Chỗ Nào Không Đúng

Chương 172

"Ngươi có bằng lòng đi ma môn bên kia làm gián điệp hay không?"


Giản Thành: ".........."


Hắn còn đang do dự trong cái đề toi mạng gần như hỏng mất, giây tiếp theo liền nghe được kiến nghị của Trần Húc Chi.


Cái gì? Để hắn đi ma môn làm gián điệp? Hắn mới không vui đâu!!


Nhưng mà đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười cùng chờ mong của Trần Húc Chi, hắn lại một chữ cũng không nói ra được.


Cự tuyệt sao? Phải dùng lý do gì cự tuyệt?


Nói mình nhớ Trần Húc Chi, không muốn rời đi y?


Vậy lại trở về cái vấn đề muốn mệnh đầu tiên!


Hắn thích là Trần Húc Chi đời trước? hay là đời này?


Hắn cần trả lời như thế nào mới sẽ không bị sư huynh thiêu chết?


Giản Thành cả người đều cứng đờ, hắn ngồi ở trên cửa sổ, đi vào cũng không được, nhảy ra cũng không được, một khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn, đáng thương cực kỳ.


Trần Húc Chi nhìn thấy Giản Thành như vậy, rốt cuộc nhịn không được, y trực tiếp nở nụ cười.


Thẳng đến khi Trần Húc Chi cười đến cong lưng thành con tôm, Giản Thành mới hậu tri hậu giác phát hiện, sư tình hình như không quá giống như hắn nghĩ.


Hắn theo bản năng đi trừng Trần Húc Chi: "Sư huynh! Ngươi khi dễ ta!!'


Trần Húc Chi: ".........."


Phụt, ha ha ha!


Nhìn đến Giản Thành đầy mắt đều là biểu tình lên án,Trần Húc Chi tự mình cũng không phát hiện hắn nhẹ nhàng thở ra.


Hoặc là nói sau khi tỉnh lại phản ứng của Giản Thành thật sự là vượt qua dự đoán của y.


Kiệt ngạo lãnh khốc, kiêu ngạo đường hoàng, không coi ai ra gì, đạm mạc lương bạc........ thật giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.


Phảng phất Giản Thành đã hoàn toàn biến mất, còn lại chính là Vực Ngoại Thiên Ma= =


Cho tới bây giờ Giản Thành một lần nữa lộ ra biểu tình nhan nghệ như vậy, Trần Húc Chi mới rốt cuộc vui sướng bật cười.


Trần Húc Chi ý cười đầy mặt, y nắm tay Giản Thành hơi hơi dùng sức, trực tiếp kéo Giản Thành từ trên cửa sổ xuống.


Y cười tủm tỉm nói: "Cung Thiên Trọng tỉnh."


Giản Thành đang chờ Trần Húc Chi giải thích nghi hoặc, chợt nghe câu nói như vậy, không khỏi sửng sốt, hắn theo bản năng nói: "Thật hay giả? Bạch Nguyệt Liên còn đang bò trên mặt đất đâu!"


"Ngươi nhìn thấy Bạch sư muội?' Trần Húc Chi nghe vậy giống như suy tư gì: ".........Nhìn qua sư nương vẫn là tin ngươi, nếu không sao có thể để sư muội xuất hiện trước mặt ngươi?"


Y chớp chớp mắt, sờ sờ cằm, chậm rì rì nói: "Chỉ sợ là bởi vì ngươi cứu Linh Nguyệt sư thúc đi."


Giản Thành: "......."


Có đôi khi nói chuyện cùng Trần Húc Chi thực thiêu não, thuận miệng nói một câu liền rất dễ dàng bị Trần Húc Chi nhìn ra manh mối.


Không được! Giản Thành! Ngươi phải hùng khởi! Ngươi phải gồng mình! Không thể lại phạm xuẩn! Phải lưu lại cho sư huynh ấn tượng cường đại đáng tin cậy!


Nghĩ đến đây, Giản Thành hơi hơi cúi đầu, còn nghiêng nghiêng mặt, để ánh trăng rời vào trong cửa sổ chiếu lên trên cái mũi cao thẳng của mình, làm cho khuôn mặt mình tuấn tú có vẻ góc cạnh rõ ràng!


