Chỗ Nào Không Đúng

Chương 2

Giản Thành quét xong thì trở lại sân chỗ ở của mình.
Nơi ở của tạp dịch kém xa so với ngoại môn đệ tử, không phải là bốn người một gian phòng, mà là một cái sân thế nhưng ở tới tận mười sáu người.

Trên lý thuyết tạp dịch cũng có thể tu luyện, nhưng con đường tu tiên gập ghềnh gian nan, muốn bước vào một đường tu tiên, chỉ mới yêu cầu linh căn lúc ban đầu cũng đã bóp chết vô số người, hơn nữa có linh căn cũng không có nghĩa có thể thành công tu luyện ra một cụm linh khí, nếu trong ba tháng không thể tinh luyện ra linh khí, thì dù cho là ngoại môn đệ tử cũng bị Đại Nhật Tiên Tông đuổi về.
Đối với tạp dịch mà nói, hảo hảo hầu hạ tông môn đệ tử, tìm một chủ nhân để bán mình, tu luyện dưới sự bố thí của chủ nhân, mới là con đường tiến giai nhanh nhất.
Cũng không phải không có tạp dịch nghiêm túc tu luyện, nhưng là quá khó khăn.
Sau khi bước lên con đường tu tiên liền trời cao biển rộng, người tiên hai đường, tông môn đệ tử đối với tạp dịch có thái độ cao cao tại thượng, tạp dịch có một chút không cẩn thận liền sẽ mất mạng, chết cũng không có người hỏi đến, càng sẽ không có người để ý.
Dù vậy cái danh ngạch tạp dịch trong môn phái cũng thực hiếm.
Nghĩ đến đây, Giản Thành thở dài, âm thầm cân nhắc, mặc kệ hắn muốn điều tra chân tướng tử vong đời trước, hay là muốn thay đổi tình cảnh giai đoạn hiện tại, tiền đề là hắn cần phải thành công luyện khí dưới yêu cầu không làm ai chú ý, trở thành đệ tử ngoại môn của Đại Nhật Tiên Tông.
Ở trong tiên đạo tông môn, giữa tu sĩ cùng phàm nhân có chênh lệch vô cùng cường đại, hắn cần lập tức biến cường!
Tại lúc hắn đang hết sức tự hỏi, của phòng đột nhiên bị mở ra, một người tạp dịch cùng phòng hắn đi đến.
Tạp dịch kia sau khi nhìn thấy Giản Thành, thần sắc sửng sốt.
"Giản Thành? Người hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay rồi?"
Giản Thành bình đạm gật đầu:" Tất nhiên hoàn thành."
Tạp dịch kia do dự một chút, thần sắc mất tự nhiên nói: " Thị nữ kêu Tiểu Như kia của ngươi......"
Giản Thành sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi, hắn đã sớm kêu Tiểu Như trở lại, Tiểu Như đi đâu mất rồi?
Hắn ngẩng đầu nhìn tạp dịch kia, trong thanh âm nhiều thêm một tia lạnh thấu xương: "Ngươi thấy Tiểu Như?!"
Tạp dịch kia bị một ánh mắt này chấn nhiếp, theo bản năng trả lời: "........Ở bên Vạn Hoa Tùng kia, bị mấy vị ngoại môn đệ tử ngăn cản."
Đồng tử Giản Thành manh liệt co rút, hắn lập tức lao ra khỏi cửa phòng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
Tạp dịch kia nhìn nơi Giản Thành biến mất, lẩm bẩm nói: "..............đi tới thì như thế nào? Kia chính là tông môn đệ tử a......."
Gã lắc đầu thở dài, phỏng chừng là Giản Thành không về được.
Nhưng vào lúc bày một thanh âm thanh thúy kiều nộn vang lên. "Uy, Giản Thành có ở đây không?"
Tạp dịch kia quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đến đồng tử liền co chặt.
Đứng trước mặt là một nữ hài tử, bàng có một đôi mắt to ngập nước, cằm nhọn, làn da trắng nõn tinh tế, lông mi cong dài, khóe mắt cong cong, thời điểm cười lên mang theo chút kiêu ngạo cùng ngây thơ hồn nhiên, linh động mà đáng yêu.
