Vốn dĩ đã hẹn buổi tối về nhà Tiêu Tinh ăn
cơm, lúc này tâm trạng của Tiêu Tinh không tốt, Thẩm Quân Tắc liền lấy
cớ hủy bữa cơm với bố mẹ vợ, lái xe đưa Tiêu Tinh về nhà
Tiêu Tinh vừa về đến nhà đã kêu đói
bụng. Cũng khó trách, cô chưa ăn tối, lại phải căng thẳng trong thời
gian dài như vậy, lúc này trở về ngôi nhà quen thuộc, dạ dày trống rỗng
cũng bắt đầu sôi lên òng ọc.
Thấy toàn thân Tiêu Tinh ướt sũng,
lại còn không ngừng bận rộn trong bếp, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ
nói: “Em đi tắm đi, cẩn thận kẻo bị cảm”.
Tiêu Tinh vẫn thoăn thoắt rửa rau, không ngẩng đầu lên nói: “Em đói lắm rồi, ăn xong rồi tắm”.
Thẩm Quân Tắc nói: “Em đi tắm đi, anh nấu cơm”.
Tiêu Tinh dừng tay ba giây, đột
nhiên ngẩng đầu, nhìn anh như nhìn quái vật, dường như cảm thấy mấy câu
anh vừa nói không thể tin được.
Thẩm Quân Tắc có chút ngượng ngùng trước ánh mắt ấy của cô, anh sờ mũi và nói: “Sao? Không tin anh à?”.
Tiêu Tinh nhìn anh rồi nói thẳng: “Anh biết nấu cơm thì em tin, ai cũng biết nấu cơm. Chỉ là… cơm anh nấu có ăn được không?”.
“…”. Thẩm Quân Tắc cảm thấy bị
đả kích. Anh cau mày, lạnh lùng nói, “Lát nữa em sẽ biết”. Nói rồi anh
kéo tay cô, đẩy cô vào cửa phòng tắm, “Đi tắm đi”. Anh đẩy cô vào rồi
đóng cửa.
Tiêu Tinh đứng trong phòng tắm
soi mình trong gương, ngây người một lúc rất lâu, cuối cùng vẫn phải vặn vòi nước ở bồn tắm. Cái anh chàng Thẩm Quân Tắc này có lúc thật ngang
ngược lộng hành không có lý lẽ, nói thế nào cô cũng là con người, có tư
tưởng, có chủ kiến, tứ chi phát triển bình thường, sao suốt ngày… bị anh lôi xềnh xệch như vậy?
Thẩm Quân Tắc cau mày nhìn chiếc nồi trong bếp. Nấu cơm? Anh chưa bao giờ nấu cơm. Không phải là có quan niệm phong kiến “đàn ông tránh xa chuyện bếp núc” mà là từ trước tới
nay anh không yêu cầu quá cao trong chuyện ăn uống, cũng không hứng thú
đích thân xuống bếp phục vụ cái dạ dày của mình. Bình thường anh chuyên
tâm với công việc, buổi trưa có trợ lý gọi đồ ăn cho anh, buổi tối đi
qua nhà hàng nhân tiện giải quyết bữa tối, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình nấu ăn, cảm thấy nấu nướng vừa phiền phức vừa mất thời gian.
Nhưng bây giờ anh lại vì không
muốn nhìn thấy Tiêu Tinh bận rộn trong bếp với dáng vẻ ướt như chuột lột mà chủ động gánh vác trọng trách nấu nướng.
Nói thì dễ nghe nhưng lúc làm mới thấy vô cùng khó.
Cơm… nếu mỗi người ăn hai bát,
căn cứ vào nguyên lý hạt gạo sẽ nở ra, nấu một bát gạo có lẽ là vừa? Cho bao nhiêu nước thì đủ nhỉ? Hai bát? Không đủ nước thì sẽ không chín
được. Ba bát? Nhiều nước quá sẽ thành cháo.
Thẩm Quân Tắc buồn bực cau mày, lẽ nào bắt anh chạy đi tra sách nấu ăn? Còn lâu anh mới làm cái chuyện vô vị ấy.
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh cầm
điện thoại, gọi một cuộc điện thoại. “Xin chào, đây là nhà hàng ăn nhanh Mãi Nhớ, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói: “Vâng, bây giờ cửa hàng còn những món gì?”.
“Có khoai tây chua cay, cà tím xào, sườn xào, thịt bò chua cay…”. Nhân viên phục vụ đọc menu một lượt.
Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc,
quyết định nói: “Một suất cà tím xào, một suất khoai tây chua cay, hai
suất cơm, mang đến tòa 1314, khu D Nguyệt Hoa”.
“Được ạ, trong phòng mười phút sẽ mang tới, mời anh xuống cổng Nguyệt Hoa lấy đồ”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, quản lý
trị an ở khu vực này rất nghiêm ngặt, không có thẻ thì không cho qua
cửa. Vì suất ăn hơn hai mươi tệ này, anh còn phải lái xe năm phút chạy
ra cửa lấy cơm hộp, thật là phiền phức.
Có điều, như thế dễ dàng hơn là tự nấu.
Hai mươi phút sau, Tiêu Tinh
bước ra khỏi phòng tắm, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, thế
là cô quấn chiếc khăn tắm to đùng, tò mò chạy ra phòng ăn.
Trên bàn ăn có bày ba món ăn,
một đĩa khoai tây chua cay, một đĩa cà tím xào, còn có một đĩa rau. Tiêu Tinh kinh ngạc nói: “A, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề
ngoài, thật không ngờ anh lại giỏi nấu ăn như vậy!”.
Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm, “Em không thấy là mình nên chú ý hình tượng một chút sao?”.
Tiêu Tinh quấn khăn tắm chạy đến trước mặt anh, vừa tắm xong, toàn thân toát lên mùi sữa tắm lôi cuốn,
trên người vẫn còn những vệt nước chưa khô, xương quai xanh lúc ẩn lúc
hiện… Thôi xin, mặc dù anh không phải là quỷ háo sắc nhưng cũng không có nghĩa anh là thánh nhân phi phàm.
So với tâm trạng phức tạp của
Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh hoàn toàn không nghĩ đến điều đó, cô chạy lại
ngửi thức ăn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Đúng là anh làm sao? Thật là lợi
hại! Em nghe nói anh chưa bao giờ xuống bếp, không ngờ anh rất có tài
nấu ăn, ha ha, xem ra em phải thay đổi cách nhìn về anh rồi”.
Thẩm Quân Tắc thấy hơi ngượng
ngùng, có điều anh cũng ngại không muốn nói đây là đồ ăn mình gọi bên
ngoài, lén lén lút lút vứt hộp cơm dùng một lần đi rồi chia bát chia
đĩa, trông rất giống chính tay mình làm. Nhưng rốt cuộc vì sao phải như
vậy? Lẽ nào sợ Tiêu Tinh coi thường?
Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, “Được rồi, đi thay quần áo rồi ra ăn cơm”.
