Chờ Hừng Đông

Chương 5

Tiệm massage giống hệt những gì Vương Vu Dạng đưa ra nhận định từ trước.

Mặt bằng nhỏ, nằm giữa một tiệm làm tóc và một quán thịt nướng, chất lượng vệ sinh kém không còn gì để nói, bọc ni lông nước nôi vứt đầy trong giỏ rác, màn hình trên tưởng hiển thị mức phí phục vụ từ năm mươi đến một trăm, có một người phụ nữ trung niên trang điểm kỹ càng ngồi trên sofa bấm điện thoại, bốn phía tỏa ra mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc. (~330k)

Vương Vu Dạng đứng bên mành cửa, không bước chân vào.

"Anh muốn tôi dẫn anh tới." Chu Dịch hạ giọng, "Tôi dẫn anh tới rồi, anh lại đứng đực ra, anh là thần cửa à?"

Vương Vu Dạng phản kích với âm lượng còn nhỏ hơn: "Tôi nghe trên người cậu chút mùi, cũng biết rõ nơi này là cái hạng gì rồi, nói cậu dẫn tôi đến không phải để kiếm cho cậu thêm chút manh mối, để cậu thấy thêm sự chân thành của tôi à? Tôi nói cậu này, đúng là thú nhỏ không có lương tâm."

Giọng anh vừa cất lên, người phụ nữ trung niên nọ vui mừng đi tới trước mắt Chu Dịch: "Nhóc, là cậu à!"

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.

Nhiệt tình trên gương mặt người phụ nữ trung niên không hề giảm đi: "Chưa làm cái gì đã đi, giờ sao còn trở lại? Còn mang theo người khác nữa, bạn của cậu phải không?"

Vương Vu Dạng thấy người phụ nữ trung niên ấy nhìn mình, sau lưng anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Khóe mắt của người phụ nữ trung niên này khi cười toàn vết nhăn hằn lên sau lớp phấn mịn: "Anh trai, sao mặt mũi lại trắng hớn không có tí máu nào thế kia? Khí hư phải không? Nếu không thì ngâm ít thuốc? Hay để em massage cho anh nha?"

Khóe môi Vương Vu Dạng co giật: "Chị gái, em mới ngoài ba mươi."

Người phụ nữ trung niên nọ đánh xuống ngực anh, hờn dỗi lườm một cái: "Ôi, ấy có hiểu thứ gọi là tình thú không cơ chứ?"

Vương Vu Dạng tê cả da đầu.

Người phụ nữ trung niên cảm thấy anh đại khái không giống Chu Dịch, trên người không có sát khí lạnh lẽo, trông đĩnh đạc nhu nhược, có ý mời chào anh vào.

Chu Dịch bên cạnh kéo cổ áo Vương Vu Dạng, túm anh về phía mình.

Vương Vu Dạng thở ra, cười nói với người phụ nữ nọ: "Chị gái, đừng lằng nhằng nữa, chúng tôi vào xem một chút."

Người phụ nữ trung niên quăng cho anh ánh nhìn mị hoặc: "Không muốn gọi là chị gái, gọi là chị Văn cơ."

"..."

Vương Vu Dạng chịu không nổi, da gà da vịt nổi hết lên, ghé vào tai Chu Dịch nói: "Tôi sống ở thành phố S gần bốn mươi năm trời, lần đầu tiên biết ở đây có một con phố trụy lạc như vậy, cũng lần đầu tới chỗ thế này. Đúng là mở mang tầm mắt."

Chu Dịch nhìn anh, lạnh nhạt: "Cuộc đời anh không tồn tại hai chữ cùng khổ."

Vương Vu Dạng run lên, anh cười khẽ: "Cũng đúng."

Bên tai Chu Dịch hơi ngứa, người hắn có hơi cứng ngắc, giây lát sau đã kéo dài khoảng cách với người đàn ông vốn đi bên cạnh mình.

"Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là trong hai ngày này, không được, tôi không chờ được..."

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đang tiến vào, vừa đi vừa gọi điện thoại, tay còn lại cầm hờ một điếu thuốc, dáng vẻ thướt tha như đương hồi xuân sắc. Người nọ lấy từ túi xách trên cổ tay ra một chiếc bật lửa, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Chu Dịch, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ.

