Editor: Qing Yun
Tô Đình lái xe tới, Mập Mạp làm việc cẩn thận, ngay cả việc đó cũng sắp xếp đâu vào đấy từ trước.
Một chiếc xe Land Cruiser mới tinh, rất thích hợp để đi đường xóc nảy.
Tô Đình lái một chiếc xe to như vậy thì trong lòng rất lo sợ.
Nhưng khi cô ta hỏi Lục Ngang có muốn lái hay không, Lục Ngang lại lắc đầu.
Bây giờ Tô Đình ngồi ở ghế lái, vừa lái xe vừa không vui liếc nhìn gương chiếu hậu.
Trong gương chiếu hậu, An An ôm túi ngồi ở ghế bên cửa sổ.
Trong xe im lặng, cô cũng im lặng ngẩn người nhìn ra ngoài.
Cơ thể hơi nghiêng sang bên, trên chiếc cổ mảnh khảnh lộ rõ vết đỏ.
Màu đỏ kia cực kỳ chói mắt.
Tô Đình làm công việc về da thịt, kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết cái này từ đâu mà có.
Cô ta liếc nhìn về phía Lục Ngang ngồi ở ghế phụ.
Lục Ngang đã đổi sang chiếc áo sơ mi, mái tóc còn hơi ẩm ướt, dáng vẻ anh càng nam tính hơn dưới ánh mặt trời.
Không ngờ rằng… Anh ta còn có loại đam mê này.
Tô Đình líu lưỡi.
Nghĩ đến cảnh tượng ở nhà Lục Ngang vừa rồi, trong lòng cô ta càng không thoải mái hơn, một người tắm rửa cũng thôi đi, đằng này người mới vào không bao lâu, người còn lại cũng vào theo luôn, cái này là sao chứ? Lại liếc nhìn An An ngồi phía sau, mặt mũi Tô Đình lạnh băng, cân nhắc tiếp theo nên làm cái gì.
Vốn cô ta đã lên kế hoạch đâu vào đấy, đưa Lục Ngang đi chơi quanh cổ trấn một chút, bồi dưỡng tình cảm hai bên, đến tối sẽ bắt lấy người đàn ông này… Bây giờ có thêm một của nợ, chuyện quái gì thế này?
Tô Đình đang âm thầm bực bội, An An ngồi sau chợt lên tiếng: “Tôi muốn đến trường trung cấp nghề một chuyến.”
“Cô muốn làm gì?” Tô Đình lập tức đâm chọc: “Chúng tôi không rảnh.”
Có thêm An An đã khiến cô ta không thích, bây giờ còn muốn cho cô ta thành tài xế, đương nhiên Tô Đình không đồng ý.
Cô ta lập tức coi mình và Lục Ngang ở cùng một phe.
An An không đáp, chỉ cố chấp kiên trì: “Tôi muốn đến trường trung cấp nghề.”
Tô Đình chưa kịp nói lại thì Lục Ngang ở bên chợt lên tiếng: “Đưa cô ấy đi.”
Nhìn Lục Ngang, Tô Đình không thể không nuốt cục tức này xuống.
Trong vùng chỉ có một trường trung cấp nghề Kỹ thuật, trường mà An An nói đương nhiên là trường đó.
Xe dừng lại ở cổng trường, An An xuống xe.
Đi được vài bước, cô đột nhiên quay lại, đứng ở bên ghế phụ, An An gọi người ngồi trong xe: “Lục Ngang, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói chuyện gì?” Lục Ngang quay sang, vẻ mặt lạnh nhạt.
An An lời ít ý nhiều: “Tiền.”
“Ha.”
Lục Ngang ngồi tựa vào ghế, cánh tay gác lên bệ cửa, nở nụ cười đầy thâm ý.
An An nói tiếp: “Lúc trước Mập Mạp đã nói giá cả, nếu là du lịch đơn thuần thì hai ngàn.
Làm các khác, tôi phải lấy tiền khác.”
Dáng vẻ cô nói những lời này rất nghiêm túc, khiến Lục Ngang sinh ra ảo giác là chính mình ba lần bốn lượt mời cô tới.
