Chỗ Nào Không Đúng

Chương 212

Thời gian trở lại sau khi đám người Giản Thành tiến vào thế giới trong mỹ nhân đồ, cũng chính là một canh giờ trước.


Trong Thiên Khanh sơn gần Vong Ngữ Thiên Khanh nhất, một cuộc truy đuổi quy mô nhỏ đang diễn ra kịch liệt.


Bất quá so với nói là cuộc truy đuổi, không bằng nói là kẻ đi săn đùa giỡn con mồi, bởi vì người đuổi bắt đúng là tu sĩ Nguyên Anh của Huyễn Mộng Tông.


Mà thân là con mồi tất nhiên chính là Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc.


Mấy ngày trước, Thu Vũ Lạc rốt cuộc bằng vào cảm ứng đặc thù giữa song bào thai phát hiện tu sĩ bắt giữ Thu Diệp Lạc, bất quá chờ nàng vừa đuổi tới nhìn thấy, tức khắc trợn tròn đôi mắt.


Thu Vũ Lạc tuy rằng tự biết mình thực lực cường hãn, nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, bất quá ở xa xa rình coi tu sĩ áo xám kia một cái, Thu Vũ Lạc liền có cảm giác hãi hùng khiếp vía.


Loại cảm giác này với nàng cũng không xa lạ, uy thế cùng khí độ sư phụ Thanh Kiếm các chủ của mình phóng ra cũng không khác gì với người này.


Tâm Thu Vũ Lạc trực tiếp rơi vào đáy cốc.


Trước khi không tìm được Thu Diệp Lạc, Thu Vũ Lạc căn cứ theo dấu vết địch nhân lưu lại, đại khai suy tính ra thực lực của đối phương hẳn là cùng mình không phân cao thấp.


Đối phương tuy rằng đã che dấu ở một trình độ nhất định với dấu vết của mình, nhưng vẫn như cũ bị Thu Vũ Lạc dùng đủ lọai thủ đoạn tìm ra.


Đệ đệ Thu Diệp Lạc vẫn chưa chết, mục đích đối phương bắt Thu Diệp Lạc tựa hồ cũng không phải vì giết chết hắn, mà là muốn mang Thu Diệp Lạc tới chỗ nào đó.


Sau khi có được tin tức này, Thu Vũ Lạc liền một bên truy tung, một bên để lại tin tức của mình, để tiện cho sư đệ sư muội có thể tìm tới.


Nhưng sự thật trực tiếp quăng cho nàng một cái tát.


Người bắt đi Thu Diệp Lạc cũng không phải tu sĩ Kim Đan, mà là một vị đại năng Nguyên Anh!!


Nháy mắt suy nghĩ cẩn thận điểm này, Thu Vũ Lạc liền biết đây là một cái bẫy rập, một cái bẫy rập trí mạng nhằm vào nàng cùng đệ đệ!


Thu Vũ Lạc nhịn không được nhắm lại hai mắt.


Biện pháp tốt nhất, chính là làm bộ tiếp tục truy tung, kỳ thật lập tức kim thiền thoát xác, xoay người liền chạy.


Đệ đệ Thu Diệp Lạc rơi vào tay địch nhân, nàng nếu cũng rơi vào tay địch thủ, nàng cùng đệ đệ đều sẽ chết.


Nhưng mà.........


Thu Diệp Lạc tên hỗn tiểu tử này không phải là một đệ đệ ngoan.


Khi còn nhỏ luôn thích đoạt đồ với mình, bị mình đánh một trận tơi bời rốt cuộc biết nghe lời, chờ dần dần sau khi bọn họ lớn lên hắn lại tâm sinh oán hận.


Bởi vì trong cơ thể bọn họ là máu Yêu tộc, dù cho thiên tư bọn họ bất phàm, thực lực xuất chúng, cũng không thể trở thành chưởng môn Thái Thanh Kiếm Các.


Không bị người đố kị là tài trí bình thường, dù cho phần lớn tu sĩ trong Thái Thanh Kiếm Các đều là kiếm tu ngay thẳng đơn thuần, cũng sẽ có hạng người lòng dạ hẹp hòi đố kỵ, sau khi không đánh lại song bào thai họ, ngoài miệng nói vài câu thể hiện như dù có mạnh hơn nữa cũng không thể trở thành chưởng môn linh tinh, là có thể dễ như trở bàn tay chọc phá tâm kiêu ngạo kia của đệ đệ Thu Diệp Lạc nhà mình.


