Ngay khi Giản Thành lao ra Luân Hồi Đài, nhào tới hướng cự quy kia, Luân Hồi Đài mất đi khống chế của Giản Thành mà chịu sự kêu gọi của sức hút của trái đất, lập tức bắt đầu rơi tự do.
Sóc Nguyệt ở trong Luân Hồi Đài vẻ mặt mộng bức, nàng trong lòng tràn đầy không thể tưởng tượng, hoàn toàn không đuổi kịp tình thế phát triển, chỉ có thể vội vàng bắt lấy Quá Quả Quả đã hôn mê, muốn lao ra từ Luân Hồi Đài.
—— Nàng tuy rằng là tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông, nhưng mà không thể khống chế Luân Hồi Đài a!
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, kết giới của Luân Hồi Đài phi thường cao cấp, hoặc là nói sau khi Lan Hải chưởng tôn ngã xuống, kết giới Luân Hồi Đài lại tiến hành thăng cấp, dưới trạng thái không thể khống chế, kết giới trực tiếp đem Sóc Nguyệt vây ở trong Luân Hồi Đài, nàng ra không được a!!
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể bắt lấy Quá Quả Quả ở trong Luân Hồi Đài làm vận động giảm tốc = =
Nói ngắn gọn, chính là ở trong Luân Hồi Đài bay lên, giảm xuống tốc độ giống Luân Hồi Đài.
May mắn Thu Vũ Lạc thấy một màn như vậy, nàng trở tay đánh một đạo kiếm khí lại đây, nửa đường giảm bớt một chút tốc độ trầm xuống của Luân Hồi Đài, tuy rằng cuối cùng Luân Hồi Đài mang theo Sóc Nguyệt cùng Quá Quả Quả ở trên mặt đất lăn vài vòng, nhưng chung quy không có chuyện gì.
Này còn chưa xong.
Sau khi ngã xuống, Sóc Nguyệt xoay người lên, đột nhiên cảm thấy xúc cảm dưới tay không đúng.
Quá Quả Quả là một tiểu cô nương, trên người còn mặc váy dài hiến tế, dù cho sờ đến váy, cũng không phải loại cảm giác này a?!
Sóc Nguyệt như thế nào cũng cảm thấy giống như sờ đến vảy rắn?
Nàng đột nhiên cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nguyên bản thanh tú của tiểu cô nương hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Trên khuôn mặt trắng nõn tú mỹ kia của tiểu cô nương không biết từ khi nào nhiều thêm một ít vảy rắn nho nhỏ, trên cánh tay lộ bên ngoài cũng bị vảy rắn bao trùm, quan trọng nhất chính là đôi chân kia của tiểu cô nương.
Cái đùi nguyên bản thon dài mỹ lên không còn, thay vào đó chính là một cái đuôi rắn = =
Đôi mắt Sóc Nguyệt bỗng dưng trợn to, tim cũng nhấc tới cổ họng, nàng cơ hồ dùng tốc độ tia chớp kéo ra khoảng cách giữa mình cùng tiểu cô nương, cả người hận không thể dính sát vào trên lan can Luân Hồi Đài.
Vừa lúc Thu Vũ Lạc giáng xuống, nàng cao giọng nói: "Sóc Nguyệt đạo hữu, ngươi không sao chứ.........ấy?"
Rơi xuống dưới, Thu Vũ Lạc liền nhìn thấy khác thường trong Luân Hồi Đài.
Đôi mắt Thu Vũ Lạc hơi hơi trợn to: "Đây là............"
Sau khi Sóc Nguyệt hoàn hồn rốt cuộc bình tĩnh lại, nàng không xác định nói: "........ Tiểu nha đầu này là bán yêu? Nàng đây, đây là muốn lột da?!"
Hai chân tiểu cô nương hóa thành đuôi rắn, đuôi rắn run nhè nhẹ, ẩn ẩn có một vết nứt xuất hiện, dịch nhầy nửa trong suốt không ngừng rơi xuống, tựa hồ có cái gì muốn thoát ra.
Thu Vũ Lạc chậm rãi tiến lên, thần sắc của nàng thực phức tạp: "Nàng năm nay mười ba hay là mười bốn tuổi? Bán yêu ở thời điểm mười bốn tuổi tiến hành lột xác lần đầu tiên."
Sóc Nguyệt sửng sốt, nàng theo bản năng mà nhìn về phía Thu Vũ Lạc, thình lình nhớ tới một nửa huyết mạch kia của Thu Vũ Lạc, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, Thu Vũ Lạc khẳng định đối với cái này rất quen thuộc, rốt cuộc thì nàng cũng là bán yêu.