Hoàn mỹ!


Hắn cố ý hạ giọng, nghe có vẻ thâm trầm thong thả.


"Cung Thiên Trọng tỉnh? Thật khó có, nguyên lai ngươi thông qua hắn liên hệ kiếm linh a."


Giản Thành hơi hơi mỉm cười, khỏi phải nói, thu liễm bớt xuẩn Giản Thành giờ khắc này nhìn qua cơ hồ giống như con sói xám.


"Hắn đâu? Để ta gặp hắn."


Trần Húc Chi nhìn Giản Thành cao thâm khó đoán như vậy, cười ôn nhu cực kỳ.


"Tất nhiên phải để ngươi gặp hắn, rốt cuộc thì hắn cũng sửa tên thành Thành Diệp, là nhi tử của ngươi nha!"


"Cái gì?!" Giản Thành vừa mới duy trì dáng pose được hai giây lập tức phá công, hắn thất thanh nói: "Hắn như thế nào lại thành nhi tử ta?"


Trần Húc Chi tiếp tục cười: "Nga? Không muốn có nhi tử? Vậy làm cháu trai ngươi? Hoặc là làm đệ đệ ngươi?"


"Tông môn đột nhiên nhiều thêm một vị đại năng Nguyên Anh, tổng phải có thị hầu có lai lịch." Y đột nhiên vỗ vỗ quyển sách cầm trong tay, chậm rì rì nói: "Ta tra xét ký lục năm đó ngươi nhập môn, ngươi là đệ tử Giản gia Ung thành, nếu ngươi không để Cung Thiên Trọng họ Thành, chẳng lẽ để hắn trên danh nghĩa ở Giản gia?"


Trần Húc Chi ý vị thâm trường nói: "Ta nhớ rõ........ phụ thân ngươi còn sống đi? mẫu thân ngươi đã qua đời, có suy xét đến vị kế mẫu kia không? Vị kế mẫu kia của ngươi........... ngươi tính toán làm sao bây giờ?"


Giản Thành nghe xong hoàn toàn trợn tròn mắt.


Đúng nha, bại lộ thân phận nhất thời sảng, chỉ lo chọc tức đám người Bạch Anh, quên một đống phiền toái lớn kế tiếp!


Giản Thành lập tức lúng túng.


Hắn lộ ra tươi cười lấy lòng với Trần Húc Chi: "Đây không phải còn có sư huynh ở đây sao."


Trần Húc Chi lúc này mới hừ một tiếng, y thở dài nói: "Nói đi, sư phụ bọn họ có lộ ra tin tức gì không?" Dừng một chút, y lập tức nói: "Không, bọn họ nhất định nói một chút sự tình, sau khi Lan Hải sư thúc qua đời, ta không tin sư phụ bọn họ thờ ơ."


Giản Thành vẫn còn bắt lấy Cung Thiên Trọng không bỏ: "Cung Thiên Trọng tiểu tử kia......"


Còn chưa dứt lời đã bị Trần Húc Chi trừng mắt nhìn: "Chuyện của hắn không quan trọng, trước nói chuyện của ngươi!"


Giản Thành thành thành thật thật mà nga một tiếng, lúc này mới nói đề nghị của Diệp Vô Cấu cùng Linh Nguyệt chưởng tôn cho Trần Húc Chi.


Sau khi nghe xong, Giản Thành ủy khuất mà níu kéo nói: "Ta không muốn đi ma môn."


Trần Húc Chi sau khi trầm tư thật lâu, y nói: "Đề nghị này của sư thúc không quá thích hợp." Y liếc mắt nhìn Giản Thành một cái: "Lúc trước khi viện trợ Lan Hải sư thúc, ngươi chung quy cũng đã đối mặt với Thiên Quý, Thiên Quý không ngu, Lan Hải sư thúc liều mạng tử vong, cũng muốn đem Luân Hồi Đài cho ngươi, bản thân chuyện này cũng đã nói lên quan hệ giữa ngươi cùng tông môn thân cận."


Giản Thành nghe xong ánh mắt sáng lên: "Đúng không? Ta cũng cảm thấy chủ ý này không đáng tin cậy, cho nên không đáp ứng ngay lúc đó!"


Hắn vui rạo rực nói: "Ta đây ngày mai liền từ chối!"