Chị Văn nhặt bật lửa rơi trên mặt đất: "A Mạn?"

Sắc mặt A Mạn trắng bệch, thân thể run bần bật, nhìn Chu Dịch như muốn nói gì, thế nhưng cổ họng lại chẳng phát ra nổi một âm tiết.

Vương Vu Dạng nhíu mày, xem ra lần trước Chu Dịch tới người phụ nữ này không ở đây.

Phản ứng của người phụ nữ nọ tiết lộ rất nhiều thông tin, không sai với suy đoán của anh bao nhiêu, nhưng anh không định hỏi Chu Dịch. Trừ khi người nọ chủ động nói chuyện với anh, còn không anh sẽ không nghiên cứu sâu xa.

Vương Vu Dạng hạ nhỏ giọng chỉ để Chu Dịch nghe thấy: "Trên người có mùi nước hoa tương tự, từng tiếp xúc với người phụ nữ đến căn phòng kia lúc tối."

Chu Dịch đưa mắt nhìn anh.

"Có phải định hỏi vì sao tôi không cảm thấy đây là cùng một người?" Vương Vu Dạng nói, "Vì lúc cô ta đến gần tôi ngửi thấy vị đắng, với tôi mà nói thì quá mức gay mũi. Cô ta là một người nghiện thuốc, lại là thuốc xịn, thứ mùi đó đã thấm vào da thịt, nếu như cô ta là người ở đó, nhất định sẽ để lại mùi thuốc lá."

"Hơn nữa cô ta không giống loại người chưa từng thấy ở thị thành. Tôi không biết nhiều về sườn xám, nhưng ngọc thì có chơi qua vài năm, vòng ngọc trên tay cô ta tuy không phải hàng cao cấp, nhưng nói chung mua được vài mặt tiền trên con phố này thì vẫn đủ khả năng."

Chu Dịch vuốt ngón tay, gương mặt vẫn không có cảm xúc.

Vương Vu Dạng nói tiếp: "Tôi về trước."

Anh thấy Chu Dịch nhìn sang lập tức lắc lắc đèn pin trên tay, ý bảo mình không vấn đề gì.

Chu Dịch chờ anh đi khỏi, đóng cửa mở chốt.

Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng động, khóe môi khẽ nhếch. Nhất định lần này Chu Dịch sẽ hỏi anh muốn gì, trong thời gian ngắn có thể an tâm khiến hắn dọn hàng điều tra nội gián.

Tìm người sống khó hơn tìm thi thể, không vội được.

Vương Vu Dạng mò từng chút một đi về phía trước, nương theo ánh đèn nhìn thấy khoảng không lờ mờ. Trong lòng anh đang nghĩ, khướu giác của mình không phải nhạy cảm, mà là biến thái luôn rồi.

Điện thoại trong túi rung lên, Vương Vu Dạng lấy ra vừa mò đường đi vừa nhìn. Là Hà Trường Tiến, anh đứng dưới đèn đường, nhận điện.

Giọng Hà Trường Tiến nhanh chóng cất lên: "Anh Vương, em vừa tìm lão Lưu nói bác ấy mai chuyển hàng cho mình. Bác ấy nói không nhận được điện thoại của anh, ngày mai anh không ra bán à?"

"Ra." Vương Vu Dạng đáp, "Để chút nữa anh bảo em trai liên hệ lão Lưu."

Tiếng gặm củ cải của Hà Trường Tiến dừng hẳn: "Giao cho em anh làm ạ?"

Vương Vu Dạng nói: "Dọn hàng cũng là việc của cậu ấy."

Hà Trường Tiến hít vào một hơi: "Anh Vương, em sắp nói một câu mà có lẽ anh không thích nghe."

Vương Vu Dạng: "Vậy cậu đừng nói."

"..."

"Em phải nói, em nhịn không được." Hà Trường Tiến tiếp lời, "Anh Dịch chỉ là em trai kết nghĩa của anh, không phải người thân. Anh mang về, cho chỗ ở, lại còn mang quầy hàng cho cậu ta..."

Vương Vu Dạng cười: "Gần đây anh cảm thấy thân thể không còn được như trước nữa, muốn để cậu ấy phụ một tay."