Sóc Nguyệt thật cẩn thận tiến lên, sau khi cẩn thận kiểm tra một phen mới dở khóc dở cười: "Tiểu nha đầu còn chưa tới mười bốn tuổi, phỏng chừng mấy tháng sau mới có thể bắt đầu lột da, nhưng mà sinh cơ trong Luân Hồi Đài cường thịnh, kích thích nàng, làm cho nàng lột da trước."
Thu Vũ Lạc nói: "Sóc Nguyệt đạo hữu, nếu ngươi bên này không có việc gì, ta đi xem đệ đệ bọn họ."
Sóc Nguyệt nói: "Ngươi đi đi, thuận tiện nhìn xem sư đệ ta thế nào."
Thu Diệp Lạc cùng Khang Xuân Tiền không có chuyện gì.
Trước đó hai người cứu mấy người sơn dân, sau khi phát hiện linh hồn bọn họ không có, hai người hai mặt nhìn nhau.
Trùng hợp cự quy xuất hiện, Thu Diệp Lạc liền bỏ qua mấy người kia, muốn xông lên chiến đấu.
Bất quá Khang Xuân Tiền kéo hắn lại.
Thanh âm Khang Xuân Tiền lộ ra nôn nóng cùng lo lắng: "Nhưng sơn dân đó còn ở trong cơn lũ cùng đá vụn, chúng ta phải cứu họ ra!"
Thu Diệp Lạc kinh ngạc nhìn Khang Xuân Tiền: "Linh hồn bọn họ cũng không còn, đã xem như người chết, sư đệ ngươi.........."
Khang Xuân Tiền lắc đầu: "Nhiều linh hồn như vậy cùng biến mất, nhất định có vấn đề, vạn nhất tìm được biện pháp giải cứu bọn họ thì sao?"
Thu Diệp Lạc không kiên nhẫn nói: "Đám người phàm, đã chết rồi thì sao?"
Khang Xuân Tiền nghe vậy nhấp môi, hắn nhỏ giọng nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, sư huynh, nếu chúng ta gặp phải, lại có năng lực, vì sao không giúp bọn họ?"
Nói xong, hắn không nói nữa, mà là quay đầu đi cứu mấy người sơn dân đã mất đi ý thức.
Thu Diệp Lạc chậc một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ ở trên trời, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.
Tỷ tỷ hắn cường đại như vậy, dù cho không có hắn hỗ trợ, cũng nhất định không thành vấn đề, đúng không?
Ngay sau đó Thu Diệp Lạc liền đen mặt cùng Khang Xuân Tiền cứu người.
Khi Thu Vũ Lạc lại đây, liền nhìn thấy đệ đệ cùng sư đệ mình đang mồ hôi đầy đầu cứu nhưng người sơn dân mất ý thức đó.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thu Vũ Lạc không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Các ngươi không chuyện gì thì tốt."
Khang Xuân Tiền lau mặt: "Sư tỷ, cự quy kia đâu?"
Thu Vũ Lạc hơi hơi nhíu mày, nàng châm chước từ ngữ nói: "Bị Thành đạo hữu thu phục."
Khang Xuân Tiền cùng Thu Diệp Lạc đồng thời kinh ngạc, chủ yếu là ấn tượng trước đó Giản Thành cho bọn họ thật sự là không quá đáng tin cậy!
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Thu Vũ Lạc nói: "Nhưng mà Thành đạo hữu cũng mất đi tung tích, nếu các ngươi không có chuyện gì, ta liền đi xem Thành đạo hữu."
Thu Diệp Lạc cùng Khang Xuân Tiền đồng thời khóe miệng run rẩy, Thành Hạo kia thật sự là.......
Vì thế Thu Vũ Lạc ở trung tâm phế tích tìm thấy được Giản Thành hình chữ X.
Giản Thành như cũ thân trên để trần, quần cộc màu đen cũng rách tung tóe, cũng may phần trên đầu gối vẫn còn tốt, chỉ lộ ra cẳng chân cùng chân to.
Một đầu tóc dài đen sáng bóng đến độ có thể soi ra bóng người kia của hắn trở nên dài ngắn không đồng đều, giống như là bị thứ gì ăn mòn.
Thằng nhãi này nằm ở trên một khối cự thạch, ngủ khò khò, nhìn liền cảm thấy thực sướng.
Thu Vũ Lạc: "............."
Nàng hoàn toàn không biết nên đánh giá vị cao đồ của Tinh Hải phong này như thế nào!