Tiêu Tinh gật đầu, về phòng thay bộ quần áo ngủ rồi ra ăn cơm, vừa ăn vừa khen “Ngon quá”, “Mùi vị rất
hấp dẫn”, “Quân Tắc, anh thật lợi hại”…
Thẩm Quân Tắc bị cô khen đến nỗi dở khóc dở cười.
Ăn xong, Tiêu Tinh cười tít mắt
và nói, “Đúng rồi, sau này anh có thời gian rảnh thì chăm chỉ vào bếp
nhé. Món ăn hôm nay anh làm thật sự rất ngon, em rất thích mùi vị này”.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, “Thật sao…”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Ngon lắm ý!”.
Một ngày sau.
“Xin chào, đây là nhà hàng ăn nhanh Mãi Nhớ, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?”.
“Ừ… một suất khoai tây chua cay, cà tím xào, hai suất cơm, mang đến vườn Nguyệt Hoa”.
Bảy ngày sau.
“Xin chào, đây là nhà hàng ăn nhanh Mãi Nhớ, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?”.
“Ừ, một suất…”.
“Khoai tây chua cay, cà tím xào, hai suất cơm, mang đến vườn Nguyệt Hoa đúng không?”.
“… Đúng vậy”.
Có một người đàn ông kỳ lạ liên
tục gọi khoai tây chua cay một tuần liền, chuyện này cũng trở thành
chuyện cười của nhân viên cửa hàng ăn nhanh trong những lúc ăn uống nói
chuyện phiếm.
“Mọi người nói xem vì sao người đàn ông đó ngày nào cũng gọi hai món này, lẽ nào anh ta là chuyên gia nghiên cứu ẩm thực?”.
“Có lẽ anh ta là kẻ biến thái…”.
Phải ăn khoai tây cà tím một
tuần liền, Tiêu Tinh có chút chịu không nổi. Bữa tối hôm ấy, đột nhiên
Tiêu Tinh nhăn mặt nói: “Thật sự anh chỉ biết làm hai món này thôi
sao?”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh gật đầu, “Ừ, học theo sách nấu ăn, chỉ học được hai món này”.
“Anh không muốn tiến thêm một bước, học thêm vài món nữa sao?”. Đôi mắt của Tiêu Tinh tràn đầy nỗi mong chờ và khích lệ.
Nhưng đáp lại cô chỉ là bốn chữ hờ hững: “Không có thời gian”.
Cuối cùng Tiêu Tinh đã bị anh đánh bại, khó xử nói: “Thôi được, để em nấu. Nếu ăn khoai tây cà tím nữa thì em sẽ nôn mất”.
Khoảnh khắc Tiêu Tinh quay người đi vào bếp, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhếch mép cười.
Mặc dù anh rất thích ánh mắt
khen ngợi, ngưỡng mộ của Tiêu Tinh nhưng so với điều đó, anh thích món
ăn do chính tay Tiêu Tinh nấu hơn. Ngôi vị “bếp trưởng” trong nhà, anh
không muốn tranh giành với Tiêu Tinh. Hơn nữa, suốt ngày anh giấu Tiêu
Tinh gọi đồ ăn ở ngoài, lái xe đi lấy cơm hộp mà cứ như là đi ăn trộm,
thật sự rất khổ sở…
Lần trước bị tên giáo sư kia lừa gạt giở trò đồi bại, đối với Tiêu Tinh mà nói, chuyện này là một cú sốc rất lớn.
Cô thật sự có niềm đam mê với mỹ thuật. Từ nhỏ đã học vẽ tranh dưới sự khích lệ của ông nội, học được
hơn mười năm vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết. Về sau vì áp lực thi đại học
mà bị ép từ bỏ, nhưng tận sâu trong đáy lòng mình, thứ mà cô yêu thích
nhất vẫn là mỹ thuật.
Mặc dù cô không coi mình là thiên tài hội họa gì đó nhưng với trình độ vẽ tranh của mình, cô vẫn có sự tự tin nhất định.
Kết quả lúc phỏng vấn lại gặp
tên giáo sư coi trọng nhan sắc hơn cả thực lực. Về sau lại lên diễn đàn, đọc những tin đồn về học viện mỹ thuật, phát hiện những trường hợp như
thế này không phải là ít. Điều đó khiến Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng bực
tức, có cảm giác như ước mơ thuần khiết nhất trong lòng bị vấy bẩn.
Mặc dù hiện thực là như vậy
nhưng Tiêu Tinh cũng không nhụt chí, điều chỉnh tâm trạng rồi tiếp tục
chuyên tâm luyện tập. Kế hoạch tuyển học sinh của học viện mỹ thuật năm
nay đã hoàn toàn kết thúc, vậy thì đợi đến năm sau đi thi.
Tiêu Tinh ở nhà chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi năm sau, đúng là chuyện ngoài mong đợi đối với Thẩm Quân Tắc.
Thử nghĩ mà xem, hàng ngày anh đi làm về nhà, có người nấu sẵn bữa tối chờ anh, chuyện đó mới tươi đẹp làm sao.
Mặc dù chỉ là Tiêu Tinh muốn tự
mình nấu cơm, nhân tiện nấu thêm một suất cho anh mà thôi. Có điều, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh về nhà thưởng thức tài nấu ăn của
Tiêu Tinh. Thẩm Quân Tắc phát hiện, ăn quen những món ăn Tiêu Tinh nấu,
dạ dày của anh đúng là càng già càng khó chiều. Trước đây, ăn uống qua
loa đại khái thế nào cũng được, bây giờ, mỗi khi ăn đồ ăn ở nhà hàng lại thấy không có một chút hứng thú nào. Những món thịt cá béo ngậy đó thật sự không ngon bằng một bát mỳ của Tiêu Tinh.
Một tháng liền ngày nào Thẩm
Quân Tắc cũng về nhà đúng giờ. Nhân viên trong công ty cũng thấy tò mò.
Trong ấn tượng của họ, Thẩm Quân Tắc trước đây là một người đam mê công
việc, làm thêm là chuyện bình thường. Có lúc bảy tám giờ tối vẫn còn ở
trong văn phòng, hăng say làm việc. Sao đột nhiên gần đây lại trở nên
ngoan ngoãn như vậy, cứ hết giờ làm là lái xe về nhà? Sao lại nóng lòng
như thế?
Lẽ nào vợ anh nghiêm cấm anh làm thêm giờ, nếu không sẽ không cho vào nhà?
Lẽ nào… anh… rất yêu vợ?
Có người đã suy đoán như thế.
Theo như đám vệ sĩ cùng anh đi
cứu người lần trước kể lại thì quá trình anh Thẩm cứu mỹ nhân vô cùng
đẹp mắt và uy vũ, thật sự có thể coi là khuôn mẫu của sách giáo khoa,
vừa vào cửa là đấm cho tên khốn kia ngã lăn ra đất, sau đó dịu dàng ôm
người vợ đang hoảng sợ vào lòng. Quả thực cái ôm ấy chặt đến nỗi khiến
người ta phải đỏ mặt.
