Chỗ Nào Không Đúng

Chương 174

Trần Húc Chi làm củng cố tâm lý rất nhiều, bất quá chờ khi y gặp Bạch Anh chưởng tôn, một cái cũng không dùng được.


Bạch Anh chưởng tôn tìm y là vì chuyện khác.


"Sóc Nguyệt cùng Thu Vũ Lạc đệ trình tư liệu minh ước ta đều đã xem qua, trừ  một vài vấn đề nhỏ không đáng kể, cơ bản đều đã có thể xác định." Bạch Anh chưởng tôn nói với Trần Húc Chi: " Dựa theo lẽ thường, chúng ta bên này còn phải đề ra một vị đại biểu minh ước, cùng Thu Vũ Lạc đi Thái Thanh Kiếm Các, đem minh ước giao cho kiếm chủ Thanh Kiếm các, xem hắn có chỗ nào cần sửa chữa hay không."


"Ta vốn định cho ngươi đi một chuyến." Bạch Anh chưởng tôn thở dài: "Nhưng ta nghe Sóc Nguyệt nói, ngươi đã từ chối."


Trần Húc Chi vừa nghe nói là chính sự, lập tức bỏ qua cảm xúc lung tung rối loạn, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, suy xét đến trung bộ cùng khu phía đông có Huyễn Thiên Bộ chi viện, công tác trước đó đều là Sóc Nguyệt sư tỷ làm, tùy tiện thay đổi người không quá thích hợp, cho nên vẫn là cảm thấy Sóc Nguyệt sư tỷ đi là thích hợp nhất."


Dừng một chút, Trần Húc Chi lại nói: "Hoặc là có thể thỉnh Linh Nguyệt sư thúc đi một chuyến, trước khi khai chiến nắm chắc tin tức cùng tình báo càng là mấu chốt quan trọng, cũng chỉ có Linh Nguyệt sư thúc mới có thể hoàn toàn điều động Huyễn Thiên Bộ."


Bạch Anh chưởng tôn nghe xong ngô một tiếng, ông gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, bất quá ngươi thật sự không phải bởi vì nguyên nhân khác sao?"


"Nguyên nhân khác?" Trần Húc Chi sửng sốt, lòng tràn đầy khó hiểu, y nhìn về phía Bạch Anh chưởng tôn, biểu tình trên mặt nháy mắt cứng đờ.


Bạch Anh chưởng tôn mặt trầm như nước, con ngươi màu đen ẩn ẩn lộ ra tức giận: "Tỷ như Thành Hạo!"


Trần Húc Chi lập tức minh bạch ý từ Bạch Anh chưởng tôn, Bạch Anh chưởng tôn nguyên lai hoài nghi Trần Húc Chi là vì Giản Thành mới tị hiềm không đi Thái Thanh Kiếm Các!


Trần Húc Chi vội vàng nói: "Sư phụ, đệ tử tuyệt sẽ không nhân tư phế công (vì việc từ bỏ qua việc công)!"


Bạch Anh chưởng tôn thở dài, biểu tình trên mặt trở nên nhu hòa.


"Cho nên ngươi thật sự thích hắn sao?"


Trần Húc Chi: ".............."


Bạch Anh chưởng tôn đem quyển sách trong tay ném lên bàn, ông phát ra tiếng thở dài.


"Tiểu tử kia nói đời trước đã thích ngươi, nhưng nếu hắn thẳng đến khi giết ngươi mới ý thức được tình cảm của mình, nói cách khác ở đời trước, ngươi vẫn chưa đối với hắn sinh ra bất luận tình cảm gì, thậm chí ngươi còn hận hắn."


"Ngươi hiện tại nói thích hắn, ta rất khó không cho rằng, sau khi hắn trọng sinh trở về dùng thủ đoạn nào đó với ngươi."


"..............." Trần Húc Chi ở trong lòng yên lặng châm nến cho Giản Thành, y hít một hơi thật sâu, khi đang muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Anh chưởng tôn cư nhiên đánh gãy.


"Nhưng ta cũng biết, tình cảm là chuyện của hai người, không dung được người thứ ba." Bạch Anh chưởng tôn giờ khắc này nhìn qua phá lệ già nua: "Năm đó ta đem ngươi từ trong nhà ra, là nhìn trúng linh căn cùng tư chất của ngươi, cảm thấy không thể làm lương tài mỹ chất như ngươi mờ nhạt trong biển người, nhưng mẫu thân ngươi nói với ta, không cầu ngươi trở thành tiên nhân, chỉ cầu ngươi cả đời bình an trôi chảy."


