Chỗ Nào Không Đúng

Chương 145

Đại não Sóc Nguyệt trống rỗng, Thành sư đệ đến đây lúc nào? Thành sư đệ sao lại ở chỗ này? Thành sư đệ muốn làm gì?


Những suy nghĩ đó chợt lóe mà qua, nàng vừa dứt lời, người trên vương tọa liền quay lại.


Trong tay hắn cầm cái ngọc quyết thuần trắng kia, thần sắc có chút quỷ dị.


Thu Vũ Lạc khoảng cách gần nhất, nàng rõ ràng thấy được thanh niên trước mặt hơi vặn vẹo thần sắc.


Hắn tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.


Thu Vũ Lạc theo bản năng mà lui về sau một bước, Thu Diệp Lạc theo sát sau đó, lập tức bước chân qua, đứng bên cạnh Thu Vũ Lạc.


Trường kiếm Thu Vũ Lạc chỉ thiên, trường kiếm Thu Diệp Lạc chỉ địa, hai người gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, không nói một lời.


Sóc Nguyệt muốn xông tới, Khang Xuân Tiền ngăn cản nàng: "Sóc Nguyệt đạo hữu, tình huống người nọ tựa hồ không đúng!"


Sóc Nguyệt tức đến cười ra: "Ta đương nhiên biết tình huống của hắn không đúng!"


Ánh nắng trên bầu trời theo khung đỉnh nửa trong suốt rơi xuống, tản ra ánh sáng kim sắc, tại trong không gian này ánh sáng cùng bóng tối đều bị dập tắt, Sóc Nguyệt nếu không muốn bị người ngăn lại, vậy không ai có thể ngăn lại!


Khang Xuân Tiền chỉ cảm thấy quang ảnh trước mắt biến hóa, trong nháy mắt thân ảnh Sóc Nguyệt cũng đã lướt qua hắn, đứng trước người hắn?


Khang Xuân Tiền vẻ mặt mộng bức, Sóc Nguyệt khi nào thì vượt qua? Nàng làm thế nào vượt qua?


—— Thiếu niên từ sau khi xuống núi vẫn luôn mộng bức, hắn phát hiện dù cho ở tông môn có vô số người khen ngợi hắn, nhưng thực chất hắn vẫn là yếu ớt vô cùng = =


Sóc Nguyệt vọt tới phía sau Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc, cũng không tùy tiện tiến lên, nàng chỉ phóng nhẹ thanh âm, ngữ khí ôn hòa nói: "Thành sư đệ, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi."


Thanh niên trước mặt hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống đây, nháy mắt đối diện với ánh mắt này, trong lòng Sóc Nguyệt chính là căng thẳng.


Nàng nhịn không được nói khẽ với song sinh Thu gia: "Không xong, sư đệ tựa hồ đang đối kháng cùng thứ gì đó, thần hồn hắn vẫn chưa làm chủ thân thể!"


Thu Vũ Lạc hơi cúi đầu, trọng tâm thân thể ép xuống, đây là dấu hiệu động thủ.


Sóc Nguyệt nhấp môi: "Phiền toái hai vị đồng thời ra tay, đùng kiếm kỹ cường đại nhất đánh lên đi!"


Thu Vũ Lạc & Thu Diệp Lạc: "............"


Đệ đệ Thu Diệp Lạc nhịn không được nhìn Sóc Nguyệt: ".........kiếm kỹ cường đại nhất?"


Nói thật, nhìn vị trí hai người đang đứng hiện tại, Thu Vũ Lạc rõ ràng tính toán lợi dụng sự ăn ý giữa song bào thai, lấy kiếm trận lưỡng nghi trần khống chế người trước mặt.


Chính là trăm triệu lần không nghĩ tới, Sóc Nguyệt trực tiếp bảo bọn họ khai đao? Không sợ trực tiếp đâm chết thanh niên trước mặt sao? Đây là đồng môn sư tỷ đệ sao?


So với đệ đệ kinh ngạc, tỷ tỷ Thu Vũ Lạc nhưng thật ra phản ứng cực nhanh, thân hình nàng hơi nghiêng, bước chân vừa chuyển, mũi kiếm rơi xuống, chỉ thẳng vào thanh niên trước mặt.


Thu Diệp Lạc theo bản năng cước bộ lùi về sau, trường kiếm nghiêng sang bên, làm phòng hộ cùng chuẩn bị ép lực, tùy thời chi viện Thu Vũ Lạc.