"Ra vậy, có người giúp thì tốt. Em chỉ muốn nói, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng, tâm địa anh Vương quá lương thiện, dễ chịu thiệt thòi. Thôi, em không nói nữa."

Hà Trường Tiến ai oán: "Ngày mai em sẽ sang nhìn nhiều một chút, lần đầu anh Dịch dọn hàng, nhất định sẽ không hiểu nhiều chỗ."

Vương Vu Dạng đáp: "Được."

Cúp điện thoại, Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn bốn phía, từng gương mặt lướt qua trước mắt anh, mơ hồ.

Anh muốn lên trước bắt xe, đi chưa được mấy bước sau lưng đã thò ra một thanh niên trẻ tuổi lạ mặt, thô lỗ lôi anh vào trong hẻm.

Tất cả sự việc phát sinh mà không có sự chuẩn bị.

Trong mắt Vương Vu Dạng tối sầm lại, gần như một người đang nhắm hai mắt. Đèn pin Chu Dịch đưa đã thất lạc trong quá trình giằng co, anh nhanh chóng tìm điện thoại mở đèn pin lên.

Đập vào mắt là một khuôn mặt có phần trẻ con.

Thiếu niên nọ ngồi xổm trên mặt đất, miệng ngậm điếu thuốc, tóc nhuộm tím, trên vành tai xỏ mấy chiếc khuyên lấp lánh: "Chú, chú là gay phải không, từ xa tôi đã nghe thấy mùi của chú rồi."

Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: "Bao lớn?"

Thiếu niên liếm môi một cái: "Mười chín."

Vương Vu Dạng chiếu điện thoại sang chung quanh, không thấy đèn pin đâu, có phần cáu kỉnh: "Nhóc quỷ, chú đây biết chơi từ lúc nhóc còn chưa sinh ra đâu đấy."

Đôi ngươi của thiếu niên càng sáng hơn: "Quả nhiên tôi không nhìn lầm, chú là gay thâm niên."

Vương Vu Dạng: "..."

Thiếu niên càng ghé sát lại: "Chú, tối nay tôi tới quán bar tìm vui, nhưng tìm không thấy."

Vương Vu Dạng đáp: "Vậy nhóc về nhà làm bài tập đi thôi."

"Ha." Thiếu niên cười ra tiếng, "Chú à, chú biết đùa thật đấy."

Vương Vu Dạng vịn tường đứng dậy, muốn tìm chiếc đèn pin quân dụng nọ, vừa bền lại vừa sáng, anh rất hài lòng, không dễ mua được thứ như vậy.

Thiếu niên ngửa đầu, ám muội nói: "Chú, tôi đây vừa có sức lực vừa có tinh lực, chú lại có kinh nghiệm, không bằng đêm nay chúng ta hợp tác làm chút trò lý thú?"

Vương Vu Dạng nhớ lại cảm giác bị kéo vào những cuộc vui, anh đưa đèn pin điện thoại chiếu vào mặt thiếu niên: "Bình thường cậu đều quậy phá như vậy?"

"Fuck, đừng chiếu, chói mắt thấy mẹ đi được." Thiếu niên trẻ tuổi nhào tới chộp lấy điện thoại, tắt đèn pin đi.

Thế giới trong mắt Vương Vu Dạng trở về trạng thái tối đen, mi tâm anh nhíu chặt, ra lệnh: "Đưa điện thoại cho tôi."

Có một bàn tay đặt sau gáy anh, dán vào di chuyển xuống sống lưng ướt đẫm mồ hôi, bên tai là hô hấp đầy vị rượu: "Mắt chú không tốt sao?"

Cơ thể của Vương Vu Dạng rất yếu ớt, dường như chẳng còn sức lực. Anh dựa vào tường, nở nụ cười: "Đúng thế, cẩn thận chú lừa nhóc."

"Muốn lừa thế nào cho chú lừa." Thiếu niên hưng phấn, "Tôi có tiền, chú muốn lừa ít lừa nhiều đều được."

"..."

"Bình thường tôi không tìm người trên đường, chỉ là chú đây quá mức hấp dẫn.." Thiếu niên lầm bầm, "Là loại, nhìn là muốn thịt, đã thịt rồi còn muốn thịt nữa, mỗi ngày thịt một loại tư thế."