"Ta lúc ấy còn cảm thấy mẫu thân ngươi lòng dạ đàn bà, nhưng thẳng đến khi ta nuôi Nguyệt Liên, nuôi lớn ngươi, mới phát hiện làm cha mẹ, kỳ vọng đối với hài tử kỳ thật không cao như vậy."


"Ta cơ hồ là nhìn ngươi lớn lên, đến bây giờ, ta và mẫu thân ngươi suy nghĩ cũng không khác nhau lắm."


"Húc Chi, ta không hy vọng ngươi bởi vì nguyên nhân khác mà ủy khuất chính mình, nếu hắn dùng thủ đoạn gì với ngươi, nhất định phải nói cho ta, biết không?"


Trần Húc Chi nghe xong nội tâm phảng phất như bị nước ấm bao quanh, y phi thường cảm động.


Bạch Anh chưởng tôn không được xem như là một sư phụ tốt, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, ông lại thật là một sư phụ thật tốt (Há??!), Trần Húc Chi không chút do dự xoay người quỳ xuống, y nghiêm túc mà dập đầu lạy ba cái với Bạch Anh chưởng tôn, thanh âm hơi nghẹn ngào."


"Đệ tử cực kỳ may mắn, được sư phụ lo lắng vướng bận."


Bạch Anh chưởng tôn nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt, trong lòng cũng cảm khái vạn phần.


Trải qua chuyện Diệp Vô Tịnh Bạch Anh chưởng tôn kỳ thật cũng không tính toán nhúng tay vào chuyện giữa đồ đệ cùng Giản Thành, nhưng ông cũng không thể làm Giản Thành quá thoải mái  = =


"Húc Chi, nếu ngươi nghiêm túc, vậy ngươi vẫn là bế quan, hảo hảo tu luyện đi."


Giờ khắc này Bạch Anh chưởng tôn hòa ái không thể tưởng tượng: "Chuyện tông môn ngươi không cần nhọc lòng, ngươi cùng hắn ở bên nhau, tu vi là cần thiết, hắn chuyển thế trùng tu, thực nhanh liền có thể trở về Hóa Thần, tốc độ tiến giai của ngươi tuy rằng cũng nhanh, nhưng vẫn là sữ bị hắn áp một đầu."


Bạch Anh chưởng tôn đứng dậy, tự mình nâng Trần Húc Chi dậy, lời nói thấm thía: "Húc Chi, tu sĩ chúng ta, tu vi mới là căn bản dựng thân, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này."


Trần Húc Chi gật đầu thật mạnh, tâm tình ấm áp cực kỳ.


"Đa tạ sư phụ đề điểm, ta sẽ chú ý."


Bạch Anh chưởng tôn lại khai tiểu táo cho Trần Húc Chi, ông đem một ít bí pháp chỉ có chưởng môn mới biết đều đưa cho Trần Húc Chi, còn có tài liệu yêu cầu tu luyện bí pháp, thêm cả bí bảo chỉ trong tư khố chưởng môn mới có.


Bạch Anh chưởng tôn yên lặng ở trong lòng tính tính, dù cho đại đồ đệ thiên phú dị lẫm, cũng cần một đoạn thời gian tiêu hóa mấy thứ này, nhân lúc trong khoảng thời gian này ông phải hảo hảo quan sát tiểu hỗn đản đổi tên gọi là Thành Hạo kia một chút!


—— Tỷ như cùng phụ thân của tiểu hỗn đản cùng uống trà gì đó.


Trần Húc Chi lòng mang cảm động cùng với một đống lớn thứ tốt vui vui vẻ vẻ mà về Tam Khê Các.


Y đem đồ vật phân loại sửa sang lại một chút, tính toán chờ Giản Thành trở về lại nói với hắn một tiếng rồi bế quan.


Kết quả Trần Húc Chi trái chờ phải chờ cũng không được, cuối cùng y không thể không đi Giới Luật Đường an bài công tác trước.


Không nghĩ tới Trần Húc Chi ở chỗ Bạch Anh chưởng tôn được sư phụ thân thân cổ vũ cùng yêu quý, xui xẻo đản Giản Thành mang theo Cung Thiên Trọng đi tìm Linh Nguyệt chưởng tôn, lại bị Linh Nguyệt chưởng tôn lừa dối mà tìm không ra hướng.