Thu Vũ Lạc hơi điều chỉnh, giây tiếp theo linh lực chợt bùng nổ, băng tinh màu tráng như gió bạo thổi quét toàn bộ đại điện, ánh mặt trời màu vàng bị băng tinh màu tráng đông lại, vô số băng hoa nổ tung tứ tán, xoáy vào, mang theo sương, tạo thành độ cong chết chóc, không mang theo một tia dấu vết nhằm vào thanh niên trước mặt.


Trên mu bàn tay thanh niên bạo khởi gân xanh, tựa hồ muốn phòng ngự, muốn phản kháng, nhưng lại mạnh mẽ áp xuống loại phản xạ này, hơn nữa nhắm hai mắt lại.


Trong chớp mắt, thanh niên bị băng phong bao trùm.


Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc lại đồng thời lui về sau!


Tốc độ lui của bọn họ cực nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt liền thối lui đến dưới bậc thang, đứng ở phía trước Khang Xuân Tiền.


Nháy mắt khi bọn họ lui ra sau, ngọn lửa vô thanh vô tức đột nhiên xông ra, rõ ràng ngọn lửa là lực lượng cuồng bạo mà mãnh liệt, nhưng ngọn lửa này lại như tế thủy trường lưu, trước khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cũng đã hòa tan những băng tinh đó.


Khi ngọn lửa vọt tới trước mặt Sóc Nguyệt, Sóc Nguyệt vẫn không tránh né, mà thả ra linh lực bản thân.


Ngọn lửa kia tức khắc một phân thành hai, cư nhiên vòng qua Sóc Nguyệt, tựa hồ muốn đuổi theo giết kiếm tu Thái Thanh Kiếm Các phía sau nàng.


Sóc Nguyệt thấy một màn như vậy, vội lớn tiếng nói: "Thành sư đệ! Ngươi bình tĩnh một chút!"


Băng tinh chậm rãi biến mất, lộ ra người bên trong.


Nháy mắt nhìn thấy người bên trong, Sóc Nguyệt liền trợn tròn mắt.


Luân Hồi Đài đích xác xuất hiện, cũng bảo hộ bên người, nhưng mà Thành sư đệ cư nhiên trực tiếp ngã thành chữ đại trên Luân Hồi Đài, hôn mê!!


Cũng chính là hiện tại ngọn lửa phóng ra mất khống chế!!


Giản Thành hiện tại đích xác có chút ngơ ngác.


Nói thật, vừa mới bắt đầu chính hắn cũng không minh bạch vì sao bị tính kế.


Khi hắn đi theo phía sau Thu Vũ Lạc, nhìn thấy ngọc quyết thuần trắng huyền phù trên vương tọa, tức khắc tim thình thịch đập lên.


Trong mắt đám người Sóc Nguyệt, kia có lẽ là thức chống đỡ khí vận một quốc gia, là tiếp điểm vận chuyển khí vận ma tu cướp lấy, nhưng ở trong mắt Giản Thành, ngọc quyết kia chính là một viên thuốc thập toàn đại bổ a!


Trên ngọc quyết tràn đầy linh lực khổng lồ, những linh lực đó trải qua trận pháp tinh luyện trong Kính Long Lăng, đã trở nên thuần túy mà không có thuộc tính, thích hợp cho loại người chuyển thế trùng tu như Giản Thành, chỉ cần hấp thu khối bạch ngọc quyết kia, Giản Thành thậm chí nắm chắc lập tức từ Kim Đan trung kỳ tăng lên Kim Đan hậu kỳ, thậm chí còn có thể lập tức liền tấn chức Nguyên Anh kỳ!!


Này đối với hắn mà nói thật là dụ hoặc cực đại.


Giản Thành cũng không ngăn cỗ xúc động này xuống, trực tiếp vọt đến trước người Thu Vũ Lạc, trước khi nàng động thủ bắt được cái ngọc quyết này.


Vô luận như thế nào, lực lượng trên ngọc quyết này hắn đều phải có!


Thiên Quý lão nhân đã phỏng đoán ra Giản Thành có thể là tu sĩ chuyển thế trùng tu, bạch ngọc quyết này xuất hiện tất nhiên lộ ra kỳ quặc.


Giản Thành không phải không rõ điểm này, bất quá với kẻ tài cao gan lứn, Giản Thành cảm thấy mình sớm đã tới cảnh giới Dương Thần, chò dù có ám toán gì, hắn cũng có thể lập tức ngăn cản, trên người có Luân Hồi Đài bảo hộ, sợ cái gì?