Vương Vu Dạng lườm một cái: "Nhóc quỷ, chú mới thịt nhóc."

Thiếu niên ngẩn người, sau đó cười to như nghe chuyện hài, giọng điệu đầy vẻ coi thường: "Này chú, chơi với chú vui thật, chú không soi gương sao? Dựa vào cái vẻ yếu ớt này của chú có thể làm được ai? Có cũng chỉ được cái miệng."

Vương Vu Dạng trong tối nắm chặt tay, không nói tiếng nào.

Thiếu niên đầy mùi rượu trờ sát tới sờ soạng, Vương Vu Dạng vẫn chưa kịp làm gì, trong hẻm đã vang lên tiếng bước chân, rất gần, anh nghe thấy hơi thở lạnh lùng quen thuộc.

Thiếu niên đắm chìm trong dục vọng không hề có phòng bị, lập tức bị nhấc lên nện vào tường, ngất lịm đi.

Vương Vu Dạng không nhìn thấy gì, chỉ nghe được động tĩnh, cảm thấy xương cốt mình hơi đau. Anh nuốt nước bọt: "Điện thoại của tôi trong tay nhóc quỷ này."

Chu Dịch cầm lên mở đèn pin, đặt vào tay anh: "Đi."

Vương Vu Dạng đi mấy bước đã quay đầu, chiếu đèn xuống mặt đường chỗ người thiếu niên.

"Làm sao?" Chu Dịch cười lạnh, "Vừa mắt?"

Vương Vu Dạng không phản ứng gì, bán quỳ chiếu đèn vào mặt thiếu niên, cảm thấy có phần quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu, không nghĩ ra...

Sau khi sống dậy, trí nhớ không còn được như trước.

Ra khỏi hẻm, Vương Vu Dạng hỏi: "Sao cậu tìm được tới đây?"

Chu Dịch trở về gương mặt lãnh đạm: "Anh chết, tôi tìm ai lấy thứ kia?"

"Cũng đúng." Vương Vu Dạng chợt nhớ ra một thứ, "Mất đèn pin rồi."

Chu Dịch đáp: "Mất thì mất."

Vương Vu Dạng ngừng hẳn lại: "Không được, cậu tìm giúp tôi xem."

Chu Dịch nghiêng đầu: "Chỉ một cái đèn pin mà thôi, có cái gì Thẩm thiếu chưa từng thấy, hiếm lạ?"

"Đúng vậy." Vương Vu Dạng nheo mắt lần tìm xung quanh, "Hiếm lạ."

Chu Dịch trầm mặc một lúc: "Ném ở đâu?"

Vương Vu Dạng cầm điện thoại chiếu vào một hướng: "Bên kia thử xem, tôi không chắc, cậu tìm cả xung quanh đi."

Chu Dịch tới nơi anh chỉ.

Vương Vu Dạng chẳng thấy bóng hắn đâu nữa, nhìn tới nhìn lui hai bên một chút, rốt cuộc đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó.

Lúc Chu Dịch tìm anh, thấy anh đang xem TV với chủ cửa hàng.

Tầm mắt Vương Vu Dạng không rời khỏi màn hình: "Lâu lắm rồi tôi không xem TV."

Chu Dịch không đáp.

Vương Vu Dạng nhìn chiếc đèn pin trong tay, không hỏi làm sao hắn tìm ra, chỉ nhận rồi nói: "Nam chính trong phim lúc mới ra mắt có theo đuổi tôi, biết tiếng kêu tiếng mèo, rất đáng yêu."

Chu Dịch đi thẳng ra ngoài.

Vương Vu Dạng cười khẽ, lười nhác theo phía sau: "Tôi nhớ năm ngoái ở thành phố Y cậu ở trong tối dùng súng bắn tỉa, mỗi người một phát súng, nổ đầu cả. Lần nào làm nhiệm vụ cậu cũng dùng cái đó à?"

Chu Dịch không quay đầu lại: "Tùy."

Vương Vu Dạng thờ ơ hỏi: "Lúc cận chiến cậu dùng gì? Hay chỉ đánh tay không?"

