Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 54


Editor: Qing Yun
Nhờ vào nhân vật thiếu nữ kia, An An chính thức đi vào tầm mắt của công chúng.
Nhân vật ấy tên là Thập Quang
Trong màn hình, cô có con ngươi đen nhánh, mặt mày rõ ràng.

Cách màn hình, bạn có thể cảm nhận được hoàn toàn cảm xúc của cô, sự kiêu ngạo, bất an, quái gở của cô.

Bạn có thể nhìn thấy lớp ngụy trang cô khoác lên mình để đối mặt với thế giới này.

Cô uốn tóc, cô sơn móng tay màu đỏ, cô tô son đỏ rực.
Trong màn hình, cô cười, cô khóc, cô ngoái đầu nhìn lại.
Mỗi một cử động đều hồn nhiên, tất cả quá mức tự nhiên.
Cứ như nhân vật này là tạo ra để dành riêng cho cô.
An An rót hồn phách vào cho Thập Quang.
Nhạc cuối phim vang lên, vẫn là giọng của An An.
Ca từ là một câu chuyện tình yêu, chàng trai lên thiên đường, cô gái chịu đủ tra tấn cuối cùng lựa chọn tự sát.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định sẽ gặp lại.
Dù là thiên đường hay là địa ngọc.
Ánh đèn chợt sáng lên chiếu rọi phòng chiếu phim đen nhánh.
Rất nhiều cô gái đã lệ rơi đầy mặt, khóc không kiềm chế được.
An An cố tình thu sự lười biếng ngọt ngào trong giọng nói đi, cô hát bài hát này chỉ dùng sự trong trẻo lạnh nhạt, như là linh hồn lơ lửng trên không không muốn rời đi, bình tĩnh kể ra câu chuyện vui buồn tan hợp này, khiến nó càng bi thương hơn.
Phim kết thúc, có người thảo luận: “Ai diễn Thập Quang vậy, diễn tốt đấy.”
“Bài hát này cũng là cô ấy hát đó.”
Ở những ngày giao nhau giữa xuân hạ của năm ba đại học, An An cáo biệt quãng thời gian làm phông nền, cô có được tác phẩm quan trọng đầu tiên trong cuộc đời.
Thậm chí trong tương lai, cô còn được truyền thông ca ngợi là thập quang kinh điển của thời đại.
Thẩm Tịch đắc ý nhướng mày với cô: “Cô Lục, có phải em nên cảm ơn tôi không?” Anh ta lướt điện thoại, đọc cho An An nghe: “Thập Quang và Thập Quang hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.” Bài hát kia cũng tên là [Thập quang].
An An đang rất buồn ngủ, cô thuận miệng nói: “Ừm, cảm ơn anh.” Sau đó nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên ngủ bù.

Mấy ngày nay An An bay đi khắp nơi với đoàn làm phim để tuyên truyền, Thanh Đảo, Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu, Quảng Châu… Một đường không ngừng nghỉ, khó khăn lắm mới thả lỏng được nửa ngày, thế mà lại gặp phải vị này ở khách sạn!
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Vậy em tính cảm ơn thế nào?” Thẩm Tịch không biết xấu hổ truy hỏi.
Hơi thở của người đàn ông đập vào mặt, An An mở mắt ra.
Thẩm Tịch đã cúi người xuống rồi, thật ra anh ta rất đẹp trai, không biết đã trêu chọc bao nhiêu oanh oanh yến yến, hai ngày trước An An còn nhìn thấy tình mới của anh ta trên mạng, là một người mẫu nhỏ.
Bây giờ anh ta ghé sát vào, An An không trốn, cô chỉ nói: “Tôi có bạn trai.”
“Tôi cũng có bạn gái, còn có rất nhiều.” Thẩm Tịch rất vô sỉ: “Thế thì sao?”
“Tôi muốn kết hôn với anh ấy.”