Trần Húc Chi như cũ lắc đầu: "Không cần thiết, kỳ thật ta cùng Linh Nguyệt sư thúc ý tưởng giống nhau, Thiên Quý mọi cách tính kế chúng ta, nhất định có một nguyên nhân lão không thể không làm như vậy, chỉ cần biết rõ ràng nguyên nhân, chúng ta là có thể nắm giữ chủ động."


Y nhìn về phía Giản Thành: "Đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói, có lý do gì có thể làm Thiên Quý chấp nhận lửa giận của toàn bộ tông môn Đại Nhật Tiên Tông, mà lấy thân phận tu sĩ Hóa Thần đi đánh lén tiểu bối Nguyên Anh?"


Giản Thành cẩn thận nghĩ nghĩ: ".......... Nếu sư huynh bị người giết, ta nghĩ mặc kệ là ai, ta cũng đều đi trả thù?"


"..........." Trần Húc Chi rất muốn phản bác một câu ngươi cho rằng Thiên Quý cũng đang yêu đương sao?


Nhưng trên mặt y vẫn là không cương, mà nở nụ cười.


Trần Húc Chi ho khan một chút, y chụp tay Giản Thành một chút, cười tủm tỉm mà nói: ".......đừng hồ nháo, nghiêm túc một chút!"


Giản Thành hắc hắc cười, hắn gãi gãi đầu, một bộ bộ dáng vô lại: "Dù sao đối với ta mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể chịu được."


Trần Húc Chi mỉm cười, nếu Giản Thành giả ngu, y liền nói thẳng: "Chỉ sợ đúng như lời sư nương nói, liên quan đến sự tình phi thăng đi."


"Tu sĩ Hóa Thần lúc sau đó thì sao?" Trần Húc Chi hỏi Giản Thành: "Sau Hóa Thần, con đường phía trước của tu sĩ ở đâu? Phi thăng? Phi thăng như thế nào? Phi thăng đi nơi nào?"


Nguyên tác chỉ nói Giản Thành thành Hạo Dương thượng tiên, sau đó liền không có?


"Linh Nguyệt sư thúc muốn ngươi lấy thân phận Giản Thành đi dò hỏi bí mật của Thiên Quý, ta cảm thấy lão sẽ không nói."


Trần Húc Chi đối diện với biểu tình khó hiểu của Giản Thành, y nói: "Ngươi phát hiện con đường phi thăng, ngươi liền nói cho người khác sao?"


Giản Thành giật mình, không xác định nói: "Sẽ đi, rốt cuộc thêm một người phi thăng liền nhiều thêm một phần kinh nghiệm."


"Nhưng nếu con đường phi thăng kia của Thiên Quý chỉ là dùng một lần thì sao?" Trần Húc Chi cảm thấy mình đã tìm được manh mối: "Ngươi nhìn xem chuyện Thiên Quý làm trước mắt, lão cần Nguyên Thủy Âm Liên chuyển hóa tu sĩ kiệt xuất nhất đại lục thành ma tu, cướp lấy thần hồn tu sĩ Nguyên Anh làm chất dinh dưỡng cho Huyết Cổ Ma Quật, mà đời trước ngươi ở nhiều mặt đẩy thủ hạ trở thành khôi thủ, ngươi giết ta, trở thành Dương Thần lão tổ độc nhất vô nhị trên đại lục........"


"Sau đó ngươi đã chết."


"Loại con đường tà đạo này có thể lặp đi lặp lại nhiều lần sử dụng sao?"


"Loại phương thức phi thăng này có thể phục chế sao? Rõ ràng là không thể đi?"


Trần Húc Chi nói đến mặt sau, đã không phải là nói cùng Giản Thành, y hoàn toàn là lâm vào tự hỏi, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói, đây có giống như là nuôi cổ hay không?"


"Ai có thể nói rõ ràng bên trong Huyết Cổ Ma Quật, có phải là không gian giống như thiên địa này?"


"Thiên Quý lão nhân có phải tính toán lợi dụng Huyết Cổ Ma Quật, phá vỡ giam cầm của thiên địa này? Cho nên lão phải giống như là nuôi cổ, lựa chọn ra cổ trùng mạnh nhất trong thiên địa, ở vận mệnh chú định nhận khí vận của đại lục, sau đó phá vỡ cái cục này?"