Lục Ngang nói: “Còn gì nữa?”
An An nói ngay: “Tôi muốn ứng một ngàn trước.” Như là sợ anh không đồng ý, An An lại lôi Mập Mạp ra, cường điệu nói: “Lúc trước tôi cũng nói với Mập Mạp như vậy.”
Lục Ngang không tiếp lời, anh lấy ví tiền ra, trong ví có một xấp tiền đỏ dày cộp.
Lục Ngang tùy tiện rút mấy tờ ra đưa cho cô.
Ngoài xe, An An cẩn thận đếm từng tờ một, động tác lưu loát chuyên nghiệp.
Tổng cộng một ngàn hai.
Cô lấy một ngàn bỏ vào túi.
Còn lại hai trăm thì trả lại cho Lục Ngang: “Thừa.”
Lục Ngang vẫn gác tay lên ghế, không có ý định nhận lấy tiền cô đưa.
An An hỏi anh: “Hay là anh muốn làm cái khác?”
“Hai trăm có thể làm cái gì?”
Lục Ngang bỗng nhiên ngả ngớn.
An An không nói lời nào.
Lục Ngang quay đầu hỏi Tô Đình: “Hai trăm có thể làm cái gì?”
Tô Đình ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, lúc này đột nhiên bị hỏi, cô ta hơi ngẩn ra rồi nói: “Hai trăm có thể… Có thể làm một lần.”
Lục Ngang bèn hỏi An An: “Hai trăm, làm không?”
An An đập tiền lại vào tay Lục Ngang, nói: “Đó là cô ta.” Nói xong, cô đi thẳng vào trường học mà không quay đầu lại.
Tờ tiền khô cứng bị nhét lại vào tay, Lục Ngang nhìn chằm chằm đồng tiền, giữ nguyên tay ở đó không nhúc nhích.
Nghe đến giờ, Tô Đình cũng nhìn ra chỗ không thích hợp.
Cô ta dò xét Lục Ngang, cố ý nói: “Anh Ngang, bây giờ mấy cô bé này cũng thật tài, còn khôn ranh, làm mình làm mẩy, nói chuyện như giấu dao trong lời nói, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều thiếu mình.”
Lục Ngang châm một điếu thuốc, tay xoa huyệt thái dương.
Tô Đình như nhận được cổ vũ, cô ta nói tiếp: “Anh Ngang, có chỗ nào không thoải mái để em xoa giúp anh.” Nói xong, cô ta nghiêng người đến gần Lục Ngang, hai tay đưa tới muốn ấn huyệt thái dương cho anh.
Lục Ngang lạnh lùng nhìn sang.
Tay Tô Đình vô thức cứng đờ giữa không trung, qua hai giây, cô ta xấu hổ rút tay lại.
Lục Ngang đưa tiền trên tay cho cô ta, nói với giọng điệu không kiên nhẫn: “Hai trăm, cô im lặng cho tôi.”
Tô Đình còn đang muốn nói gì nữa nhưng Lục Ngang lên tiếng cảnh báo: “Ở bên cạnh tôi thì an phận một chút.” Anh hút một hơi thuốc lá rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, khuôn viên trường rộng lớn, từng khu dạy học đan xen nhau, có cả sinh viên thanh xuân phơi phới.
Tất cả đều tươi sáng tốt đẹp.
*
An An đi qua hai dãy phòng học, đi tuốt ra căn tin ở phía sau.
Lúc này đã qua thời gian sinh viên ăn sáng, bên trong đều là nhân viên đang quét tước vệ sinh.
Từ cầu thang căn tin xuống tầng hầm có phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có người đang lau dọn, người này mặc đồ của nhân viên vệ sinh, nhìn từ phía sau chỉ thấy cao lớn ngốc nghếch.
“Kế Siêu.” An An gọi tên người này.
Kế Siêu nghi hoặc quay đầu—
Nhìn thấy người gọi mình là An An, anh ta cười ngây ngô.