Nàng mặc một áo ngắn màu nguyệt bạch, cổ tay áo thêu hình lá sen, phía dưới mặc một váy dài màu thủy lam, góc váy thêu hao sen màu hồng nhạt, trên đôi giày thêu màu thiên lam còn điểm xuyết bằng một đóa bạch hà thêu lớn bằng ngón tay cái.
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, như đóa phù dung xuất thủy, khí tức nhè nhẹ thanh nhã linh động ập vào trước mặt, nhìn mà hớp hồn.
Tạp dịch kia sắc mặt đột nhiên thay đổi, đây là ái nữ của chưởng môn! Bạch Nguyệt Liên tiểu thư!!
Hắn vội vã nói: "Kiến qua tiểu thư!"
Bạch Nguyệt Liên hơi nhíu mày: "Miễn lễ, Giản Thành đâu?"
Tạp dịch kia nói: "Giản Thành đi Vạn Hoa Tùng."
Bạch Nguyệt Liên sửng sốt, tròng mắt nàng vừa chuyển, tức khắc nở nụ cười.
"Nguyên lai tên kia vẫn nhớ rõ."
Bạch Nguyệt Liên tuy là nữ nhi của chưởng môn, nhưng nếu muốn trở thành đệ tử của Đại Nhật Tiên Tông, cũng phải ấn theo môn quy của tông môn, đề tên lên hệ gia phả đệ tử của tông môn, mới được xem là đệ tử chính thức.
Bạch Nguyệt Liên từ nhỏ liền tu luyện dưới sự chỉ bảo của phụ thân, tư chất bất phàm, tốc độ tu luyện tất nhiên không thể nào chậm, hiện giờ đã tới luyện khí tầng chín, chỉ cần bế quan một đoạn thời gian, tiến giai lên tầng mười, là có thể nhờ vào Trúc Cơ đan tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Đến cả Trúc Cơ đan, phụ thân nàng cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho nàng, Bạch Nguyệt Liên căn bản không cần nhọc lòng.
Khảo hạch tông môn đệ tử đối với Bạch Nguyệt Liên mà nói không có bất luận nguy hiểm gì, nàng giả trang lẫn vào trong đám người lên núi cầu đạo, cùng với nhiều người nàng không quen biết nói chuyện đùa giỡn, thế nhưng làm cho nàng có cảm giác mới lạ.
Trong đó Giản Thành cho nàng cảm giác kỳ diệu nhất, muốn nói về dung mạo, Giản Thành này bất quá không thể so sánh với phụ thân nhà mình cùng đại sư huynh, nhưng khi nói chuyện cùng Giản Thành ánh mắt bễ nghễ cùng khí phách của hắn lại hấp dẫn nàng thật sâu.
Cái loại tự tin không ai trong thiên hạ vượt qua ta này tựa như ánh sáng lộng lẫy hấp dẫn nàng, làm nàng nhìn không được đồng hành cùng Giản Thành tham gia khảo hạch, dù cho Giản Thành chỉ là một phàm nhân không có tu vi, vẫn như cũ tận lực trợ giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn, khi đối mặt với tập kích của Thiên Sát Lang, hắn chỉ ra điểm đột kích, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, dẫn dắt mọi người đánh lui tập kích của Thiên Sát Lang.
Trong nháy mắt khi Thiên Sát Lang không thể không lui bước, Bạch Nguyệt Liên đột nhiên có loại............. cảm giác nàng là sự tồn tại chân thật.
Còn nhớ rõ sau khi đánh lui Thiên Sát Lang, chính mình vì ngụy trang không thể không làm rối búi tóc, còn đem trâm cài tóc toàn bộ đều thu lại, làm bộ trong lúc chiến đấu làm mất, sau khi Giản Thành phát hiện thế nhưng đi đến bên người nàng, giơ tay vén tóc của nàng.
Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, mang theo mỏi mệt cùng thoải mái sau khi chiến đấu, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
"Xin lỗi làm ngươi đánh mất trâm cài."
"Ta tạm thời không có tiền mua cho ngươi trâm cài, lần sau khi gặp mặt, làm cho ngươi một cái trâm hoa được không? Chỉ cần ngươi không chê....."
...........Nàng làm sao sẽ ghét bỏ đây?
Bạch Nguyệt Liên nghĩ đến đây, gương mặt không khỏi ửng đỏ, mặt mày hàm xuân.
