Không khí ở cửa phòng vệ sinh vi diệu đến cực điểm.
Mấy chục năm đời trước của Vương Vu Dạng, không một ai dám làm càn trước mặt anh, chỉ có A Nam chạm được đến điểm có được chút dung túng, đôi lúc làm nũng với anh, rồi anh ôm y như ôm một đứa trẻ.
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cộng hai đời lại, đây là lần đầu tiên anh bị người ta ôm vào như thế, vụng về không khéo léo, thuần khiết không chút tạp chất.
Chỉ là...
Kiểu cảm giác chim nhỏ nép vào người kỳ quái, xa lạ này không ổn lắm...
Cơ thể này của Vương Vu Dạng cao gần một mét tám, thanh niên ôm anh một mét chín, chênh lệch giữa hình thể và sức lực còn quá hơn cả chiều cao.
Không nói đến cái khác, chỉ tính cách ôm hoang dã ngang ngược này anh cũng đã chịu không nổi rồi.
"Tiểu Dịch, ôm đủ chưa?"
Chu Dịch mặt không cảm xúc thả tay xuống: "Chạy cái gì mà chạy? Không đi được?"
Vương Vu Dạng có như không liếc nhìn vành tai đỏ bừng của hắn, cười nói: "Là chú không để ý, may mà có Tiểu Dịch đỡ kịp."
Chu Dịch kéo anh sang một bên, nhanh chân vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Hắn dựa vào tường khom người xuống, tay đỡ lấy trán, lòng bàn tay che kín mắt, tim đập dữ dội, hô hấp trở nên nặng nhọc.
Ôm thêm chút nữa thì không kìm chế phản ứng cơ thể được, nguy hiểm thật.
Chu Dịch hút thuốc trong nhà vệ sinh, đợi đến khi cảm xúc và dụng vọng đều cất vào trong lòng mới đi ra ngoài. Hắn thấy người đàn ông ngoài cửa, dừng bước, đầu lưỡi lướt qua đầu lọc cắn chặt trong miệng, đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy.
Vương Vu Dạng xoay người vào phòng, ngoắc ngoắc tay: "Vào đây với chú, nói chuyện."
Chu Dịch ngậm thuốc lá đi phía sau, ánh mắt rơi trên bóng lưng gầy nọ, vô thức nhớ lại cảm giác ôm lấy anh trong tay, cổ họng khô khốc.
Vương Vu Dạng vào phòng, nói suy đoán của mình ra.
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi liên tục.
Vương Vu Dạng nhíu mày bóc chocolate, cử chỉ hờ hững, giọng nói nhạt nhẽo thờ ơ: "Tiểu Dịch, chú sắp tức giận."
Chu Dịch hoàn hồn, nhả khói thuốc: "Tôi có nghe."
"Ồ?" Vương Vu Dạng ăn một miếng chocolate, "Vậy cậu nói xem."
Chu Dịch nhìn màn đêm mát mẻ ngoài cửa sổ: "Tôi đã nghi ngờ từ sớm, không nói cho anh vì vẫn chưa tra ra manh mối, có nói hay không cũng không khác nhau."
"... Phải."
Miệng lưỡi Vương Vu Dạng đẫm vị chocolate nguyên chất, tâm trạng cáu kỉnh vẫn chưa thôi bám riết. Anh và nguyên chủ tuy cùng sinh sống tại thành phố S, nhưng bởi sự tác động của thân phận và hoàn cảnh sống, quan hệ xã hội ngoài mặt không có bất kỳ giao thiệp nào.
Nếu thực sự cùng nằm trong một ván cờ...
Vương Vu Dạng chú ý tới ánh mắt của thanh niên, nghiêng đầu đón nhận, bốn mắt nhìn đối phương, sóng não trùng khớp.
Hai người nghĩ cùng một việc, thái độ lại đối lập nhau.
Vương Vu Dạng là phản cảm, Chu Dịch là lo lắng.
Trước đó phát hiện Lưu Phong cùng với đứa trẻ dưới hầm của Tôn Thành Chu đều bị biến đổi, pha tạp với tập tính của các loài động vật khác nhau ở mức độ khác nhau, hành vi cũng có sự thay đổi rất rõ rệt.