Vì thể hắn liền trực tiếp giơ tay bắt lấy bạch ngọc quyết.


Bạch ngọc quyết nắm trên tay lạnh lẽo, tiếp đó một cỗ lực lực lượng ôn nhuận truyền vào trong cơ thể, tim Giản Thành lộp bộp một chút, lực lượng thần hòn vố dĩ thuần hậu cư nhiên giống như là uống say, không có bất luận phản ứng gì, hoàn toàn không để ý cỗ lực lượng này xâm nhập!!


Hắn bị ám toán!


Giản Thành không kịp ảo não, cũng không kịp tự hỏi hắn khi nào thì rơi vào ám toán, hiện tại quan trọng nhất là ngăn trở cỗ lực lượng xâm nhập vào cơ thể này!


May mà Sóc Nguyệt phản ứng đúng lúc, trực tiếp để Thu Vũ Lạc sử dụng kiếm kỹ cường đại, kích phát hành vi hộ chủ của Luân Hồi Đài, để cho Giản Thành suyễn một hơi.


Sau đó Giản Thành đơn giản trực tiếp nhắm hai mắt, ý thức chìm vào trong cơ thể, hùng hổ mà chuẩn bị giết ngược lại cỗ lực lượng này, còn về thân thể..........ngô, có Luân Hồi Đài mà, hơn nữa, còn có Sóc Nguyệt ở đây, không sợ.


Giản Thành ngã xuống như vậy, lại không biết đám người Sóc Nguyệt xui xẻo tột cùng.


Nơi này phải long trọng giới thiệu Luân Hồi Đài một chút, làm trọng bảo truyền lại đời sau của Luân Hồi Cung Tinh Hải phong, Luân Hồi Đài có được không ít công năng bí pháp.


Nói chung, mỗi đời Luân Hồi Cung sau khi có được Luân Hồi Đài, đều sẽ gia tăng thêm ấn ký của mình ở trên Luân Hồi Đài, tỷ như gia tăng một vài công hiệu phòng hộ a, tỷ như lại thêm một chút phù văn khống chế nha, tỷ như thêm một chút bí pháp hộ mệnh thần hồn nha............


Vô số đời truyền thừa xuống, bí pháp đặc thù trên Luân Hồi Đài cơ hồ chính là toàn bộ tinh hoa bí pháp của Luân Hồi Cung.


Giản Thành sau khi có được Luân Hồi Đài, tất nhiên cũng dựa theo thói quen của mình thiết trí một phen, hắn tự xưng là thực lực cường đại, liền không có mở ra một vài công năng nho nhỏ thú vị, nhưng không chịu nổi hai vị phó cung chủ khác của Luân Hồi Đài a!


Liễu phó cung chủ cùng Sơn phó cung chủ đã trải qua chuyện Lan Hải chưởng tôn thân vẫn, cơ hồ là hận không thể đem Giản Thành nhốt vào phòng tối không cho hắn ra ngoài, Giản Thành muốn tự do đi ra ngoài, nhất định phải cùng hai vị phó cung chủ ký một vài khế ước, thoái nhượng một bước dưới sự khống chế của Luân Hồi Đài.


Tỷ như, dưới yêu cầu mãnh liệt của hai vị phó cung chủ, cơ chế thiêu đốt của Luân Hồi Đài bị mở ra.


Cái gọi là cơ chế thiêu đốt, chính là sau khi người khống chế Luân Hồi Đài lâm vào hôn mê hoặc là tử vong, Luân Hồi Đài mở ra phù văn dò xét linh lực, đem hết thảy sinh vật hoặc tu sĩ chung quanh có khả năng uy hiếp đều xử lý =  =


Vì thế đám người Thu Vũ Lạc liền rơi vào cảnh ngộ khổ bức bị Luân Hồi Đài truy như cẩu.


Luân Hồi Đài còn có thể ngăn cản công kích của Thiên Quý lão nhân, huống chi bọn họ ba Kim Đan một Trúc Cơ?


Khang Xuân Tiền xui xẻo nhất, hắn mới là Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực yếu nhất, Luân Hồi Đài cũng tuân theo đạo lý thuần phác chọn quả hồng mềm mà bóp, đuổi theo Khang Xuân Tiền không bỏ.


Càng thêm họa vô đơn chí là, nháy mắt khi Giản Thành cầm lấy bạch ngọc quyết, cửa lớn vốn dĩ bị Thu Vũ Lạc đâm thành mảnh nhỉ cư nhiên hồi phục như cũ!!