Những tin đồn trong công ty càng ngày càng quá quắt, dĩ nhiên những tin đồn vô vị này Thẩm Quân Tắc
không hề nghe nói. Vì thế anh hoàn toàn không ngờ, trong lòng một số
người anh đã trở thành người đàn ông tốt yêu vợ thương con?
Năm rưỡi chiều hôm ấy, Thẩm Quân Tắc lại tan ca đúng giờ.
Bây giờ đã là cuối thu, hôm nay
trời nổi gió, thời tiết se se lạnh, trên đường về nhà, lá khô phủ đầy
mặt đất, xe phóng qua phát ra tiếng xào xạc. Người đi đường đều mặc áo
len. Tuy Thẩm Quân Tắc mặc áo sơ mi nhưng không thấy lạnh. Đột nhiên anh nghĩ đến Tiêu Tinh, cô nàng này rất sợ lạnh, mỗi lần ngủ đều quấn chăn
kín mít. Anh còn nhớ sáng nay lúc ra khỏi cửa, cô vẫn mặc chiếc áo phông mỏng, không biết có mặc thêm áo không…
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhíu mày, không biết vì sao anh lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Khi anh về đến nhà, Tiêu Tinh
đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp. Cô không mặc chiếc áo phông buổi sáng mà thay chiếc áo len cổ tròn màu xanh ngọc. Chiếc áo len đơn giản,
không có bất kỳ hoa văn nào, thực ra cũng chỉ là mẫu mã có thể bắt gặp ở bất cứ chỗ nào trên đường nhưng đột nhiên Thẩm Quân Tắc cảm thấy Tiêu
Tinh mặc chiếc áo này rất đẹp.
Chiếc áo len dài vừa người làm
tôn lên những đường nét mềm mại trên cơ thể của cô. Vì đang nấu cơm nên
cô buộc tóc, đuôi tóc đung đưa theo cử động của cô, trông cô rất nhanh
nhẹn và đáng yêu.
Anh về nhà đúng giờ, có lẽ… vì muốn được nhìn thấy cô sao?
Nhìn cô bận rộn trong bếp khiến anh hết sức an tâm, dường như thật sự có cảm giác kỳ lạ “Đây chính là nhà của mình”.
Thẩm Quân Tắc kìm nén cảm giác
rung động xa lạ trong lòng, nhẹ nhàng đi vào bếp. Thấy cô đang chăm chú
cúi đầu trộn một bát gia vị gì đó màu sắc rất kỳ lạ, anh không kìm được
khẽ hỏi: “Đang làm gì đấy?”.
Tiêu Tinh giật nảy mình,
“choang” một tiếng, chiếc bát trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Cô quay
sang, tức giận nhìn anh, “Anh là ma à? Đi lại không có tiếng động!”.
Tiêu Tinh vừa cúi đầu dọn bát vừa trách móc, “Làm cái gì thế, em làm mãi mới được bát gia vị này, thế mà bị anh làm giật mình đến nỗi đổ hết
xuống đất! Xin anh, sau này anh vào bếp có thể nói một tiếng được không? Thôi thôi, anh mau đi ra ngoài đi. Mỗi lần anh vào bếp đúng là một tai
họa đối với em”.
Đúng là lúc cô không nói thì còn đáng yêu, chỉ cần mở miệng là vỡ mộng.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng lặng lẽ ngoảnh mặt đi, quay người đi ra khỏi bếp.
Sáng thứ bảy, Thẩm Quân Tắc hiếm khi được nhàn rỗi nghỉ ở nhà, vốn định ở riêng với Tiêu Tinh một lúc,
nhân tiện vun đắp tình cảm. Kết quả đột nhiên Tiêu Tinh nói chiều có
hẹn.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, “Em có hẹn với ai?”.
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của anh, Tiêu Tinh không kìm được bật cười: “Với Kỳ Quyên của em, sao thế?”.
Nghe cô nói câu “Kỳ Quyên của
em”, trong lòng Thẩm Quân Tắc có chút không thoải mái. Anh lạnh lùng
hỏi: “Chỉ hai người thôi sao?”.
Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt
nghi hoặc, “Còn có Vệ Nam, lớp cấp ba của bọn em họp lớp, hẹn nhau cùng
đi hát karaoke. Sao thế?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi nói: “Anh đưa em đi”.
“Được ạ, cảm ơn anh”. Tiêu Tinh cũng không khách sáo.
Thẩm Quân Tắc lái xe đưa Tiêu Tinh đến quán karaoke Red Box.
Từ xa đã nhìn thấy mười mấy
người tụ tập một chỗ, có người ôm nhau, có người đấm nhau, cười cười nói nói, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Quân Tắc dừng xe bên đường, Tiêu Tinh giống như con thỏ bị tiêm thuốc kích thích, nhanh chóng mở cửa xe phi ra ngoài.
“Ôi ôi, mọi người nhìn xem ai đến này?”.
“Tiêu Tinh à, bọn mình nhớ cậu quá! Chẳng phải cậu ra nước ngoài sao, nhanh thế đã quay về rồi à?”.
“Nào, đại mỹ nhân Tiêu Tinh, ôm anh một cái nào?”.
“Cậu cút đi, người cậu toàn virus, ai dám ôm cậu chứ, Tiêu Tinh là của mình”.
“Cái gì? Mình yêu thầm Tiêu Tinh hơn hai mươi năm rồi, cậu dám tranh với mình?”.
Sự xuất hiện của Tiêu Tinh khiến đám đông dậy sóng, bị một nam sinh nhiệt tình ôm một cái, sau đó lại ôm người khác một cái, rất nhiều bạn bè lâu không gặp cô đều tranh nhau
đòi ôm cô, đặc biệt là đám nam sinh cười nhăn nhở…
Thẩm Quân Tắc ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt rất khó coi.
Tiêu Tinh thì không bận tâm, cười tít mắt vui đùa với đám bạn học cũ, hoàn toàn thờ ơ với sự tồn tại của Thẩm Quân Tắc.
Chỉ có Kỳ Quyên tinh mắt, phát
hiện người đàn ông trong xe đang im lặng nhìn Tiêu Tinh. Cô quay sang,
hỏi Tiêu Tinh một câu đầy ẩn ý: “Tiêu Tinh, ai đưa mày đến đấy? Không
giới thiệu với mọi người sao?”.
Có người reo hò cổ vũ.
“Tiêu Tinh, bảo anh ấy ra làm quen với mọi người đi!”.
“Đích thân lái xe hộ tống, người đó là bạn trai của cậu à?”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng bứt tóc,
không biết nên giải thích thế nào. Trước mặt bao nhiêu bạn học thế này,
cô không muốn nói người ngồi trong xe là “chồng” của mình.
Cô vội vàng kết hôn bên New
York, không thông báo cho bạn bè biết, vì thế trong suy nghĩ của các
bạn, cô vẫn là Tiêu Tinh vô tư hồn nhiên, vô tâm vô tính, lúc nào cũng
nói hôn nhân là nấm mồ, trước ba mươi tuổi không nghĩ đến chuyện kết hôn chứ không phải là người đã có chồng.
