Chỗ Nào Không Đúng

Chương 20

Giản Thành khóc đến rối tinh rối mù.( =..=)
Hắn oa một tiếng bổ nhào vào trên người Trần Húc Chi, lão lệ tung hoành.
Trần Húc Chi: "........"
Y lưu loát đem lão nhân quăng ra ngoài.
Giản Thành lộc cộc lăn hai vòng, khóc đến một nửa, lại vừa kinh ngạc vừa mờ mịt vừa mộng bức, biểu tình kia vặn vẹo cực kỳ, phối hợp với nếp nhăn đầy mặt hắn, thật là nhìn thế nào cũng thấy đau mắt.
Trần Húc Chi cúi đầu nhìn nước mũi trước ngực, biểu tình cùng vặn vẹo: "Bẩn."
Giản Thành đột nhiên phản ứng lại, thời điểm Lưu Li Dung Dương Quyết tiến giai sẽ đem đốt hết mọi thứ, trừ bỏ thân thể cùng thần hồn của tu sĩ, cái gì cũng sẽ không lưu lại.
Giản Thành nước mắt treo trên mặt, lại rốt cuộc khóc không được, biểu tình hắn ngượng ngùng, nhỏ giọng rầm rì nói: "Ta có quần áo mới, chưa có mặc qua............"
Trần Húc Chi vứt qua một cái đại đại xem thường, y không phản ứng lão nhân, tay vừa chuyển, nhiều ra một cái vòng kim loại, y lấy ra một bộ trường bào màu xanh nhạt trực tiếp mặc lên, bất quá vài cái liền mặc xong, cùng lúc đó trường bào màu đỏ thẫm bên ngoài thân thể như sương khói bay ra, nhè nhẹ từng đợt, cuối cùng dừng ở tóc dài màu rượu, biến thành một cái khóa ngọc hình ngọn lửa, vừa lúc đem mái tóc dài rơi xuống cột ở sau đầu.
Giản Thành nhìn cách ăn mặc quen thuộc này, tức khắc muốn khóc, bất quá..........
Ai, tóc dài màu đỏ rượu lại mặc áo xanh, thấy thế nào cũng không thoải mái, còn không bằng áo đen sau này Trần Húc Chi hay mặc đâu.
Hắn nhỏ giọng nói: "Đỏ đi với xanh, khó coi."
"................." Trần Húc Chi diện vô biểu tình mà liếc mắt Giản Thành một cái, ngón tay nhẫn nhịn, vẫn không đấm một quyền = =
Giản Thành rụt rụt cổ, ánh mắt bay loạn, mặc kệ hắn đem tầm mắt chuyển đến nơi nào, cuối cùng cũng luôn là không tự chủ được rơi vào trên người Trần Húc Chi.
Thật sự thật sự đã lâu không thấy y.
Trần Húc Chi nhìn bên trong toàn thân.
Nơi tử phủ trong cơ thể nhiều thêm một viên lưu li đan nửa trong suốt, giờ phút này đang tản ra từng đợt ngọn lửa màu đỏ vàng.
Dựa theo điển tịch tông môn ghi lại, theo y chậm rãi tu luyện, ngọn lửa này sẽ biến thành màu bạch kim, vì y là kim thủy linh căn, nên ngọn lửa sinh ra hẳn là càng thiên hướng lãnh hỏa.
Tâm niệm Trần Húc Chi vừa động, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, công pháp đã sớm quen thuộc trong đầu từng chữ từng chữ chảy qua, thực nhanh y đã tiến vào Lưu Li Dung Dương Quyết tầng thứ hai.
Sau khi tiến vào tầng thứ hai, không chỉ có lượng linh lực nhiều hơn gấp đôi, uy lực của quá khứ không thể nào so sánh.
