Chờ Hừng Đông

Chương 63

Lúc Chu Dịch ra ngoài thì người đàn ông nọ đang ngủ vùi trong sofa, nửa quả quýt ăn dở vẫn nằm trong tay. Hắn chậm rãi lấy quýt ra, ăn một múi, khom lưng khẽ khàng ôm lấy anh.

Phía sau có tiếng Hùng Bạch: "Chú đang ngủ ạ?"

Chu Dịch: "Ừm."

Hùng Bạch lon ton lại gần, nghiêng đầu nhìn, cảm giác chú bị lão đại ôm như thế giống như bảo bối nhỏ, trông 0 thật.

"Em thích tư thế này." Hùng Bạch ao ước dẩu môi, "Em cũng muốn được ôm như vậy."

Chu Dịch dễ dàng bế anh lên, đôi môi mỏng chạm lên mấy sợi tóc mềm mại lòa xòa bên má, ánh mắt lưu luyến không rời: "Cái gì?"

Hùng Bạch lắc đầu, bàn tính trong lòng lạch cạch làm toán, lần sau thử với tên kia xem, nếu được thì coi như mở khóa tư thế mới luôn.

Tên kia có nước da trắng hiếm thấy, trông yếu ớt nhưng độ đàn hồi siêu tốt, có vẻ rất được.

Nghĩ như thế, khóe miệng Hùng Bạch rầu rĩ xụ xuống, sau này cậu không gặp tên đó nữa, phải thay một anh đẹp trai khác ngủ cùng mới được.

Hùng Bạch nhìn chú nép vào lòng lão đại, không nhìn ra vẻ quyến luyến không rời, nhưng tin tưởng thì có thể thấy được, rất rõ ràng: "Hình như chú không có khủng hoảng tuổi trung niên gì ha."

Chu Dịch ngắm người đàn ông trong lòng đến si mê, không nghe rõ: "Khủng hoảng gì?"

"Khủng hoảng tuổi trung niên á lão đại." Đôi mắt to của Hùng Bạch chớp chớp, "Chú ba mươi hai, đã sắp lướt đến đầu bốn đến nơi rồi."

Khủng hoảng tuổi trung niên (midlife crisis): Là thời kỳ biến đổi trong cảm xúc xảy ra ở lứa tuổi trung niên về sự mất phương hướng, mất tự tin vào bản thân, thất vọng, chán nản về cả tâm lý lẫn sinh lý,...

Lúc nói đến lướt còn "viu" một tiếng.

Chu Dịch: "..."

"Ở tuổi trung niên, thể chất, tâm lý, sự nghiệp, gia đình nữa, mọi mặt đều đối mặt với khủng hoảng. Cơ mà trông chú có vẻ hài lòng thong dong lắm ấy."

Hùng Bạch nhỏ giọng, nhìn chú ngủ say rất dịu dàng, nhất thời muốn bẹo má chú hai cái.

Chu Dịch bế anh quay người, lạnh mặt cảnh cáo.

Hùng Bạch: "..."

Mình đi tìm Sữa Bò đáng yêu nhà mình đây, đều là chó cả, ngược phải ngược cả đôi.

Chu Dịch bế anh lên giường, chăm chú nhìn anh một lúc lâu, kính cẩn hôn lên đôi mắt, chóp mũi, xuống hai cánh môi khẽ hé mở, dừng lại rất lâu mới lưu luyến ra ngoài.

Vương Vu Dạng ngủ không bao lâu, lúc tỉnh lại cảm giác môi và lưỡi mình ngứa ngáy. Anh xuống giường, chóng mặt phải ngồi trở về, lại chậm rãi đứng lên.

Chẳng lẽ là thiếu máu? Vương Vu Dạng nghĩ ngợi, mặc áo khoác vào, gọi ra ngoài: "Tiểu Dịch."

Chu Dịch nhanh chóng vào đến nơi.

Vương Vu Dạng thản nhiên hỏi: "Thiếu máu thì ăn gì?"

Chu Dịch hơi nhíu mày: "Gan heo."

Vương Vu Dạng cũng nhíu mày, vẻ mặt rất chống cự: "Thôi bỏ đi."

Chu Dịch nhìn anh: "Tối nay ăn."

Vương Vu Dạng: "..."

"Hôn trộm chú?" Vương Vu Dạng chuyển đề tài, thấy thanh niên phía sau mãi không có động tĩnh, nghiêng đầu, "Hửm?"

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc, hai tai lại nóng ran đỏ ửng lên: "Ừm."

Vừa dứt lời, môi hắn đột nhiên mềm nhũn, bên tai là tiếng cười lười nhác của anh: "Giỏi, lần này không chối."

Chu Dịch muốn nói gì, Vương Vu Dạng bỗng hừ một tiếng, chỉ vào cổ mình nói: "Tiểu Dịch, cậu giúp chỗ nhìn chỗ này xem."

"Sao vậy?" Chu Dịch đến gần, đưa tay đến chạm vào cổ anh, "Ngủ cấn?"