Thời điểm Giản Thành mang theo Cung Thiên Trọng, tâm tình vẫn là không tồi.


Chờ gặp Linh Nguyệt chưởng tôn, sau khi nói rõ lai lịch của Cung Thiên Trọng cho Linh Nguyệt chưởng tôn, quả nhiên cũng khiến Linh Nguyệt chưởng tôn hứng thú.


Linh Nguyệt chưởng tôn thực cấp mặt mũi cho Giản Thành, nàng làm trò trước mặt Giản Thành, đem Lục Kiến Vũ gọi tới.


"Đây là sư đệ ngươi." Linh Nguyệt chưởng tôn đồng ý thu Cung Thiên Trọng sửa tên thành Thành Diệp làm đồ đệ, trên thực tế Linh Nguyệt chưởng tôn cười đến sắp đau bụng, hạt giống tốt ma môn bồi dưỡng vài thập niên thành lương đống trong tương lai của Đại Nhật Tiên Tông, thật sự tốt a, nếu như tới thêm mấy đứa càng tốt.


Nói nữa, chuyển thế này của Cung Thiên Trọng còn có huyết mạch của Trần Húc Chi, càng cùng Giản Thành có khế ước, căn bản không có khả năng phản loạn.


Thái độ Linh Nguyệt chưởng tôn đối với Cung Thiên Trọng hòa ái cực kỳ: "Đây là Lục sư huynh của ngươi, nó là tiểu đồ đệ của ta, ngươi trước đi theo nó đi."


Cung Thiên Trọng nhìn tiểu oa nhi cao hơn hắn một cái đầu ở trước mặt, tâm chậm rãi trở lại bụng.


Hắn thấy được bên hông tiểu oa nhi trước mặt treo ngọc bội đệ tử đích truyền, nếu Linh Nguyệt chưởng tôn đồng ý cho hắn cùng vị Lục sư huynh này giao lưu, có thể thấy được đãi ngộ của hắn vẫn là không tồi.


Nghĩ đến đây, Cung Thiên Trọng nghiêm túc hành lễ đối với tiểu oa nhi, tiểu oa nhi nghiêng nghiêng đầu, cong môi cười, bắt lấy tay Cung Thiên Trọng, bước nhỏ khoan thai ổn định vững vàng mà đi.


Sau khi Cung Thiên Trọng đi theo Lục Kiến Vũ rời đi, Linh Nguyệt chưởng tôn mới thỉnh Giản Thành đi hoa viên nhỏ sau động phủ nói chuyện.


Giản Thành một bộ thái độn định liệu trước ngồi ở trước bàn đá trong hoa viên, nhìn Linh Nguyệt chưởng tôn lấy ra tiên nhưỡng cất trong kho.


Mở ra nắp bình, hương khí bốn phía, bách hoa bốn phía nở rộ, gió nhẹ quất vào mặt, mang đến từng trận mùi hoa, cảm giác giống như lúc mới tỉnh dậy nhìn thấy Trần Húc Chi, Giản Thành cũng cảm thấy hôm nay rất tốt đẹp.


Hắn cũng nghĩ kỹ rồi, nếu Linh Nguyệt chưởng tôn nể tình trực tiếp thu Cung Thiên Trọng như vậy, vậy hắn liền cố mà đồng ý cùng Thiên Quý lão nhân nói chuyện phiếm đi, chờ thời điểm Linh Nguyệt chưởng tôn nhắc lại chuyện này, hắn liền trước tỏ vẻ thực phiền toái, thẳng đến khi Linh Nguyệt chưởng tôn luôn mãi khuyên bảo, hắn lại cố mà đáp ứng ~


Kết quả Linh Nguyệt chưởng tôn không đi con đường bình thường, câu đầu tiên nói ra khiến cho Giản Thành có chút ngốc.


"Diệp sư tỷ đã liên hệ với sư tôn." Linh Nguyệt chưởng tôn cười duyên nói: "Sư tôn nghe nói tin tức của ngươi, quyết định lập tức trở về, muốn nói chuyện với ngươi."


Giản Thành: "..........."


A nha! Thanh Minh chân nhân sắp về!? Diệp Vô Cấu tốc độ thực nhanh a!


