Có một số người áp lực quá lớn, sẽ xuất hiện hành động như là điên cuồng mua sắm hoặc ăn uống thả cửa, mà anh lại tương đối đặc biệt, đó là lấy việc uy hiếp người khác làm niềm vui
Còn có lý do nào có thể chính xác hơn nữa? Cô đối anh lộ ra bộ dạng đồng tình, tám phần là vì cô biết anh đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, mỗi bước đi đều được cha sắp xếp cạm bẫy tỉ mỉ, mà cô chính là cái miếng mồi chết tiệt.
Sau khi biết được đáp án, Hắc Diệu Luân còn đem cô làm tấm chắn trước ngực để sử dụng, mỗi bước đi đều không quên ném cho cô một đống công việc.
"Báo cáo kết quả tháng này cùng tháng trước, cùng tiến độ của phương thức nghiên cứu phát triển bộ phận nghiệp vụ, sáng mai tôi muốn xem thử."
Cổ Thần Lạc mắt nhìn thời gian, buổi chiều năm giờ
Lúc này mới muốn cô xem lại phần tài liệu kia, vậy là muốn cô đêm nay ngủ lại công ti?
Nhìn phòng làm việc tổng giám đốc đập một tiếng, cô nhận mệnh rũ hai vai xuống, chán nản ngồi về vị trí, thuần thục mở máy tính lấy tài liệu ra, nhìn tài liệu khổng lồ bắt đầu sửa sang phân tích tài liệu.
May mắn em gái Xảo Thừa học kỳ này trọ ở trường, bằng không nếu cô mộ công việc tháng làm việc gần ba mươi ngày, chia đều còn có một nửa thời gian phải tăng ca ngủ ở công ty, mới có thể hoàn thành công việc tổng giám đốc phân công đúng giờ, Xảo Thừa nhất định sẽ lập tức bắt cô từ chức vì công việc vất vả.
Nhưng mà, bây giờ đối với cô mà nói, công việc vất vả căn bản không tính là gì, quan trọng là tiều lương quá cao, cũng đủ làm cho cô hoàn thành giấc mơ ra nước ngoài du học của em gái.
Cái năng lực của người phụ nữ điên ngoài cửa kia, mạnh đến mức nào?
Hắc Diệu Luân lạnh lùng dừng ở ngoài cửa sổ nhìn cảnh đêm mưa phùn lất phất, nheo lại mắt sói ra sức hút một hơi thuốc lá, tâm tình lại phiền chán không thôi.
Đã hơn bốn tháng, anh sử dụng tất cả vốn liếng làm khó dễ người phụ nữ hiện tại chỉ cách anh một cánh cửa, mà nếu như không có ngoài ý muốn, giờ phút này cô hẳn là đang xử lý vốn là thuộc về công việc của nhân viên chủ quản ngành hành chính — nhưng anh nói một câu "Cô đối hoạt động bên trong công ty phải có nhận thức cơ bản" làm lý do, kiên quyết bắt cô làm phần công việc này.
Đúng vậy. Anh cố tình chỉnh cô, toàn bộ công ty trên dưới không ai không biết điểm này, trừ bỏ bản thân cô ngoài đó.
Đương nhiên, có lẽ trong lòng cô biết rõ, chính là lựa chọn yên lặng thừa nhận, nhẫn nhục chịu đựng tính tình tốt đến ngay cả anh cũng không nhịn được phát hỏa.
Ném thuốc lá, Hắc Diệu Luân bắt đầu nôn nóng ở trong văn phòng đi qua đi lại.
Anh ban đầu là cố ý làm khó dễ, là muốn cho chính cô biết khó khăn mà lui, đồng thời cảnh cáo lão già anh cũng không phải một quân cờ có thể để người tùy ý đùa nghịch.
Sao biết hết thảy toàn bộ rối loạn, muốn làm đến cuối cùng, toàn bộ công ty mọi người nghĩ lầm anh chán ghét thư ký Cổ đến nghĩ muốn trực tiếp đem cô đưa vào nhà xác, chết bởi vì "Làm lụng vất vả quá độ".
Anh chẳng qua nghĩ bày tỏ lập trường của mình, đến tột cùng là ai trêu chọc ai?