Tình trạng của người đàn ông này rất khác, khứu giác của anh chỉ nhạy bén quá mức bình thường, thị giác trở nên rất yếu vào buổi tối, hành vi và ăn uống không có gì bất thường.
Hơn nữa anh là người... chết rồi sống lại.
Chu Dịch không phải người nghiên cứu khoa học, không hiểu được mấy thứ liên quan đến thí nghiệm.
Trước đây không quan tâm, cảm thấy không đáng kể, bây giờ lại phiền muộn đến kỳ lạ.
Tiếng rung điện thoại vang lên, gián đoạn dòng suy nghĩ của cả hai.
Vương Vu Dạng nghe máy.
Trần Tử Húc lo lắng hỏi: "Chú, tôi nghe Giang Dương nói Liên Hoa xảy ra hỏa hoạn, chú sao rồi? Có bị gì không?"
Vương Vu Dạng nói không có chuyện gì.
Trần Tử Húc thở phào một hơi: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Vương Vu Dạng nghe thấy lo lắng trong giọng điệu cậu không phải giả, tùy ý hỏi: "Đã trễ thế này nhóc còn chưa ngủ?"
Trần Tử Húc tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi đang làm bài tập đây."
Vương Vu Dạng quái lạ: "Làm bài tập?"
Trần Tử Húc ở đầu dây bên kia ngồi trước bàn, tay cầm bút, cười lưu manh: "Chú, có phải chú hiểu lầm gì về tôi không? Nhân tài trong một lĩnh vực không phải khoác lác là ra đâu."
Vương Vu Dạng ngồi lên giường: "Vậy nhóc làm bài tập tiếp đi, nụ hoa của tổ quốc."
Trần Tử Húc: "..."
"Bên cạnh chú đang có ai không?"
Vương Vu Dạng nhìn thanh niên cách mình mấy bước chân: "Ừm, có."
"Đệt!" Trần Tử Húc văng tục, "Ai thế?"
Cậu kích động hùng hổ: "Không phải em trai chú chứ? Hai người ngủ chung đấy à."
Vương Vu Dạng nhìn thanh niên không có phản ứng gì, đưa chân tới, đá đá vào chân hắn.
Đôi mắt rũ xuống của Chu Dịch mở lên.
Vương Vu Dạng ra hiệu hắn đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Chu Dịch bất động.
Vương Vu Dạng phất tay, đi đi thôi.
Chu Dịch hít sâu một hơi, lạnh lùng quay người, lưng khom lại, bóng dáng nom cô đơn như con chó to đùng bị chủ nhân đuổi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Chu Dịch đứng ngoài cửa vò mặt, trấn tĩnh xong mới đi tìm Tiểu Bạch.
Hùng Bạch ăn hai miếng khoai tây chiên, chấn chỉnh tinh thần, lại nhìn thấy lão đại.
Chu Dịch dựa vào cửa hút thuốc, không nói gì, đang nghĩ xem phải giải thích hành động tối nay của người đàn ông kia thế nào.
Hùng Bạch cho rằng lão đại đang ngượng, thẹn thùng các kiểu, dù sao cũng là tình đầu, có thể hiểu được. Cậu nhóc thở dài sâu xa: "Lão đại, anh không cần nói, em hiểu cả."
Chu Dịch nhả khói thuốc: "Hiểu cả?"
"Vâng vâng vâng." Hùng Bạch nghiêm túc gật đầu, "Em hiểu, thật sự hiểu."
Chu Dịch không có động thái gì: "Cậu nói xem cậu hiểu gì?"
Đôi mắt to tròn của Hùng Bạch chớp chớp, chuyện này đâu giống chuyện công việc, không nhất thiết phải nói thẳng thừng như vậy chứ? Cũng chẳng cách nào nói được.
Lão đại là tay mơ trong chuyện tình cảm, cậu cũng vậy, không biết rõ nên hay không nên giúp gì được.
Hay là nhờ Ben tư vấn?
Hùng Bạch nhìn lão đại nhíu nhíu mày hút thuốc, lại nghĩ đến biểu hiện lúc thường của chú, chín mươi chín phần trăm là mơ, tỉnh giấc thì vẫn là một con cẩu độc thân.
Cậu nhóc muốn vỗ vai lão đại, nhưng với không tới, đành đứng lên ghế vỗ vỗ vai lão đại, cứ muốn nói rồi lại thôi.