Nàng không biết nên an ủi đệ đệ như thế nào, chỉ có thể thay đệ đệ nhà mình âm thầm đem những sư huynh đệ lắm mồm đó đều đánh một trận tơi bời.


Bị lời nói rác rưởi công kích thì sao bây giờ? Đánh!


Thời gian như nước chảy qua, không biết bắt đầu từ khi nào, đệ đệ liền trở thành cái bóng của nàng, đứng ở bên cạnh nàng, trầm mặc không lên tiếng.


Ở trong thế giới tu sĩ kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì chết này, nàng cùng đệ đệ mới là chỗ dựa duy nhất của đối phương.


Chuyện tới hiện tại, muốn nàng làm thế nào có thể trơ mắt nhìn đệ đệ bị bắt đi, sinh tử cách xa?


Nghĩ đến đây, Thu Vũ Lạc mở mắt.


Trong con mắt thuần sắc trắng kia của nàng không còn một tia ngượng ngùng, chỉ còn lại sau tín niệm kiên định là thuần túy cùng sắc bén.


Nàng nhất định cứu đệ đệ ra.


Bởi vì nàng là tỷ tỷ a........


Thu Vũ Lạc kiên định không đổi mà truy tung địch nhân, bất tri bất giác liền đi theo đối phương đi tới Thiên Khanh sơn.


Nhìn bản đồ trên tay, Thu Vũ Lạc nhấp môi, nếu nàng lại tiếp tục truy tung, cơ hội của nàng sẽ ngày càng ít.


Một đường đi tới này, nếu không phải nàng cố ý thả ra một ít yêu khí tỏ rõ thân phận, chỉ sợ sớm đã bị Yêu tộc phát hiện hành tung cũng đuổi giết lại đây.


Phía trước chính là Thiên Khanh sơn, đi quá Thiên Khanh sơn, chính là ngoại vực Thái Thanh Kiếm Các cũng chưa từng khám phá, lấy thực lực Kim Đan kỳ của nàng, đừng nói cứu đệ đệ về, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị giết.


Nàng cần phải trước khi rời khỏi Thiên Khanh sơn kết thúc hết thảy!


Nghĩ đến đây, Thu Vũ Lạc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên mộ tia thần sắc tuyệt nhiên, nàng bắt đầu tìm kiếm trong túi càn khôn của mình.


Đừng nghĩ rằng kiếm tu chỉ biết chiêu thức quang minh lỗi lạc, túi càn khôn của Thu Vũ Lạc cũng có không ít bạo liệt kiếm dùng một lần hoặc là kiếm trận loại nhỏ dùng để giết người vô hình.


—— ba thanh tiểu kiếm của Phiếm Vân Kiếm Tôn kỳ thật là bí pháp kiếm trận nào đó trong Thái Thanh Kiếm Các, đệ tử đích truyền phần lớn sẽ chuẩn bị mấy bộ để dùng.


Thu Vũ Lạc căn cứ theo dấu hiệu trên địa đồ, trên lộ tuyến rời khỏi Thiên Khanh sơn dùng biện pháp loại trừ, cuối cùng xác định ba con đường.


Sau đó nàng bắt đầu bố trí bẫy rập cùng với sát chiêu có tính kích phát.


Sau khi bố trí xong nàng bắt đầu lẳng lặng ẩn núp, có lẽ ở trong mắt nàng, ông trời cũng đang giúp nàng, bởi vì sau khi bố trí xong không bao lâu địch nhân liền bắt lấy Thu Diệp Lạc bắt đầu lên đường.


—— Vô nghĩa, nếu lại hao phí thời gian, đám người Phiếm Vân Kiếm Tôn từ trong tiểu thánh giới lao ra thì làm sao?


Thu Vũ Lạc nhìn đối phương dọc theo lộ tuyến đầu tiên trong ba cái đi qua, trong lòng vui vẻ, cũng tin tưởng mười phần đuổi theo.


........Kết quả rơi vào trong bẫy rập của tu sĩ Nguyên Anh Huyễn Mộng Tông.


Đây kỳ thật là một cuộc tập kích được lên kế hoạch tỉ mỉ.


"Ngươi rốt cuộc động thủ."