Tuy rằng Giản Thành hiện tại là tạp dịch, nhưng nàng tin tưởng lấy năng lực của Giản Thành, khẳng định sẽ trở thành đệ tử chính thức của tông môn, được mọi người tán thành!
Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Liên lại nhịn không được sinh khí.
Nếu không phải đại sư huynh chặn ngang, Giản Thành cũng đã được phụ thân thu làm đệ tử!
Khi Bạch Nguyệt Liên đuổi tới Vạn Hoa Tùng, chính là nhìn thấy Giản Thành đang giằng co cùng với mấy ngoại môn đệ tử.
Giản Thành nửa quỳ trên mặt đất ôm lấy thị nữ của hắn, bị ngoại môn đệ tử kia phóng linh khí đè nặng, cho dù nửa quỳ, sống lưng Giản Thành vẫn thẳng tắp, mặt mày đều là bất khuất.
Bạch Nguyệt Liên giận dữ, nàng lập tức xông lên trước: " Các ngươi đang làm gì?!"
Nhìn thấy Bạch Nguyệt Liên đến, biểu tình của mấy người ngoại môn đệ tử lập tức thay đổi, từ ngạo mạn khinh thường trước đó biến thành tươi cười nịnh nọt cẩn thận.
"A nha, Bạch sư tỷ?! Ngài như thế nào lại tới đây?"
Một đệ tử trong đó lập tức chào đón, mấy đệ tử khác lập tức chắn trước người Giản Thành, ý đồ dời đi chú ý của Bạch Nguyệt Liên.
Bạch Nguyệt Liên cười lạnh: "Ta nếu không tới, còn không biết được các ngươi thế nhưng lại khinh nhục đồng môn đâu!"
Đệ tử kia nghe xong giật mình, uyển chuyển nói: ".....Bạch sư tỷ, trong Đại Nhật Tiên Tông chúng ta, đến cả tạp dịch cũng là đồng môn sao?"
Bạch Nguyệt Liên nghẹn một cái, nàng lớn tiếng nói: "Vậy cũng không thể tùy ý khinh nhục người khác a!"
Đệ tử kia khe khẽ thở dài, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ nói: "Bạch sư tỷ, chúng ta tất nhiên không phải loại người như vậy, hôm nay chúng ta chờ ở Vạn Hoa Tùng luận đạo, xác minh sở học của nhau, chỉ là thị nữ của tạp dịch này vô cơ quấy nhiễu ta, ta liền định răn dạy nàng mấy câu, nào ngờ thị nữ kia dám cãi lại, ta đang định trừng phạt thị nữ kia, thì tạp dịch này lại xông tới, nói phải lấy lại công đạo cho thị nữ của hắn?"
Nói tới đây, tên đệ tử kia cười ha ha lên.
"Thật là chê cười, bất quá chỉ là hèn kẻ tạp dịch phàm tục, phạm sai lầm không thành thật nhận sai, thế nhưng còn nói cái gì mà đòi lại công đạo?"
Hắn là thứ gì chứ?
Những lời này tuy chưa xuất khẩu, nhưng trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ mà không nói ra.
Bạch Nguyệt Liên sửng sốt, nàng có chút vô thố, theo bản năng nhìn lại Giản Thành.
Giản Thành cúi đầu, tay ôm lấy Tiểu Như nổi lên gân xanh, Tiểu Như sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vẫn không nhúc nhích.
Bạch Nguyệt Liên nhịn không được nói: "Giản Thành, là thật như vậy chăng?"
Thân thể Giản Thành run rẩy, hắn chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con ngươi băng lạnh vô tình, không mang theo một tia độ ấm.
Hắn lẳng lặng đảo qua mấy cái ngoại môn đẹ tử, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Liên, chỉ thấp giọng nói: "Tiểu Như đã chết."
Cái gì mà quấy nhiễu? Mấy cái ngoại môn rác rưởi này không dám tùy tiện khi dễ nữ tu tông môn, cũng không biết ai sẽ biến thân thành bá vương long, cũng chỉ biết tìm tạp dịch hoặc nữ tử phàm nhân để đùa bỡn, bất quá là nhìn thấy Tiểu Như có mấy phần tư sắc, liền trực tiếp kéo đi nói phải làm thị thiếp, Tiểu Như không muốn, liền bị người nọ trực tiếp chụp một chưởng vào trong lòng.
Thời điểm hắn tới, đã chậm.