Cùng với đích truyền chủ phong Trần Húc Chi ở cách vách Đại Nhật Tiên Tông bọn họ chênh lệch quá lớn!!
Một lát sau, Sóc Nguyệt cũng lại đây.
Kết giới của Luân Hồi Đài mở ra một hồi, sau khi phán đoán bốn phía không có nguy hiểm, liền phun Sóc Nguyệt ra.
Sóc Nguyệt vừa lúc gặp Thu Diệp Lạc cùng Khang Xuân Tiền tìm tới, liền đem Quá Quả Quả phó thác cho Khang Xuân Tiền, chính nàng nhanh chóng đuổi tới đây.
Khi nhìn thấy Thu Vũ Lạc còn thực kinh ngạc, nàng xa xa mà hô lên.
"Thu đạo hữu! Sao ngươi lại đứng đây? Chẳng lẽ Thành sư đệ hắn............"
Nói đến một nửa, Sóc Nguyệt cũng thấy rõ cảnh tượng trước mặt, nàng lâm vào trầm mặc.
Tạm dừng vài giây, vị đại sư tỷ thời trẻ đam mê đánh tơi bời sư đệ này không chút khách khí tiến lên, giơ tay liền muốn tát cho sư đệ một cái!
Tên tiểu hỗn đản làm người lo lắng này!!
Chỉ tiếc bàn tay còn chưa kịp chạm mặt, tên tiểu hỗn đản này liền tỉnh.
Giản Thành mở mắt ra, liền nhìn thấy bàn tay của Sóc Nguyệt ở đối diện.
Nghìn cân treo sợi tóc hết sức, Giản Thành vội vàng tránh ra, hắn trừng Sóc Nguyệt: "Sư tỷ, ngươi làm gì?"
Sóc Nguyệt nhìn thấy Giản Thành tỉnh lại, nhưng xem như nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi nói ta làm gì?"
Mày liễu của nàng dựng ngược: "Ngươi sao lại luôn là ở thời khắc mấu chốt rớt dây xích? Cự quy kia bị ngươi làm biến mất, ngươi cũng mang theo Luân Hồi Đài rơi xuống."
Sóc Nguyệt trừng Giản Thành: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Giản Thành giật mình, rốt cuộc sao lại thế này..........
Hắn nhịn không được nhớ tới tình cảnh trước đó.
Sau khi thần hồn Quá Thủy hoàn toàn biến mất, Giản Thành vẫn chưa hồi thần.
Nhưng thật ra lão ô quy kia..........
"Oa, thiếu niên ngươi quả nhiên cốt cách thiên kỳ thiên tư bất phàm!"
Lão ô quy trợn mắt mà nhìn thanh niên tóc đen khóc một thời gian, độ cô đọng thần hồn càng thêm cường hãn, ngay cả tâm cảnh cũng được tăng lên cực lớn, nhịn không được bắt đầu bb.
"Ngươi cũng chỉ kém Đường Minh Hòa một chút!"
Lão ô quy bắt đầu tận sức thổi phồng Giản Thành.
"Xem con đường tu luyện của ngươi tựa hồ tương tự Đường Minh Hòa, chẳng lẽ ngươi là đồ tử đồ tôn của hắn?"
"Ta nói cho ngươi a, tổ sư gia kia của ngươi để lại không ít thứ, ta cũng coi như từng cùng hắn sóng vai chiến đấu, đối với chiêu thức của hắn hiểu biết cực rõ, có muốn ta nói chút bí quyết không a?"
"Ngươi nhìn lão quy ta hiền lành như vạy, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ hay không, thả lão quy ta ra ngoài hố hấp chút không khí mới mẻ đây?"
Giản Thành: ".............."
Nói thật, hắn dù cho thu thập tâm tình, một chốc một lát không thể hoãn lại dadaay, bất quá có lão ô quy này meo meo chít chít, Giản Thành nhưng thật ra cảm thấy dễ chịu hợn nhiều!?
Hắn lau mặt, nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, đơn giản ngồi xếp bằng trước mặt lão ô quy.
Hắn nói: "Lão ô quy, ngươi là bị tổ sư gia nhốt lại, ta sao lại thả ngươi ra ngoài đâu?"
Lão ô quy nghe vậy tâm tình tức khắc u ám.
Giản Thành nói: "Bất quá ta đích xác muốn biết một vài chuyện thời của tổ sư gia, trừ bỏ thả ngươi ra, chuyện khác dễ thương lượng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lão ô quy........... đương nhiên cảm thấy không thể nào a! Nó chỉ muốn đi ra a!!
