Chỗ Nào Không Đúng

Chương 109

"Ta yêu ngươi, nhưng không liên quan đến ngươi, cho nên sư huynh ngươi không cần cảm thấy bối rối! Thật sự!"


Nghe câu nói như vậy, cả người Trần Húc Chi đều không tốt, loại phản kịch bản này đến trên người mình tư vị thật không tốt.


Y thật sự rất muốn bóp lấy cổ Giản Thành liều mạng lắc: Ngươi thích ta điểm nào ta sẽ sửa a!!
Trần Húc Chi hít sâu, nhịn xuống nhọn xuống.......... cmn nhịn không được!


Y cương mặt, hỏi ra một câu: "Vì sao?"


Nếu đã nói ra mọi chuyện, Giản Thành liền lười che dấu, ánh mắt hắn nhìn Trần Húc Chi cực nóng bỏng, nghe được vấn đề của Trần Húc Chi, lập tức dùng thanh âm trầm thấp giàu từ tính đọc diễn cảm: "A, lực lượng tình yêu cường đại mà vô pháp khống chế, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm............"


"..........." Trần Húc Chi diện vô biểu tình cầm lấy quyển trục trên bàn ném vào mặt Giản Thành.


Giản Thành ha ha cười, không để bụng, hắn sửa sang những quyển trục đó một lần nữa đặt trên bàn, đứng dậy đi đến cạnh cửa.


Trước khi đi, hắn quay đầu nói với Trần Húc Chi: "Sư huynh, vô luận như thế nào, ta đều hy vọng ngươi có thể sống tốt."


Giản Thành để lại cho Trần Húc Chi một cái tươi cười trộn lẫn giữa tình yêu cùng thâm trầm, liền như vậy tự đẩy cửa rời đi!


Hắn đi rồi!!!


Trần Húc Chi: "............"


Y nhịn không được tựa vào tường sau lưng.


Không chỉ y, sau khi đóng lại cửa, biểu tình Giản Thành liền từ tươi cười biến thành hoảng sợ.


Tổn thọ a hán cư nhiên thật sự nói ra!! Không phải nói phải hảo hảo bảo mật sao!! Sư huynh có thể dưới sư tức giận mà không thèm nhìn mặt hắn hay không!


Giản Thành nhịn không được nện một quyền lên bức tường trước mặt, a a a chính mình quá xuẩn!!!


Ầm vang một tiếng, vách tường trước mặt phá thành một cái động, lộ ra Hà Minh cùng Hoa Điệt ở mặt bên kia tường đang múa bút thành văn xử lý công vụ.


(⊙_⊙) Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, hiện trường nhất thời trở nên xấu hổ.


Không đề cập tới Giản Thành bị hai sư huynh kéo vào trong phòng tiến hành giao lưu tinh thần, chỉ nói Trần Húc Chi, Giản Thành đi rồi tâm tình y có chút hỗn loạn.


Trần Húc Chi nhìn tư liệu trong tay, như thế nào cũng không xem vào.


Mới vừa làm ra quyết định không nên dùng cái mác trong quá khứ để đối đãi với Giản Thành, Giản Thành liền từ lạm tình biến thành chuyên nhất, còn nói thích y


Trần Húc Chi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đáy lòng lại có một thanh âm khác đang nói, Giản Thành không có lừa hắn.


Trần Húc Chi từng cho rằng Giản Thành là người cảm tình đạm bạc, thậm chí là vô tình, nhưng Giản Thành hiện tại lại vì y mà động tình, đã hiểu tình?!


Đắc ý sao? Có chút, cũng nhiều thêm một loại trầm trọng.


So với Giản Thành dũng cảm thẳng tiến không lùi, Trần Húc Chi kỳ thật cũng không có vẻ định liệu từ trước giống như vẻ ngoài vậy.


Ban đầu, y cho mình mình là một người không có tương lai, không biết lúc nào sẽ chết ở trong tay Giản Thành, cho nên chưa từng suy xét qua chuyện tình cảm.