Vương Vu Dạng nói: "Không giống."

Chu Dịch nghe vậy, sắc mặt chợt tối đi, hắn kiểm tra cổ người đàn ông từng chút một, mảnh mai, nhợt nhạt và yếu ớt, không có lấy một vết thương ngoài da dù nhỏ bằng vết kim châm.

Vương Vu Dạng đau một lúc lại không đau nữa, anh phẩy phẩy tay: "Được rồi, không sao nữa."

Chu Dịch lại không thả lỏng: "Tôi muốn nhìn mấy chỗ khác trên người anh."

Vương Vu Dạng đang chỉnh áo khoác, khựng lại.

Chu Dịch như nhận ra điều gì, quai hàm bạnh ra, mặt nóng lên: "Tôi chỉ..."

Vương Vu Dạng cười: "Được thôi."

Chu Dịch vào nhà vệ sinh tự làm công tác tư tưởng với bản thân, bảo đảm trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì mới trở về phòng ngủ.

Kết quả, Vương Vu Dạng chỉ vừa cởi áo, Chu Dịch đã chảy máu mũi, trông quá đỗi thê thảm khổ sở.

Quá trình kiểm tra bị gián đoạn như vậy.

Chu Dịch tắm nước lạnh rồi trở về, tiếp tục kiểm tra, quãng thời gian chật vật cam go qua đi, không tìm được thứ khả nghi.

Hy vọng chỉ là hắn nghi ngờ lo lắng quá mức.

Hùng Bạch ngồi ở ban công giặt quần lót, màu trắng giống tóc cậu nhóc.

Vương Vu Dạng ngửi được mùi tanh nhạt thoang thoảng: "Tiểu Bạch, nhóc mang quần lót này về?"

Hùng Bạch ngậm một que bánh chocolate trong miệng, giọng không rõ: "Dạ."

Vương Vu Dạng biết ít nhiều chuyện quan hệ của cậu nhóc bên ngoài, quần lót dính bẩn này nghe mùi rất nghiêm trọng, không đáng mang về từ quán bar: "Người khác đưa cho nhóc đúng không?"

Hùng Bạch không nghĩ ngợi gì đã gật gật, cậu nhóc tỉnh táo lại, vội vàng chống chế: "Cháu, cháu, cháu chỉ tiếc chỗ kim cương này thôi á!"

Nói rồi vớt quần lót ướt sũng trong thau ra, cầm lấy viên kim cương trên cạp quần: "Chú thấy không, kim cương thật luôn, ai vứt mới là thằng ngu ấy."

Vương Vu Dạng lười biếng nói: "Khảm kim cương vào quần lót lại vứt đi?"

Hùng Bạch nghẹn họng, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo lúc xanh lúc đỏ, cái cớ cậu nhóc mượn đúng là hết chỗ nói, chột dạ không nghĩ được gì khác.

Thứ không nỡ vứt bỏ không phải kim cương, mà là tên đưa quần lót cho cậu, bực mình.

Hùng Bạch đối diện với ánh nhìn trêu giỡn mấy đứa nhóc của chú, màu đỏ ửng trên mặt lan xuống cổ, thẹn quá hóa giận gào lên: "Lão đại, anh không quản chú à?"

Cửa kính nhà bếp bị kéo ra, Hùng Bạch rụt cổ lại trước cả khi thấy lão đại, cậu nhóc sợ.

Không bao lâu sau, Vương Vu Dạng ăn salad trái cây mới làm, nhìn thiếu niên cong mông phơi quần lót trên ban công.

Chu Dịch lạnh lẽo hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?"

Vương Vu Dạng bật khỏi miệng: "Nhìn Tiểu Bạch."

Trên mặt Chu Dịch không rõ vui giận: "Vừa mắt không?"

Vương Vu Dạng ăn một miếng thanh long, cười: "Không tệ."

Chu Dịch nheo mắt.

Hùng Bạch ở ban công chả hiểu sao thấy lạnh sống lưng, lạnh đến kỳ dị, cậu nhóc run cầm cập, vội vã phơi quần xong chuồn đi mất.

Chu Dịch chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống, rũ mắt lấy bao thuốc lá.

Vương Vu Dạng nói một câu không đầu không đuôi: "Tiểu Dịch, người cậu rắn chắc quá, cả mông cũng cứng nốt."

Chu Dịch: "..."

Vương Vu Dạng cười than thở: "Môi lại rất mềm, hôn rất thoải mái."

Khối băng trên sofa vỡ tan trong nháy mắt, Chu Dịch vuốt bao thuốc mấy lần rồi đút trở về, ngồi trên sofa nhai kẹo cao su không đường.

"Anh hôn qua rất nhiều người rồi đúng không?"

Vương Vu Dạng thong thả tìm miếng lê: "Đúng thế, rất nhiều."

Giọng Chu Dịch đanh lại: "Nhiều quá nhớ không hết?"