Giản Thành nhìn thanh niên tóc đỏ lâm vào trầm tư, hắn khẽ nhíu mày, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: "Sư huynh, ngươi vì sao lại để ý suy nghĩ của Thiên Quý như vậy?"


Trần Húc Chi đột nhiên bừng tỉnh, y kinh ngạc mà nhìn Giản Thành: "Thiên Quý ba phiên bốn lần tính kế chúng ta, ngươi chẳng lẽ liền tùy ý Thiên Quý tiếp tục như vậy sao?"


Giản Thành nhấp môi, hắn tuyệt không để bụng nói: "Ta là nói trực tiếp xử lý Thiên Quý là được a."


Trước đó ở chỗ Linh Nguyệt chưởng tôn Giản Thành liền muốn hỏi, hắn cảm thấy đề nghị của Bạch Anh chưởng tôn thực tốt a! Tuy rằng Diệp Vô Cấu nói muốn làm rõ nguyên nhân phi thăng, nhưng mà Giản Thành cảm thấy.............


Tu sĩ vấn trường sinh, sau khi hắn trọng sinh trở về năm nay mới mười bảy tuổi, hắn còn cả ngàn năm để sống, hoàn toàn đủ a!


Loại sự tình phi thăng này, không cần thiết a!


Trần Húc Chi lắc đầu: "Xử lý t trị ngọn không trị gốc, chết một Thiên Quý, còn có vô số ma tu sẽ quật khởi."


Giản Thành tiếp tục nói: "Vậy tiếp tục xử lý!"


Trần Húc Chi kinh ngạc nhìn Giản Thành, đáy mắt thanh niên đạm mạc lập tức làm cho Trần Húc Chi thanh tỉnh lại.


................... vẫn là bất đồng, Giản Thành chung quy cũng không quá giống với trước đây.


Nếu là trước đây, Giản Thành tuyệt đối sẽ không nói loại lời này.


Sau một lúc lâu, Trần Húc Chi ôn nhu nói: "Giản Thành, quả thật cường giả có được quyền lợi chế định quy tắc, nhưng mà không thể dài lâu, ngươi nếu như thỏa mãn mới Giản Thành, chung quy có một ngày ngươi cũng sẽ ngã xuống, mà ở phương thiên địa này, phiến thế giới này, cùng với người sinh trưởng tại đây, như cũ vẫn không ngừng tiến về phía trước truy tìm chân tướng bị mai táng đó."


Giản Thành lại chẳng để ý nói: "Ta sau khi chết quản nhiều như vậy làm gì? Ta sống tiêu sái tự tại là được a ~"


Hắn tủm tỉm mà nắm lại tay Trần Húc Chi, đôi mắt sáng sáng: "Chỉ cần sư huynh bồi ta là được ~"


Trần Húc Chi nhấp môi, Giản Thành có thể cũng chưa phát hiện, tươi cười hiện tại của hắn cơ hồ tràn đầy ác ý.


............không được, tiếp tục như vậy liền hắc hóa.


Trần Húc Chi trong lòng vừa động, lập tức liền có chủ ý, y phát ra thở dài thật sau: "Người chết như đèn tắt."


"Sau khi chết chuyển thế luân hồi, hoàn toàn quên trước kia."


Tim đen Trần Húc Chi trên mặt lại toát ra một mặt ưu thương.


"Phàm phu tục tử đều cầu tam sinh tam thế, nguyên lai ta với ngươi bất quá cũng chỉ một đời a."


Trần Húc Chi buông lỏng tay Giản Thành, vung tay áo, mặt mày lãnh đạm.


"Đêm đã khuya, ngươi nên trở về nghỉ ngơi."


Nói xong, Trần Húc Chi thong thả ung dung mà rời đi!?


Giản Thành trợn mắt há mồm, ý cười trên mặt hoàn toàn cứng đờ.


—— Từ từ, ta không phải ta không có nghe ta giải thích a!!


==================


Tác giả có lời muốn nói:


Cá chép ba màu thỉnh thoảng sẽ hắc hóa một chút, Trần Húc Chi cần tùy thời đút canh gà tâm hồn.

Bình Luận (0)
Comment