Bước chân dừng lại vô cùng lo lắng phẫn nộ, con ngươi đen thâm trầm của anh đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Nếu cô là lão già phái tới, lão già nhất định sớm đem cô là người được "chọn làm con dâu", như vậy anh chỉ cần làm cho cô nhận rõ chính mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành đối tượng của anh, hoặc là lão già đem cô đá ra khỏi danh sách "Chọn con dâu", sau đó, anh liền như trước không có bị lão già khôn ngoan cực điểm kia bày mưu.
Cho nên phương pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chính là rất nhanh đem thư kí Cổ đối anh đang có ý nghĩ không an phận phải cắt đứt hoàn toàn.
Nghĩ tới đây, Hắc Diệu Luân cất bước đi đến bàn làm việc bên cạnh, cầm lấy điện thoại phân phó, "Gọi Sunny, kêu cô ta lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Anh cực kì muốn dẫn trước lão già một ván.
Sau nửa giờ, Sunny xinh đẹp chói lọi lúc này một thân quần áo gợi cảm quyến rũ làm nổi bật tâm tư của cô ta, nhanh nhẹn bay vào trong phòng làm việc tổng giám đốc.
Sau 5 phút, Cổ Thần Lạc theo thường lệ bưng cà phê, gõ cửa đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, cô buông khay, ngẩng đầu đang muốn hỏi cấp trên có phân phó khác hay không thì lại bị hình ảnh đang trình diễn trước mắt làm cả kinh lập tức ngây ra như phỗng.
"Luân. . . . . trước chịu đựng chịu đựng, thư kí anh còn chưa rời khỏi. . . . . " Sunny nói mới nói đến một nửa, đại chưởng của anh đang cởi cúc áo, cô ta liền lập tức yếu đuối dựa vào trong lòng ngực của anh, nửa người dưới càng khiêu khích cọ xát hạ thể của anh.
Cổ Thần Lạc nghẹn họng nhìn trân trối nhìn một màn này, tim đập dồn dập. Trước kia tổng giám đốc cho dù bị phụ nữ cởi quần áo dụ dỗ, ít nhất cũng sẽ chờ cô sau khi đi ra ngoài mới bắt đầu đối vưu vật (chỉ người con gái đẹp) trong lòng phát động công kích, hôm nay tại sao. . . . khẩn cấp như vậy?
Cô còn không có đi ra ngoài, anh đã hôn người trong lòng không ngừng, một tay đỡ đầu cô ta, một tay tiến vào trong quần cô ta quấy phá, làm cô ta phối hợp bắt đầu điên cuồng vặn vẹo hạ thân. . . . .
Cổ Thần Lạc nhìn xem cằm đều nhanh đến rơi xuống. Đây. . . . . Đây quả thực chính là người thật, rõ ràng là phim A sống nha! Rất nhiều người cuối cùng cả đời cũng không nhất định xem tới được hình ảnh động thái (hành động, sắc thái) siêu đẹp mắt này, cô liền may mắn làm người xem.
"Luân. . . . ừ. . . . . " Sunny âm thanh thúc giục giọng nói yêu kiều, không thể nghi ngờ tăng thêm dục vọng trong phòng, mặc dù không hiểu được hôm nay Hắc Diệu Luân tại sao đột nhiên kêu cô tới đây, nhưng cô thực may mắn chính mình chạy đến. Nhân trung long (rồng trong loài người) đối với cô lạnh như băng này, xem ra cuối cùng quỳ gối ở dưới sức quyến rũ của cô ta rồi.
Nhìn biểu hiện hiện tại của anh, chỉ sợ sớm chịu đựng cô ta thật lâu, lúc trước đối với cô ta xa cách khoan dung, nói trắng ra chỉ là vì nam tính tự tôn nhàm chán mà thôi.
Hắc Diệu Luân lười biếng hướng người phụ nữ trong lòng liếc mắt một cái, đại chưởng gắt gao chế trụ hột nhỏ dưới váy cô, ngăn cản cô giống như thú cái phát dục động tác ma sát dán chặt vào người anh, con ngươi lợi hại thản nhiên quét về phía nữ nhân ngốc nghếch đang há hốc mồm xem.
Phát hiện ánh mắt cấp trên bỗng nhiên mãnh liệt , Cổ Thần Lạc đột nhiên lấy lại tinh thần, tầm mắt xấu hổ hướng cửa phòng đi ra, một bộ hận không thể có thể nhanh chút tông cửa xông ra.
" Nếu tổng giám đốc không có phân phó khác, tôi trước hết đi ra ngoài. . . . " Cô vừa nói, bước chân đã một bên vụng trộm hướng cạnh cửa di động.