Lưu li kim đan không ngừng phun ra nuốt vào ngọn lửa, mặc kệ là trong chiến đấu hay trong ngày thường, không chỉ càng liên tục kéo dài, còn có thể luyện hóa thân thể cùng tạp chất trong kinh mạch, gia tăng lượng chứa đựng linh lực, thậm chí còn có nguyên bộ pháp quyết công kích...........
Ngạch................
Vấn đề là, pháp quyết công kích là cái gì?
Có hơi xấu hổ, Trần Húc Chi không nghĩ tới chính mình sẽ nhanh như vậy liền tiến giai, y chỉ có pháp quyết tu luyện tầng thứ hai, nguyên bộ pháp quyết công kích cùng phòng hộ còn chưa dùng điểm cống hiến để đối tới = =
Bất quá không sao.
Trước mặt không phải có một 'lão' tiền bối sao?
Y mở mắt ra, chính là nhìn thấy Giản Thành dùng một ánh mắt phi thường đau thương cùng phức tạp nhìn chính mình, nhìn đến toàn thân Trần Húc Chi nổi lên da gà.
Trần Húc Chi: "...........tiền bối?"
Giản Thành đột nhiên phản ứng lại: "A nha ngươi tỉnh?"
Hắn lải nhải nói: "Người trẻ tuổi, khi tu hành cũng không chú ý phóng một trận pháp phòng hộ, thật là quá thô tâm đại ý."
Trần Húc Chi mặt mỉm cười: "Ta tin tưởng tiền bối sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Giản Thành có hơi ngượng ngùng.
Trần Húc Chi tiếp tục cười: "Như vậy tiền bối giải thích cho ta một chút, vì sao trước đó lại vội vã lại đây.......khóc lớn không?"
Giản Thành co rúm một chút, trong đầu quay nhanh, hắn trợn tròn đôi mắt, nước mắt lại muốn rơi xuống.
"Bởi vì ta là sư....... cháu ngoại trai của đại bá của thê tử của đại ca ngươi!"
"Ta là đệ đệ của ngươi a!"
Trần Húc Chi: "................."
——Lôi xuống đi! Ta không có loại đệ đệ da mặt dày như vậy!!
Trần Húc Chi thiệt tình bội phục Giản Thành, y tức giận nói: "Ngươi cho là ta sẽ tin sao?
Giản Thành tội nghiệp nhìn Trần Húc Chi: "........là sự thật."
Trần Húc Chi bị tức điên.
Nhìn biểu tình ngươi đang nói chuyện cười của thanh niên tóc đỏ, Giản Thành lẩm bẩm nói: "Đại ca ngươi cưới thê tử họ Lưu, mẫu thân Lưu thị là tái giá, Lưu thị đi theo mẫu thân nàng cùng vào Lưu gia, cho nên tuy rằng họ Lưu, kỳ thật phụ thân nàng không phải người Lưu gia."
"..........gì!?' Trần Húc Chi không thể tưởng tượng nhìn Giản Thành, loại sự tình này y cũng không biết, vì sao Giản Thành biết?!
Giản Thành tiếp tục nói: "Phụ thân Lưu thị họ Tần, là người bán dạo, hắn cùng mẫu thân Lưu thi sau khi tách ra liền trở về quê, đồng lứa hắn có ba huynh đệ, Tần lão đại là đại bá của Lưu thị."
"Tần lão bá cũng là người bán dạo, hắn rời quê hương đi đến một tiểu quốc gọi là Cảnh, cũng ở nơi đó cưới vợ sinh con trở thành cư dân địa phương, Tần lão đại có huynh đệ kết bái họ Giản...........nga họ Thành, nhi tử Thành lão gia chính là ta."
Trần Húc Chi: ".............."
"Lão nhân nhà ta lớn hơn Tần lão đại hai mươi tuổi, ta lại là trưởng tử, cho nên tuổi lớn."
Giản Thành nói nửa thật nửa giả, chuyện kể trên toàn bộ đều là sự thật, bất quá hắn không phải đại nhi tử của vị Thành lão gia kia mà là tiểu nhi tử, vừa đúng ít hơn Trần Húc Chi bảy tám tuổi.