Thẩm Quân Tắc nghe thấy đám người ấy hò hét, liền mở cửa xe, rảo bước đi đến bên cạnh Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh thấy anh lại gần, nụ
cười trên khuôn mặt không khỏi có chút gượng gạo: “Ha ha, để mình giới
thiệu một chút, anh ấy là…”.
Bất chợt bắt gặp anh mắt của
anh, mấy tiếng “Anh ấy là anh họ của mình” Tiêu Tinh không nói được, ấp a ấp úng một hồi cũng không tìm được từ nào thích hợp để hình dung mối
quan hệ giữa hai người, luống cuống đến đỏ cả mặt.
Kỳ Quyên bình tĩnh đứng cạnh xem kịch hay. Vệ Nam thì khác, ánh mắt nhìn Thẩm Quân Tắc ẩn chứa sự đề
phòng không hề che giấu, cứ như anh là một con sói xám, sẽ ăn tươi nuốt
sống người chị em tốt của mình không bằng.
Đám bạn học tò mò nhìn Thẩm Quân Tắc rồi lại nhìn Tiêu Tinh, chờ đợi một lời giải thích hợp lý.
Không khí ngượng ngập kéo dài rất lâu.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh,
thấy cô bối rối không nói nên lời liền thay cô mở miệng, bình tĩnh nói:
“Chào mọi người, tôi là chồng của Tiêu Tinh”.
Như có cơn gió lạnh thổi qua, đám người bỗng chốc hóa đá tại chỗ, ai cũng trợn mắt há mồm.
Tiêu Tinh sững sờ nhìn anh, thấy anh vẫn tỏ ra hết sức thản nhiên, không kìm được bực tức cúi gằm mặt xuống.
Có phải anh chàng Thẩm Quân Tắc
này bị bệnh rồi không, việc gì phải dùng cách nói như đang tuyên bố sự
kiện trọng đại để nói ra chuyện này, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ trước
mặt các bạn.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh tức giận vì xấu hổ, khẽ mỉm cười rồi nói với mọi người: “Mọi người chơi vui vẻ, tôi không làm phiền nữa”. Sau đó anh quay sang phía Tiêu Tinh, nhẹ
nhàng hôn lên trán cô, khẽ nói, “Khi nào xong gọi điện cho anh, anh đến
đón em”.
Hành động và giọng điệu của anh rõ ràng là muốn tuyên bố thông tin “Tôi là chồng cô ấy” là sự thật một trăm phần trăm.
Đến tận khi chiếc xe của Thẩm
Quân Tắc biến mất ở cuối đường, mọi người vẫn còn trong trạng thái hóa
đá. Sự xuất hiện của Thẩm Quân Tắc như mang theo một cơn lốc xoáy, đến
nỗi mà sau khi anh đi rồi, cái lạnh đáng sợ vẫn còn vương vất xung
quanh.
Một lúc sau, đám người cuối cùng cũng bừng tỉnh bắt đầu tra hỏi Tiêu Tinh như bắn đại bác.
“Sặc! Tiêu Tinh, không nhầm đấy chứ, cậu là người đầu tiên trong đám bạn học lấy chồng?”.
“Chẳng phải là cậu đã thề nguyền sắt son, nói cái gì mà trước ba mươi tuổi không nghĩ đến chuyện lấy
chồng sao? Sao vừa mới tốt nghiệp đã lấy chồng rồi?”.
“Tiêu Tinh, cậu cũng thật lợi hại, đúng là kết hôn chớp nhoáng?”.
“Thật không thể chấp nhận được, kết hôn cũng không thông báo một tiếng?”.
“Bữa hôm nay để Tiêu Tinh mời! Mọi người thấy được không?”.
“Được!”.
“Tiêu Tinh, đừng nói nhiều nữa, mau đi mua kẹo cưới đi!”.
Nghe tiếng gào thét phấn khích của các bạn, Tiêu Tinh chỉ thấy tai ù ù.
Thẩm Quân Tắc, anh hại chết tôi rồi…
Trước đây cô đánh cược với một đám chị em, hôm nay thê thảm rồi.
Mười giờ tối, Thẩm Quân Tắc đang lên mạng trong thư phòng thì đột nhiên nhận được tin nhắn: “Tiêu Tinh
nhà anh uống say rồi, mau chóng đến đón. Kỳ Quyên”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, tiện tay lấy áo khoác rồi đi ra khỏi cửa. Anh còn tưởng bọn họ lâu ngày không
gặp sẽ chơi qua đêm, vì thế Tiêu Tinh không gọi điện anh cũng không để
ý. Không ngờ cô nàng này lại dám uống say?
Lúc đến Red Box, từ xa anh đã
nhìn thấy Kỳ Quyên hầm hầm đứng ở cửa, vẫn là cái dáng vẻ nữ hoàng ấy.
Thẩm Quân Tắc dừng xe, đi đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Tiêu Tinh đâu?”.
“Đang ngủ trong phòng”, Kỳ Quyên gườm gườm nhìn anh, “Trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy mà tuyên bố
hai người kết hôn, anh thật phóng khoáng, nói rồi phủi mông bỏ đi, chỉ
khổ Tiêu Tinh của chúng tôi, bị một đám người thay nhau chuốc rượu”. Kỳ
Quyên ngừng một lát, đột nhiên nói một cách đầy ẩn ý, “Đúng rồi anh
Thẩm, chẳng phải anh không thích kết hôn với Tiêu Tinh sao? Sao bây giờ
lại nóng lòng thừa nhận anh là chồng nó? Có phải… anh đang củng cố địa
vị của mình?”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói: “Luật sư Kỳ, tôi chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
Kỳ Quyên mỉm cười nhìn anh. Hôm
nay nhìn thấy Tiêu Tinh ôm mấy cậu bạn nam, sắc mặt lạnh đến đáng sợ của anh ta đúng là nên chụp tấm ảnh làm kỷ niệm… Rõ ràng là đã rung động
trước Tiêu Tinh nhưng còn cố tình làm ra vẻ bình tĩnh. Trong mắt Kỳ
Quyên, một Thẩm Quân Tắc như vậy thật sự cũng có chút đáng yêu. Xem ra
bây giờ Tiêu Tinh lấy anh ta cũng không phải là bi kịch. Có phải là Tiêu Tinh ngốc nghếch đã quên sạch những yêu cầu đã đưa ra trước khi kết hôn rồi không? Rốt cuộc cô đã dùng những điều khoản không công bằng ấy
chưa? Thật sự cần phải cầu nguyện cho cô nàng này.
Ánh mắt đầy ẩn ý của Kỳ Quyên
khiến Thẩm Quân Tắc cảm thấy không thoải mái, anh không kìm được khẽ ho
một tiếng rồi nói: “Cô ấy… ở phòng nào?”.
Kỳ Quyên nhìn anh rồi nói: “Phòng 303 tầng hai, anh tự đi tìm nó đi, tôi còn phải chờ xe bus”.