Không có ghen tị, không có thất vọng, càng không có nửa điểm chán nản? Hắc Diệu Luân nhìn cảm xúc trong ánh mắt của cô, chỉ có xấu hổ cùng muốn trốn. . . . . . Quả thực mạc danh kỳ diệu (kì lạ) tới cực điểm
Mày anh hung hăng nhíu, trong lòng không khỏi nói ra một chuỗi thô tục. Cô rốt cuộc có phải người lão già sắp xếp đến bên cạnh anh không?
"Cô chờ một chút."
Cổ Thần Lạc khẩn cấp muốn tìm nơi trốn, nhón chân cẩn thận chuyển dời bước đi, thế nào ngoài dự đoán bất uấn bất hỏa (không lường trước được) ba chữ thốt ra hại cô suýt nữa sái chân.
Cô thật sự không hiểu, hiện tại tổng giám đốc cần nhất là "không gian riêng tư", đang yên lành không có chuyện gì mà kêu cô ở lại?
"Dạ, tổng giám đốc" Cô lưng kề sát ván cửa, nhỏ giọng đáp lời, mắt to đen trắng rõ ràng không được tự nhiên chuyển tới cửa sổ lại dời mũi chân chính mình quay về, chính là không dám trực tiếp nhìn hai người thân nhau.
Nếu người duy nhất xam cũng không xem, lại diễn cũng không có ý nghĩa. Hắc Diệu Luân thu hồi tay, nhẹ nhàng đẩu Sunny cả người dục hỏa, từ trước bàn làm việc trở về ghế tựa của mình ngồi xuống.
Sunny vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía anh, không thể tin được có người cư nhiên có thể khi tình dục ngẩng cao ở cạnh cô còn có thể cầm cự được, hơn nữa điều cô không dám tin nhất là, anh thế nhưng đẩy cô ra?
Rất đáng giận! Nếu không phải anh đủ tự chủ đủ mạnh, thì căn bản chính là không phải đàn ông.
Trong văn phòng nháy mắt không tiếng động, hai người phụ nữ đều đang chờ đợi động tĩnh tiếp thao của anh.
Mười giây sau, chỉ thất anh ngoắc ngoắc tay, Sunny lại lần nữa phi đến tiến vào lòng anh, anh một tay vô cùng thân thiết đặt ở bộ ngực non mềm của cô, tầm mắt lại giở trò xấu nhìn chằm chằm Cổ Thần Lạc.
Ngu ngốc nhìn ánh mắt nóng câu nhân của anh, Cổ Thần Lạc hơi thở dần dần trở nên nặng nề hỗn loạn, tim đập cũng không khống chế được gia tốc.
Anh tuyệt đối là cố ý!
Trong lòng ôm lấy phụ nữ khác, lại dùng ánh mắt cực nóng khóa cô lại,giống như không tiếng động lớn mật tán tỉnh cô. . . . . .anh coi cô là dạng phụ nữ gì?
"Xin hỏi ngài có gì phân phó?" Cổ Thần Lạc vành mắt hồng quan sát, cùng tầm mắt anh giằng co, giọng nói khuất nhục (áp bức và lăng nhục) hỏi.
Nếu. . . . .Nếu tổng giám đốc là vì không thể dùng lượng công việc không hợp lý bức cô đi, mới tiến tới dùng loại phương thức không tôn trọng người này, ý đồ đem cô đuổi đi, cô sẽ tuyệt đối không khuất phục!
Cô cắn chặt răng, dưới đáy lòng một lần lại một lần tự nói với mình, hơn một tháng nữa Xảo Thừa sẽ đi nước ngoài di học thực hiện mơ ước rồi, cô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào phá hư chuyện này, mà cái "Bất luận kẻ nào" kia, tự nhiên cũng bao gồm chính cô.
"Cô đứng xa như vậy làm cái gì?" Hắc Diệu Luân phát ra cười nhạo châm chọc, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô đi đến bình thường cùng anh báo cáo công việc.
". . . . . Luân?" Sunny chướng mắt hận không thể đuổi thư ký Cổ cút khỏi nơi này, vừa nghe đến anh không gọi cô nhưng ngược lại muốn cô ta lại đây, lập tức phát ra kháng nghị bất mãn.
Nhưng Hắc Diệu Luân căn bản vô tâm cũng lười quan tâm trong lòng Sunny, cô ta chính là công cụ anh dùng kích thích tiểu thư ký, anh chân chính cảm thấy hứng thú, sẽ chinh phục người bằng được, chính là Cổ Thần Lạc bền gan vững chí — — một người cha tự mình chỉ định, người phụ nữ phái tới thu phục anh.