Năm đó sau khi Trần Húc Chi chết, Giản Thành từng có ý đồ đi tìm người nhà của y.
Chính là khi hắn dựa theo quê quán tông môn ghi lại đi đến quê quán của Trần Húc Chi, mới phát hiện nơi đó sớm trở thành một mảnh phế tích.
Giản Thành không thể không tìm cư dân ở phụ cận, mới biết được không lâu sau khi Trần Húc Chi rơi vào ma đạo, liền có người của ma môn đem người ở đó giết sạch rồi.
Quy củ ma môn, trảm tục duyên.
Toàn bộ tộc nhân Trần thị tử vong, Giản Thành chỉ có thể tìm kiếm theo thê tộc Trần thị, lại trời xui đất khiến phát hiện quan hệ chân chính giữa mình cùng Trần Húc Chi.
Dù cho bọn họ không có huyết thống.
Trần Húc Chi nghe đến sửng sốt.
Nói thật, y đúng là không biết chuyện này.
Nguyên tác nói......... trước không nói y xem đứt quãng không được đầy đủ, đơn giản nói hiện thực, đại ca y trước khi y rời nhà đích xác chuẩn bị nghị thân, nương y đang ngắm mấy hộ gia đình, trong đó cũng có Lưu thị.
Nhưng mà dừng ở đây.
Được Bạch Anh chưởng tôn mang về Đại Nhật Tiên Tông, sau khi một chân bước vào thế giới tu sĩ, Trần Húc Chi liền trăm phương nghìn kế nghĩ cách gia tăng thực lực của chính mình, tưởng tượng khi Giản Thành xuất hiện trước mặt y, y phải đối phó thiên chi kiêu tử này như thế nào.
Y hoàn toàn quên chuyện trong nhà.
Trần Húc Chi trầm mặc một hồi, thình lình nói: "Nếu ngài nói lời thề son sắt như vậy, vậy chúng ta cùng về nhà một chuyến đi."
Xem cha mẹ đời này của y, huynh tẩu cùng cháu trai cháu gái đời này, nhìn xem gia đình chân chính sinh y dưỡng y.
Mũi Giản Thành đau xót.
Trong lòng đại sư huynh quả nhiên không phải thực sự vô tình.
Năm đó người trước mặt tuyệt vọng như vậy, điên cuồng như vậy, có phải bởi vì nơi có thể xưng là nhà toàn bộ đều biến mất hay không?
Giản Thành nhếch miệng cười: "Được."
Trong lòng Trần Húc Chi nghi hoặc càng sâu.
Giản Thành cư nhiên đáp ứng rồi? Hãn, chẳng lẽ y thật sự có một tia liên hệ như vậy với Giản Thành?
Bất quá vấn đề của Trần Húc Chi bị Giản Thành lừa dối qua, Giản Thành bắt đầu hỏi Trần Húc Chi.
Hắn cẩn thận nhìn Trần Húc Chi, khô cằn nói: "Lại nói tiếp Trần tiểu hữu, trước đó ngươi nói nếu biết tương lai có người sẽ giết ngươi.........."
Trần Húc Chi chậm rì rì mà nga một tiếng, thong thả ung dung nói: "Ta trước đó không phải nói qua cùng tiền bối sao? Tông môn chúng ta thu một đệ tử mới, sư muội thực thích hắn, ta tổng cảm thấy hắn có điểm tà môn, phảng phất như chính mình tương lai bởi vì hắn mà chết, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, hơn nữa trước đó ta vừa lúc lâm vào cảnh giới, có lẽ si ngốc đi."
Y hơi hơi mỉm cười, ý cười thanh thiển tuấn nhã trên khuôn mặt như ngọc: "Tiền bối coi như gió thổi bên tai đi."
"............." Giản Thành bị tươi cười này làm cho thất thần đôi chút, nhưng thực nhanh phản ứng lại, sau khi nghe được những lời này trong lòng càng khó chịu như bị mèo cào.