Trên cửa lớn có phù văn, mở cửa ra cần hao phí thời gian nhất định, nhưng bọn họ hiện tại căn bản không có thời gian dừng lại nghiên cứu phù văn trên cửa!


Thu Vũ Lạc tức đến sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Hắn là tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông các ngươi đi? Linh khí trên người hắn rốt cuộc là gì?"


Mẹ nó chẳng khác gì cái mai rùa đen, căn bản đánh cũng không động, này muốn ngăn cản như thế nào?!
Sóc Nguyệt một bên bắt lấy Khang Xuân Tiền liều mạng vòng quanh cây cột trong đại điện, một bên lớn tiếng nói: "Đây là Linh khí của phong chủ Tinh Hải phong, Thành sư đệ là người thừa kế phong chủ đời kế tiếp của Tinh Hải phong!" Luân Hồi Cung dù sao cũng là bí mật tông môn, Sóc Nguyệt liền thay đổi cách nói.


Vèo ——!


Lại một đạo bạch quang đánh lại đây, Sóc Nguyệt cắn răng một cái, đem Khang Xuân Tiền xách ở sau người, chính mình đón nhận đạo bạch quang kia.


Vạn hạnh chính là, Luân Hồi Đài không có người thao tác, nhưng thật ra còn có thể lợi dụng sơ hở, công kích dừng ở trên người, Sóc Nguyệt chỉ cảm thấy tất cả linh lực bị tiêu hao trước đó đều được làm đầy!


Nàng tấm tắc nói: "Không hổ là pháp khí trấn phong của Tinh Hải phong trong tông môn!"


Ánh mắt Thu Diệp Lạc sáng lên, hắn lớn tiếng nói: "Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi có thể trực tiếp khống chế pháp khí này sao?"
Sóc Nguyệt còn chưa có mở miệng, giây tiếp theo Luân Hồi Đài trước mặt dột nhiên tỏa ra quang mang sáng ngời, trực tiếp cắn nuốt Sóc Nguyệt.


Trong chớp mắt, Sóc Nguyệt vẻ mặt mộng bức xuất hiện trong Luân Hồi Đài, nàng nhìn bên ngoài vòng sáng Khang Xuân Tiền mặt mộng bức, Thu Vũ Lạc, Thu Diệp Lạc, dở khóc dở cười.


Đúng nha, Luân Hồi Đài sẽ tự động bảo hộ đệ tử đồng môn, chẳng lẽ cho rằng nàng bị hiếp bức, liền trực tiếp [nuốt] vào?


Thu Vũ Lạc đột nhiên bắt lấy Khang Xuân Tiền: "Đi phá cửa!"


Khang Xuân Tiền mơ mơ màng màng mà vung kiếm đánh vào cửa lớn, Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc không ngừng liên thủ sử dụng băng kiếm, ý đồ đông lạnh Luân Hồi Đài, mà Sóc Nguyệt ở bên trong Luân Hồi Đài cũng liều mạng lay Giản Thành.


"Thành sư đệ! Nhanh tỉnh tỉnh a!! Ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!!"


Ầm một tiếng, Khang Xuân Tiền bùng nổ tiểu vũ trụ, đánh vỡ cửa lớn, hắn cơ hồ cực hỉ mà khóc: "Cửa mở!!"


Giây tiếp theo, một cỗ lực lượng mãnh liệt từ ngoài cửa dũng mãnh tràn vào, lọt vào tầm mắt là màu đỏ lóa mắt, ngọn lửa đỏ to lớn có hồ đem Khang Xuân Tiền toàn bộ cắn nuốt, Khang Xuân Tiền trên mặt còn treo tươi cười vui sướng, căn bản chưa phản ứng.


"Sư đệ!!"


Thu Vũ Lạc nhịn không được hét lên.


Chẳng lẽ phải cô phụ kỳ vọng của sư phụ cùng đại sư bá, làm hại sư đệ chết ở đây sao?


"Sư đệ!!"


Sóc Nguyệt cũng hét lên.


A a a a a Trần sư đệ tới rồi! Có thể cứu chữa nha!!


===============


Tác giả có lời muốn nói:


Còn nhớ rõ Thiên Quý lão nhân trước khi đi, phóng thích sương đen ở trong thần hồn Cung Thiên Trọng không?


Trần Húc Chi không trúng chiêu, nhưng thật ra Giản Thành, vì có được tin tức trước khi Cung Thiên Trọng chết, đồng thời khi câu thông với Cung Thiên Trọng, thần hồn cũng bị dính vào màn sương đen kia.

Bình Luận (0)
Comment