"Cũng không phải." Vương Vu Dạng thở dài, "Không nhớ rõ."

Thái dương Chu Dịch hằn gân xanh.

Vương Vu Dạng không nhịn được, cười thành tiếng: "Được rồi, không đùa cậu nữa, chú chỉ hôn một mình cậu."

Chu Dịch ngây người.

Vương Vu Dạng ăn lê, muốn tìm một miếng táo: "Tiểu Dịch, cậu mua tạ cho chú đi."

Chu Dịch hoàn hồn, kìm nén tình cảm dồn ứ trào dâng nơi cõi lòng: "Mua cũng vô dụng."

Vương Vu Dạng nói: "Tóm lại là có dùng."

"Không," Chu Dịch không chừa mặt mũi cho anh, "Anh sẽ không tập."

Vương Vu Dạng buồn cười: "Chắc chắn như vậy?"

Chu Dịch không trả lời mà hỏi lại: "Anh muốn cược không?"

Vương Vu Dạng khá hứng thú, hỏi: "Cược gì?"

Đáy mắt Chu Dịch chợt lóe lên: "Tôi mua tạ hợp với anh, nếu anh tập được mười ngày coi như thắng."

Vương Vu Dạng nhíu mày: "Mười ngày?"

"Đúng, mười ngày." Chu Dịch nhìn anh đăm đăm, giọng nói rất trầm, lại khàn, ẩn giấu đôi chút mong chờ, "Anh thua, hẹn hò với tôi."

Hẹn hò à... Vương Vu Dạng nghiền ngẫm, đều là thứ mới mẻ xa lạ, ánh mắt ngậm ý cười nhìn về phía thanh niên, "Cậu thua thì sao?"

Giọng Chu Dịch bình thản: "Tôi sẽ không thua."

Vương Vu Dạng: "..."

Vụ cược này cuối cùng được thông qua, tuần sau bắt đầu thực hiện.

Vương Vu Dạng ăn salad trái cây xong về phòng đọc sách, Chu Dịch quét tước dọn dẹp, Hùng Bạch chạy tới chạy lui chơi với cún con.

Tại thời khắc bình yên ấm áp này, đột nhiên có một vị khách đến nhà. Đó là một người rất có địa vị, cha của Trần Tử Húc, Trần Quốc Thụy.

Vương Vu Dạng hồi còn là chủ tịch Thẩm Thị có chút liên hệ với Trần Quốc Thụy, đều là công khai, không có tiếp xúc cá nhân, không phải địch, cũng không phải bạn.

Trần gia mấy đời làm chính trị, là dòng họ thấp nhất trong các gia tộc lớn ở Thành phố S, càng về sau càng ít con cháu, đến đời Trần Quốc Thụy chỉ có một đứa con trai, lại còn là một thằng oắt hung hăng cứng đầu, tính tình hấp tấp, hoàn toàn không hợp với Trần gia.

Mặc dù vậy, con trai của ông vẫn rất xuất sắc, mục đích Trần Quốc Thụy tới đây rất rõ ràng.

Vương Vu Dạng vốn chỉ kém Trần Quốc Thụy vài tuổi, thân xác này thì hơi trẻ một chút, nhưng chênh lệch tuổi tác cũng không bao nhiêu.

Hai người đối diện nhau, như hai người bạn già.

Trần Quốc Thuỵ chuẩn bị giải quyết vấn đề một cách trực tiếp, vừa vào nhịp đã bị một thanh niên vóc người cao lớn xen ngang bầu không khí, trên khuôn mặt cương nghị của ông là vẻ nghiêm nghị xen lẫn tàn khốc.

Chu Dịch làm ngơ bỏ mật ong vào tách.

Vương Vu Dạng bất giác lộ ra vẻ trẻ con: "Đừng đổ nữa Tiểu Dịch, nhiều quá sẽ ngọt."

Chu Dịch để mật ong xuống, lấy muỗng khuấy tách trà: "Được."

Vương Vu Dạng nhấp một ngụm trà, vị ngọt vừa phải, nhìn Trần Quốc Thụy với một nụ cười quái dị trên môi: "Ngài Trần, đây là bạn trai tôi."

Eo Chu Dịch đột nhiên đập mạnh vào cạnh bàn, hắn đau đớn hừ một tiếng, khóe môi lại cong cong, trông có chút ngốc nghếch.

Vương Vu Dạng nhíu mày: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

Chu Dịch vẫn ngơ ngẩn, bất động, cũng không nói gì, hắn như một đứa nhóc đột nhiên được nhét cho một túi kẹo, lúng túng không biết phải biểu đạt sự kích động cùng niềm vui sướng thế nào, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt cứng rắn nọ, khiến người khác đau lòng.

Vương Vu Dạng thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa phần eo bị đập phải của hắn.

Trần Quốc Thụy phía đối diện thu tầm mắt lại, tách trà trên tay đặt về bàn.

