Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 45

“Bốp”
- Hoàng
Đỡ tay tên đó. Hổ vồ vào cổ họng làm tên đó lùi lại
- Chạy nhanh đi - Mình nói
Ngoắc chân vào chiếc ghế. Cao chân lên đạp cả chiếc ghế vào người thằng đội mũ làm hắn gục ngay
Một tên đâm dao đến hoàng. Nó không kém gì mình. Tránh sang một bên. Tay trái chọc một phát vào cổ họng tên kia làm hắn lùi lại
“Bịch”. Chân Hoàng đạp lên mặt hắn làm có hắn gục xuống
“Hự”. Túm lấy tay tên đâm con dao đang lao tới. Bẻ cổ tay. Đón dao. Đạp vào đầu hắn. Hắn ngất ngay tại chỗ. Phi con dao dăm vào tay một tên đang định đâm lên Bé. Chạy lại Bé
- Đi thôi – Mình cầm lấy tay Bé chạy
- Hoàng. Nhanh – Mình gọi với Hoàng
Nó chạy lại gần mình. Ngoắc cái bàn phi về phía chúng. Nát tan tành. Chúng ngã nhào ra đất
Mình dẫn hai người chạy vào trường. Gặp ngay tụi thằng Đức đang đi đến
- Mà chạy như ma đuổi thế? Ăn quỵt à - Thằng Đức nói
- Quỵt cái bà mày - Mình nói
- Thế làm gì mà phải chạy?
- Bắt lấy nó - Đám người kia đuổi đến
- Chạy hỏi nhiều - Mình quát tụi nó
Rồi tất cả chạy. Vẫn là nghĩa trang sau trường. Chúng đã đuổi kịp.
Có đến cả trăm tên là ít. Chúng vây kín tụi mình
- Có chuyện gì vậy? - Thái hỏi
- Mày nói đi - Mình nhìn sang Hoàng
- Tao? - Hoàng ngập ngừng
- Rốt cuộc là có chuyện gì? - Mình hối nó
- Tao nói hộ cho nhé – Một tên xuất hiện
- Mày là ai? - Mình hỏi hắn
- Tao biết chúng mày là CRE

- Sao mày biết?
- LFF chỉ là một nhánh nhỏ thôi. Hôm nay tao sẽ diệt cả lũ chúng mày
- Mày là ai?
- Xuống suối vàng mà hỏi
- Xông lênnnnnnn - Đám phía sau hắn hét lên
Chúng lên cùng một lúc. Tên nào cũng có côn trong tay. Chúng tấn công rất nhanh. Đào tạo rất chuyên nghiệp
“Binh”
“Bốp”
“Vút”
“Hự”
.....
Hỗn chiến xảy ra. Nhưng tụi nó đã nhầm về đội 308 này. Đa số là chúng bị ăn đòn. Thế trận thuộc về 308. Mình cũng có cơ hội thực nghiệm hổ quyền
Với tay thế hổ vồ. Đánh, đỡ. Mình ăn đòn cũng không nhiều. Đánh với tụi này, mình cẩm nhận được chúng tốt hơn những tên trong LFF đã từ đối đầu.
“Bắt giặc phải bắt tướng trước”.
- Hoàng. Hắn – Mình chỉ tên cầm đầu đang đứng ở ngoài
Như hiểu được ám hiệu của mình. Hoàng và mình chạy đến chỗ hắn. Vượt qua tất cả mọi trở ngại trên đường tiến
“Vút”
“Vút”
“Vút”
Đón lấy tay một tên đang vụt mình. Vẫn với thế cũ. Bẻ cổ tay. Đón gậy. Chọc thẳng vào huyết hầu của hắn. Vung gậy đập vào đầu một tên khác.
“Vút”
“Vút”
“Vút”
Mình và Hoàng cùng tấn công tên đó. Hắn rất nhanh. Mặt lạnh như tiền tránh các đòn của mình và Hoàng. Chưa thể nào đánh trúng người của hắn
“Bốp” – Hắn đấm thẳng vào mặt Hoàng làm nó loạng choạng

- Mày không sao đấy chứ? – Mình gọi hỏi nó
- Tao không sao – Nó hét lên trả lời
- Hai tên chúng mày khá đấy – Hắn ta nói
- Hây daaaaaaaaa
Mình xông tới đánh hắn ta. Hắn vẫn tránh được. Đạp cây gậy ra khỏi tay mình. Và lùi lại
- Mày còn kém lắm. Hổ Vương – Hắn nói
- Sao mày biết tao? - Sao hắn biết ngoại hiệu của mình
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
......
Một loạt tiếng súng nổ ra. Là Cương và một đội khác đang đến
“Bốp”. Nhân lúc hắn ta không để ý mình đã đạp một phát vào bụng hắn làm hắn giật lùi lại. Tất cả chạy lại chỗ hắn. Những khẩu súng chĩa thẳng vào đầu
- Herry. Ông không chạy được đâu – Cường nói
- Thiên Ưng. Lâu rồi không gặp
- Ông cần theo tôi về đấy
- Haha....
- Đưa ông ta đi đi – Cường nói cho đội kia mang ông ta đi
Bé chạy lại chỗ mình
- Anh không sao chứ?
- Anh không sao. Chỉ là thương ngoài da thôi
- Thật không đấy? – Bé lại bắt đầu nước mắt rồi. Mình ôm lấy Bé vào lòng
- Anh không sao thật mà – mình ngoắc ra tụi 308 – Mấy thằng mày có sao không?
- Tụi tao không sao?
- Hoàng – Mình nhìn nó
- Sao. Tao không sao – Nó nói
- Mày là ai?
.
.
.
.
.

Bình Luận (0)
Comment