Chỗ Nào Không Đúng

Chương 137

Khi ánh sáng đại biểu cho quan hệ huyết thống sáng lên, Giản Thành nhịn không được hít ngược một ngụm khí lạnh.


Vị thái phu nhân Lưu gia kia đúng là thân thích của Cung Thiên Trọng! Nói cách khác hài tử trong bụng Sầm Kiến Tuyết là thân nhân của Cung Thiên Trọng!


Nhưng mà đứa nhỏ này đã..............


Lúc này dù cho là Giản Thành, cũng không tiện nói thẳng hài tử đã chết, chỉ có thể cười nói với Sầm Kiến Tuyết: "Thật là duyên phận a, bằng hữu kia của ta là thân nhân cùng thái phu nhân Lưu gia!"


Lý tu sĩ cũng trợn tròn mắt, này thật quá khéo.


Giản Thành nhịn không được cười hỏi: "Lưu gia kia như thế nào?" Đã bị sao?


Sầm Kiến Tuyết giơ tay che mặt, ngữ khí Lý tu sĩ trầm trọng: "A, khi ta mang theo Tuyết Nhi chạy ra, liền nghe nói toàn bộ người Lưu gia đã bị áp giải vào kinh."


Giản Thành nhíu mày: "Biết nơi cụ thể giam giữ là ở đâu không? Ta qua nhìn xem."


Lý tu sĩ do dự một chút: "Hoàng đế trực tiếp nhốt người trong hoàng cung, Thành lão ca, ngươi....."


Giản Thành xua tay nói: "Không có việc gì, ta trước đó may mắn tiến giai, hiện tại là Trúc Cơ kỳ!"


Lý tu sĩ nghe vậy đại hỉ: "Chúc mừng Thành lão ca, chúc mừng Thành lão ca!"


Tu sĩ tiến giai thực lực sẽ tăng trưởng một khoảng lớn, nghe nói thực lực Giản Thành trở nên càng mạnh, Lý tu sĩ tức khắc rất có lòng tin: "Ta đây buổi tối cùng ngài đi hoàng cung thăm dò."


Giản Thành lập tức cự tuyệt: "Lý lão đệ vẫn là hảo hảo chăm sóc chất nữ của ngươi đi, chất nữ đang mang thai, hành động bất tiện, vạn nhất nàng bên này gặp phải chuyện gì, đó mới là làm người hối hận cả đời đâu."


Lý tu sĩ nghe xong cảm động hỏng rồi: "....Thành lão ca, đại ân không lời nào cảm tạ được hết, huynh đệ ta khắc trong tâm khảm!"


"Lý lão đệ quá khách khí." Giản Thành đầy miệng nói: "Ngươi cùng chất nữ cứ yên tâm chờ, đợi ta trở lại đi!"


------


Cung Thiên Trọng nhìn tường thành trước mặt, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.


Rốt cuộc chạy tới.


Yến Phi phát tin cho hắn một cái so với một cái càng gấp gáp, giống như hắn nếu không tới, tiểu tử Yến Phi kia liền giống như phải treo.


Tuy rằng từ góc độ Cung Thiên Trọng mà nói, Yến Phi cho dù có chết cũng chẳng sao cả, bất quá suy xét đến Yến Phi có thể biết một số việc, Cung Thiên Trọng còn chưa thể thấy chết mà không cứu.


Dựa theo tin tức Yến Phi truyền đến, Cung Thiên Trọng tiến vào bình kinh, đi đến một chỗ quảng trường an tĩnh, hướng vào trong một cái ngõ nhỏ, thực nhanh liền tới cứ điểm ngầm của ma môn trong Tây Nguyệt Quốc.


Yến Phi đang chờ hắn ở nơi này.


Khi nhìn thấy Yến Phi, sắc mặt Cung Thiên Trọng cổ quái.


Bởi vì Yến Phi trước mặt nhìn qua thực sự thê thảm a! Trên người vết thương chồng chất, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, giống như là giây tiếp theo liền phải treo!!


Yến Phi nhìn thấy Cung Thiên Trọng, giống như thấy được chúa cứu thế.


"Sư phụ!" Yến Phi chảy xuống nước mắt ủy khuất mà khổ sở: "Đồ nhi cuối cùng cũng gặp được ngài!"


".................." Cung Thiên Trọng bị hoảng sợ, hắn thiếu chút nữa trực tiếp lùi ra khỏi phòng.


Cung Thiên Trọng hít sâu......... hắn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: "Yến Phi, ngươi sao lại thành thế này?"


Yến Phi miễn cưỡng đứng dậy, hành lễ với Cung Thiên Trọng, Cung Thiên Trọng vội vã đỡ Yến Phi ngồi xuống, Yến Phi thở hổn hển, trong lòng nhưng kiên định hơn nhiều.