Đây là cái gọi là chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Trần Quốc Thụy đi rồi, Vương Vu Dạng vẫn tiếp tục uống trà mật ong của anh.

Cảm xúc trong Chu Dịch dần bình ổn trở lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, trầm giọng hỏi: "Tại sao anh nói vậy?"

Vương Vu Dạng nhướn mày: "Thích nói thì nói."

Chu Dịch trầm mặc nhìn anh uống trà.

"Cúi đầu xuống," Trong mắt Vương Vu Dạng là đôi ba phần dịu dàng, "Để chú hôn một cái."

Đại não Chu Dịch chưa kịp vận hành, cơ thể đã không nghe theo hắn điều khiển, cong người, cúi đầu lại gần.

Vương Vu Dạng hôn phớt như đang hôn một đứa nhỏ, sau đó mút môi hắn như người yêu, vấn vít bao triền miên hững hờ.

"Đừng chọc tôi." Chu Dịch cau mày, giọng khàn đi, "Thanh niên trái tráng bị chọc thế này không nhịn nổi đâu."

Vương Vu Dạng lười nhác giương mắt nhìn: "Hửm?"

Chu Dịch giữ vai anh đẩy ra một chút, hít sâu mấy lần, nói với thiếu niên trốn sau cửa: "Thấy rồi?"

Hùng Bạch rình trộm chọc chọc cún con trong lòng mình: "Hỏi con đó, xem đủ chưa? Đã nói không cho con xem rồi mà cứ nhất định phải xem, giờ hay chưa, bị bắt tại trận luôn, mất mặt không? Hả? Mất mặt không? Mất mặt quá thể đáng luôn, quá sức tưởng tượng."

Chu Dịch: "..."

Vương Vu Dạng: "..."

Trần Quốc Thụy sống ngần ấy năm rồi, đây mới là lần đầu tiên ông làm việc tư vì con trai mình, tra người tìm đến cửa, đã vẽ hẳn một bản nháp, cuối cùng đều vô dụng vứt đi.

Uổng công ông còn có ý định uy hiếp, hóa ra lại cạo đầu trút bỏ gánh nặng.

Trần Quốc Thụy cảm thấy may mắn vì thanh niên xen ngang kia, cũng rất thích sự thẳng thắn của Vương Vu Dạng, bằng không ông đã lớn như vậy rồi, còn làm chuyện khó coi không biết sự việc phải kết thúc thế nào.

Ngồi vào xe, Trần Quốc Thụy không gọi điện thoại cho con trai mình, chỉ gửi định vị qua.

Trần Tử Húc vừa thấy ông bô mình ở đâu, hoàn toàn nổ tung, lo lắng cực độ gọi điện thoại tới: "Bố đang làm gì thế?"

Trần Quốc Thụy ra hiệu cho tài xế chạy xe đi: "Ăn no rửng mỡ, ra ngoài tản bộ một chút."

Trần Tử Húc cười: "Lượn hơn nửa thành phố S tản bộ đến Liên Hoa?"

Trần Quốc Thụy tựa lưng vào ghế: "Con trai của bố về nước chưa được mấy ngày đã đến đó thuê nhà, người làm cha đây cảm thấy thắc mắc, còn có thể không đi xem?"

Khóe miệng Trần Tử Húc giật giật: "Bố, coi như con van bố luôn đó, bố đi qua nhanh lên đi, đừng làm người ta sợ, có chuyện gì lúc con về lại nói."

Trần Quốc Thụy chậm rãi đâm con mình một nhát: "Đã thấy."

"..." Cái đệt!

"Bố không chỉ thấy người ta," Trần Quốc Thụy lại đâm thêm một nhát, "Còn thấy cả bạn trai người ta."

Trần Tử Húc bị nhát dao cuối cùng đâm cho ngáo ngơ, không nghe rõ cả tiếng mẹ đẻ: "Gì cơ?"

"Đã không biết rõ, còn lẽo đẽo sau mông người ta nhốn nháo cái gì, ngửi rắm? Bố anh thay anh xấu hổ luôn đấy." Trần Quốc Thụy dạy dỗ, "Bố anh không quản anh thích nam hay nữ, anh còn dám gây chuyện thì cút ra nước ngoài tự sinh tự diệt đi."

Trần Tử Húc ném mạnh điện thoại đi.

Giang Dương cầm điện thoại trên bàn billiard lên xem, không vấn đề gì, đúng là chống vỡ tốt: "Bạn trai của chú cậu là Chu Dịch kia nhỉ."

Mặt Trần Tử Húc hầm hầm.

Giang Dương nhún vai: "Ai không mù cũng nhìn ra được phản ứng hóa học giữa hai người họ."

Trần Tử Húc thở hồng hộc: "Tiên sư nó, chuyện từ khi nào? Điện thoại hôm qua sao không nói?"

"Đó là người ta không coi cậu là việc gì to tát, chẳng thèm nói mà thôi. Cậu cũng không phải cha mẹ anh ta, anh ta chơi đùa một người còn phải nói cậu một tiếng?"