Sau y lại bắt tay giảng hòa cùng Giản Thành, đã không còn thanh kiếm Damocles này trên đầu nữa tâm tình Trần Húc Chi còn chưa kịp thả lòng, chuyện phát sinh trong nguyên tác liền nhất nhất đồng dạng xảy ra, cũng may trải qua y cùng Giản Thành nỗ lực, tận lực nhất có thể thay đổi vận mệnh một vài người.


Tỷ như Bạch Nguyệt Liên xui xẻo, tỷ như Tiêu Thâm Thủy đã sớm chết đi, tỷ như Linh Nguyệt chưởng tôn nguyên bản hắn là mất tích.


Nhưng mà Lan Hải chưởng tôn lại qua đời.


Thật giống như vận mệnh chú định có một đôi bàn tay, đang tu chỉnh thế giới này, có vào chuyện thiên mệnh chú định nhất định sẽ phát sinh.


Như vậy chính mình có thể lại một lần nữa chết trên tay Giản Thành hay không?


Trần Húc Chi không thể hiểu hết.


Y không có tương lai không có tư cách đi yêu người.


Chính là Giản Thành bất đồng, hắn đối với tương lai tràn ngập tin tưởng, cũng kiên định dũng cảm đi đối mặt, có lẽ có vẻ ngu xuẩn, có lẽ có vẻ tự đại cuồng vọng, lại cũng thật sự lóa mắt sáng ngời, hấp dẫn ánh mắt Trần Húc Chi.


Nhìn đến Giản Thành, trong lòng Trần Húc Chi sẽ dâng lên một cỗ hy vọng, y liền sẽ cảm thấy kỳ thật con đường phía trước cũng không nhấp nhô như mình tưởng tượng như vậy, có lẽ đi theo Giản Thành cùng nhau oanh oanh liệt liệt một hồi, vô luận là thiên định hay không, y có chết cũng không hối tiếc.


Trần Húc Chi thở dài một hơi, kỳ thật y cũng không phải một người dũng cảm quyết đoán, y phần lớn thời gian đều băn khoăn thật nhiều, trừ khi sơn cùng thủy tận, mới có thể được ăn cả ngã về không, điên cuồng giống như dân cờ bạc buông ra hết thảy, sông sót tất nhiên là may mắn, chết đi cũng không hề nề hà.


Như vậy hiện tại vấn đề liền tới, Giản Thành thích y, phải làm sau bây giờ?


Rau trộn (凉拌kiểu đồng âm vs kệ nó hay sao ấy)


Trần Húc Chi chỉ dùng thời gian ba giây để đưa ra kết luận này.


Loại chuyển tình cảm này không cưỡng cầu được, cũng không thể vì thâm lý áy náy hay bồi thường mà đi tiếp thu đối phương, này không công bằng đối với Giản Thành.


Y vẫn là thuận theo tự nhiên đi.


Trần Húc Chi nghĩ, nếu theo thời gian trôi đi, y nếu thích Giản Thành, vậy không ngại thử xem, nếu xác nhận không thích, vậy nói rõ ràng với Giản Thành.


Y không muốn đến cuối cùng đến cả làm sư huynh đệ với Giản Thành cũng không được.


Sau khi làm ra quyết định này, Trần Húc Chi liền cầm lấy cái chuỳ trên bàn, để đệ tử ngoài cửa tiếp tục mười người đến bái phỏng tiến vào.


.......... y bận rộn như vậy, thật sự · không rảnh tự hỏi mấy vấn đề này.


Cách vách, cái động bị phá ra đã được Giản Thành một lần nữa sửa lại, nhưng bộ dáng nản lòng kia của hắn lại dọa sợ Hà Minh.


Hoa Điệt ngoài miệng trào phúng hai câu, bất quá vẫn là săn sóc đem công văn trong tay Hà Minh đặt trên bàn mình, hắn xua xua tay: "Hà sư huynh mang theo Thành sư đệ đi ra ngoài đi dạo đi, bên này giao cho ta."


Hà Minh cảm kích vạn phần: "Đa tạ Hoa sư huynh, ta một lát liền trở về."


Hắn lôi theo Giản Thành nhanh chóng rời đi chính điện, chạy đến hoa viên phía sau thiên điện, ở trong rừng cây hoa cỏ tìm cái bàn đá, ngồi xuống.