Thương thế trên người Yến Phi đích xác rất nghiêm trọng, nhưng mà muốn nói nghiệm trọng đến sắp treo, này liền không thể nào.


Yến Phi chỉ là lo lắng Cung Thiên Trọng trách phạt gã, cho nên mới cố ý làm bộ làm tịch, làm cho mình thoạt nhìn thê thảm một chút, hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.


Cung Thiên Trọng cũng không biết Yến Phi từ nhỏ lắm mưu mẹo, xét thấy mình thiếu hụt một phần lớn ký ức, Cung Thiên Trọng khi nói chuyện nhìn qua không để ý, kỳ thật là nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần.


Hắn nói: "Chuyện ta trước đó công đạo ngươi làm thế nào rồi?"


Ngô, vừa lúc để cho hắn minh bạch mình rốt cuộc để cho Yến Phi làm gì luôn.


Yến Phi nói: "Thủy Nhu kia quá đáng giận, cư nhiên tra được nơi xuất thân của ngài, thậm chí tính toán tìm thân tộc của ngài, ta nỗ lực muốn truy tung nàng, còn bị mất dấu."


Một câu, giống như sấm sét nổ bên tai Cung Thiên Trọng.


Cái gì? Thủy Nhu truy ra nơi xuất thân của hắn? từ từ, chính hắn cũng không biết cha mẹ mình là ai a!!
Cung Thiên Trọng trước nay đều không ngu, giờ khắc này hắn đột nhiên minh bạch rất nhiều chuyện.


Hắn từ nhỏ là lớn lên ở Quy Nguyên Tông, tuy rằng tại cái nơi đó gặp rất nhiều chuyện bực mình, nhưng đối với Cung Thiên Trọng mà nói, nơi này vẫn như cũ là nhà của hắn, hắn như thế nào cũng không thể phản bội Quy Nguyên Tông.


Nhưng nếu hắn tra ra nơi xuất thân của mình, thậm chí tìm được thân nhân của mình thì sao?


Ma môn đích xác có cái gọi là trảm tục duyên, nhưng là chặt đứt như thế nào, cũng cứ có huyết mạch xa xôi còn tồn tại, chính mình đã tìm được thân nhân cùng huyết mạch, còn không cẩn thận để cho Thủy Nhu phát hiện?


Cho nên mình để cho Yến Phi truy tung Thủy Nhu? Tông môn biết điểm này, lúc này mới nghiêm hình trừng phạt mình?


Không, không đúng, hẳn là không chỉ có vậy.


Cung Thiên Trọng ý đồ làm mình bình tĩnh lại.


Huyết huyền của hắn không thấy, thực hiển nhiên đã giao cho người khác.


Cung Thiên Trọng nhìn thoáng qua Yến Phi, khẳng định không phải thứ này.


Sư huynh đệ khác ở ma môn? Không thể nào, huyết huyền của mình hoặc là bị lão tổ trong tông môn cùng sư phụ cầm đi, hoặc chính là...........


Cung Thiên Trọng thật sâu mà nhìn Yến Phi, hắn nói: "Ngươi đây là bị Thủy Nhu đánh cho bị thương?"


Yến Phi thở dài: "Sư phụ, đồ nhi xui xẻo, gặp phải tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các." Dừng một chút, khóe miệng Yến Phi run rẩy, thở dài thật sâu vì vận khí của mình: "Là tu sĩ ưu tú nhất một thế hệ này của Thái Thanh Kiếm Các, Thu Vũ Lạc."


Sắc mặt Cung Thiên Trọng đột nhiên thay đổi.


"Thu Vũ Lạc?" hắn không thể tin tưởng nói: "Đả thương ngươi là Thu Vũ Lạc?"


Yến Phi một bộ ta lý giải biểu tình kinh ngạc của ngài nói: "Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải người của Thái Thanh Kiếm Các, hơn nữa không chỉ là Thu Vũ Lạc, đệ đệ song sinh của nàng Thu Diệp Lạc cũng tới, còn có một người đệ tử, ta nhìn quần áo trang phục hẳn cũng là đệ tử đích truyền."


Cung Thiên Trọng ngơ ngẩn, một câu cũng không nói nên lời.


Cung Thiên Trọng từ khi rời khỏi Quy Nguyên Tông liền bắt đầu tự hỏi.


Vì sao tông môn lại nói hắn là phản đồ?


Trừ phi hắn thông đồng tu sĩ chính đạo, cũng đưa huyết huyền của mình cho đối phương, lúc này mới khiến cho tông môn hoàn toàn từ bỏ chính mình.


Khi hắn rời đi tông môn nhẹ nhàng như vậy, hiển nhiên bên người tùy thời có tiền bối tông môn theo dõi, nói cách khác chính mình để cho Yến Phi tới Tây Nguyệt Quốc tìm người thân, đồng thời còn sẽ gặp mặt cùng người nắm giữ huyết huyền!


