Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 4.2

Thần Lạc không hiểu ra sao nhìn vẻ mặt nhất thời trở nên siêu cấp khó chịu của Tổng giám đốc đại nhân, không hiểu nổi sao hắn một giây trước còn rất săn sóc nói muốn đưa nàng trở về, sao tự dưng lại đột nhiên lại đổi thành mặt thối ?

Nàng có nói sai cái gì hay sao ?

Liếc thấy nàng vẻ mặt vô tội, hắn cố gắng nhẫn nại hít sâu một cái, hơi khống chế lửa giận trong lòng do nàng đốt cháy, suy nghĩ bỗng chuyển một cái, đột nhiên đem vấn đề gần đây hắn luôn thắc mắc hỏi ra miệng,

" Ngươi luôn đối công việc cúc cung tận tụy như vậy à ? "

" Dĩ nhiên " Nàng thẳng tắp nhìn hắn, giọng nói tràn đấy tin tưởng.

Đừng có nói đùa, nếu như nàng không đối với công việc cúc cung tận tụy, ngộ nhỡ thất nghiệp thì làm sao đây ?

Nếu như chỉ có tự mình một người thì chẳng sao, hiện tại nàng còn lưng đeo mơ ước của em gái, làm sao có thể im hơi lặng tiếng như vậy ?

" Coi như bị cố ý gây khó khăn cũng giống vậy sao ? "

Hắn rất không hiểu rõ, phát hiệ mình căn bản không hiểu nữ nhân trước mắt này logic suy nghĩ ra sao- điều kiện đầu tiên là nếu như trong lời nàng thật sự có cái loại vật này.

" À ? " Nàng phát ra thanh âm nghi vấn,

Hắn bây giờ là đang tự nhận mình đang gây khó dễ cho nàng sao ?

Thật kỳ quái, tối hôm nay tổng giám đốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Nữa đêm hết bữa tiệc không có ôm nữ nhân xinh đẹp về nhà đã rất là không bình thường, còn đột nhiên xuất hiện ở nơi này nói đông nói tây với nàng, một bộ tự hiểu mình trước kia có bao nhiêu hư hỏng, hiện tại muốn đối với nàng tạ lỗi…

" Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. " Thấy nàng đờ đẫn, hắn lạnh giọng nhắc nhở.

" Trả lời ngài cái gì ? " Chuyện như vậy chính hắn tâm lý nắm chắc là tốt rồi, còn muốn nàng nói sao đây ?

" Tại sao muốn chịu đựng bị gây khó dễ ? "

Lời vừa nói ra miệng, hắn lập tức cảm giác ngực khẽ nóng lên, dây thần kinh toàn thân trở nên căng thẳng, giống như đặc biệt để ý đến đáp án của nàng.

Nàng cuối đầu che giấu nói : " Ta…có lý do của ta "

" Là cái gì ? " Hắn nheo lại hai mắt sắc bén hỏi.

" Đây là lý do cá nhân. " Thần Lạc mặt không thay đổi mở miệng, không muốn nói ra quá nhiều chuyện trong nhà, chuyện này để cho nàng cảm giác như đang cầu xin người khác đồng tình.

" Không thể nói ? " Hắc Diệu Luân khóe miệng vểnh lên, tuấn nhan thoáng chốc đông lạnh bởi một mạt tối tăm lạnh lẽo, trào phúng .

Thì ra nàng cùng lão đầu nhà hắn có hiệp nghị mà hắn không biết, bởi vì nếu như đơn thuần vì cung ứng cho em gái xuất ngoại du học, có cái gì mà không thể nó rõ ràng ?

Xem ra nàng chịu đựng hắn đủ điều, nguyên nhân chủ yếu, quả nhiên là vì cùng lão đầu cam kết, không phải là vì hắn…

" Ừ… " Nàng trầm ngâm một hồi, vẫn còn do dự có muốn hay không cho hắn biết mình làm như thế, thật ra thì tất cả nguyên nhân đều là vì nghĩ muốn bảo vệ một người- chính là em gái của nàng.

" Công việc làm xong thì về sớm một chút. " Hắc Diệu Luân không đợi nàng nó dứt lời, hắn lập tức lạnh lùng phân phó, trong lòng đông thời cũng lạnh trong nháy mắt.

Tựa như lúc xuất hiện không hề báo trước, hắn trước lúc nàng chưa phản ứng kịp, liền giống nhưu trận gió từ bên người nàng liền biến mất.

Thần Lạc bị hắn cử động làm cho không biết làm sao, chờ phục hồi tinh thần nghiêng người nhìn về phía thang máy thì hắn đã sớm biến mất.
Bình Luận (0)
Comment