Hà Minh quan tâm hỏi Giản Thành: "Sư đệ, trong lòng ngươi có phải có việc gì không?"


Có việc liền nói a!! Quan tâm sức khỏe thể xác lẫn tinh thần của cung chủ Luân Hồi Cung đời kế tiếp, chính là trọng trách của mỗi tu sĩ Luân Hồi Cung a!


Giản Thành nhìn Hà Minh trước mặt, có lẽ là giờ phút này gió nhẹ phơ phất, có lễ là không khí tươi mát trong rừng cây, mang theo hương thơm hoa đỗ quyên, làm hắn có một loại xúc động muốn nói hết ra.


Hắn do dự một chút, khô khốc nói: "Ta thích một người."


Hà Minh vỗ đùi: "Vậy theo đuổi a!"


Ánh mắt Giản Thành sáng lên: "Sư huynh ủng hộ ta?"


Hà Minh nói một cách đương nhiên: "Vì sao không ủng hộ? Thích liền theo đuổi, chẳng lẽ đứng nhìn người ngươi thích từ xa không tiến tới sao?"


Tinh thần Giản Thành rung lên, hắn nói: "Nhưng người ta thích là sư huynh!!"


Hà Minh trợn mắt há mồm, hắn đột nhiên nhớ tới Giản Thành mới đi ra từ phòng của Trần Húc Chi: ".......sư huynh không đánh ngươi?"


Giản Thành hắc hắc vò đầu: "Ta tự mình chủ động chạy ra."


Hà Minh hiểu rõ: "Trách không được."


Giản Thành có chút kỳ quái: "Sư huynh......... tựa hồ không phản đối?"


Hà Minh cười tủm tỉm nói: "Tông môn chúng ta có rất nhiều sư huynh đệ tỷ muội thích đại sư huynh a ~ đại sư huynh thực được hoan nghênh."


Giản Thành: =皿=!!


Hà Minh tiếp tục nói: "Bất quá theo ta được biết, người chân chính dám đứng trước mặt sư huynh nói ra cơ bản là không có, ngươi là người đầu tiên."


Hắn dựng thẳng ngón tay cai với Giản Thành: "Không hổ là cung chủ Luân Hồi Cung của chúng ta a!"


Giản Thành đột nhiên có chút tấm tắc.


Hà Minh ho khan một chút: "Ngươi trước nói về phản ứng của sư huynh."


Giản Thành gục đầu xuống, héo héo mà nói: "Không có phản ứng gì, ta nói với sư huynh thích ngươi là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, sau đó ta liền đi."


Hà Minh nga một tiếng, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy không sao, theo sự hiểu biết của ta đối với y, ngươi chỉ cần không mang lại bối rối cùng phiền toái cho y, y liền sẽ không bởi vì điểm này mà kiêng dè ngươi.'


Giản Thành nói: "Như vậy vĩnh viễn cũng không có khả năng thành công a."


Hà Minh không biết nên khóc hay cười, Giản Thành cư nhiên thật sư là muốn hái được đóa hoa cao lãnh đại sư huynh này a! Có lý tưởng!


Hắn giơ tay vỗ võ bả vai Giản Thành, dùng ngữ khí phi thường trịnh trọng nói: "Vậy ngươi trước tiên đề cao bản thân mình đi."


Hà Minh nói ba hoa chích chòe: "Nếu đại sư huynh không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, tương lai y chú định là chưởng môn của tông môn, ngươi cùng đại sư huynh kết làm bạn lữ, cũng không thể chỉ là một đệ tử bình thường đi?"


"Hiện giờ ngươi đã được hai vị phó cung chủ tán thành, hay là ngươi lại thêm chút lực, trở thành phong chủ Tinh Hải phong?"


"Trở thành phòng chủ của một phong, ít nhất thời gian giao lưu giữa ngươi cùng đại sư huynh sẽ càng nhiều, đúng không?"


"Cái gọi là gần quan được ban lộc, giao lưu nhiều liền sẽ gia tăng sư hiểu biết, năm rộng tháng dài, dù cho đại sư huynh không sinh ra tình yêu sâu đậm với ngươi, thì tình nghĩa giữa sư huynh đệ cũng sẽ càng thêm thâm hậu, chỉ cần trước sau đều đứng bên cạnh sư huynh, những người ngưỡng mộ sư huynh đều sẽ biết khó mà lui."