Như vậy vấn đề liền tới, Thu Vũ Lạc là chủ nhân của mình sao?


Thu Vũ Lạc.............. Cung Thiên Trọng yên lặng niệm cái tên này, sau đó đầy đầu mờ mịt, không có cảm giác gì a = ==


"Thì ra là thế." Tuy rằng trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn, Cung Thiên Trọng vẫn như cũ duy trì biểu tình thân thiết: "Nhưng thật ra làm ngươi gặp một hồi tai bay vạ gió."


Hắn hỏi: "Vậy Thu Vũ Lạc cũng đuổi tơi bình kinh?'


Yến Phi lộ vẻ hổ thẹn: "...............ba kiếm tu Kim Đan, cái này,.......xin thứ cho đệ tử vô năng."


Ba kiếm tu Kim Đan a! Hắn mới Trúc Cơ trung kỳ! Có thể chạy đi đã là mạng gã lớn nha!


Cung Thiên Trọng ngô một tiếng: "Thủy Nhu trước đó thả ra, tuy rằng Thủy Nhu tính kế ta, nhưng nếu xuất thân của ta bị Thái Thanh Kiếm Các phát hiện, phiền toái sẽ lớn hơn nữa."


Thủy Nhu bắt lấy nhược điểm của hắn, nhiều lắm thì cùng hắn nói giao dịch, nhưng nếu Thái Thanh Kiếm Các bắt lấy nhược điểm của hắn, vậy rất có thể trực tiếp lợi dung thân nhân cùng huyết thống phản chú chính hán, làm cho hắn chết không có chỗ chông!


Yến Phi nghe xong tỏ vẻ hiểu biết, gã hỏi: "Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ?"


Cung Thiên Trọng nói: "Ta đêm nay đi vào hoàng xung nhìn xem, nơi này dù sao cũng là nước phụ thuộc chúng ta, trong hoàng cũng đương nhiên có người tông môn chúng ta được cung phụng, ta tìm gã tìm hiểu một chút tình hình.'


Yến Phi gật đầu, gã thật cẩn thận nói: "Ta đây đêm nay............"


Cung Thiên Trọng thuận miệng nói: "Ngươi ở lại hảo hảo tĩnh dưỡng đi."


Đêm đó, Cung Thiên Trọng đi đến hoàng cung tra xét trước.


Cùng lúc đó, Giản Thành cũng chạy đến trong hoàng cung.


Giản Thành bản thân có khế ước cùng Cung Thiên Trọng, sau khi Cung Thiên Trọng tiến vào hoàng cung không bao lâu, Giản Thành liền phát hiện hơi thở của Giản Thành.


Ánh mắt hắn sáng lên, lập tức ẩn núp ở trong bóng của đình đài lầu các, cũng yên lặng không một tiếng động chạt tới vị trí của Cung Thiên Trọng.


Giản Thành tốc độ cực nhanh, khi hắn cảm giác được Cung Thiên Trọng ở trong tiểu lâu bát giác cách đó không xa, đột nhiên một đạo kiếm quang lạnh thấu xương từ trên trời giáng xuống.


Trong ánh trăng sáng rọi, một đạo trường kiếm tản ra hơi thở lạnh băng không mang theo một tia khí thừa thãi nhẹ nhàng rơi xuống.


Kiếm quang chạy dài, như mưa phùn rơi xuống, nối thành một mảnh, hình thành một màn mưa mỹ lệ.


Bước chân sắp lao ra của Giản Thành đột nhiên dừng lại, nháy mắt nhìn thấy kiếm quang, hắn cư nhiên theo bản năng mà run run một chút!!


Nương a! Thu Vũ Lạc nãi nãi kia sao lại ở chỗ này?!


Ầm ——!


Tiếng gầm rú thật lớn vang lên, trong bụi mù tứ tán, ba đạo hắc ảnh lao ra từ trong tiểu lâu bát giác, một đạo trong đó cư nhiên là Cung Thiên Trọng.


Giản Thành giờ phút này hoàn toàn quên mất Cung Thiên Trọng, hắn co lại dưới xà ngang gác mái ở cách đó không xa, hận không thể cuộn tròn thành chim cút.


Thanh âm Sóc Nguyệt vang lên: "Ma môn các ngươi quả thực quá đáng!!"


Sóc Nguyệt ở trong vô số bụi mù dễ như trở vàn tay phát hiện một cái lò luyện đan thật lớn, vô số thi thể người phàm tục tứ tán khắp nơi, cùng với tiểu hài tử còn bị giam giữ ở bên trong lồng sắt bên kia.


Đem này Thu Diệp Lạc đề nghị tới hoàng cung nhìn xem, rốt cuộc thì đây cũng là nước phụ thuộc Quy Nguyên Tông, có lẽ Yến Phi liền trốn ở trong hoàng cung đâu?