Khi nghe tu sĩ áo xám trước mặt nói ra những lời này, trong lòng Thu Vũ Lạc lộp bộp một chút, nháy mắt minh bạch mình rơi vào trong bẫy rập.


Chính là nàng đã không còn đường sống để hối hận, ngược lại, nàng nhanh chóng quyết định, trực tiếp dẫn phát hết thảy bẫy rập cùng mai phục bố trí ở chung quanh.


Nháy mắt tiếng nổ bùm bùm mở ra, gần nửa đỉnh núi trực tiếp sụp xuống, bụi mù nổi lên bốn phía, cây rừng đột ngột mọc lên từ mặt đất, vô số mảnh vụn cùng cành lá bay tán loạn khắp nơi, che dấu toàn bộ tầm mắt.


Tại trong bụi mù linh lực hỗn độn mà tràn đầy này, Thu Vũ Lạc thần kiếm hợp nhất, bản mạng linh kiếm màu ngân bạch cùng thần hồn dung hợp ở bên nhau, hóa thành một tia nửa trong suốt mỏng manh, không chút do dự nhằm về phía Thu Diệp Lạc hôn mê cách đó không xa.


Tốc độ nàng nhanh là thế, nhanh đến cơ hồ vượt qua cực hạn tư duy, vượt qua cái gọi là động tác tưởng này, thậm chí khi thanh âm người áo xám nói còn chưa rơi xuống, nàng cũng đã vọt tới bên cạnh Thu Diệp Lạc.


Xoạch.


Đáng tiếc, nàng vồ hụt.


"Giấc mộng hoàng lương, giây lát thành không."


Thanh âm của người áo xám, cũng chính là tu sĩ Nguyên Anh của Huyễn Mộng Tông từ từ vang lên, mang theo nhè nhẹ hài hước cùng không chút để ý, gã nói: "Tỉnh lại sau giấc mộng, có còn nhớ rõ tư vị điềm mỹ hay không?"


Thu Vũ Lạc nghe vậy đôi mắt trừng lớn, nàng lẩm bẩm nói: "Giấc mộng hoàng lương? Huyễn Mộng Tông?!"


Nàng lập tức trở tay đem trường kiếm để ngang trước ngực cẩn thận quan sát bốn phía.


Trước đó khi ở Đại Nhật Tiên Tông, Sóc Nguyệt từng tỉ mỉ giới thiệu qua với nàng tông môn của ma tu cùng đặc thù thực lực.


Lúc ấy Sóc Nguyệt đánh giá với tam tông ma đạo là: "Quy Nguyên Tông tàn nhẫn, Tà Tâm Tông phóng đãng, Huyễn Mộng Tông không thể hiểu được.


Nói ngắn gọn, tu sĩ Quy Nguyên Tông vừa chính vừa tà, đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với chính mình còn ác hơn, nếu gặp phải nhất định không thể do dự, nhấc tay nâng kiếm lập tức chém chết.


Tu sĩ Tà Tâm Tông tuy rằng ở thời khắc mấu chốt sẽ rớt dây xích, nhưng cũng sẽ ở thời khắc mấu chốt đột nhiên hùng khởi, thình lình bằng bất cứ giá nào cũng liều chết cố làm, ngược lại rất khó giải quyết đối phó, cho nên đối phó tu sĩ Tiêu Thâm Thủy nhất định phải ôn hòa ôn hòa lại ôn hòa, như nước ấm nấu ếch, thời khắc mấu chốt một kích tất sát.


Còn về Huyễn Mộng Tông.............. ma tu tông này khó đối phó nhất, bởi vì tu sĩ Huyễn Mộng Tông này thích giúp mơ mộng hão huyền, họ không chỉ dùng giấc mơ để đối phó địch nhân, thậm chí khi mình ngộ đạo cũng đi nằm mơ, khi đánh lén tu sĩ Huyễn Mộng Tông nhất định phải chú ý, quỷ biết đối phương là đang nằm mơ hay là vẫn đang ngẩn người, một khi không cẩn thận bị hút vào trong giấc mơ còn không có phát hiện, vậy thật sự xong đời.


Cho nên có cách nói tu sĩ Huyễn Mộng Tông không thể hiểu được.