Đặt cây lau nhà trên tay xuống, anh ta nói: “Gần đây không liên lạc điện thoại với cô được.”
An An gãi đầu: “Đỡ phải bị ba tôi tìm.”
Kế Siêu lấy hộp cơm trong thùng giữ nhiệt ra, vừa đi đến cầu thang vừa hỏi: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
An An lắc đầu.
Mở hộp cơm ra, bên trong có hai cái bánh bao.
Kế Siêu cầm một cái đưa cho An An.
An An nhận lấy cắn một miếng.
Hai người ngồi ở cầu thang, ánh đèn chiếu sáng kéo dài bóng dáng của cả hai.
An An kéo túi đeo chéo đến trước ngực, mở túi lấy một ngàn mà cô từng lấy trong túi tiền tiết kiệm của mình và tiền vừa nhận ở chỗ Lục Ngang ra đưa hết cho Kế Siêu.
“Hả, cô làm gì đấy?”
Kế Siêu hoảng sợ.
An An nói: “Không phải bụng mẹ tôi bị mọc u à, lại còn cố ý mang thang, mấy hôm trước bị ngất rồi đưa đi bệnh viện, anh mang tiền này đi nộp viện phí giúp tôi.”
Cô đưa một xấp tiền dày, Kế Siêu không phục: “Để ba cô trả đi.”
“Ông ấy làm gì có tiền?” An An vùi đầu cắn một miếng bánh, nói: “Tôi cũng không thể nhìn mẹ tôi chết được.”
“Vậy… Vậy chuyện của cô phải làm sao bây giờ? Cô tích cóp tiền từ rất lâu rồi mà!” Kế Siêu ngây ngô lo lắng thay cô.
An An cười với anh ta: “Anh đừng lo cho tôi, tôi có cách kiếm được tiền.”
Kế Siêu nắn bánh bao trong tay, cúi đầu nói: “An An, kiếm tiền bên ngoài cũng không an toàn, hay là cô đừng đi, hai năm nữa là tôi có thể kết…” Anh ta còn chưa dứt lời, An An ở bên cạnh đã cắn hai ba miếng hết sạch bánh bao.
Cô vỗ vụn bánh trên người, dặn dò Kế Siêu: “Đừng gọi điện thoại cho tôi, có gì thì cứ nhắn tin, tôi sẽ xem.”
“Cô lại phải đi à?” Kế Siêu rõ ràng không nỡ.
“Ừ.”
An An cười với anh ta.
Cô rũ cánh tay trắng nõn bên người, dáng vẻ ấy quyến rũ biết bao.
Kế Siêu xấu hổ ngắm trộm, lại nắm chặt tay nói: “Tôi đưa cô đi.”
*
Lục Ngang đã hút hết hai điếu thuốc.
An An đi ra khỏi trường học, bên cạnh còn có một thanh niên, nhìn mặt mũi khờ khạo, dáng người khá cao lớn.
Hai người đứng ở cổng trường, mặt đối mặt, không biết đang nói cái gì, rõ ràng là rất thân thiết.
Nói xong, An An vẫy tay chào rồi kéo cửa ngồi vào xe.
Anh ngốc kia còn đuổi theo xe, không yên tâm đánh giá hai người ngồi trước.
Tô Đình quát: “Nhìn cái gì?”
Kế Siêu chỉ nhìn An An dặn dò: “An An, cô phải cẩn thận đó.”
Đến lúc này, Tô Đình mới biết tiểu yêu tinh ngồi ghế sau tên là An An.
Người đã đủ, cuối cùng cô ta cũng dám nói chuyện với Lục Ngang: “Anh Ngang, hôm nay anh muốn đi đâu chơi? Cổ trấn hay là đến bến cảng?”
Lục Ngang im lặng một lát rồi nói: “Tôi muốn đi bái tế chú La.”
“Hả?” Tô Đình khó xử, nhắc nhở Lục Ngang: “Mấy người anh La đang ở trên núi, ngày thường nếu đi đến đó cũng phải mấy bốn giờ, gần đây có mưa, đường núi không dễ đi…”
“Các cô không cần đi.”