Kết quá sau khi họ tiến vào, Sóc Nguyệt nhạy bén phát hiện một cỗ oán khí tận trời, nàng lập tức dẫn đường phía trước, cùng Thu Vũ Lạc, Thu Diệp Lạc, cùng với một vị tu sĩ khác của Thái Thanh Kiếm Các gọi là Khang Xuân Tiền cùng nhau, đi vào trước tiểu lâu bát giác này.


Càng tới gần nơi này, linh kiếm trong túi của ba kiếm tu đong đưa càng thêm lợi hại, này chứng tỏ nơi này oán khí tụ tấp, thậm chí có thể sẽ ra đời lệ quỷ!


Vì thế Thu Vũ Lạc không chút do dự rút kiếm, một kiếm đánh xuống, trực tiếp chém tiểu lâu bát giác thành phế tích.


Sóc Nguyệt trở tay rũ ra một kiên Linh khí mang dạng lụa, nháy mắt mảnh lụa kia xuất hiện, nơi tiểu lâu bát giác tức khắc hiện ra huyễn sắc biến ảo quang ảnh.


"Muốn chạy? Không có cửa đâu!"


Trừ phi là tu sĩ Nguyên Anh, nếu không đám ma tu một Kim Đan hai Trúc Cơ, là không có khả năng đánh vỡ trận pháp giam cầm Vân Long Yên của nàng!!


Trong dao động của ánh sáng cùng ảo ảnh, tiểu lâu bát giác hóa thành phế tích cư nhiên biến mất, vô số thi cốt của người phàm tục cũng bị nàng dời đi rồi, nàng cư nhiên dọn sạch phiến chiến trường này.


Thu Diệp Lạc, Thu Vũ Lạc cùng với Khang Xuân Tiền lập tức minh bạch ý tứ Sóc Nguyệt, ba vị kiếm tu lấy vị trí tam tài chặn lại ma tu muốn chạy trốn.


Cung Thiên Trọng nhìn hai thanh kiếm khí đang khóa trên người mình, không dấu vết quan sát thần sắc ba vị kiếm tu Thái Thanh Kiếm Các.


........ hình như họ không quen biết mình a!


Vậy huyết huyền của hắn đưa cho ai?


Giản Thành cách một bức tường, hắn đang ôm thanh gỗ xà ngang, bắt đầu ai thán.


A a a vì sao Thu Vũ Lạc lại xuất hiện ở chỗ này, trời muốn vong hắn a!!!


Tình yêu, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, trong lúc ngẫu nhiên đối diện, thậm chí liền nhất kiến chung tình.


Mọi từ hình dung kia đều chứng minh một chuyện, có đôi khi thật sự tồn tại tình huống nhất kiến chung tình.


Tỷ như Trần Húc Chi với Giản Thành, tỷ như Giản Thành đối với Thu Vũ Lạc.


Nếu nói đời trước Trần Húc Chi vô lực chết thảm trong lòng Giản Thành, thế cho nên Giản Thành không thể nào quên được mà nói, như vậy lý do Thu Vũ Lạc ngược lại truy đuổi Giản Thành liền buồn cười như là trò đùa.


Nàng nói với Giản Thành: "Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể đánh bại ta, cho nên ngươi phải cưới ta."


Giản Thành: "...................."


Giản Thành tất nhiên không vui, dù cho hắn đích xác thích mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không thích loại mỹ nữ cao lãnh bá đạo kiểu này!


Vì thế Giản Thành nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.


Sau đó Giản Thành bị Thu Vũ Lạc theo đuổi, Thu Vũ Lạc mỗi ngày tìm Giản Thành luận bàn, đánh đánh......... Giản Thành phát hiện nếu mỹ nữ chủ động như vậy, có hại cũng không phải mình, mình vì sao phải cự tuyệt đâu?


........... kết quả hắn lại nhiều thêm một hồng nhan tri kỷ. ( (눈‸눈) thế đấy )


=====================


Tác giả có lời muốn nói:


Mỗi ngày đều đang đau đầu vì bạn gái cũ – Giản cá chép 23333


==============


Sầm Kiến Tuyết là chất nữ của Lý tu sĩ, hẳn cũng là họ Lý, orz cái bug lớn như vậy cư nhiên không phát hiện.


Ta quay lại bổ sung một chút, liền viết Sầm Kiến Tuyết theo họ mẹ được không = =


Quỳ xuống đấy, xin mọi người thứ lỗi.


(Ha ~ thôi mn tự hiểu được rồi, có thấy tg sửa méo đâu (눈‸눈) )


=======


Cùng với Sầm Kiến Tuyết đời trước bị bắt vào hoàng cung, nhưng là có người của Thái Thanh Kiếm Các tới phá quán, cho nên nàng được cứu

Bình Luận (0)
Comment