Giờ phút này phát hiện đối phương là tu sĩ Nguyên Anh Huyễn Mộng Tông, Thu Vũ Lạc lập tức minh bạch công kích của mình vì sao lại thất bại.


Bởi vì nàng đã bị hút vào mộng tưởng hão huyền của đối phương = =


Nhìn tới biểu tình của Thu Vũ Lạc, tu sĩ Nguyên Anh Huyễn Mộng Tông nhẹ nhàng cười.


Gã búng búng góc áo, thản nhiên nói: "Không cần tìm kiếm mảnh nhỏ mộng cảnh, ngươi vô pháp thoát khỏi giam cầm của ta."


Gã tự giới thiệu: "Kẻ hèn họ Thẩm, ngươi có thể gọi ta là Thẩm tiền bối."


Thu Vũ Lạc giật mình, nàng nhấp môi, một bên đề cao cảnh giác, một bên đều cao giọng nói: "Ta là Thu Vũ Lạc, kiến qua Thẩm tiền bối."


Vị tu sĩ Nguyên Anh Huyễn Mộng Tông này cư nhiên không trực tiếp xử lý nàng, mà là nguyện ý nói chuyện, cái này có nghĩa là gì?


Thu Vũ Lạc không dám nghĩ lại, nàng hơi hơi ngẩng đầu, biểu tình kiên nghị, dù cho trong lòng nôn nóng, ngữ khí nói chuyện lại tận lực ôn hòa nhu uyển, không còn lạnh lẽo như ngày thường.


Nàng không muốn chọc giận một vị tu sĩ Nguyên Anh, ít nhất trước khi minh bạch ngọn nguồn vẫn là phải nhịn một chút.


"Thẩm tiền bối, không biết đệ đệ của đệ tử đắc tội tiền bối chỗ nào? Còn thỉnh tiền bối làm rõ."


Tu sĩ Nguyên Anh Huyễn Mộng Tông Thẩm chân nhân lại không có trả lời vấn đề của Thu Vũ Lạc.


Gã cười tủm tỉm nói: "Thái Thanh Kiếm Các chém giết Yêu tộc nhiều năm như vậy, các ngươi có từng nghĩ tới, vì sao người cùng yêu không thể cùng tồn tại không?"
Thu Vũ Lạc sửng sốt.


Thẩm chân nhân giơ tay một chút, cảnh sắc bốn phía chợt biến ảo.


Từ núi rừng xanh um tươi tốt, biến thành một tòa tiên cung khí thế rộng rãi.


Đúng là Băng Phượng khi chưa hiển lộ hình thái chân chính ở trong mỹ nhân đồ.


"Bởi vì sự tồn tại của yêu là sản phẩm thất bại trong mấy sản phẩm thí nghiệm." Thẩm chân nhân lẳng lặng mà nhìn tòa tiên cung này: "Thượng cổ có thiên địa gọi tên là Hồng Hoang, Hồng Hoang thuở sơ khai, thiên địa phân cách, sinh linh ra đời đầu tiên chính là yêu."


"Đương nhiên, không nói thượng cổ Hồng Hoang, chỉ nói thế giới này của chúng ta, tổ tiên chân chính của Yêu tộc chính là Tử Lưu thần thú."


"Biết Tử Lưu thần thú là cái gì không? Được rồi, nghĩ ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần biết nếu không có thần thú này giáo hóa chúng sinh, Nhân tộc chúng ta sinh hoạt ở Tử Lưu Giới đến cả thần trí cũng không thể mở ra, càng không thể nào sinh sôi cùng trưởng thành như hiện tại."


Thu Vũ Lạc nghe xong khóe miệng hơi run rẩy.


Nàng nhớ tới tới Sóc Nguyệt có một loại đánh giá khác với tam tông ma đạo.


Quy Nguyên Tông đều là đám điên cuồng cực đoan, Tà Tâm Tông tất cả đều là đám ngốc, tu sĩ Huyễn Mộng Tông đầu óc có hố, sẽ không nói tiếng người.


Đúng vậy, Thu Vũ Lạc có chút không hiểu vương bát đản ở trước mặt đang nói cái gì.