Giang Dương xoa xoa cằm: "Tử Húc, khách quan mà nói, thằng nhóc cậu không cao bằng Chu Dịch kia, không đẹp trai bằng, không cường tráng bằng, không trưởng thành ổn trọng bằng, không mạnh mẽ bằng, không có hương vị đàn ông..."

"Mấu chốt nhất, cậu không thích anh ta bằng cậu ấy."

Khóe mắt và đuôi mày Trần Tử Húc nhuốm đầy giận dữ, tiếp tục xả ra: "Anh thì biết cái đếch gì!"

Giang Dương chậc lưỡi: "Đến cái rắm anh cậu cũng biết, cậu ho tiếng nào anh cậu biết tiếng đấy."

Suy nghĩ trong đầu Trần Tử Húc biến đổi trong thầm lặng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh biết cái gì?"

Giang Dương chán nản nhún vai: "Tầm phào thôi."

Trần Tử Húc phất tay như đuổi ruồi, đến cái liếc nhìn cũng đầy vẻ chán ghét: "Cút mẹ anh đi."

"Thằng oắt này, cậu kêu ai cút đấy," Giang Dương bày vẻ mặt đau lòng khổ sở, "Mẹ anh là chị mẹ cậu, anh là anh họ cậu."

"Anh họ thì cũng cút sang một bên cho ông." Trần Tử Húc ném gậy billard lên bàn.

"Không hiểu nổi cậu lấy mặt mũi đâu ra đào góc tường nhà người ta. Vương Vu Dạng không phải người của cậu, không đội nón xanh cho cậu, nữa là," Giang Dương lủi sang một bên, "Lần trước chơi trò quốc vương không phải đã rất rõ ràng rồi?"

Trần Tử Húc nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến đổi.

Bên má Giang Dương lộ ra đôi đồng điếu nhỏ, ngọt ngào cười, ánh mắt dào dào hứng thú: "Lúc đó cậu cũng biết mà, anh còn tưởng đầu cậu thiếu dây thần kinh, không nhìn ra gì chứ."

Trần Tử Húc không cự cãi nữa.

Giang Dương dựa vào bàn: "Làm ván nữa?"

"Lăn." Trần Tử Húc đang ra ngoài thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn, không lộ biểu cảm gì, "Hỏi anh chuyện này."

Giang Dương lập tức sung sức như được tiêm máu gà: "Hỏi đi."

Trần Tử Húc nhìn cái thói thích hóng chuyện vớ vẩn của người nọ, đột nhiên không muốn hỏi nữa: "Thôi, coi như tôi chưa nói gì."

Giang Dương cong mắt cười, dựa vào bàn: "Đừng mà em trai họ tôi ơi, cậu không hỏi, mấy ngày tới anh cậu ăn không ngon ngủ không yên mất."

Trần Tử Húc chế giễu: "Chết sớm đầu thai sớm."

Giang Dương: "..."

Trần Tử Húc vuốt vuốt tóc: "Có khi nào anh quên mất một chuyện, có một ngày người nào đó nói với anh, anh lại không có chút ấn tượng nào, chỉ nghe như câu chuyện xa lạ chưa?"

Cậu còn bổ sung: "Chuyện xảy ra cách đó vài năm."

Trên mặt Giang Dương là dấu hỏi to đùng được tô đậm gạch chân.

Trần Tử Húc khinh bỉ quay người: "Con mẹ nó tôi mất não chắc? Nói với anh mới hay chứ."

Giang Dương nhìn em họ đi khỏi, vẻ mờ mịt trên mặt biến mất, ngẫm nghĩ một lát, trên mặt là ý cười đầy hưng phấn.

Cuộc sống đầy tẻ nhạt giống như ao tù nước đọng, không có khát vọng sống và mục tiêu để theo đuổi, như một cái xác vô hồn, thối rữa và hôi thối đến cực điểm, muốn tìm được chuyện chơi vui thật sự không dễ dàng gì.

Giang Dương ngồi lên bàn billard, đôi chân thon dài đung đưa, người đàn ông giống nhị gia một cách khó hiểu nọ bị con chó to kia tha đi mất rồi.

Con chó nọ tuy nghe lời, trung thành, song lại hung dữ, dục vọng chiếm hữu cũng mãnh liệt, nó không sủa loạn, nhưng cắn người rất tàn bạo, nói chung không dễ chọc.

Không biết Lâm Thiếu Nam biết chuyện này sẽ thế nào.

Hàng thật chết rồi, nếu như hàng nhái cũng không chiếm được, mặt nạ hoàn mỹ đến đâu cũng để làm gì?

Giang Dương nóng lòng muốn biết bộ mặt thật của Lâm Thiếu Nam sau khi kéo lớp mặt nạ xuống, điều này cũng là động lực duy nhất để duy trì tinh thần xem trò vui suốt bao năm qua.

Còn nhớ năm đó nhị gia để Giang Dương đến hầu hạ Lâm Thiếu Nam, ngay đêm ấy đã vô tình phát hiện ra bí mật của y.