Lục Ngang thẳng thừng cho bọn họ nghỉ.
Tô Đình nghe vậy thì lặng lẽ thở phào.
Cô ta thật sự không muốn chạy một chuyến khổ sai như vậy, lại sơ không dễ báo cáo kết quả cho chú Ngũ… Bây giờ lòng vui vẻ rồi, cô ta đang định nói vài câu khách khí, An An ngồi sau chợt lên tiếng.
Cô nói: “Tôi muốn đi.”
Lục Ngang nhìn cô, ánh mắt lặng băng.
An An căn bản không sợ anh, cô nói lý do của mình: “Tôi đã nhận tiền của anh.”
Vẫn là dáng vẻ nghĩa chính từ liêm, cố chấp y như lúc ở trong nhà vệ sinh!
Lục Ngang xoa huyệt thái dương, thấp giọng mắng một câu: “Đm!”
An An ngồi ghế sau, tay ôm túi, lù lù bất động.
*
Nếu An An kiên trì, Tô Đình cũng chỉ có thể đi cùng.
Vẫn là cô ta lái xe.
Xe ra khỏi thành, không có đường cao tốc, bọn họ đi thẳng lên đường quốc lộ cấp hai.
Cửa xe phía Lục Ngang vẫn để mở, gió thổi vù vù vào xe, An An bị thổi đau đầu.
Cô kéo áo khoác che lên người, nhích lại gần cửa xe tránh gió.
Tô Đình mở nhạc.
Là bài hát lưu hành mấy năm này, lời ca đều là yêu tới yêu lui, bạn gái bạn trai.
Tô Đình cười, đột nhiên hỏi An An: “Anh chàng vừa rồi là bạn trai cô à?”
“Không phải, đó là bạn tôi.”
Tô Đình lập tức cười đáp: “Bây giờ người trẻ tuổi rất thoáng, dù sao cũng đều là bạn.”
Lúc này An An mới dời mắt, nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, cô đáp trả: “Cô cũng không già mà.”
Bị cô chặn họng, lửa giận của Tô Đình bốc lên tận đầu.
Nhưng ngại Lục Ngang đang ở đây, cô ta nhịn.
Bên tai yên tĩnh lại, đầu An An bắt đầu đau lâm râm, cô bèn nghiêng người sang bên nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ thể hơi xóc nảy, khi tỉnh lại, bọn họ đã ngừng ở trạm xăng dầu.
Không thấy Lục Ngang đâu cả, Tô Đình thì đi gọi người đổ xăng.
An An xuống xe đi vệ sinh, cô đang rửa tay thì Tô Đình đi đến.
“Cô và Lục Ngang có quan hệ gì?” Nhân lúc Lục Ngang không ở đây, Tô Đình chỉ nghĩ nhanh chóng giải quyết tiểu yêu tinh này.
An An thản nhiên liếc cô ta: “Chính là quan hệ mà cô nhìn thấy.”
“Cô bám dai như đỉa có thấy hay không? Anh ta lại không khách khí với cô!” Tô Đình chế nhạo An An.
An An vừa rửa tay, vừa bình thản nhắc nhở đối phương: “Đừng nói tôi, anh ấy cũng có nể mặt cô đâu.”
“!!!”
Tô Đình bị cô chặn họng lần thứ hai!
Dừng vài giây, cô ta cảnh cáo An An: “Cô đừng có ý đồ gì với anh ta.”
“Những lời này để lại cho chính cô.” Vẩy nước trong tay, An An không muốn để ý đến người này, bèn quay về xe luôn.
Tô Đình oán hận đứng đó, cô ta dùng sức dậm chân rồi gọi điện thoại cho ai đó.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy: “Người đẹp, tìm tôi có chuyện gì?” Nói năng ngọt xớt.
Tô Đình nói thẳng: “Anh lăn lộn bên ngoài lâu rồi, có biết con ranh nào tên An An không?”
“An An?” Bên kia dừng vài giây, bỗng cười hỏi lại: “Là con gái An Quốc Hoành à?”
------oOo------