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó? Điềm báo cùng giấc mơ của tu sĩ đều có tính dự kiến nhất định, vì sao sư huynh sẽ mơ thấy chính mình chết trong tay đệ tử mới nhập môn?
Chẳng lẽ đại sư huynh, Đông dương ma đế tương lai còn có thiên phú dự đoán hoặc là bói toán?
Ngạch, từ từ, quấn lấy tiểu sư muội? Đệ tử mới nhập môn đại sư huynh nói đến chẳng lẽ là..........
"Ha ha lời này không thể nói như vậy." Giản Thành đánh cái ha ha, thử Trần Húc Chi: "Lại nói tiếp vị đệ tử kia gọi là gì? Có lẽ ta gặp còn có thể giúp ngươi đánh hắn một trận."
Trần Húc Chi nghe vậy liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, y giơ tay phẩy phẩy tay áo, chậm rì rì nói: "Hắn gọi Giản Thành, bất quá ta không cần ngài hỗ trợ, ta chờ hắn đến trước mặt ta."
Thanh niên tóc đỏ cười ấm áp cực kỳ, như tắm mình trong gió xuân: "Ta nghĩ lấy thiên phú cùng tư chất của hắn, không bao lâu là có thể gặp lại."
Giản Thành: "................."
Đối với đôi mắt nhỏ sâu kín kia của đại sư huynh, Giản Thành cảm thấy chính mình bị lộ tẩy.
Nhưng, chính là hắn hiện tại phải buông mã giáp sao?
Giản Thành không an phận mà vặn vẹo một chút, khi đang muốn mở miệng nói sang chuyện khác, đột nhiên ánh mắt hắn chợt ngưng, quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Trần Húc Chi sửng sốt, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
Y mới tiến giai Kim Đan, dù cho thực lực tăng cường, độ cô đọng thần hồn cùng trình độ tra xét vẫn không băng Giản Thành.
Giản Thành sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Trận pháp bên ngoài cứ điểm bị người mở ra."
Trần Húc Chi không chút nghĩ ngợi lập tức che dấu, hơi thở chợt biến mất.
Giản Thành trở tay một cái, linh thạch mới cướp đoạt ra từ cứ điểm liền trở thành tài liệu bày trận, một trận dao động không rõ chợt lóe rồi biến mất, giây tiếp theo Giản Thành cũng đã biến mất.
Sau khi hai người biến mất không bao lâu, một đạo sương mù nhàn nhạt tiến vào phòng, sương mù hóa thành hình dạng bàn tay, sau một phen xem xét cẩn thận, mới miễn cưỡng rời đi.
"Có người của Đại Nhật Tiên Tông ở bên trong."
Nơi nào đó trong rừng rậm ngoài cứ điểm, Yến Phi sắc mặt âm trầm nhìn cứ điểm nơi xa giấu dưới tán cây.
Gã lẩm bẩm nói: "Hơi thở thực làm người chán ghét."
Một nam tử khác nhíu mày: "Có bao nhiêu người? Người còn ở trong sao? Sẽ là ai?"
Yến Phi trầm ngâm một lát rồi nối: "Ngươi ở tại chỗ trông gia hỏa này, ta đi nhìn cứ điểm xem."
Nam tử kia gật đầu: "Được."
Thân ảnh Yến Phi hóa thành một đoàn sương mù biến mất.
Nam tử kia nhìn nhìn mọi nơi, lấy ra một cái chén màu đen tinh xảo từ trong tay áo, đánh ra một pháp quyết, khi đang muốn đem chính mình che dấu, một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy lên trên chén nhỏ.
Đồng tử nam tử co rút, không xong!
Cùng lúc đó, một thanh âm trầm thấp u nhiên vang lên.
"Thiêu."
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành: mã giáp của ta hình như lại rớt

Bình Luận (0)
Comment