"Lão đại, anh cũng không dễ dàng gì."
Thái dương Chu Dịch giật một cái.
"Em nghĩ rồi!"
Hùng Bạch nghiêm nghị mím môi: "Nếu lão đại đã quyết định xong xuôi hết, vậy thằng đệ anh đây nhất định sẽ chẳng từ nan ủng hộ anh, tuyệt đối!"
Sắc mặt Chu Dịch đen kịt, cái quái gì?
"Lão đại, muộn lắm rồi, anh đi ngủ đi. Cứ tin tưởng em, ngày mai sẽ là một ngày mới." Bởi vì anh sẽ nhận được sự hỗ trợ từ em.
Hùng Bạch nhảy khỏi ghế, dùng hết mọi sức lực có được nhờ uống sữa đẩy lão đại khỏi cửa: "Ngủ ngon."
Chu Dịch quay đầu, Hùng Bạch mỉm cười như mẹ hiền.
"..."
Hùng Bạch với bịch sữa trên bàn, cung phản xạ chậm rãi trở về. Cậu nhóc giật mình một cái, vừa nãy lão đại tới đây có phải định nói với mình chuyện đêm nay của chú?
Thôi, không quan trọng, biết thế là được rồi.
Trọng trách bây giờ là... Cậu nhóc ngậm bịch sữa tìm kiếm trên mạng, làm thế nào để trở thành thần trợ công đúng chuẩn.
Chu Dịch rửa mặt xong, đứng đờ ra trước cửa phòng ngủ chính, không nghe thấy tiếng động. Hắn đoán người đàn ông kia cũng đã ngủ rồi, lúc này mới xoay người vào bếp cầm hai lon bia lên gác, nằm trên giường nhấm nháp, hệ thống lại chuyển xảy ra ban tối và suy đoán của mình.
Không phải Tiêu Minh đang bí mật theo dõi người đàn ông kia? Lúc đó không có ở đây?
Lúc này, ngoại ô phía tây thành phố, ánh đèn trong vườn lan vẫn sáng trưng.
Trong căn phòng được bày trí trang nhã với hương phong lan thoang thoảng, Lâm Thiếu Nam ngồi dưới ánh đèn, ngón tay thon dài như bạch ngọc gõ trên tay vịn ghế gỗ: "Lúc tiểu khu xảy ra hỏa hoạn, cậu ở đâu?"
Tiêu Minh lấy sổ và bút ra, viết câu trả lời lên.
- Tôi có việc tư phải giải quyết.
"Việc tư?" Bên môi Lâm Thiếu Nam thoáng hiện lên ý cười, ném tách trà trong tay đi.
Tiêu Minh không tránh, trán bị tách sứ đập phải máu me đầm đìa.
Lâm Thiếu Nam hơi rũ mắt, hàng mi dài như che khuất ánh sáng: "Việc tư gì tôi sẽ không hỏi, lần này bỏ qua, lần sau không nên lấy cớ này nữa."
Máu trên trán Tiêu Minh chảy dài xuống mặt, nhỏ giọt vào tách trà đã vỡ nát.
Lâm Thiếu Nam phất tay.
Tiêu Minh lùi về sau đi ra ngoài, sau lưng bỗng có giọng nói lạnh nhạt: "Bị phát hiện rồi?"
Tiêu Minh khựng lại, lắc đầu.
Vẻ mệt mỏi hằn trên khuôn mặt gầy của Lâm Thiếu Nam: "Tiếp tục theo dõi, anh ta đi đâu cậu theo đó, tôi muốn cậu trở thành một cái đuôi bám theo."
Tiêu Minh ra đại sảnh.
Lâm Thiếu Nam để người làm dọn dẹp mảnh vỡ và vết máu trên sàn sạch sẽ, một mình tới vườn hoa lan, trước mắt là những hồi ức đã được chọn lọc cẩn thận.
Vết thương trong lòng dần khép miệng, trở về thói quen bình tĩnh như thường lệ.
Lâm Thành cung kính nói: "Thiếu gia, đêm đã khuya."
Lâm Thiếu Nam xoay người nâng một cành hoa nhỏ, nét mặt mềm mại dịu dàng, động tác rất nhẹ như thể đang chạm vào thần linh: "Kéo."
Lâm Thành đi lấy cho y.