Thẩm Quân Tắc đi được một bước,
ngoảnh đầu lại nói: “Có cần tôi đưa cô về không?”. Kỳ Quyên nghĩ một
lúc, gật đầu và nói: “Dĩ nhiên là có, tạo mối quan hệ tốt đẹp với chị em tốt của Tiêu Tinh là bước đầu tiên để anh đi vào trái tim của Tiêu
Tinh. Có lẽ anh Thẩm rất hiểu điều đó”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ lịch sự…”.
“Không cần giải thích”, Kỳ Quyên mỉm cười, “Tôi nhìn người rất chuẩn, đặc biệt là ‘kẻ tình nghi’”.
Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói, quay người đi tìm Tiêu Tinh.
Ánh đèn trong phòng karaoke rất
tối, bên trong bừa bộn lộn xộn, có thể thấy đám người lúc nãy đã ăn chơi điên cuồng, vỏ lon vứt khắp nơi, không biết họ đã uống bao nhiêu.
Tiêu Tinh nhắm mắt nằm trên ghế
sofa. Vệ Nam ngồi cạnh đang ăn hoa quả, vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc bước vào, Vệ Nam lập tức lộ vẻ cảnh giác, “Anh Thẩm…”. Giọng nói rất gượng
gạo.
“Ừ, tôi đến đón cô ấy”, Thẩm Quân Tắc bước lên một bước, cúi người bế Tiêu Tinh.
Vệ Nam nắm chặt tay Tiêu Tinh
không buông ra, vẻ mặt cũng rất khó hiểu, dường như không nỡ giao người
chị em tốt của mình cho anh.
Thẩm Quân Tắc không bận tâm đến
thái độ không thân thiện của Vệ Nam, anh bế Tiêu Tinh lên rồi ngoảnh đầu lại nói: “Đi thôi, nhân tiện tôi đưa cô và Kỳ Quyên về”.
“Ồ…”. Lúc ấy Vệ Nam mới đứng dậy đi theo anh. Thẩm Quân Tắc đặt Tiêu Tinh ở ghế lái phụ, thắt chặt dây
an toàn, Kỳ Quyên và Vệ Nam ngồi ghế sau.
Sau khi uống say Tiêu Tinh rất
ngoan, không có biểu hiện gì, chỉ đỏ mặt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc
ngủ, ngả đầu vào vai Thẩm Quân Tắc rất tự nhiên.
Hai người ngồi ghế sau giương
mắt nhìn Tiêu Tinh mơ màng ngả vào lòng Thẩm Quân Tắc, không kìm được
than vãn: Con ranh này đúng là không có ý chí, bên cạnh là con sói xám,
thế mà không hề có sự phòng bị nào, lại còn đưa mình vào miệng sói.
Sau khi đưa Vệ Nam và Kỳ Quyên
về nhà, Thẩm Quân Tắc lái xe về biệt thự ở vườn Nguyệt Hoa. Ánh đèn trên đường cao tốc đan xen, xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt cô, ánh sáng
vàng dịu khiến những đường nét trên khuôn mặt cô trông thật dịu dàng.
Nhìn người con gái ngủ ngon lành bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng
Thẩm Quân Tắc có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Về đến nhà, anh bế Tiêu Tinh vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đang định đứng dậy thì bị Tiêu Tinh kéo tay.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại. Vì men rượu nên mặt cô đỏ bừng, trông rất đáng yêu. Đôi mắt mơ màng nhìn
anh, nắm chặt tay anh không chịu buông ra, không biết là đang nghĩ gì.
Thẩm Quân Tắc động lòng, không kìm được cúi người xuống hôn cô.
Tiêu Tinh uống say hoàn toàn ở
trong trạng thái vô thức, không hề hay biết đang xảy ra chuyện gì chứ
đừng nói là phản kháng. Thẩm Quân Tắc thuận lợi tách hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong miệng cô.
“Ưm ưm…”. Tiếng rên rỉ mơ màng giống như một sự khích lệ khiến Thẩm Quân Tắc càng hôn nồng cháy hơn.
Dưới ánh đèn vàng dịu trong
phòng, khuôn mặt đỏ ửng của Tiêu Tinh càng thêm cuốn hút, đôi mắt to
tròn mơ màng, con ngươi long lanh như màn đêm u tối dụ dỗ người ta phạm
tội…
Có lẽ vì tác dụng của cồn, Thẩm Quân Tắc cảm thấy hình như mình cũng đang say.
“Tiêu Tinh…”. Âm thanh phát ra từ cổ họng, khàn đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng thấy xa lạ.
Như bị ma thuật điều khiển, bàn
tay của Thẩm Quân Tắc nhẹ nhàng đặt lên bờ vai trần của cô, ngón tay
chạm vào làn da mịn màng, càng khiến người ta say đắm đến quên mình.
Làn da trắng nõn từ từ hiện ra
trước mắt theo sự di chuyển của những ngón tay, ánh mắt của Thẩm Quân
Tắc mỗi lúc một thêm đắm say. Khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh rất muốn
chiếm hữu người con gái này.
Để cô hiểu rõ vị trí của anh, để cô có thể thẳng thắn giới thiệu với bạn bè thân phận của anh. Giữa họ
không còn là cuộc hôn nhân giao dịch giả tạo nữa, cũng không cần phải
giấu giấu diếm diếm trước mặt bạn bè…
Không biết vì sao, ham muốn độc
chiếm mãnh liệt ấy trong thoáng chốc khiến Thẩm Quân Tắc mất đi lý trí.
Anh ôm Tiêu Tinh rất chặt, gần như là điên cuồng hôn cô, để lại những
vết tích thuộc về mình trên người cô. Dường như trong lòng có một âm
thanh đang gào thét, hãy để cô ấy biến thành người phụ nữ của ta, để
cuộc hôn nhân này trở thành sự thật…
Hai cơ thể quấn lấy nhau, quần áo của Tiêu Tinh không còn nguyên vẹn, ga trải giường cũng nhăn nhúm.
Thẩm Quân Tắc đang say đắm hôn
lên xương quai xanh của Tiêu Tinh thì đột nhiên bên tai vang lên một
giọng nói mơ hồ: “Quân Tắc, anh đang làm gì thế?”.
“…”. Giống như bị dội một gáo
nước lạnh vào đầu, ngọn lửa vừa mới bùng cháy tắt ngấm. Sống lưng Thẩm
Quân Tắc lạnh toát, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, anh im lặng một
lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Không có gì đâu, em nghỉ sớm đi”. Nói
rồi vội vàng kéo chăn, đắp lên tấm thân nõn nà của cô.
“Ờ”, sau khi uống say Tiêu Tinh
chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cũng không phát hiện tư thế bị anh nằm đè
lên có gì bất thường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống đi vào phòng tắm rửa mặt.
Anh điên rồi sao? Lúc nãy anh đã nhân lúc, muốn… với Tiêu Tinh…
Thẩm Quân Tắc ngâm mặt trong nước lạnh nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Dục vọng mãnh liệt đến nỗi gần
như hủy diệt tất cả ấy thậm chí khiến một người vốn rất bình tĩnh như
anh mất đi lý trí. Từ sau khi kết hôn với Tiêu Tinh, dường như càng ngày anh càng trở nên kỳ lạ. Rất nhiều cảm xúc ngay cả bản thân mình cũng
không thể khống chế, giống như lúc nãy, cảm giác như bị điều khiển, hành động hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của bộ não.