“Tôi tốt hơn anh ta.” Thẩm Tịch luôn rất tự tin.
An An lại nói chắc: “Anh kém anh ấy.”
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tịch hỏi: “Kém chỗ nào?”
An An đáp: “Anh ấy là một anh hùng.”
Thẩm Tịch cười: “Cô Lục, em cho rằng đang diễn Đại Thoại Tây Du à? Người trong lòng em là anh hùng cái thế, sẽ chân đạp tường vân bảy màu đến cưới em?” Miệng Thẩm Tịch rất độc, lúc nào cũng có thể mở ra hình thức châm chọc được: “Bao năm rồi mà anh ta vẫn chưa đến tìm em, nói không chừng đã thay lòng đổi dạ kết hôn với người khác lâu rồi; nói không chừng anh ta coi em là gánh nặng, ước gì bỏ được em càng sớm càng tốt; lại hoặc là… Anh hùng của em – anh ta đã chết.” Thẩm Tịch ác độc nhắc nhở An An.
An An ngây người một giây, sau đó tiếp tục cố chấp: “Chắc chắn anh ấy có việc không đi được, chắc chắn anh ấy sẽ đến tìm tôi.”
Thẩm Tịch lắc đầu bó tay, anh ta chọc đầu An An: “Lừa mình dối người.”
Trợ lý Tiểu Mễ không biết Thẩm Tịch ở đây, cô ấy hấp tấp xông tới thì nhìn thấy cảnh này.

Tay bám vào cửa phòng, Tiểu Mễ xấu hổ cứng đờ hỏi: “Lục Lục, trưa nay muốn ăn gì?”
— Lục Lục là nick name mọi người gọi An An.
An An trả lời cô ấy: “Nếu chị Huy không nhìn thì ăn mì chua cay.

Nếu chị Huy nhìn…” An An lập tức chán chường nói: “Tùy tiện đi.”
Tiểu Mễ ra dấu “ok” sau đó lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài.
Thẩm Tịch đỡ trán: “Em như vậy hoàn toàn không nổi tiếng được!”
An An trả lời anh ta như thường lệ: “Tôi không muốn nổi tiếng.” Hoặc là nói trước khi xác nhận Lục Ngang an toàn, cô không muốn nổi tiếng.

An An không muốn mang phiền toái không cần thiết đến cho Lục Ngang.
Thẩm Tịch hoàn toàn câm nín.
Thẩm Tịch vắt chéo chân ở bên cạnh, anh ta hỏi cô: “Con người chị Huy thế nào?” Chị Huy là người đại diện hiện tại của An An.

Ngay từ đầu An An không muốn ký “khế ước bán mình” nhanh như vậy, ai ngờ nhân vật “Thập Quang” gây ra tiếng vang lớn cho nên có nhiều hợp đồng tìm đến cô.

Chị Huy là Thẩm Tịch giới thiệu, năng lực giỏi, hành động nhanh.

Nhưng quá giỏi, quản nhiều, cũng quản rộng.

An An thích ăn cay, chị ta sợ An An bị mọc mụn nên đến cái này cũng cấm, thường xuyên dạy bảo cô: “Thân là một nữ diễn viên phải tự biết quản lý dáng người.”
An An bèn cởi áo khoác cho chị Huy nhìn: “Dáng người của em đẹp, không sợ.”
Chị Huy liền bóp eo cô, bóp tay cô, mặt lạnh nói: “Gầy thì có gầy nhưng đều là thịt thừa.

Sau này ngày nào cũng phải tập thể dục một giờ!”
Thế cho nên bây giờ nghĩ đến chị Huy là An An đau đầu, cô hỏi Thẩm Tịch: “Có thể đổi không?”
Thẩm Tịch cười: “Tưởng bở.”
Ngồi thêm một lát, Thẩm Tịch nói: “Đi đây.”

“Ừ.” An An hoàn toàn không để ý.
Thẩm Tịch tự rước về sự lạnh nhạt nhưng vẫn muốn hỏi: “Khi nào về Bắc Kinh?”
An An nói: “Chờ kết thúc đợt tuyên truyền này.”
Trong phòng yên tĩnh lại lần nữa, An An gác cằm lên sô pha nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay bọn họ ở một khách sạn theo phong cách thiên nhiên gần hồ Kim Kê.

Hoa mai bên ngoài rũ xuống gần trước sổ, gió nhẹ thổi qua cuốn bay cánh hoa, là một loại vẻ đẹp khác của Bắc Kinh.

Suy nghĩ của An An vô thức trôi về phương nam.
Nơi đó bốn mùa ấm áp, nơi đó thường xuyên có mưa, không biết trời hôm nay có mưa hay không…

Rừng cây rậm rạp không thấy ánh mặt trời, mới vừa có mưa cho nên dù đã tạnh nhưng nước mưa vẫn còn trút xuống từ ngọn cây, rơi vào mặt, rơi vào trong cổ.