Lâm Thiếu Nam cẩn thận cắt xuống mấy nhành phong lan, cầm lên tầng, vào căn phòng đối diện phòng y.
Lâm Thành đứng trong hành lang thở dài, nhị gia đã đi rồi, thiếu gia vẫn cứ giữ căn phòng này lại.
Không cho bất kỳ ai ra vào, dù là tiểu thư hay phu nhân cũng không được, chính tay thiếu gia quét tước, hoa lan cũng do tự mình thay, tất cả đều tự làm, giữ nguyên như ban đầu.
Giống như nhị gia vẫn còn có thể trở về.
Trong phòng, Lâm Thiếu Nam cắm hoa lan vào bình, ngồi trên ghế đan tay đặt hờ trên bụng, lẳng lặng kiếm tìm hơi hoa lan một bóng hình, tình cảm cố chấp chậm rãi rỉ từ mắt ra.
Một lát sau, Lâm Thiếu Nam gọi một cuộc điện thoại: "Tiến độ thế nào?"
Bên còn lại là âm thanh cung kính: "Rất thuận lợi."
Lâm Thiếu Nam nhìn đêm khuya ngoài cửa sổ: "Còn bao lâu nữa sẽ hoàn thành?"
Âm thanh bên kia có phần chần chừ: "Có lẽ sẽ mất từ ba đến năm tháng."
Lâm Thiếu Nam nói: "Cuối năm."
"... Được rồi, bên tôi sẽ cử thêm người gấp rút đẩy nhanh tiến độ, đảm bảo sẽ không khác gì bản vẽ của ngài."
Lâm Thiếu Nam ném điện thoại lên bàn, nằm phịch xuống giường, kiếm lấy chăn che kín người lại, khẽ nỉ non: "Ngủ ngon."
Rạng sáng hôm sau, Vương Vu Dạng đã bị đánh thức, hiếm khi chửi một câu: "Mẹ."
Nói xong xoay người, ôm gối tiếp tục ngủ.
Tiếng "Đùng" "Rầm" "Loảng xoảng" xen lẫn với tiếng bước chân, tạp âm liên tục quấy nhiễu.
Vương Vu Dạng đang muốn nổi giận, đột nhiên có mùi thơm bay vào cửa, quấn quít lên mũi anh. Đôi mày anh khẽ giãn ra, theo mùi hương nọ ra khỏi phòng, đi đến bếp.
Trên bếp có một cái xửng hấp, hơi nóng lẫn vào mùi thơm phảng phất xung quanh, trên nắp đặc kín hơi nước.
Vương Vu Dạng gọi vào phòng khách: "Tiểu Dịch, bánh bao này là cậu làm à?"
"Không," Chu Dịch đang quét nhà đáp một câu, "Mọc từ xửng hấp ra."
Vương Vu Dạng: "..."
"Bánh bao chín chưa? Bây giờ ăn được chưa vậy?"
Vương Vu Dạng còn chưa chạm vào nắp, lập tức có một chuỗi bước chân dồn dập từ ngoài đi vào, kèm theo luồng không khí lạnh và tiếng gầm nhẹ: "Tránh sang một bên!"
Anh đứng bên cạnh nhìn thanh niên tắt bếp, mở nắp, lấy đũa gắp ra hai cái bánh bao trắng xốp tròn mẩy đặt vào dĩa, đẩy lên trước mặt anh.
"Trong nồi có cháo kê, nguội thì anh tự hâm lên."
Vương Vu Dạng cười, bẹo mặt hắn: "Tiểu Dịch giỏi thật đó."
Chu Dịch ngây ngẩn.
Hùng Bạch xuất quỷ nhập thần trốn bên tường, âm thầm lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Vẻ mặt ngáo ngơ này của lão đại là hàng siêu hiếm, phải chụp, quá khứ đen tối quá khứ đen tối đây.
Chu Dịch đột nhiên đưa mắt sang.
Hùng Bạch lập tức nhìn vào điện thoại, làm trò đáng yêu: "Hi, bắn tim."
Chu Dịch hờ hững.
Hùng Bạch không giả bộ được cụp đầu xuống, lão đại, em sai rồi.
Chu Dịch đi tới: "Tấm nào?"
Hùng Bạch chuyển tới tấm ảnh cho hắn xem: "Cái này ạ."