Nhưng mà, bản thân cô sao luôn một bộ dạng không đặc biệt tưởng nhớ thu phục anh vậy?
Đối với anh mà nói, cô căn bản là nằm vùng được lão già xếp vào, nhưng chẳng phải nói hiện tại cô đã hình thành dấu hỏi chấm to đùng trong lòng anh.
"Tổng giám đốc xin phân phó, tôi đứng ở chỗ này có thể nghe được." Cổ Thần Lạc rũ mắt xuống, thái độ cung kính đáp lại.
Bây giờ tiền lương dư ra một van năm cũng thật không tốt, nếu không bởi vì lão em sắp đi nước ngoài học cần nhiều tiền, nói không chừng cô ngay tại đây đạp cửa mà ra, vẫy vẫy ống tay áo mang đi một mảnh đám mây khác (ý chị là bay trên mây đó) tìm cách thăng chức.
Chỉ tiếc, sự thật bức người không thể không cúi đầu, cô hết thảy nhẫn nại nuốt hết vào đều là vì tiền. . . .
"Cô sợ cái gì?" Tầm mắt Hắc Diệu Luân tràn ngập ghét bỏ nhìn cô, hừ lạnh nói: "Cho rằng tôi ta sẽ bụng đói ăn quàng?"
Mới không phải. Cổ Thần Lạc lắc đầu, cô hiểu được chính mình không ngon ngọt nhiều nước như tiểu thư Sunny, đại nhân vật như anh cam đoan ăn không trôi, ngộ nhỡ không cẩn thận hại anh nghẹn đến bị thương thân, cô chỉ biết trở thành oán hận của toàn bộ công ty, dù sao tổng giám đốc đại nhân cá tính kém thì kém, nhưng năng lực kiếm tiền có thể nói hạng nhất, tiền thưởng cuối năm của mọi người đều phải dựa vào anh đó.
"Vậy lại đây." Hắc Diệu Luân lại lần nữa ra mệnh lệnh.
Cổ Thần Lạc đành phải yên lặng đi đến trước bàn làm việc, mới đi đến vị trí đứng ngày thường, anh đã lấy ra một cái bao cao su hộp không ném trên bàn.
Cô tập trung nhìn vào, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Ai da, thánh mẫu Maria, cô là cô gái tốt chưa gả giữ mình trong sạch, tình cảnh này đối với cô mà nói, có phải có điểm kích thích quá mức không?
Nói thực ra, ông trời gần đây khảo nghiệm cô như thế, cô đều sắp nhịn không được hoài nghi tương lai mình có phải trở thành đại nhân vật gì không, nếu không tại sao gần đây luôn làm phiền gân cốt cô, làm khổ thân cô?
"Đi mua." Anh hướng cô bắn ra hai trí mạng cuối cùng.
Ơ! Nhiệm vụ vô cùng gian khổ đấy. . . .
"Phải .. . . . "Bất đắc dĩ, cô nơm nớp lo sợ nuốt nước miếng, vươn ngón trỏ cùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng cầm một góc thân hộp, giống như "nó" là cái độc vật đáng sợ.
Hết thảy vẫn là chý ý hành động, cô nghĩ.
"Phải cùng nhãn hiệu." Hắc Diệu Luân hờ hững xem cô run run cầm thân hộp, lại bổ sung thêm một câu.
Trên đời này, tin tưởng đại khái không có chiêu nào ác hơn so với chiêu này.
Sai sử phụ nữ mong muốn mình vì mình đi mua bao cao su cho mình với người phụ nữ khác, cái người này, cô trong đầu không có "ý đồ" này,
khẳng định lập tức cắt đứt sạch sẽ thanh khiết của mình.
Mà trong tay Cổ Thần Lạc nắm bắt hộp bao cao su không này đã muốn đủ 囧, lại nghe thấy anh nói rõ, hại cước bộ của cô suýt nữa thì vấp té.
May mà ông trời không đối với cô bỏ đá xuống giếng (thừa cơ hãm hại), làm cho cô đúng lúc ổn định nhịp chân lảo đảo của mình, thậm chí còn có thể bớt thời giờ quay đầu, nhẹ giọng nói câu — —
"Được."
Trường hợp vô cùng thê thảm, bình thường đều là đang vô tình phạm sai lầm.