"Dựa theo lời ngươi trước đó nói, tương lai mà ngươi trải qua, Đại Nhật Tiên Tông cùng Thái Thanh Kiếm Các cũng từng kết minh, vừa lúc minh ước đã định ra, tông môn muốn phải người đi Thái Thanh Kiếm Các, ngươi có hứng thú không?" Linh Nguyệt chưởng tôn nâng tay áo che miệng, một đôi mắt đẹp từ từ mà nhìn chằm chằm Giản Thành: "Sư huynh vốn muốn Húc Chi đi Thái Thanh Kiếm Các, ngươi xem....."


Giản Thành nháy mắt táo bạo, Thu Vũ Lạc còn đang như hổ rình mồi đâu!


"Không được! Sư huynh không thể đi!!" hắn lập tức phản bác.


Trong mắt Linh Nguyệt chưởng tôn hiện lên ý cười: "Ta cũng nghĩ như vậy, Húc Chi vừa mới tiến giai Nguyên Anh, đúng là thời điểm cần củng cố, xuất môn không quá thích hợp." Dừng một chút, nàng bổ sung nói: "Ta nghe Sóc Nguyệt nói qua cùng ta, trước đó Thu Vũ Lạc cũng mời hài tử Húc Chi kia, bất quá Húc Chi đã tự mình cự tuyệt."


Giản Thành nghe xong lửa giận trong lòng nháy mắt không cánh mà bay, hắn nhịn không được nhếch miệng lộ ra tươi cười hắc hắc.


A nha sư huynh vì mình mà cự tuyệt nha ~ vui vẻ ~


Linh Nguyệt chưởng tôn chậm rì rì nói: "Nhưng mà tông môn vẫn phải phái người đi, ngươi thân là cung chủ Luân Hồi Cung của Tinh Hải phong, lại là tu sĩ Nguyên Anh, đi một chuyến nhưng thật ra thích hợp, vừa lúc sư phụ cùng ở phía đông, lão nhân gia ông tựa hồ đi địa bàn Yêu tộc tra chuyện gì."


"Giản Thành, mặc kệ ngươi có bất mãn gì đối với tông môn, cùng sư phụ của chúng ta, sư tổ ngươi không có liên quan gì, chung quy là sư phụ bọn họ đem tông môn truyền lại, nếu không có trưởng bối tông môn khán hộ, đệ tử trong môn cũng không có khả năng đời đời truyền lưu."


Thanh âm Linh Nguyệt chưởng tôn ôn ôn nhu nhu, giống như gió nhẹ khắp nơi, mang theo ấm áp cùng hơi say mềm mại, làm người nhịn không được mỉm cười.


"Ngươi đi nghênh đón sư phụ lão nhân gia một chút đi, lão nhân gia ông cũng dừng lại ở cảnh giới Hóa Thần hồi lâu, nói chuyện cùng ông cũng có thể tăng lên tu vi cùng cảnh giới của ngươi, ngươi nếu không bảo vệ được Húc Chi, sư huynh nhưng sẽ vẫn luôn ngáng chân ngươi."


Biểu tình Giản Thành nháy mắt âm trầm xuống.


Đúng rồi, tuy rằng phi thường chán ghét Bạch Anh chưởng tôn, nhưng Giản Thành như cũ không thể nề hà Bạch Anh.


Trần Húc Chi phi thường để ý sư phụ y, Giản Thành dù cho có muốn dỗi Bạch Anh, cũng cần phải ở chỗ Trần Húc Chi nhìn không tới.


Nếu như mình lại làm sư huynh bị thương, cho Bạch Anh lấy cớ nhúng tay, vậy sự tình lại càng phiền toái.


"Bạch sư huynh cũng là đệ tử của sư phụ, có lẽ Bạch sư huynh đối với ngươi có chút hiểu lầm, nhưng ngươi có thể cùng sư phụ hảo hảo tâm sự." Linh Nguyệt chưởng tôn ám chỉ Giản Thành: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"


Giản Thành nghe xong cực kỳ chấp nhận, hắn liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề, ta đây liền đi một chuyến, cùng Thu Vũ Lạc trở về Thái Thanh Kiếm Các."


===================


Tác giả có lời muốn nói:


Trước đó nói chuyện, các ngươi sẽ không thật sự cho rằng Giản Thành chống đỡ đi?


Linh Nguyệt chưởng tôn đã sớm nhìn ra bản chất hổ giấy của Giản Thành a.

Bình Luận (0)
Comment