tôi bất cứ lúc nào, chỗ đó không an toàn.” Ngừng vài giây, An An ngước mắt, nói với Lục Ngang: “Tôi chỉ có thể tìm anh…” Cô nói với giọng điệu đáng thương, hiếm được một lần yếu đuối, ngẩng mặt nhìn anh, lại có vài phần thiếu nữ đáng thương cùng hy vọng.
Vẫn có thể mê hoặc người.
Tuy là như thế, Lục Ngang vẫn thờ ơ như cũ, căn bản không tiếp lời cô.
Ý chí vững như sắt đá.
An An suýt nữa là tung hết bản lĩnh mình có, may mà cô vẫn còn giữ lại chiêu cuối để dùng.
Cô đã tìm lý do cho mình từ trước, lúc này mới hỏi Lục Ngang: “Anh còn tìm người đi chơi cùng không?”
“Không cần.” Lục Ngang lạnh mặt: “Tôi có rồi.”
“Là Tô Đình kia? Là cái người anh có hứng thú kia?” Cô không nhìn Lục Ngang nữa mà đưa mắt nhìn vào trong nhà.
Nhìn xong, An An nhìn lại Lục Ngang, mỉm cười nói: “Nhưng tôi nghe Mập Mạp nói, tối qua anh đuổi cô ta đi rồi.”
Cái miệng nhỏ đỏ hồng này lanh lợi cực kỳ, gương mặt này cũng tươi cười đắc ý khiêu khích, đúng là quỷ linh tinh.
Lục Ngang không nói gì, anh xoay người vào nhà.
Anh vẫn xách ấm nước trong tay, để nửa thân trần, vai rộng eo hẹp.
An An vác túi đi theo sau Lục Ngang, lúc đi qua cửa, cô nhấc chân kéo cửa đóng lại.
Nửa cánh cửa đóng lại theo động tác của cô.
Đứng ở giữa sân, An An thong thả đánh giá hoàn cảnh căn nhà.
Cạnh sân nhỏ là nhà bếp, một bên khác là giá treo đồ, đồ đạc sắp xếp hỗn loạn Dưới bậc thang có hai ba cái tàn thuốc, bên cạnh có vài vệt nước chưa khô, còn có một cái dây điện của ấm nước.
Đoán được anh vừa ngồi đó nấu nước.
An An nhìn xung quanh một vòng, Lục Ngang lại đi ra.
Lúc này anh đã mặc thêm áo thun, bên dưới vẫn là cái quần dài mặc hồi nãy.
Mặt đối mặt, Lục Ngang yên lặng hai giây, có vẻ đang suy nghĩ xem nên nói chuyện với An An thế nào, An An đã lên tiếng đánh đòn phủ đầu trước: “Tôi có thể tắm rửa ở đây một cái không?”
“Không được.” Lục Ngang lạnh nhạt từ chối.
An An gãi tóc, kiên trì nói: “Tôi muốn tắm rửa.”
Lục Ngang cũng kiên trì: “Không được.”
An An lập tức cười hỏi: “Anh sợ cái gì? Tắm rửa một cái cũng không được, nhỏ mọn như vậy…”
“Đừng nghĩ dùng phép khích tướng,” Lục Ngang lạnh lùng chọc phá cô: “Không có tác dụng với tôi đâu.”
Người đàn ông này… An An cắn chặt răng, trợn mắt chống lại anh.
Lục Ngang vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.
An An đành từ bỏ, không hỏi anh nữa, cô ném túi xuống đất, ném áo khoác sang một bên, sau đó vươn hai tay kéo áo trên người xuống.
Áo ngực thuần một màu trắng dán sát vào cơ thể cô, đường cong uốn lượn phập phồng.
An An vẫn nói: “Tôi muốn tắm rửa.”
Lục Ngang không nhìn nữa, anh đi đến bồn rửa bên cạnh lấy cốc súc miệng, yên lặng đánh răng ở đó.
Không có ngăn cản, An An thuận lợi đi vào phòng.
Nhà trệt tổng cộng ba phòng.
Phòng giữa là nhà chính, trên tường dán chữ Phúc đã phai màu, bên phải là phòng ngủ, bên trái là phòng vệ sinh.
An An xách túi đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh càng đơn giản hơn, một đôi dép lê gác ở góc tường, trên bồn rửa mặt cũng chỉ có vài món đồ, xà phòng thơm, dao cạo râu.
Dao cạo râu không phải loại chạy bằng điện, anh dùng loại dao nguyên thủy nhất, tự cầm tay cạo.
Cũng có được hương vị đàn ông nguyên thủy nhất.
Lẳng lặng nhìn một lát, An An cởi giày, thay dép lê.