Lão ô quy tức khắc cảm thấy không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, đầu rụt lại, bốn móng vuốt vừa thu lại, cái đuôi nhỏ cuốn ngược, trong chớp mắt lão ô quy cũng chỉ còn lại mai rùa đen, vẫn là cái mai rùa bị nứt ra một nửa.
Giản Thành không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn đơn giản cũng không để ý tới lão ô quy nữa, mà là bắt đầu cân nhắc Hỗn Độn Ấn.
Giản Thành thưởng thức tiểu ấn hai màu đen trắng trong tay, cẩn thận cảm giác hồi lâu, mới thăm dò ra công hiệu cơ bản của ngoạn ý này.
Có lẽ bởi vì trong cơ thể Giản Thành từ nhỏ đã có Hỗn Độn Ấn, độ phù hợp với Giản Thành tương đối cao, hơn nữa cảnh giới thần hồn Giản Thành vì là thực lực Dương Thần, ngược lại cũng có thể luyện hóa cái Hỗn Độn Ấn này, cũng làm Hỗn Độn Ấn lộ ra diện mạo thật.
Hỗn Độn Ấn có vài loại năng lực, trong đó lộ rõ nhất chính là uy năng trấn áp, tỷ như lão ô quy bị trấn áp ở đây.
Bất quá tương đối thú vị chính là, Hỗn Độn Ấn này giống với đỉnh ba chân của Giản Thành, đều là tàn thứ phẩm.
Đỉnh ba chân của Giản Thành thiếu chân, Hỗn Độn Ấn này cũng bất quá là một phần tư của ân thật sự.
Còn về phần khác tất nhiên cũng trấn áp đại yêu nào đó, Giản Thành nếu muốn gom đủ Hỗn Độn Ấn này, chỉ sợ còn phải đi tìm một phen..
Giản Thành ghi nhớ việc này, hiện giờ Linh khí tiện tay trong tay hắn không nhiều lắm, không chỉ chỉ có Hòe Hoa Kiếm sư huynh dùng thời còn trẻ, còn có Kim dương kiếm sư huynh đưa cho hắn, còn có đỉnh ba chân có được khi đi thám hiểm bí cảnh cùng sư huynh, Luân Hồi Đài hộ thân, còn cả cái Hỗn Độn Ấn không hoàn chỉnh này.........
Cũng đủ cho hắn ngăn địch.
Giản Thành nhân cơ hội này cũng sửa sang túi càn khôn của mình một chút.
Túi càn không có rất nhiều thứ tót, có thứ ở thời trẻ cướp được ở bí cảnh Lam Sơn, trừ phần lớn đưa cho sư huynh, Giản Thành cũng để lại cho mình một chút.
Còn có thân sen của Nghiệp Hỏa Hồng Liên mà năm đó Cung Thiên Trọng cống lên cho hắn, Linh khí mà Linh Nguyệt chưởng tôn đưa vì đáp tạ ân cứu mạng, cùng với Nguyên Sinh Thủy mà năm đó hắn thu được ở Chử Giang Lâm Trạch, cùng với linh bảo khắc chế ngọn lửa địa tâm khi đi bắt Huyền Sơ Xà trước đó........... vân vân.
Cuối cùng Giản Thành thấy được tơ nhện bị đè ở dưới đáy túi càn khôn.
Tâm tình hắn phức tạp cực kỳ.
Khi gặp được Thiên Chu Tinh ở Vọng Đoạn sơn, bất quá là chuyện một năm trước.
Nhưng mà hiện tại nghĩ đến lại dường như đã qua mấy đời.
Giản Thành bật cười, nhưng còn không phải là đã cách một đời sao?
Hắn chung quy là may mắn.
Giản Thành nghĩ.
Tuy rằng bị lừa gạt bị dấu diếm, thậm chí ngay cả sinh ra cũng tồn tại nhiều tính kế cùng lấy hay bỏ, nhưng hắn vẫn sống sót như cũ.
...........cũng gặp người hắn yêu thương.
Nhớ tới Trần Húc Chi, Giản Thành nhịn không được toát ra một tia cười ôn nhu.
Nếu như sư huynh có thể tới đây, thật quá tốt.
Dù cho sư huynh không ở đây, nghe một chút thanh âm cũng được a ~
Nghĩ đến cái ống loa Cung Thiên Trọng trước đó, Giản Thành nhịn không được lấy ra Kim dương kiếm, muốn thử lại.
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Cung Thiên Trọng: Ta còn đang điều tức đâu, chưa khôi phục.