Có phải điều đó có nghĩa là anh đã có tình cảm kỳ lạ với Tiêu Tinh?
Sao có thể như thế được? Một cô
nàng ngốc nghếch, khác người, tính cách tồi tệ, không có một chút đặc
điểm nào của người phụ nữ mà anh thích như Tiêu Tinh, anh phải thấy
chướng mắt mới đúng.
Sao lại có dục vọng chiếm đoạt cô mãnh liệt đến như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân Tắc đang đánh răng trong phòng
tắm thì đột nhiên Tiêu Tinh đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh anh rất tự
nhiên, lấy khăn tắm chuẩn bị rửa mặt nhưng vẫn không quên quay sang mỉm
cười với anh, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng”.
Nhìn nụ cười của cô, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhớ lại
chuyện hoang đường tối qua. Tâm trạng của Thẩm Quân Tắc có chút phức tạp nhưng ngoài mặt thì lại rất bình tĩnh, thuận miệng nói, “Cuối tuần dậy
sớm như vậy, thật là hiếm có”.
Tiêu Tinh không bận tâm đến lời nói xỏ xiên của anh, soi mình trong gương, sau đó sờ vào vết đỏ trên cổ với ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh toát, sợ cô sẽ hỏi những
vết đỏ này rốt cuộc là thế nào. Anh không phải là tên biến thái lợi dụng người khác, anh chỉ là… vì mệt mỏi quá mức nên xuất hiện ảo giác, nhất
thời không khống chế được bản thân mà thôi.
Tuy nhiên Tiêu Tinh không hề hỏi một câu, chỉ tò mò nhìn Thẩm Quân Tắc, nói sang chuyện khác: “Tối qua anh không ngủ à? Hai mắt thâm
sì”.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, khẽ nói: “Ừ, tối qua làm thêm”.
“Ồ, vất vả thế, cuối tuần cũng không cho mình nghỉ ngơi”.
Tiêu Tinh rửa mặt rồi ngẩng đầu, nhìn anh như chợt nhận ra điều gì đó,
“Đúng rồi, hôm qua em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ”.
“… Giấc mơ gì?”. Thẩm Quân Tắc cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Giấc mơ rất đáng sợ”, Tiêu Tinh vẫn nhìn anh như thế, một lúc sau cô gãi đầu và nói, “Thôi, không nói nữa…”.
Rốt cuộc cô đã biết rõ sự tình? Hay thật sự coi chuyện tối
qua là một giấc mơ? Hoặc cô không hề hay biết mà chỉ mơ một giấc mơ
khác? Lại dám cố tình nhử anh? “Thôi, không nói nữa”, trả lời kiểu gì
vậy!
Tiêu Tinh đứng trong bếp, vừa cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng vừa chống cằm suy nghĩ vẩn vơ.
Tuy cô uống say nhưng cũng không hoàn toàn mất cảm giác.
Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy tên họ Thẩm ra tay với mình, lại còn cởi áo của cô. Bộ não không ngừng phát ra tín hiệu cảnh giác, lên tiếng
ngăn anh lại theo phản xạ. Sáng nay thức dậy, trên cổ lại có những vết
tích kỳ lạ. Lúc ấy cô mới chắc chắn sự hoang đường tối qua hoàn toàn
không phải là mơ.
Có điều cô vẫn thấy cách trả lời uyển chuyển “Thôi, không nói nữa” còn hơn là thẳng thắn nói “Tôi mơ thấy anh vô lễ với tôi”. Có lúc
không nói ra thì tốt hơn, nói toạc ra sẽ khiến hai người cảm thấy khó
xử.
Cô hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên Thẩm Quân Tắc lại có hứng thú với mình. Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng, thay vì
suy nghĩ thật kỹ để tìm ra nguyên nhân, chi bằng coi nó là cơn ác mộng.
Khả năng tự điều chỉnh của Tiêu Tinh rõ ràng là vượt qua suy
đoán của Thẩm Quân Tắc. Lúc nào cô cũng có thể nhanh chóng bỏ qua những
chuyện không hay, đúng là kiểu người không thể đánh bại. Nên nói cô lạc
quan quá mức hay ngờ nghệch ngây ngô?
Nhìn Tiêu Tinh ngồi ăn ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng của Thẩm Quân Tắc càng thêm phức tạp.
Nói thế nào thì anh cũng vì sự thay đổi tình cảm mà khổ sở
suốt đêm, vậy mà cô nàng này vẫn ngồi trước mặt anh như không có chuyện
gì, lại còn cười tít mắt đưa cốc sữa cho anh, khách sáo cùng ăn sáng với anh?
Anh còn tưởng chí ít thì Tiêu Tinh sẽ bùng phát, mắng cho anh một trận té tát mặt mày hoặc là chống hông, tức giận nguyền rủa anh bị
tiêu chảy gì gì đó. Như thế chẳng phải sẽ càng phù hợp với hình tượng
của cô sao? Đột nhiên cô lại bình tĩnh như vậy, dáng vẻ như không có
chuyện gì xảy ra của cô khiến Thẩm Quân Tắc bực tức trong lòng.
Bị thờ ơ, bị coi thường, có thể không bực tức được không?
Trong căn biệt thự nhỏ này, hai người đều có không gian
riêng. Ăn sáng xong, Tiêu Tinh luyện tập trong phòng tranh mà thời gian
trước cô đã tự mình trang trí. Thẩm Quân Tắc thì đọc sách trong thư
phòng, không ai làm phiền ai.
Thẩm Quân Tắc ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo kinh tế tài
chính mới nhất đọc một lúc, cơn buồn ngủ ập tới, anh liền đặt tờ báo
xuống, nằm ngủ trên ghế sofa.
Vì cả đêm không ngủ nên lần này Thẩm Quân Tắc ngủ rất say,
trong giấc mơ còn tái hiện cảnh tượng anh kết hôn với Tiêu Tinh. Anh nắm tay Tiêu Tinh bước trên thảm đỏ, kỳ lạ là xung quanh không có bất kỳ
người bạn nào, không có lời chúc phúc, không có tiếng vỗ tay, cũng không có những bông hoa dạ lan hương nở rộ, thậm chí ngay cả người chủ hôn
cũng không có. Chỉ có hai người chầm chậm bước trên tấm thảm. Càng lạ
hơn là buổi hôn lễ trong giấc mơ rất đầm ấm, cảm giác hạnh phúc lạ lẫm
tràn ngập trong lòng anh, Tiêu Tinh cũng cười rất tươi. Nụ cười rạng rỡ
khiến khuôn mặt cô tràn đầy sức sống.
Hai người đi đến trước nhà thờ, đột nhiên Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn anh, mặt đỏ ửng, thẹn thùng nói với anh, Quân Tắc, em rất thích
anh…
Thẩm Quân Tắc thấy da đầu tê buốt, bật dậy trên ghế sofa.