Chu Dịch thoáng nhìn sang, trong hình hắn đang sững sờ nhìn người đàn ông nọ, cực kỳ ngu. Hắn mím môi, trên mặt không tỏ thái độ, không biết đang suy nghĩ gì.
Hùng Bạch run sợ trong lòng, ho khẽ, nhỏ giọng nói: "Lão đại, anh đừng giận mà, em lập tức..."
Chu Dịch ngắt lời cậu: "Đưa điện thoại cho tôi."
Hùng Bạch ngoan ngoãn nộp lên.
Chu Dịch gửi tấm hình vào tài khoản mình, xóa tấm hình trong điện thoại Hùng Bạch và dấu tích gửi hình đi.
Xuyên suốt quá hình mặt không đỏ tim không run, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Dự báo thời tiết rất chính xác, sáng sớm mưa đã bắt đầu tí tách rơi.
Không khí ẩm ướt, nhà cửa ám mùi khói, đồ dùng trong nhà cũng không khác gì.
Vương Vu Dạng ném vỏ quýt khắp nơi.
Chu Dịch như ngại anh phiền: "Rốt cuộc anh đang loi nhoi cái gì?"
Vương Vu Dạng vứt vỏ quýt vào tủ TV: "Hả?"
Chu Dịch nhìn lướt trên đùi anh: "Anh ở gọn vào một chỗ đi, đừng quanh quẩn trước mặt tôi, phiền."
Vương Vu Dạng chui vào sofa: "Mấy ngày này trời mưa quá, không phơi chăn được."
Chu Dịch lau bàn: "Chuyện đó anh không cần để ý."
Vương Vu Dạng cào cào tóc mấy lần, mơ màng ngủ: "Được rồi, vậy chú không quan tâm nữa."
Chốc lát sau, Chu Dịch ngồi dậy: "Này."
Người đàn ông vùi người trong sofa nhắm mắt lại, không động đậy.
Chu Dịch cau mày, như vậy đã ngủ?
Hắn thả khăn bên cạnh sofa, cúi người xuống, để sát mặt vào.
Người đang nhắm mắt đột nhiên lên tiếng, giọng điệu chứa chút ý cười: "Tiểu Dịch, cậu thở hết lên mặt chú rồi."
Chu Dịch như hoảng loạn trong chớp mắt, rồi mặt căng ra: "Ngồi dậy, tôi lấy drap bọc sofa ra."
Vương Vu Dạng chậm rì vươn vai: "Mười giờ tối hôm qua cậu vội vội vàng vàng đi đâu?"
"CCTV của trung tâm đào tạo bị ngắt." Chu Dịch nói, "Lúc đó chỉ có Trịnh Nguyên."
Sắc mặt Vương Vu Dạng khẽ đổi: "Sau đó thế nào?"
Chu Dịch tháo drap bọc sofa ra, nói: "Lúc tôi đến trong phòng chỉ có chút ánh sáng, các bàn học được ghép lại với nhau thành một chiếc bàn lớn, có khăn trải bàn viền nạm vàng, nến vàng, dụng cụ ăn, champagne, rượu vang và thịt, trên vị trí chủ tiệc có một ly rượu, năm chiếc ghế trống khác không có gì, kiểu cách như một bữa tiệc tối châu Âu. Trịnh Nguyên không có ở đó."
Vương Vu Dạng nhướn mày rất hứng thú: "Hắn làm long trọng, chú ý nghi thức như vậy là muốn tiếp đãi ai?"
"Không rõ." Chu Dịch nói, "Lúc đó tôi quan sát một lúc, phòng học không có mùi máu cũng không có mùi thi thể, cũng không có dấu vết xảy ra tranh chấp kháng cự."
Vương Vu Dạng nói: "Cậu kiểm tra quanh trung tâm chưa?"
"Không." Chu Dịch khép mi mắt theo phản xạ, "Tôi có cảm giác anh..."
Tiếng nói dừng lại, hắn không biến sắc tiếp tục: "Có cảm giác anh và Tiểu Bạch gặp nguy hiểm, nên quay về."
Vương Vu Dạng nhìn vào mắt hắn: "Ừm, tiếp tục."
Chu Dịch kéo drap xuống, bình thản nói: "Mặc dù không kiểm tra, nhưng tôi có thể chắc chắn thời điểm đó Trịnh Nguyên không có trong trung tâm."