Mặt đất lầy lội, người đi trước chống gậy khập khiễng chạy trốn rất khó khăn.

Trong lúc hoảng loạn cũng không quên quay đầu lại nói, anh Ngang, anh đừng động em, anh chạy trước đi.
Ngay sau đó, người này sửng sốt hỏi: Anh Ngang, anh thật sự là cảnh sát à?!
Con dao kia thọc tới, có cả khẩu súng kia, bùm một tiếng—
Người trên giường mở mắt ra.
Bức màn buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ.
Hô hấp hơi dồn dập, tầm mắt dần tụ lại chuyển sang đồng hồ trên tủ đầu giường ở bên cạnh.

Đồng hồ biểu hiện 5 giờ 37 phút, chưa đến 6 giờ nhưng anh đã tỉnh.
Càng ngày anh càng thức dậy sớm hơn.
Ngoài hành lang có tiếng người qua lại bận rộn.

Lục Ngang ngồi dậy, người ở giường bên cạnh ho suốt đêm qua, ngủ cũng không an ổn.

Lục Ngang xỏ dép lê đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Ngang mở cửa, ngoài hành lang một màu trắng xoá, người bận rộn cũng màu trắng, chỉ có anh là mặc quần áo dài sọc xanh trắng đan xen.
“Giường mười hai, hôm nay tỉnh sớm vậy?” Thiên sứ áo trắng đi qua mỉm cười với anh.
Khóe miệng Lục Ngang cong lên.
Cô ấy hỏi tiếp: “Cảm giác thế nào?”
“Khá tốt.” Lục Ngang chậm rãi nói.

Thiên sứ áo trắng dặn dò anh: “Hôm nay là chủ nhiệm kiểm tra phòng, anh đừng đi lung tung đấy.

Với cả, không được trộm hút thuốc.”
Lục Ngang cười.
Anh đi đến quầy trực của y tá cầm một tờ báo lên xem.
Ánh mắt dừng trên ngày tháng, trong một chốc anh đã hơi hoảng hốt.
Gấp tờ báo lại, Lục Ngang quay về phòng bệnh.
Đánh răng, rửa mặt, anh chậm rãi đi xuống lầu ăn cơ sáng.
Bữa sáng của bệnh viện không được đa dạng, ngày nào Lục Ngang cũng ăn một phần cháo, một cái bánh mì, một cốc sữa.
Anh xem lật xem xong ba trang đầu của tờ báo, lúc lật đến mục giải trí, Lục Ngang dừng lại…
Hôm nay là chủ nhiệm kiểm tra phòng vào đúng 9 giờ sáng, từ 8 giờ rưỡi người nhà của bệnh nhân đã bị mời ra ngoài.
Trên hành lang, chủ nhiệm, bác sĩ chính, bác sĩ phụ… Tất cả chuẩn bị ổn thoả đâu vào đấy như sắp sửa đi đánh trận.
Đi qua từng phòng bệnh, bọn họ dừng trước một căn phòng, nhìn thấy giường mười hai trống không, chủ nhiệm nghi hoặc hỏi: “Người đâu?”
Một người ở trong góc lắp bắp nói: “Buổi sáng vẫn còn thấy anh ấy…”
*
Xuân hạ giao nhau, chồi non lay động trong gió ấm, không khí dịu dàng ập vào mặt, cả thành phố đang dần thức tỉnh.