Bạch Nguyệt Liên nhìn thấy ánh mắt Giản Thành, trong lòng giật mình, không tự giác lui về sau một bước, ngay sau đó nàng phản ứng lại, nhịn không được nhỏ giọng nói: ".........chậc, một thị nữ phàm nhân mà thôi, ngày nào đó ngươi bước vào tu tiên, loại tôi tớ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Giản Thành liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Liên một cái thật sâu, cúi đầu, ừ một tiếng.
Tâm hắn lạnh lẽo như nước.
Từ trước đến nay tiên phàm khác biệt, tu sĩ cao cao tại thượng, không dính bụi trần, đối với người thế giới phàm tục khinh thường nhìn, ở quá khứ hắn cũng như vậy.
Giống như ở trong mắt Bạch Nguyệt Liên thiên chi kiêu nữ bậc này, Tiểu Như cũng không khác gì hoa dại cỏ dại ven đường, nhưng đối với hắn lại bất đồng.
Năm đó Tiểu Như bị đệ tử đố kỵ hắn hãm hại, lúc này lại......
Nghĩ đến đây, ngón tay Giản Thành gắt gao nắm chặt lại, Vạn Hoa Tùng là nơi ngắm hoa tản bộ của ngoại môn đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, người ở nơi này hỗn loạn, không dễ động thủ, nhưng hắn đường đường là Hạo Dương thương tiên thế nhưng bị người khi dễ đến trên mặt, khẩu khí này hắn dù thế nào cũng không nhịn nổi!
Nghĩ đến đây, Giản Thành đột nhiên nói: "Bạch sư tỷ, không biết ngươi có nguyện ý cho ta mượn một bình tụ khí đan?"
Bạch Nguyệt Liên sửng sốt: "Ngươi mượn tụ khí đan?"
Tụ khí đan là đan dược mà mỗi ngoại môn đệ tử đều có, tông môn thống nhất đều phát, có thể giúp ngoại môn đệ tử ngưng tụ linh khí, càng nhanh chóng nhập vào giai đoạn luyện khí.
Tạp dịch tất nhiên không có.
Giản Thành cất cao giọng nói: "Vị tiền bối này nói không sai, Tiểu Như quả thật là một phàm nhân, quấy nhiễu đến tiền bối thật là lỗi của nàng, chết cũng không hết, chỉ là nàng dù sao cũng là thị nữ của ta, ta tự nhiên không thể thờ ơ."
"Ba ngày, ba ngày sau ta nhất định có thể bước vào luyện khí, đến lúc đó thị phi đúng sai còn mời làm một hồi phân giải đi!"
Lời này vừa nói ra, dù là mấy ngoại môn đệ tử trước mặt này, hay là đệ tử âm thầm vây xem bốn phía, đều nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
Tên tạp dịch kêu Giản Thành này cư nhiên dám ước chiến ngoại môn đệ tử!!
Trong mắt Bạch Nguyệt Liên càng lóe lên dị sắc liên tục, nàng không chút do dự lấy ra một bình tụ khí đan nhỏ: "Đây là thượng phẩm tụ khí đan phụ thân cho ta, cầm đi đi!"
Thấy một màn như vậy, sắc mặtngoại môn đệ tử kia  đột biến, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Giản Thành lưu loát nhận lấy, hắn nói với Bạch Nguyệt Liên: "Hôm nay đa tạ, ba ngày sau lại nói chuyện khác đi."
Sau khi nói xong, hắn ôm thi thể Tiểu Như, xoay người sải bước rời đi.
Bạch Nguyệt Liên nhìn bóng dáng Giản Thành, hồi lâu cũng chưa động một chút.
Nơi xa, Hoa Điệt ẩn ở dưới bóng cây, hắn nhìn Bạch Nguyệt Liên, thần sắc lãnh lệ giống với ngoại môn đệ tử kia.
Không biết qua bao lâu, Hoa Điệt chậm rãi dời đi ánh mắt, dừng tại trên người ngoại môn đệ tử kia.
Hắn lộ ra một nụ cười dữ dằn.
==============================
Tác giả có lời muốn nói:
Về phần công thụ ta cũng không dám nói, ....khụ khụ, các ngươi hiểu là mặt ta đều bị nhóm nam chính đánh sưng lên.

Bình Luận (0)
Comment