Vương Vu Dạng nheo mắt một cái: "Vậy hôm nay hắn..."
Chu Dịch nói: "Không rõ tung tích."
Vương Vu Dạng cầm lấy một trái kiwi trong đĩa trái cây, thong thả lột lớp vỏ ngoài ra: "Xem ra người theo dõi CCTV rất quen thuộc với Trịnh Nguyên."
Chu Dịch nói: "Tiểu Bạch xem CCTV của khu vực lân cận, không tra được gì, sáng hôm nay cũng không có gì khác lạ."
"Chỗ đó CCTV ít, góc chết nhiều." Vương Vu Dạng hỏi, "Hôm nay Trịnh Nguyên có lớp không?"
Chu Dịch lắc đầu: "Ngày mai mới có."
Vương Vu Dạng trầm ngâm cắn một miếng kiwi, cau mày: "Chua quá."
Nói rồi đứng dậy vào phòng xuống nước.
Chu Dịch nhìn trái kiwi cắn dở trên bàn, bình thường cầm drap sofa ra ban công, cũng thản nhiên quay lại, cầm trái kiwi kia lên ăn.
Mưa rả rích từ sáng đến tận chiều tối.
Vương Vu Dạng chỉ tỉnh táo hoặc trong trạng thái mơ màng hai đến ba tiếng, vẫn luôn ngủ.
Chu Dịch ngồi trước cửa phòng anh hút thuốc.
Hùng Bạch như con thỏ nhỏ ngồi xổm bên cạnh hắn: "Lão đại, có phải chú bị bệnh không?"
Mặt Chu Dịch lạnh lùng: "Làm chuyện của cậu đi."
"Chuyện cần làm em làm cả rồi, em cũng xem bên cảnh sát xong." Hùng Bạch nói khẽ, "Vụ thuốc lần trước Mai Nguyệt không báo cáo, nhưng vẫn bị cấp trên biết được."
"Thuốc bị đưa đi cũng không giải quyết được gì, Mai Nguyệt và cấp trên của cô ta đang loạn cả lên."
Chu Dịch trầm mặc không nói, trước đây người đàn ông nọ nói hắn đưa thuốc cho cảnh sát, là để xem phản ứng của họ.
Hiện tại kết quả đã có.
Ở chỗ hắn vẫn còn một ống.
Sau này cần dùng cũng không đến mức bó tay chịu trói.
"Cảnh sát đã rút lui khỏi tầng hầm."
Hùng Bạch bĩu môi: "Nếu không rút lui, để mấy người họ cắm cọc ở đó hai mươi tư giờ, không chừng sẽ có phát hiện mới."
Chu Dịch liếc mắt: "Bây giờ nói thứ này có giá trị?"
"Nói sang chuyện này một chút." Hùng Bạch nghiêm túc, "Lão đại, đến hết năm nay em không nhận nhiệm vụ nữa."
"Em sẽ giúp anh điều tra vụ án của ân nhân rõ ràng." Như vậy anh có thể thoải mái yêu đương được rồi đó.
Chu Dịch hơi thất thần, bắt được nội gián, điều tra ngọn nguồn để lớp bụi dày nọ lắng xuống xong, hắn sẽ mất giá trị lợi dụng, người đàn ông kia còn giữ hắn bên người làm gì?
Hùng Bạch phát hiện sắc mặt lão đại có biến, vội vã động viên: "Lão đại yên tâm đi, chỉ cần tra rõ chân tướng, ân nhân của anh có thể ngủ yên dưới lòng đất rồi."
Chu Dịch sặc khói, ngủ yên cái rắm.
Bảy, tám giờ; trong trung tâm có lớp học đang diễn ra.
"Mời các bạn lật sách đến trang ba mươi hai, hôm nay chúng ta sẽ nói đến chủ đề thứ ba. Phép tắc là sự thống nhất giữ nhận thức và hành động, phẩm chất tốt của con người nhất thiết phải xuất phát từ bên trong, không thể chỉ là điệu bộ ra vẻ, cho dù ngụy trang tốt, một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện..."
Thầy Vệ đứng tên bục giảng nho nhã lễ độ giảng bài cho học viên, chỉ là trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười đầy hình thức, khiến người khác có cảm giác không thoải mái."