Thẩm chân nhân hồn nhiên không thèm để ý biểu tình mộng bức của Thu Vũ Lạc, gã tiếp tục dùng ngữ khí thản nhiên mà mộng ảo tiếp tục nói: "Rất nhiều năm trước đã xảy ra một vài đại sự, Tử Lưu thần thú tọa hóa, nó là tồn tại đặc thù nhất Tử Lưu Giới, trên người nó mang theo một tia chân ý đại đạo của thượng cổ Hồng Hoang, sau khi nó tọa hóa, một đạo chân ý bí truyền của thượng cổ khai thiên kia đã bị Yêu tộc kế thừa."


"Hoặc là nói chân ý phân tán tới truyền thừa trong huyết mạch của vô số Yêu tộc, đây là thiên vị cùng hậu ái cuối cùng của Tử Lưu thần thú với Yêu tộc, rốt cuộc thì Tử Lưu thần thú chung quy cũng là yêu."


Nói tới đây, Thẩm chân nhân rốt cuộc nhìn về phía Thu Vũ Lạc.


Trong nháy mắt đối diện, thần hồn Thu Vũ Lạc chấn động, giữa hoảng hốt thấy được vố số năm tháng trước đây, trong tiên cung linh lực mờ mịt, một đạo linh lực tối tăm mạnh mẽ đánh vào, giống như là ăn trộm mà lén lút chui vào trong tiên cung.


Đồng thời linh quang kim sắc xoay quanh khắp nơi thiên cung, giống như là thủ vệ truy tung kẻ trộm.


Giữa lúc chấn động cùng nổ mạnh, linh lực tối tăm dẫn ra một đạo linh lực màu tím nhợt nhạt chạy ra khỏi tiên cung, chạy ra khỏi phiến thiên địa kia.


"Thấy được không?" Thẩm chân nhân cười, trong con mắt đen thâm trầm lại không có một tia ý cười: "Ngươi cùng đệ đệ ngươi chính là ra đời như vậy a............"


Khi tia linh lực màu tím nhạt kia xuất hiện tại trong thiên địa này, phiến thiên địa này cư nhiên hơi hơi dừng lại trong nháy mắt.


"Trời phù hộ nhân tộc, cho nên các ngươi sinh ra làm người."


"Yêu tộc xuống dốc, cho nên một tia chân hồn kia bị một phân thành hai, đệ đệ kế thừa thần hồn không có huyết mạch, tỷ tỷ kế thừa huyết mạch không có thần hồn Yêu tộc."


Nghe đến đó, sắc mặt Thu Vũ Lạc rốt cuộc thay đổi.


Nàng theo bản năng hỏi: ".......... Tiên cung kia là cái gì?"


Thẩm chân nhân cười khẽ, gã giơ tay, bốn phía tiên cung hư ảo chợt biến hóa, một con Băng Phượng thật lớn ngủ say xuất hiện ở trước mắt Thu Vũ Lạc.


"Tiên cung này là Cửu U Băng Phượng biến thành." Thẩm chân nhân: "Nàng là người thừa kế chân huyết cuối cùng của Yêu tộc."


Thu Vũ Lạc rốt cuộc minh bạch hết thảy, hoặc là tự cho là minh bạch hết thảy.


".....Ngài bắt đệ đệ ta, chính là vì chân hồn của thượng cổ Băng Phượng?"


Thẩm chân nhân lắc đầu lại gật đầu.


Trên mặt gã hiện lên một tia cuồng nhiệt.


"Ngươi có hiểu, có được chân hồn của thượng cổ Băng Phượng có ý nghĩa gì không?" Thẩm chân nhân lớn tiếng nói: "Có nghĩa đạt được truyền thừa chân chính của Tử Lưu thần thú, có nghĩa có thể trở thành chủ nhân của thế giới này!!"


Gã nhìn Thu Vũ Lạc, điên cuồng cùng cuồng nhiệt trong mắt làm Thu Vũ Lạc tâm sinh bất an.


"Bất quá ngươi rốt cuộc cũng là một kẻ trong song bào thai, vạn nhất trên người ngươi cũng có truyền thừa thì sao?" Thẩm chân nhân tươi cười càng thêm điên cuồng: "Ở trong phạm vi thế lực của Thái Thanh Kiếm Các, nếu đem hai người các ngươi cùng bắt đi, lão thất phu Thanh Kiếm nhất định sẽ tìm tới, nhưng nếu như chỉ bắt một người.........."


Ngữ khí gã chợt ôn hòa, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.


"Ngươi quả nhiên đuổi tới đây."


Bình Luận (0)
Comment