Giản Thành nghe xong như tiếng trời, hắn cảm thấy Hà Minh nói quá đúng, quả thực chạm đến tâm khảm hắn!


Hắn đột nhiên nhìn về phía Hà Minh, cảm động mà nói: "Hà sư huynh, thực cảm tạ ngươi!" Giản Thành nắm tay, kiên định mà nói: "Ta nhất định phải đứng bên cạnh sư huynh!"


Hà Minh liên tục gật đầu: "Hảo hảo nỗ lực, ta xem trọng ngươi ~"


Như vậy gánh nặng phong chủ Tinh Hải phong cũng vứt được ha ha ha ha ~


Giản Thành hít sâu một hơi, hắn đứng dậy: "Ta đi tìm sư huynh."


"....." Hà Minh dừng một chút: "Tìm sư huynh làm gì? Ngươi đừng xằng bậy a!"


Giản Thành liếc mắt nhìn Hà Minh một cái, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là nói một vài chuyện quan trọng, yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào."


Hắn trịnh trọng nói: "Hà sư huynh, ngươi hãy chờ xem, ta khẳng định sẽ thành công.'


Nhân sinh hắn chưa bao giờ có hai chữ thất bại.


Nói xong, Giản Thành liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.


Hà Minh: "..........." cứ cảm thấy không quá đáng tin cậy.


Khi Giản Thành quay trở lại, Trần Húc Chi vừa lúc tiễn đi sóng người bái phỏng tiếp theo.


Nhìn thấy ánh mắt Giản Thành sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm mình, Trần Húc Chi có cảm giác xấu hổ, y chào hỏi với đệ tử bên cạnh, bất đắc dĩ để cho Giản Thành vào cửa.


Y tức giận mà nói: "Ta hiện tại rất bận, ngươi............."


Giản Thành vội k ngừng mà nói: "Ta thực sư có chuyện tìm ngươi!"


Ánh mắt Trần Húc Chi ngưng một chút, lập tức thu liễm thần sắc, nhìn về phía Giản Thành: "Làm sao vậy?"


"Là Ngô Thanh Nhi." Giản Thành nhanh chóng kể lại một lần chuyện gặp Ngô Thanh Nhi ở Giới Luật Đường trước đó: "Nàng khẳng định nhìn thấy gì đó."


Thần sắc Giản Thành thực nghiêm túc: "Năng lực bói toán của Ngô Thanh Nhi phi thường mạnh, đời trước nàng ở phương diện này đã giúp ta rất nhiều, ngươi có thể câu thông với nàng."


Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt: "Giờ Dậu canh ba, chạng vạng, là lúc mặt trời lặn."


"Một lát nữa ta đi Giới Luật Đường." Y thực nhanh làm ra quyết định: "Dựa theo tin tức có được lần trước, phỏng chừng ngày kia sư phụ cùng sư nương có thể trở về, Linh Nguyệt sư thúc sẽ đưa đến Luân Hồi Cung, đến lúc đó còn cần ngươi lo lắng nhiều hơn."


Giản Thành đầy miệng nói: "Yên tâm, giao cho ta đi."


Trần Húc Chi nhìn bộ dáng tự tin đáng tin cậy của Giản Thành, không tự chủ được mà cười.


Y mở miệng, thanh âm thực nhẹ: ".......... Giản Thành, đối với chuyện ngươi thích ta này, ta hiện tại vô pháp cho ngươi hồi đáp."


Giản Thành yên lặng nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt, tim bang bang nhảy dựng lên.


Trần Húc Chi hơi hơi nghiêng mặt, thần sắc có chút quẫn bách, ngữ khí khô khốc.


"Nhưng t cũng sẽ không phủ nhận, ngươi là người rất quan trọng trong lòng ta."


"Vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, ta đều không hy vọng tình nghĩa giữa chúng ta chịu ảnh hưởng."


=======================


Tác giả có lời muốn nói:


Yêu đương nhão nhão dính dính hạ màn.

Bình Luận (0)
Comment