Thời gian giảng rất dài, nội dung nói cũng rất nhiều.
Thầy Vệ giảng giải rất rõ ràng, một chút chi tiết phức tạp cũng lo học sinh không hiểu, sẽ giải thích lại một lần nữa.
Học viên cũng nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa ghi chép, phòng học yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết lướt trên giấy nghe soàn soạt.
Tại một thời khắc bình thường, dưới tầng đột nhiên có tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ của một người phụ nữ, đến mức khiến người khác kinh hãi.
"Nhìn trộm! Có kẻ nhìn trộm, mau bắt kẻ đó lại!"
Sau đó hành lang rối loạn tưng bừng, hiển nhiên có người nghe được tiếng la hét, xuống dưới xem trò vui.
Đám học viên cũng không yên ổn nữa, bắt đầu xì xào bán tán rộ lên, thầy Vệ ho một tiếng.
"Được rồi, nghỉ ngơi năm phút, mọi người ai muốn xem thì xem, không được phép quá giờ."
Mọi người cầm theo điện thoại lao xuống tầng như ong vỡ tổ, phía dưới đã chật cứng người vây lại.
Ở tầng ba có một phòng tắm dành cho nữ, thuộc về một phòng tập thể hình.
Có một cửa sổ nhỏ để thông khí ẩn trong phía tây bức tường phòng tắm.
Nhưng lúc này có một người đàn ông nằm ngay cửa sổ, mặt dính vào cửa thủy tinh theo dõi.
Người này vốn trốn rất kỹ, ẩn mình trong bóng tối, hơn nữa đã tối muộn, từ ngoài nhìn vào cũng không phát hiện gì.
Mà trong phòng tắm có hơi nước, không có người nhìn ra bên ngoài, cho nên không ai phát hiện.
Nhưng hôm nay có một cô gái tình cờ lau cửa sổ, sau đó nhìn thấy một gương mặt.
Dán chặt vào cửa sổ, hai mắt trợn trừng nhìn vào cô.
Cô sợ đến mức thét lên, lúc này mới khiến người khác chú ý.
Người vây xem nghị luận.
"Lá gan tên biến thái này cũng to thật, dám mò ra tầng ba đi nhìn trộm, chắc bình thường cũng không đến mấy đâu."
"Đúng thế, nhìn thế này chắc tầm trung niên rồi, lần này bị bắt tại trận làm gì dám chường mặt ra đây."
"Kinh tởm! Biến thái quá mức..."
Trên tầng dưới tầng nườm nượp người những người, tên biến thái cứ thế chặn ở ngoài cửa sổ, lên không được, xuống cũng không xong, cứ vậy giằng co mải miết.
Cũng may cảnh sát tới, một chiếc xe cảnh sát kéo còi báo động dừng ở bên đường.
"Xin hãy hợp tác và xuống đây."
Cảnh sát đứng phía dưới dùng loa nói vọng lên, tên biến thái lại không phối hợp, cứ bám riết lấy phía trên.
Hết cách, cảnh sát chỉ có thể tìm thang, leo lên tầng ba bắt biến thái xuống.
Đến khi cảnh sát bắt được biến thái, chợt dừng lại, sau đó leo xuống dưới.
"Chuyện gì vậy? Tại sao không bắt hắn?"
Đám người lại bàn tán sôi nổi, không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết cảnh sát đang muốn làm trò gì.
Dù vậy, không thể lỡ chuyện chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Cảnh sát leo xuống nhanh chóng chạy đến cạnh đội trưởng nhỏ giọng nói gì, tiếp đó nhìn thấy đội trưởng lo lắng chạy vào xe, dường như đang gọi điện cho ai khác.
Ngay sau đó là một chiếc xe cảnh sát khác, theo sau là một chiếc xe cứu thương.
Hiện trường lập tức bị phong tỏa, có vài cảnh sát lại leo lên, bọn họ không bắt người, nhưng lại liên tục chụp ảnh tên biến thái.
Trong bóng tối, ánh đèn flash trở nên cực kỳ chói mắt.
Ngay lúc mọi người trở nên bình tĩnh lại, một tin tức kinh hoàng đột nhiên nổ ra.
Tên biến thái đã chết, thi thể cũng cứng lại rồi.