Đôi dép lê rất lớn, chân cô có vẻ đặc biệt nhỏ khi đi vào.
Mỗi một bước đều như trẻ con xâm nhập thế giới người lớn.
An An bắt đầu nhìn gương tẩy trang, sau đó tắm rửa một cái.
Hơi nước bốc lên, nhuộm da cô thành hồng nhạt, giống cánh hoa mùa xuân.
Tắt nước, An An xoa loạn mái tóc, sau đó lấy khăn lông quấn lại, một khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung lập tức hiện ra.
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, An An quan sát hồi lâu, sau đó cầm túi đồ trang điểm bên cạnh bắt đầu trang điểm.
Vừa mới lấy chì kẻ mắt ra, bên ngoài chợt có tiếng động.
Trong lúc cô tẩy trang, tắm rửa, cả một thời gian dài, bên ngoài vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động.
Lục Ngang lại như không tồn tại, nhưng lúc này không như vậy nữa.
An An lê dép lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, xốc mành lên.
Mới vừa tắm xong, cửa kính bị hơi nước che mờ, An An hà hơi một cái, lại dùng tấm mành lau khô, lau sạch hơi nước trên cửa.
Bên ngoài, cánh cửa sắt lại mở ra lần nữa.
Lục Ngang đã mặc quần áo chỉnh tề, áo thun và quần jean.
Áo thun của anh giống như đặc biệt mềm mại, cổ áo bị trượt xuống đầu vai, để lộ vai anh, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
An An dời mắt khỏi Lục Ngang nhìn sang người đi đến.
Người đến là phụ nữ.
Ngực rất lớn, vừa trắng vừa mềm, bọc trong chiếc váy bó sát người, chiếc váy quả thật miêu tả sinh động dáng người ấy.
Có lẽ nếu cởi bớt một nút thắt là có thể b ắn ra ngoài.
Dựa vào cái ngực này, An An lập tức nhận ra cô ta, là Tô Đình tối hôm qua.
Đột nhiên hô hấp như bị chặn, An An bắt đầu nhìn lén, hơn nữa còn nghe lén.
Bên ngoài cửa sắt, hai người đứng mặt đối mặt.
Lục Ngang nhíu mày, nâng tay lên xem giờ: “Sớm như vậy?”
Tô Đình lập tức giải thích: “Bên này hơi hẻo lánh, em mang cơm sáng cho anh Ngang.” Lại cười nói: “Hôm qua chú Ngũ nói em tiếp đón anh cho tốt, em cũng không dám chậm trễ.” Khi nói chuyện, cô ta tiến lên phía trước một bước, bộ ng ực kia sắp chạm vào mặt anh đến nơi.
Lục Ngang hơi khựng lại, sau đó xoay người đi.
Có lẽ tầm mắt chạm nhau rồi, cũng có lẽ là chưa, An An buông bức mành, bình tĩnh đứng nghe một lúc.
Dường như Tô Đình đã đặt đồ ăn lên bàn, cô ta nói: “Nhà này bẩn quá, anh Ngang, em quét dọn cho anh nhé?”
Lục Ngang từ chối: “Không cần.”
An An nhìn bên ngoài, lại nhìn bên trong.
Cô cởi bộ đồ vừa mặc lên, đặt ở trên ghế.
Tháo khăn lông quấn tóc ra, sau đó đi mở vòi nước, An An đi qua, lại tắm lại từ đầu.
Lập tức, tiếng nước ào ào vang lên.
Tô Đình sửng sốt.
Xác nhận là tiếng động trong nhà vệ sinh, cô ta quay đầu, xấu hổ hỏi Lục Ngang: “Anh Ngang, chỗ anh… Có người à?”
Lục Ngang mím môi ừ một tiếng.
Tô Đình cắn môi, nhìn về phía nhà vệ sinh đang đóng kín cửa.
Bây giờ mới mấy giờ đã có người đi tắm rửa? Đây là làm cái gì?
Đàn ông và phụ nữ sao, hình như chuyện có thể làm được… Cũng chỉ có chuyện đó.
Tô Đình không cam lòng nhìn Lục Ngang, lại liếc nhìn nhà vệ sinh, ánh mắt hận không thể chọc thủng bức tường kia.
Tóc An An ướt lần thứ hai.
Cô chậm rãi rửa mặt lại một lần, xoay người muốn đóng nước.
Nhưng giây phút đụng vào vòi nước, An An dừng lại.
Vòi nước quay được sang hai bên, một bên là nước nóng, một bên là… Lạnh.
An An dừng giây lát, sau đó mở vòi nước sang phía bên kia.
------oOo------