Cũng xui xẻo thật, vậy mà bắt gặp được.

Lâm Thiếu Nam phát giác, không bao lâu sau đêm đó, Giang Dương bị đưa đến chỗ Tôn Thành Chu, làm súc vật nhốt trong tầng hầm trong một khoảng thời gian.

Giang Dương mạng lớn, lúc Tôn Thành Chu chơi chán vẫn chưa chết, thoi thóp trở về Kim Tôn.

Cũng không biết Lâm Thiếu Nam tính làm người tốt hay đã quên chuyện xưa, vẫn thấy Giang Dương là một món hàng, không đáng cho y để tâm, hoặc cho rằng đã đưa ra lời cảnh báo thích đáng, sau đó mặc kệ sống chết.

Sau đó Giang Dương cho nhị gia thấy giá trị của bản thân dựa vào thực lực, thành công làm đến quản lý của Kim Tôn, lách mình tiến vào vòng những nhân vật lớn máu mặt, cơ hội chuyện trò với nhị gia cũng bắt đầu tăng lên.

Nơi nhị gia ở đa phần Lâm Thiếu Nam đều có mặt, dần dà cũng quen thuộc.

Mỗi người đều có hai mặt, vài năm gần đây lại càng là như thế.

Mạch suy nghĩ ngưng lại, lòng dạ căn cơ của Lâm Thiếu Nam quá sâu, vẻ trầm tĩnh thanh nhã bên ngoài để ngụy trang cho cực đoan máu lạnh, có trời mới biết trong đầu y có bao nhiêu thứ. Giang Dương chờ thấy bộ mặt của y đã nhiều năm, rốt cuộc sẽ là gì đây.

Lại nói, hôm nay y không đến Kim Tôn.

Giang Dương gọi vào số máy riêng của Lâm Thiếu Nam, tổng đài thông báo đã tắt máy, gọi số của vườn lan cũng không ai nghe máy, mím mím hai cánh môi hồng nhạt.

"Có biến, có biến, sắp thay người đứng đầu rồi..."

Bất động sản ở Mạch Sơn của Tôn Thành Chu bị giấu đi, không thể tìm thấy bằng vệ tinh. Khu vực đó bị một mạng lưới nhiễu sóng cực mạnh bao quanh lấy, giống một chiếc mạng nhện khổng lồ, do Hoa Ăn Thịt làm.

Hơn nữa còn là bản Hoa Ăn Thịt upgrade, bản dành riêng cho việc đối phó với Thỏ Trắng của Hùng Bạch.

Hệ thống ngăn chặn xâm nhập của Hùng Bạch đã bị gặm nát bét trong vòng chưa đầy một phút. Cậu nhóc quyết định liều mạng già tìm ra Hoa Ăn Thịt, để xem là thần thánh phương nào, xem đã xong rồi đánh chết.

Trước mắt, điều quan trọng nhất là đêm nay lão đại có thể trở ra toàn vẹn.

Hùng Bạch có phần lo lắng, vài chục giây vừa rồi cậu nhóc chỉ tranh thủ tìm được vị trí phân bố của CCTV, không biết tình huống cụ thể thế nào.

Lão đại lại không chỉ hành động một mình, còn mang cả chú theo, nguy hiểm tăng lên theo cấp lũy thừa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hùng Bạch cài chương trình vào điện thoại hai người họ, vừa có thể định vị, cũng vừa có thể theo dõi và đánh cắp thông tin liên lạc.

Trước khi làm cậu nhóc đã thông báo với lão đại, không lén lút làm.

Chu Dịch nói: "Trong đêm nay, ngày mai xóa."

Hùng Bạch cũng không nghĩ khác, không dám giở trò, rất ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Chu Dịch bỗng nhiên thốt ra hai chữ: "Cảm ơn."

Hùng Bạch được để ý mà sợ hãi, vọt sang cạnh tường, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi: "Lão đại anh đừng như vậy mà, em hơi bị sợ á."

Mặt Chu Dịch co rúm lại.

Hùng Bạch biết căn nguyên của tiếng cảm ơn này, cậu nhóc rất tò mò thân phận mà lão đại đã che giấu của chú, nhưng vẫn không điều tra.

Một cao thủ hacker đỉnh cấp, mỗi ngày đều ở cạnh nhau, quan hệ thân thiết, cơ hội nhiều vô số kể, muốn tìm hiểu nhất định sẽ tra ra, khó lòng phòng bị được.

Không tìm hiểu là vì không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.

"Chờ đến lúc lão đại có thể nói cho em." Hùng Bạch cười cợt đùa, "Em chỉ cần theo anh là được rồi."

Chu Dịch vỗ vỗ đầu cậu nhóc.

Hùng Bạch không yên lòng, hỏi: "Lão đại, vị trí của CCTV anh nhớ hết rồi đúng không?"

Chu Dịch nói: "Gần như."