Thì ra câu nói có sức sát thương lớn nhất của Tiêu Tinh là câu này…
Sáu chữ đơn giản khiến máu trong người anh chảy ngược, tim
đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giấc mộng đẹp như vậy
làm anh giật mình bừng tỉnh.
Tiêu Tinh dám tỏ tình với anh. Quả thực điều đó thật… đáng sợ.
Thẩm Quân Tắc tỉnh dậy cũng là lúc chiều tối, ánh chiều tà
vàng nhạt xuyên qua tấm cửa kính rộng lớn hắt vào trong phòng, khiến căn phòng được bao phủ trong một màu vàng mờ ảo. Rèm cửa trắng muốt đung
đưa theo làn gió, mùi hương hoa bên ngoài cũng theo gió lan tỏa trong
không khí.
Thẩm Quân Tắc không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Anh
day huyệt Thái Dương, định đứng dậy đi sang phòng bên cạnh xem Tiêu Tinh làm gì.
Nhưng vừa quay đầu thì không khỏi sững người, anh phát hiện
Tiêu Tinh đang ngồi cách đó không xa, trước mặt là giá vẽ, đang say sưa
vẽ gì đó.
“Em đang vẽ gì vậy?”. Thẩm Quân Tắc hầm hầm hỏi. Có phải là
cô lại nhầm phòng không? Chạy sang thư phòng của anh vẽ tranh, ngang
nhiên xâm phạm đời tư của anh?
“Đừng nhúc nhích, mau nằm xuống”, Tiêu Tinh nghe thấy giọng
nói của anh, vội vàng thò đầu ra từ phía sau giá vẽ, cười rất thân
thiện, “Em đang tập vẽ người, anh mau nằm xuống, sắp xong rồi”.
Thẩm Quân Tắc sững người, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi, “Em đang… vẽ anh?”.
Cô đang vẽ anh? Ý thức được điều đó, đột nhiên Thẩm Quân Tắc
thấy tim đập nhanh hơn, toàn thân bỗng chốc đông cứng, nét mặt cũng đóng băng.
“Thế cũng đòi nói, em không vẽ anh lẽ nào soi gương tự vẽ
mình sao? Em không biến thái như thế đâu”. Giọng nói hùng hồn của Tiêu
Tinh vang lên từ phía sau giá vẽ, “Mau nằm xuống, đừng nhúc nhích”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, nằm xuống ghế sofa nhưng trong lòng
thì không muốn một chút nào. Cảm giác bị cô nhìn chăm chú như thế thật
không thoải mái.
Tiêu Tinh thấy Thẩm Quân Tắc ngoan ngoãn nằm xuống, hài lòng
mỉm cười, tiếp tục vẽ tranh. Trong nhà này ngoài cô ra chỉ có một mình
anh, lúc luyện tập vẽ tranh nhân vật cô chỉ có thể lấy anh làm người
mẫu. Vốn dĩ còn nghĩ phải xin ý kiến của anh như thế nào, kết quả vừa
vào phòng đã thấy anh đang ngủ say. Thế là nhân lúc đó Tiêu Tinh lấy giá vẽ, lén lút vẽ anh.
Thẩm Quân Tắc thật khó vẽ, những đường nét tinh tế trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng Đế tạo ra. Hình dáng của mũi
và môi đều hoàn mỹ hết chỗ nói, chỉ cần vẽ không đúng thì sẽ hủy hoại
khuôn mặt đẹp trai này. Đặc biệt là khi anh ngủ, đôi mắt nhắm lại không
còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, ngược lại toát lên vẻ nho nhã, điềm
đạm. Cái thần của người đàn ông trưởng thành như thế này càng khó nắm
bắt… Tiêu Tinh ngắm nhìn anh một lúc rất lâu mới chính thức đặt bút, thử thách trình độ của mình.
Thẩm Quân Tắc nằm im trên ghế sofa không nhúc nhích. Bị cô
nhìn suốt nửa tiếng, chỉ thấy tất cả các tế bào trên cơ thể đều bắt đầu
hóa đá. Thấy đồng hồ treo tường chỉ năm rưỡi, cuối cùng Thẩm Quân Tắc
không kìm được hỏi: “Vẫn chưa vẽ xong à?”.
“Ừm, mới vẽ đến cà vạt”, Tiêu Tinh thò đầu ra khỏi giá vẽ, nhe răng cười, “Sắp xong rồi”.
Hiếm khi hai người chung sống với nhau hòa bình như thế này,
Thẩm Quân Tắc cố chịu đựng cảm giác tê mỏi, tiếp tục nằm im không nhúc
nhích, làm người mẫu cho cô. Haizz, tê người… tê chân… Còn trẻ tuổi như
vậy mà anh đã phải nếm trải cảm giác liệt nửa người của người già.
Nửa tiếng sau…
“Vẫn chưa vẽ xong?”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống.
“Ừm, vẽ đến thắt lưng rồi”, Tiêu Tinh lại thò đầu ra khỏi giá vẽ, tươi cười và nói, “Sắp rồi, sắp rồi”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, lạnh lùng nói, “Chẳng phải đã nói là sắp xong rồi sao? Cái “sắp” ấy của em lâu lắm rồi đấy!”.
“À, lúc nãy em chỉ định vẽ mặt anh, về sau phát hiện tư thế
này của anh rất đẹp nên em muốn vẽ nửa người. Vẽ xong cà vạt, đột nhiên
thấy vẽ cả người sẽ càng đẹp hơn, thế nên em vẽ cả chân, càng vẽ càng
phức tạp”. Tiêu Tinh thò đầu ra khỏi giá vẽ, mỉm cười và nói, “Một lúc
nữa thôi, cố lên!”.
Cố lên!
Anh sắp biến từ liệt nửa người thành liệt cả người rồi đấy…
Thẩm Quân Tắc không thể nhẫn nhịn được nữa, bật dậy khỏi ghế
sofa, hầm hầm bước về phía Tiêu Tinh, “Cho anh xem nào, rốt cuộc em vẽ
được những gì rồi? Có phải là em đang suy ngẫm xem làm thế nào để hủy
hoại dung nhan của anh không?”.
Nhìn thấy cảnh tượng trong bức tranh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc dừng bước, không thể thốt nên lời.
Trong thư phòng yên tĩnh, trên chiếc sofa da mềm mại, một
người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt ngủ rất say, đôi lông
mi rậm và dài in bóng nhàn nhạt dưới mí mắt, độ cong của khóe môi dường
như ẩn hiện nụ cười hiếm thấy. Hai tay của anh khoanh tự nhiên trước
ngực, hai chân duỗi ra rất thư thái, trông anh vô cùng phóng khoáng, gợi cảm…
Dáng vẻ của anh lúc ngủ dịu dàng… đến vậy sao? Khụ khụ, chẳng phải lúc ngủ mặt anh hầm hầm, mày cau lại, toát lên vẻ người bình
thường đừng có lại gần, toàn thân toát ra hơi lạnh, khiến tất cả các vật thể trong vòng bán kính một mét đều bị bắn ngược ra ngoài sao?