Chu Dịch dừng bước, quay đầu, hạ mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh hỏi cái này làm gì?"

Mặt Vương Vu Dạng rất ôn hòa: "Sao độ cảnh giác lại cao thế này, chuyện bí mật của chú đây cái gì cũng nói cho cậu biết."

Mãi sau, Chu Dịch mới giơ tay lên, chỉ vào chiếc vòng đen trên cố tay: "Cái này."

Dứt lời, không biết hắn làm gì, chiếc vòng màu đen ẩn hiện tia sáng sắc bén.

Vương Vu Dạng mở to mắt nhìn lưỡi dao sắc xuất hiện. Anh trố mắt hồi lâu, xanh mặt chửi: "Mẹ nó, chú đây tưởng nó chỉ là trang sức."

Chu Dịch: "..."

Vương Vu Dạng nheo mắt nhìn vòng đen của Chu Dịch, đưa tay sờ sờ động mạch chủ trên cổ theo phản xạ: "Chắc cậu xem tin tức rồi, tôi bị cắt động mạch cổ, mất máu chết. Lúc đó tôi đang ở sofa gần cửa nghỉ ngơi, tên sát thủ kia đột nhập vào giết tôi, nhanh đến mức người bình thường không có khả năng làm được."

"Súng ở trong ngắn kéo tôi cũng không kịp lấy, cũng không thấy rõ mặt hắn, không biết phải dùng cái gì."

Chu Dịch cau mày không đáp.

Vương Vu Dạng chiếu đèn pin vào tay hắn, lưỡi dao bén nhọn phản lại ánh sáng lạnh lẽo mà nặng nề, tóc gáy anh dựng đứng cả lên: "Súng với cái này thứ nào tốt hơn?"

"Đều được."

Chu Dịch thấy anh đưa tay lại như muốn sờ vào, thấp giọng nhắc nhở: "Cực bén, ngón tay anh chỉ cần chạm thử vào cũng đứt ngay được."

Tay Vương Vu Dạng run rẩy, di chứng để lại sau lần bị cắt cổ quá nghiêm trọng, cứ luôn đêm ngày tái hiện trong giấc mơ. Anh lau mặt, ngày mai sẽ là tang lễ của anh.

Không riêng gì A Nam và Nguyệt Nhi, mà toàn bộ họ Thẩm cùng với giới thương nghiệp sẽ có mặt. Lúc đó sẽ có báo đài đưa tin, nói không chừng sẽ tìm thấy điều khả nghi.

Ngón tay Chu Dịch giật giật, lưỡi dao sắc bén được thu lại, biến thành một chiếc vòng đen thông thường: "Thứ này trong giới sát thủ rất thông dụng, không thể lấy làm manh mối. Nhưng mà, người đạt đến thực lực như anh nói không nhiều, tôi sẽ điều tra thêm."

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn chiếc vòng màu đen của Chu Dịch, đoán chừng là hoạt động bằng vân tay.

Chu Dịch nói: "Để tôi đưa anh về trước."

Vương Vu Dạng hoàn hồn: "Chị gái trong tiệm massage sẽ không chạy mất chứ?"

Chu Dịch đi vào ven đường: "Không chạy được."

Vương Vu Dạng không hỏi thêm.

Chu Dịch chỉ cho anh xem: "Đây là điểm tụ tập gay lớn nhất con đường này, trong đó rất loạn."

Vương Vu Dạng cầm đèn pin chiếu vào, nhận ra quán bar nọ khá gần chỗ bị nhóc quỷ tha đi.

"Bây giờ cơ thể cũng như mọi mặt của anh đều rất kém, chỉ có khả năng bị người khác dụ dỗ." Chu Dịch cứng rắn nói, "Sau này không có việc gì thì đừng tới đây, tốt nhất tới gần đây cũng không được, cách xa ra một chút."

"Có rất nhiều người muốn ngủ với tôi mà, nhưng không có người nào có khả năng."

Vương Vu Dạng mơ hồ nhìn thấy dòng chữ lớn màu đỏ lập lòe chớp sáng ở đầu quán bar —— G phải không.

Cái tên này thực sự quá tinh tế thoát tục.
Bình Luận (0)
Comment