Hùng Bạch thở ra một hơi: "An toàn là trên hết đó, không quan tâm phát hiện ra thứ kinh khủng khiếp gì, cũng không quan trọng bằng an toàn."

Chu Dịch biết rõ.

Gần mười một giờ đêm, Vương Vu Dạng và Chu Dịch đến nơi, một căn nhà ở lưng chừng Mạch Sơn.

Gió thu về đêm hiu hắt, chốn núi rừng thỉnh thoảng có mấy tiếng ào ào sột soạt, có đôi chút đáng sợ.

Vương Vu Dạng kéo khẩu trang lên, chỉ vào một nơi: "Rất hôi."

Chu Dịch không ngửi thấy, hắn dẫn anh từ từ đi tới, phát hiện một cái hố không sâu không cạn sau một lùm cây rậm rạp.

Bên trong là lớp da và lông loang lổ vết máu, dán vào phần xương cốt đã thối rữa.

Vương Vu Dạng không nhìn thấy, nhưng thứ mùi có khiến anh buồn nôn, nuốt nước bọt một cái: "Là gì?"

Chu Dịch nhỏ giọng: "Vật thí nghiệm bị vứt đi."

Vương Vu Dạng cau mày: "Vậy xem ra người chúng ta muốn tìm ở đây."

Chu Dịch dẫn anh vòng về đường cũ.

Vương Vu Dạng trong thế giới tối đen lê bước theo, sau lần tiệc rượu trước bị tên súc vật Tôn Thành Chu đào bẫy, anh không cho phép Chu Dịch đến nơi này.

Theo sự hiểu biết của anh với Tôn Thành Chu, gã mãi không đợi được con mồi sẽ thả lỏng cảnh giác, mất đi hứng thú với việc săn mồi.

Hiện giờ đến đây, vừa lúc.

Chu Dịch đơn giản nói: "Tôi cõng anh."

Vương Vu Dạng thuận theo tiếng thở của hắn nhìn lại: "Nhất định phải vậy?"

Chu Dịch không đáp, vác người đàn ông nọ lên lưng mình thật gọn ghẽ.

Cổ bị ôm lấy, có hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, tim hắn ngừng đập trong một khắc, sau đó tăng tốc.

Chu Dịch đem người nọ theo mình không phải vì không tin vào khả năng của Tiểu Bạch, mà là tình thế ép buộc.

Đêm hỏa hoạn đó, một người có bệnh quáng gà nghiêm trọng có thể tự đi lên chiếc cầu sau tiểu khu, trong tay không có đèn pin, hơn nữa không có chút ấn tượng nào, bất ngờ xảy đến không thể phòng ngừa, buộc phải theo dõi sát sao mọi lúc.

Tiểu Bạch có chuyện của cậu nhóc, không thể trông coi mãi được.

Vẫn là hắn dẫn theo thì tốt hơn.

Chu Dịch vững vàng bước đi, huống hồ, hắn có cảm giác, cõng người trên lưng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Vương Vu Dạng không nhìn thấy, các giác quan khác ở nên nhạy cảm hơn bình thường, thanh niên cõng anh có cơ lưng rắn chắc mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy an toàn đến tột độ. Anh nhắm mắt lại, yên tâm nằm nhoài lên tấm lưng nọ.

Đến khi cảm nhận được ánh sáng rọi trên mi mắt, Vương Vu Dạng mở mắt nhìn, hai người họ đã đi vào, hiện đang ở trên hành lang sáng trưng lạnh lẽo.

Theo Chu Dịch bước vào, trong mũi Vương Vu Dạng mỗi lúc một nhiều mùi vị, chen lấn nhau tràn đến: "Rẽ trái là phòng thí nghiệm."

Chu Dịch thả anh xuống, cầm máy truyền tin mới mua, đầu bên kia là giọng điệu đầy phấn khởi của Hùng Bạch: "Lão đại, em khống chế được CCTV trong vòng năm phút, các anh phải nhanh lên."

Nói rồi cúp ngay, lúc làm việc quan trọng cậu nhóc rất gọn gàng.

Vương Vu Dạng nhìn ngã rẽ, có CCTV, hai người không trong phạm vi: "Chỗ này không có bảo vệ?"

Chu Dịch lắc đầu.

Vương Vu Dạng bóp phần gáy nổi da gà của mình: "Giống nấm mồ trên núi thế này?"

Chu Dịch nghe vậy, quai hàm sau lớp khẩu trang căng cứng, hắn lạnh lùng nói: "Đừng nói xúi quẩy như vậy."

Vương Vu Dạng hiểu rõ, nấm mồ trên núi có liên quan đến cái chết, đúng là xúi quẩy, anh nhìn thanh niên: "Tiểu Dịch mê tín thế cơ à..."

Chu Dịch không lên tiếng, bây giờ có người để quan tâm nên hắn chỉ muốn sống yên ổn.