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, nhìn người đàn ông với những đường nét
trên khuôn mặt đột nhiên trở nên dịu dàng trong tranh, vẻ mặt có chút
ngượng ngùng.
Đó là anh sao? Chắc chắn là Tiêu Tinh nhìn nhầm rồi!
Tiêu Tinh vẫn đang bực bội vì tác phẩm chưa hoàn thành của
mình, nhíu mày trách móc: “Một chút kiên nhẫn cũng không có, em đã vẽ
đến chân rồi, anh cố chịu thêm một phút nữa không được sao?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, lạnh lùng hấm hứ một tiếng, “Tùy ý vẽ chiếc tất đi”.
Tiêu Tinh nghiêng đầu nghĩ một lúc, “Cũng được”. Nói rồi
nhanh chóng lướt vài nét, vẽ một đôi tất với đường kẻ sọc màu xanh nhạt.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Anh mà lại đi loại tất hoa văn xanh không có phong cách lại ấu trĩ như thế này sao?”.
Tiêu Tinh sững người, cúi đầu nhìn chân mình, “Đây là loại em thích”. Cô ngừng một lát rồi quay sang, tức giận nói, “Ý của anh là
thẩm mỹ của em rất ấu trĩ, rất không phong cách đúng không?”.
“…”. Thẩm Quân Tắc vô tình đả kích sự tự tin của cô, anh chỉ nói sự thật mà thôi.
“Còn nữa, anh đi loại tất gì vì sao em phải quan tâm? Em
không phải bảo mẫu nhà anh! Tất mà cũng phải kén chọn, em chỉ tập vẽ
thôi, thích vẽ màu gì thì liên quan gì đến anh!”. Ngay cả phong cách của chồng cũng không biết mà còn dám nói năng hùng hồn? Thẩm Quân Tắc cố
kìm nén tức giận, lấy một chiếc bút bên cạnh, tô thêm màu đen, biến đôi
tất với những hoa văn kỳ quặc màu mè thành đôi tất đen sì, sau đó trước
ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tinh, vòng tay qua trước ngực cô, gỡ bức
tranh trên giá xuống, lạnh lùng nói, “Tặng anh bức tranh này”.
Tiêu Tinh đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn anh: “Có nhầm không
đấy hả? Tác phẩm em vẽ cả một buổi chiều, em đồng ý tặng anh lúc nào…”.
“Coi như là thù lao làm người mẫu”, Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nhìn cô, “Chuyện em lén lút vẽ anh, anh không tính toán nữa”.
“Này, anh tưởng em là biến thái sao, lại còn lén lút vẽ anh!
Em thà đến siêu thị mua con gấu bông về vẽ, lại còn được tùy ý tạo hình
theo ý thích của mình! Anh vênh mặt không chịu hợp tác, lại còn tùy tiện lấy tranh của em, có người mẫu nào như anh không?”.
Trước sự phẫn nộ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh,
chăm chú ngắm nghía bức tranh rồi nhếch mép cười, “Ừm, vẽ cũng được. Nếu em không nỡ tặng anh, anh có thể miễn cưỡng đồng ý cho em treo bức
tranh này trên tường trong phòng ngủ của em, để em ngày nào cũng được
ngắm nhìn”.
“Anh đúng là đồ thần kinh!”.
“Đúng rồi, có một chuyện phải nói với em”, Thẩm Quân Tắc
không bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Tinh, lạnh lùng nói, “Tối nay có buổi dạ hội, anh đã hứa với bọn họ sẽ đưa em đi cùng”.
“Cái… cái gì? Dạ hội?”. Tiêu Tinh trợn tròn mắt, “Anh hứa với người ta đưa em đi, đã hỏi ý kiến của em chưa? Em là cái vali anh thích xách đi đâu thì xách chắc?”.
“Ồ? Em có ý kiến à?”. Thẩm Quân Tắc cúi đầu, nhìn cô gái đang xù lông trước mặt, không kìm được nhếch mép cười.
Sau khi kết hôn cô luôn kìm nén không xù lông. Anh luôn cảm
thấy như thiếu cái gì đó, bây giờ mới phát hiện hình tượng Tiêu Tinh
trợn mắt thật sự khiến anh nhớ nhung.
“Em không đi”, Tiêu Tinh hứ một tiếng, quay mặt đi, “Những
buổi dạ hội như thế chẳng qua chỉ là nơi giao dịch xã giao của những kẻ
thú đội lốt người giả tạo các người. Em không muốn đi, em thà ở nhà xem
phim còn hơn”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Không được, anh đã hứa rồi. Tên của chúng ta đã được đưa vào danh sách khách VIP rồi”.
Tiêu Tinh nghẹn một tiếng, “Em không muốn đi”.
“Sau khi kết hôn chúng ta vẫn chưa xuất hiện công khai với
thân phận vợ chồng, như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ”. Thẩm Quân Tắc
nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ vỗ vai cô và nói, “Nếu không có vấn đề gì thì đi chuẩn bị đi”.
“Em không muốn…”. Tiêu Tinh vẫn gườm gườm nhìn anh.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Có lẽ em hy vọng anh lôi em đi như lôi một xác chết?”.
“Anh cứ thử xem!”. Tiêu Tinh tức giận nói.
Thẩm Quân Tắc nhếch mép, cầm tay Tiêu Tinh lôi ra ngoài. “A a a… anh là đồ biến thái, em chỉ nói thế thôi, anh dám lôi thật… Chân của em, a a a… Em tự đi… Em tự đi…”.
Lôi đến trước cửa, cuối cùng Tiêu Tinh thở hổn hển đứng dậy, vỗ vỗ ngực, xoa dịu quả tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Anh chàng Thẩm Quân Tắc này thật quá đáng, lôi cô như lôi xác chết, đúng là tên xấu xa không có nhân tính.
Thẩm Quân Tắc nhìn những ngón tay dài và mảnh của cô, cảm
giác như thiếu thứ gì đó, im lặng một lúc, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Nhẫn của em đâu?”.
“Nhẫn gì?”. Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi.
“Nhẫn cưới”. Tiêu Tinh cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất chợt bừng tỉnh: “A, chết rồi, cái nhẫn ấy… hình như em làm mất rồi”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, toàn thân bắt đầu tỏa hơi lạnh, “Em… nói… cái gì?”.
Tiêu Tinh nhe răng cười với anh, cố gắng để thái độ của mình
trông thật thân thiện, “Ha ha, em nghĩ dù sao thì nhẫn cũng chỉ cần đeo
qua ngày tổ chức hôn lễ là được mà, sau này em còn phải đi học, đeo cũng không tiện mà…”. Thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trông rất đáng sợ, Tiêu Tinh vội vàng cúi đầu, khẽ nói, “Lúc ở New York, một lần đi tắm, em
thấy nó vướng víu nên tháo ra đặt cạnh bồn tắm, sau đó em quên không
đeo, nhẫn cùng với nước tắm… trôi xuống ống thoát nước rồi…”.
Thẩm Quân Tắc nheo mắt, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Em nói lại một lần nữa xem”.