Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 20

- Bé. Sao bé lại ở đây? – Mình ngạc nhiên khi thấy bé đang ở trong xe
- Tụi nó không chỉ muốn khử mình các chú đâu? – Cường giải thích
- Bé không sao chứ? Có bị sao không? – Mình cầm lấy vai của Bé hỏi
- Bé không sao cả. H có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không? – Bé hỏi mà nước mắt rơi xuống. Mình xót xa
- N nó hơn các chú nhiều. Hạ bốn thằng một lúc đấy. Chắc tụi nó nghĩ con gái dễ hạ nên không chuẩn bị - Cường lại nói tiếp – Về tổ chức đã
- Đã dọn xong thưa anh – Song Hùng lại báo cáo
- Về thôi
Chiếc xe lăn bánh. Mình vẫn không nhìn thấy gì phía bên ngoài, nhưng trong lòng thì biết nó sẽ đi tới đâu. Ngồi trong xe nắm chặt lấy bàn tay của Bé. Bé đang rất run. Cũng phải thôi. Mình còn cảm thấy hãi hùng nữa là Bé
- H sẽ luôn bên Bé, dù có chuyện gì đi nữa – Mình thỏ thẻ vào tai Bé
Bé bỏ tay ra, rồi ôm chặt lấy mình. Mình biết khi đó bé đã đặt niềm tin vào mình
- Đừng xa Bé nhé
Tất cả cứ như thế đến khi tới nơi.
7h sáng, ngôi biệt thự hướng ra biển
- Đưa Báo Gia đi chữa trị đi – Cường nói xong quay lại phía chúng tôi – Mấy chú theo anh vào gặp I và lão đại

- Vâng
Vẫn là căn phòng đó. Một người đàn ông ngồi trên ghế tựa quay lưng với chúng mình, một người bên cạnh đứng trong bóng tối. Không thể nào nhìn ra được hai người
- Các cậu không sao chứ? – Là giọng của I
- Chúng tôi không sao - Mình trả lời
- Tôi cũng không ngờ chúng làm nhanh tới vậy. Các cậu đã suy nghĩ thế nào?
- Chúng tôi sẽ tham gia. Trừ người con gái này, ông có thể giúp tôi bảo vệ cô ấy chứ?
- Không. Bé cũng sẽ theo
- Không được. Như vậy quá nguy hiểm. Bé là con gái. Sao H có thể yên tâm được khi Bé tham gia – Mình đã quát Bé, lần đầu tiên từ khi quen nhau.
- Vậy H tham gia nghĩ Bé sẽ yên tâm được sao? – Bé nhanh chóng đáp lại
- H...
- Tôi cũng tham gia – Bé quay về hướng của I trả lời
- Được. Nhưng tôi cũng nói. Các cậu có thể ra đi bất kỳ lúc nào các cậu muốn. Tôi không ép buộc các cậu
- Chúng tôi biết rồi

- Lão đại
- Dạ - người đàn ông trong bóng tối lên tiếng
- Hãy đưa họ đi chuẩn bị đi
- Rõ
Người đàn ông đó bước ra khỏi bóng tối. Mặc một chiếc áo da cao cỏ che đến quá mũi, đeo một chiếc kính đen, tóc hơi ngả bạc. Lão đại dẫn chúng tôi đến một căn phòng. Ở đó có rất nhiều thiết bị lạ lẫm
- Chúng ta kiểm tra sức khỏe trước đã
Một loạt bài kiểm tra diễn ra. Đau đớn. Điều mà chúng tôi có thể cảm nhận được
- Bé có sao không? – Mình hổn hển hỏi
- Không. H có sao không? – Bé cũng không tốt hơn mình là bao nhiêu
- H không
- H đừng cố nữa. H mà bị sao thì Bé biết làm gì bây giờ? – Bé nói mà giọt nước mắt rơi xuống. Mình cảm thấy đau hơn cả những bài kiểm tra khi nãy. Một người con gái đang khóc vì mình
Lão đại tiến lại gần
- Các cậu đã vượt qua lần thử thách đầu rồi đấy
- Còn bao nhiêu lần nữa? – Đức nói
- Còn đợt huấn luyện nữa? Hãy sẵn sàng
Còn đợt huấn luyện gì nữa đây.
Cuộc đời đã thay đổi từ đây

Bình Luận (0)
Comment