Trong căn phòng thí nghiệm gần như tịch mịch, đống dụng cụ thí nghiệm xếp lộn xộn, chai lọ thứ dán nhãn thứ không vứt lung tung khắp nơi, trong lồng có vài con chuột bạch đã chết, trong giỏ rác cũng có hai cái xác chuột, không có người.

Mùi hôi thối, tanh tưởi, các loại thuốc và chất hóa học... hỗn loạn tràn ngập trong không gian lạnh lẽo kín đặc không một chiếc cửa sổ.

Khứu giác Vương Vu Dạng chẳng khác nào chịu tội, so với phòng thí nghiệm, chẳng bằng nói nơi này là một bãi rác.

Anh kéo vành mũ đen xuống, bất thình lình thấy thanh niên đưa mắt nhìn một chiếc ly, thốt lên: "Cái đó có tính ăn mòn cao, đừng chạm vào."

Dứt lời, mí mắt Vương Vu Dạng giật liên hồi.

Ánh mắt Chu Dịch khóa chặt gương mặt dưới vành mũ: "Anh đã gần bốn mươi còn nhớ được hóa chất thí nghiệm thời học sinh?"

"Chú ghét cay ghét đắng thí nghiệm, tất cả." Vương Vu Dạng thở dài, "Là ký ức của nguyên chủ, hẳn đã ở trong môi trường tương tự rất lâu."

Chu Dịch nghiêm túc, nặng nề nói: "Vậy anh lại đây nhìn."

Vương Vu Dạng vừa đi vừa săm soi dụng cụ thí nghiệm trước mặt, Chu Dịch sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của anh, lẳng lặng cầm súng gây mê đứng trước cửa, không phát ra tiếng động.

Chu Dịch vừa quay đầu, hô hấp lập tức ngừng lại: "Anh đang làm gì?"

Vương Vu Dạng như tỉnh dậy khỏi cơn mộng du, trong mắt không còn vẻ mơ hồ, anh theo tầm mắt thanh niên nhìn xuống mình, phút chốc sởn cả tóc gáy.

Không biết anh mặc chiếc blouse trắng nọ lúc nào, không hề có dù chỉ chút ý thức.

Vương Vu Dạng nhìn áo blouse trắng trên người, vừa ngắn vừa rộng, tản ra mùi cơ thể rất nồng, nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ dị: "Tiểu Dịch, chú vốn nghi ngờ nguyên chủ là bác sĩ, bây giờ nghĩ lại, hình như là... nghiên cứu viên?"

Sắc mặt Chu Dịch lạnh băng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, trong phòng thí nghiệm có tiếng động rất khẽ, vách trường bên trái bỗng nứt ra, bên trong là căn phòng nhỏ bí mật, một người đàn ông trung niên mập mập lùn lùn bước tới, kéo theo thứ mùi tanh tưởi khó nghe đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Người trung niên nọ đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu, gương mặt phờ phạc vàng vọt, đáy mắt hằn lên tia máu, không biết đã bao lâu chưa được tắm rửa thay đồ, dường như cũng không được ăn gì, sức sống yếu ớt, cơ thể run rẩy lung lay bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã vật xuống.

"Tại sao vẫn không được... Tại sao lại như vậy... dữ liệu mình trộm được không thể nào sai sót, tại sao vẫn không được..."

Người trung niên nọ gầm gừ trong cổ họng, như kẻ mất trí.

Âm thanh chợt im bặt, người trung biên nọ phát hiện bóng người cao gầy đứng bên, nhìn gương mặt ấy, đôi mắt mờ đục thoáng chốc trở nên mờ mịt, dần dần như có thứ gì tràn ra, nhanh chóng tụ lại.

Vương Vu Dạng ngưng thở, không động đậy, anh đang chờ thứ mình muốn.

Bầu không khí cực kỳ quái dị.

Bàn tay cầm súng gây mê của Chu Dịch khẽ nhúc nhích, anh đã tháo khẩu trang, lộ mặt, nghiên cứu viên này buộc phải mang đi, không thể trở về thành phố S.

Ngay lúc hắn định ra tay, chợt phát hiện nghiên cứu viên nhìn trân trân người đàn ông nọ, vẻ mờ mịt bối rối không còn, thay vào đó là biểu cảm kỳ dị.

Khiếp sợ, không dám tin, hãi hùng, nể trọng cùng rất nhiều thứ cảm xúc quái lạ tuôn ra, khuôn mặt vàng vọt nọ méo mó đến cực điểm.

"Cậu... cậu... cậu..."

Người trung niên run lên bần bật, đồng tử co rụt lại: "Cậu là... Cậu là Vương..."

"Nằm xuống!"

Chu Dịch đột nhiên cảm nhận được điều gì đang đến, sắc mặt biển đổi, hắn vừa quát to với nghiên cứu viên nọ, vừa lao đến một phía khác.

Vương Vu Dạng không kịp phản ứng đã bị đè sấp xuống đất, bên tai vang lên một tiếng nổ tung kinh hoàng.
Bình Luận (0)
Comment