Một vài cửa hàng bên đường đã mở cửa, trung tâm thương mại vẫn chưa buôn bán lại, về phần rạp chiếu phim, xuất chiếu sớm nhất cũng phải vào 9 giờ.
Ngoài rạp chiếu phim dán đầu poster, có người dừng lại ngắm nhìn.
Đó là bộ phim điện ảnh mới ra rạp gần đây nhất.
Poster rất to, anh đứng ở phía dưới nhìn thẳng vào người bên góc phải.
Đó là hình ảnh đặc tả mặt chính diện.
Anh lẳng lặng đứng nhìn rất lâu.
8 giờ 50 phút, anh đi vào rạp chiếu phim mua vé xem.
Thời gian này trong rạp không có nhiều người, nhân viên bán vé nhàm chán đánh ngáp, nhìn thấy có người đi tới, anh ta dần dừng động tác.
Người tới cạo tóc rất ngắn, gần như dán sát vào da đầu, nhìn rất hung ác.
Anh có vóc dáng rất cao, bả vai hơi rũ xuống, trên lông mày còn có cả vết sẹo.
Nhân viên bán vẻ hỏi: “Anh muốn xem gì?”
Người ấy nói ra một cái tên.
Nhân viên bán vé liếc nhìn anh, cuối cùng vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Đây là phim văn nghệ.”
“Không sao.” Anh hờ hững trả lời.
Không phải cuối tuần, cả phòng chiếu phim chỉ có một mình anh.
Anh ngồi ở giữa phòng.
Quảng cáo kết thúc, ánh đèn trong phòng đồng loạt tối đi vào đúng 9 giờ, tụ thành một cột sáng chói mắt bắn thẳng đến màn ảnh to rộng ở phía sau anh.
Anh ngồi ở đó, ngồi ở chính giữa nghiêm túc xem.
Đầu tiên là giới thiệu hãng phát hành, sau đó là diễn viên, sau đó từ từ đi vào nội dung.
Trên màn ảnh to rộng, hình ảnh chuyển dần từ xa đến gần, là mênh mông bát ngát lúa vàng vui sướng lắc lư cùng gió mát, bên cạnh có dòng suối nhỏ trong veo, nơi xa là đường nhựa thẳng tắp.
Bên kia dòng suối có một người nằm ở đó.
Dưới người có máu.
Cô đã chết.
Một thiếu nữ tên là Thập Quang đã chết ở ngay cảnh phim đầu tiên.
Cảnh sát và phóng viên lần theo dấu vết cô để lại, từ trong miệng mọi người lột ra từng chút quá khứ của cô, nhìn trộm rồi khâu ra câu chuyện tình yêu cả cô và một người đàn ông, cho đến khi người kia rời đi nhân thế.

Thập Quang sống trong hồi ức của mọi người.
Cô lạnh nhạt, cô bàng hoàng.
Cô cười với anh.
Cô khóc với anh.
Giống như trong quá khứ.
Rạp chiếu phim không thể hút thuốc, hai ngón tay anh vuốt ve điếu thuốc đang run rẩy.
Anh lẳng lặng nhìn cô.
Cho đến kia cảnh phim cuối cùng kết thúc.
Ánh đèn chiếu sáng căn phòng.
Tiếng hát của An An vờn quanh mọi thứ dần dần chảy xuôi ra, trong trẻo mà lạnh lẽo.
Anh không đi ngay mà ngồi lại ở chỗ đó, xem xong hết những dòng phụ đề trôi đi theo tiếng hát của cô.
Tên cô xuất hiện tổng cộng hai lần.
Thập Quang Lục An.
Bài hát kết thúc.
Biểu diễn Lục An.
“Hết rồi hết rồi, thật sự không còn nữa.” Thím dọn vệ sinh liên tục thúc giục anh.
Anh đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Nhân viên bán vé có ấn tượng mạnh với anh, bây giờ thấy anh đi ra ngoài thì không nhịn được liếc nhìn một cái.
Anh ta nhìn thấy anh đi xuống bậc thang, đi ra ngoài rồi dừng bước chân.
Anh đứng trước một tấm poster.
Anh chỉ nhìn người ở bên góc phải.
Vị trí kia chính là An An.
Dáng vẻ cô giống y như tạo hình trong phim.
Tóc dài uốn lọn to khiến khuôn mặt của cô càng nhỏ hơn.
Hơn ba năm không gặp, cô trưởng thành, xinh đẹp, mặt mày nảy nở, không còn giống trước kia.
Tầm mắt đi xuống, trên cổ cô đeo một chiếc choker.
Choker nhỏ màu đen không có hoa văn dư thừa, chỉ có một chiếc khóa kim loại.
Tiếng hát của cô vang lên bên tai Lục Ngang.
Cô hát, chúng ta sẽ gặp lại, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Dù là thiên đường hay là địa ngục.

“Cậu muốn xuất viện?” Bác sĩ chữa trị chính cho anh nhíu mày: “Nhưng cơ thể cậu vừa mới hồi phục, cũng mới chỉ bắt đầu luyện tập hồi phục chức năng thôi.”
Lục Ngang cúi đầu nói: “Không sao.”
Chỉ cần nghĩ đến cái choker màu đen kia là Lục Ngang lại khó chịu vô cùng.
Cô đang đợi anh.
Anh làm cô đợi hơn ba năm.
****
Chú thích:
Thập Quang (拾光): Góp nhặt ánh nắng
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment