Giản Thành ngã xuống từ không trung.
Sau khi xoay vài vòng, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn đỡ đầu quơ quơ, chậm rì rì đứng lên.
Vừa mới đứng lên, hắn lập tức nhớ tới Trần Húc Chi ở sau lưng.
Giản Thành đột nhiên tỉnh táo lại, hắn buông Trần Húc Chi ở sau lưng xuống, trước tiên nhìn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện hắn hình như rơi xuống ở rừng rậm nào đó trong bí cảnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đời trước hắn đã từng ở bí cảnh này đợi một tháng, không chỉ có bản đồ tỉ mỉ kỹ càng của nơi nào đó trong này thậm chí còn tự mình thăm dò, sau khi rời khỏi đây cũng từ rất nhiều sư huynh đệ kia tìm hiểu qua bí cảnh, cho nên Giản Thành nhanh chóng phán đoán được vị trí của hắn.
Hắn hẳn là ở Huyễn Vũ Lâm của bí cảnh.
Trong khu rừng này có một loài yêu thú lông vũ dài nhưng lại giống như con bướm sinh hoạt, loại yêu thú bày là chủng tộc quần cư, thiên tính không thích tranh đấu, chỉ cần không thương tổn loại yêu thú này, không cướp đi đồ ăn yêu thích của yêu thú——một loại linh thực gọi là Kim Vũ Quả—— loại yêu thú này sẽ không công kích tu sĩ.
Giản Thành sau khi xác nhận xung quanh an toàn, trước dùng linh thạch còn thừa bố trí một cái trận pháp phòng hộ đơn giản, sau đó cẩn thận kiểm tra thân thể của Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi thoạt nhìn thật thảm.
Áo choàng trên thân bị thiêu rách tung tóe, mái tóc màu đỏ rượu hỗn độn rơi rụng hai bên sườn gương mặt, có nơi thậm chí còn bị ngọn lửa đốt rụng, ngọn tóc cuốn bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào một cái liền hóa thành tro tàn.
Sắc mặt y cũng cực trắng, không phải thuần triệt sau khi được linh lực rèn luyện nung khô, mà là trắng bệch khi mất đi huyết sắc cùng sinh cơ, da thịt lộ ra bên ngoài đen một mảng đỏ một mảng, tất cả đều là dấu vết bị đốt trọi.
Mày Giản Thành gắt gao nhíu lại.
Lúc ấy khi bọn họ lao ra vết nứt không gian trực tiếp rơi vào núi lửa địa tâm, vừa lúc bên ngoài núi lửa bùng nổ ra dung nham cực nóng, Trần Húc Chi vì bảo hộ bọn họ không bị bốc hơi hết, hao hết linh lực dựng lên lồng phòng hộ, sau khi toàn lực lao ra đụng vào dung nham, lúc này mới ngất đi.
Dù cho Lưu Li Dung Dương Hỏa có lực sát thương cường đại cùng với độ nóng mà đan hỏa của tu sĩ bình thường không thể nào so sánh, nhưng khi so sánh cùng thiên nhiên, Trần Húc Chi mới bước vào Kim Đan kỳ vẫn có vẻ quá nhỏ bé.
Tuy rằng Trần Húc Chi thành công mang bọn họ thoát khỏi dung nham, nhưng lại bị ngọn lửa nóng cực hạn làm bỏng.
Giản Thành giơ bàn tay ra dán trên trán của Trần Húc Chi, linh lực dày đặc hơi hơi tham nhập vào cơ thể của Trần Húc Chi, giây tiếp theo sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Thiên a, vì sao trên lưu li Kim Đan của Trần Húc Chi tất cả đều là vết nứt, dường như chạm vào một cái liền vỡ?
Tạo thành tình huống như vậy.........Chẳng lẽ Trần Húc Chi từng thiếu chút nữa tự bạo?
Biểu tình của Giản Thành đen như đáy nồi.
Hắn nhịn không được thấp giọng mắng: "Đám điên Đại Nhật Tiên Tông!!"
.......hồn nhiên không phát giác cũng mắng luôn mình.
Giản Thành thật cẩn thận thu hồi linh lực, hắn không dám tiến hành cứu trị, Trần Húc Chi bị thương quá nặng, nếu như tùy tiện đem linh lực của mình vào, nếu kích khởi kinh lực tự thân của Trần Húc Chi phản kích, làm cho kinh mạch của y hoàn toàn rách nát, vậy phiền toái.
Vì vậy trước mắt chỉ có thể từ từ mưu tính.
Nghĩ đến đây, Giản Thành cõng Trần Húc Chi lên, chuẩn bị tìm một chỗ dàn xếp xuống.
Cái gì? Trần Húc Chi? Hiện tại Trần Húc Chi đã không còn quan trọng, quan trọng là nhanh chóng đem kim đan của Trần Húc Chi an ổn xuống, nếu không liền thật sự phiền toái!!
Giản Thành cõng Trần Húc Chi đi vào sâu trong Huyễn Vũ Lâm, tìm được một con hùng yêu đang ngủ trong động.
Giản Thành che kín Trần Húc Chi, dứt khoát lưu loát đánh bại hùng yêu, đang khi hắn tính toán đem hùng yêu này làm thịt hầm tay gấu ăn, hùng yêu thực thức thời tỏ vẻ nguyện ý làm trông cửa cho Giản Thành lão đại, Giản Thành nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Có con gấu mù này nhìn chằm chằm, hắn cũng có thể yên tâm đi ra ngoài tìm kiếm linh dược tới đây luyện đan.
Đời trước khi Giản Thành tiến vào bí cảnh này, cái bí cảnh này đã bị Lan Hải chưởng tôn đánh nổ, không gian trong bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ luyện khí tiến vào, linh khí trong bí cảnh cũng xói mòn phần lớn, rất nhiều linh dược vì linh khí giảm bớt mà khô héo biến mất, thực lực của yêu thú nơi này cũng không thể tránh khỏi giảm xuống phần lớn.
Hiện giờ bí cảnh hoàn hảo không tổn hao gì, thực lực của con hùng yêu này tự nhiên cũng không kém ---- là Kim Đan kỳ đây.
Nhưng mà vẫn như cũ không phải đối thủ của đại lão Giản Thành trọng sinh trở về.
Giản Thành dùng lực lượng thần hồn áp bách con hùng yêu này, cùng hùng yêu ký kết khế ước chủ tớ, sau đó hắn lệnh hùng yêu này canh giữ ở cửa động, chính hắn ra ngoài hái linh dược.
Bí cảnh này có một thiên phẩm linh dược phi thường lợi hại, hoặc là nói một bộ phận của thiên phẩm linh dược, cửu phẩm kim liên........bồng (đài sen) trong truyền thuyết.
Còn là nửa phần.
Giản Thành thực không phúc hậu suy đoán cửu phẩm kim liên này có phải bị yêu thú cấp năm gặm mất, sau khi gặm xong cánh hoa rồi gặm đài sen, cắn một ngụm phát hiện đài sen không thể ăn, vì thế tùy tiện ném ra ngoài, vứt ở bí cảnh này.
—— nếu không kim liên của bí cảnh này sao có thể chỉ còn lại nửa cái đài sen? Trên đài sen thậm chí còn có một dấu răng rõ ràng?
Bất quá mặc kệ nói như thế nào, nửa cái đài sen chung quy là thiên phẩm linh dược, có công hiệu cường đại, tỷ như tĩnh tâm ngưng thần, tỷ như thanh tâm luyện thần, tỷ như........ năng lực khôi phục cùng tái sinh cường đại.
Đài sen là chỗ dựng dục hạt sen, bên ngoài là cánh hoa khô héo, bên trong chứa hạt sen tân sinh, có thể nói đồng thời có hai đặc tính sinh cùng tử, nguyên nhân chính là vì tính đặc thù của đài sen, sùng đài sen này làm chủ dược luyện chế đan dược, thậm chí có thể đạt tới hiệu quả hồi sinh.
Năm đó Giản Thành không biết chỗ tốt này, khi tìm được đài sen vừa lúc bị thương, vì thế hắn nhai nhai trực tiếp nuốt —— làm cho Thiên Chu Tinh vừa đi săn trở về thấy vậy hô to phí của trời.
Nhưng dù vậy, sau khi nuốt đài sen Giản Thành như cũ đạt được đến chỗ tốt lúc ấy khó có thể tưởng, không chỏ có mở rộng kinh mạch tốc độ khôi phục thương thế cùng linh lực nhanh hơn, thậm chí sau khi kết đan dược tính còn sót lại làm cho kim đan của hắn có đặc tính tự chữa trị!
Kim đan có thể tự chữa trị là cỡ nào thích hợp với chiến đấu a, đánh chiến thoải mái, không cần lo lắng tiêu hao linh dược, chỉ cần chờ chuẩn thời gian khôi phục quay người đánh tiếp là xong!!
Năm đó Giản Thành có thể vượt qua thời kỳ phát triển ban đầu, có thể nói là nhờ vào nửa cái đài sen này.
Nếu Giản Thành còn lưu lại Đại Nhật Tiên Tông, hắn tất nhiên sẽ nghĩ cách tham gia thăm dò bí cảnh, lại tìm mọi cách có được nửa đài sen này, nhưng mà người định không bằng trời định, lần này hắn bất đắc dĩ rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông trước, lấy lui làm tiến, tính toán đi đầm lầy Vân Vụ tìm kiếm Huyền Sơ Xà, dùng linh vật dị chủng này mở rộng kinh mạch.
Thật có vài việc kỳ diệu như vậy, theo góc độ tùy mệnh mà nói, nên là của ai thì chính là của người đó, Giản Thành như cũ trời xui đất khiến tiến vào bí cảnh, như cũ thời điểm mọi người còn chưa biết đến chiếm được tiên cơ.
Nếu tới bí cảnh, Giản Thành tự nhiên muốn bắt được nửa cái đài sen tới tay, bất quá không phải lấy tới cho mình ăn, mà là muốn tìm cách nhét vào miệng Trần Húc Chi.
Còn chính hắn............ai, vẫn là thành thật đi tìm Huyền Sơ Xà đi.
Nửa cái đài sen là thiên phẩm linh dược, bốn phía tất nhiên có yêu thú cường đại bảo hộ.............cái rắm a!
Chính giữa bí cảnh có một chỗ phế tích, hư hư thực thực là chỗ cư trú của chủ nhân bí cảnh năm đó, bất quá nhiều năm như vậy qua đi, kiến trúc bên trong đã sớm sụp xuống tổn hại, bị ăn mòn đến không nhìn ra bộ dáng, các loại phù văn khắc họa trên kiến trúc cũng đứt gãy không thể xem rõ, trừ bỏ một vài nồi chén gáo bồn ra không còn vật gì khác.
Giản Thành sở dĩ suy đoán nửa cái đài sen là thứ vứt đi, còn là bởi vì nửa cái đài sen kia chính là bị đè bên dưới cái nồi to dùng để làm giẻ rửa nồi.
Cùng loại với dây mướp khô mà mọi người ở nông gia dùng để rửa chén, phủ đệ tiên nhân sao, dùng để tẩu rửa đồ bẩn thứ tốt nhất là đài sen............... ai, tưởng tượng như vậy cũng không có tật xấu gì.
Sau khi Giản Thành xác định rõ phương hướng liền xuất phát tới phế tích ở trung tâm, hắn đi hết ba ngày đường, trong lúc đó hái được n linh dược, gặp được n linh thú, tới khi hắn đến được phế tích ở trung tâm, thì túi càn khôn phế thải hắn mua được bên vỉa hè đã sớm bị nhét đầy.
Sau khi Giản Thành đến được phế tích thì đi thẳng đến vị trí phòng bếp, tính toán cầm đi cái giẻ, nga không là cái đài sen trở về, ba ngày, không biết Trần Húc Chi thế nào rồi.
Trong đầu hắn chuyển chuyển trở về làm thế nào luyện đan cứu trị cho Trần Húc Chi, tốc độ trên tay cũng không chậm, lấy ra từ dưới hố đất một cái nồi đất, lại từ phía dưới cái nồi to vớt ra một cây gậy bẹp đen xấu xí.
Đúng, không sai, cây gậy đen này là nửa cái đài sen kia, lúc trước khi Giản Thành tìm được phế tích, nơi này đã thành nơi hỗn chiến, Giản Thành nghiêng ngả lảo đảo chạy đến sau bếp của phế tích, linh kiếm của hắn trong một trận đấu bị gãy, không có vũ khí đối mặt với người tập kích hắn, hết sức nghìn cân treo sợi tóc, theo bản năng liền bắt lấy cái nồi to ném qua, thừa dịp nháy mắt đối thủ mộng bức, Giản Thành lại rút ra cây gậy đen này đáng loạn một hồi, lúc này mới thành công chạy thoát.
Trên đó là những gì hắn trải qua khi được đến nửa cái đài sen thiên phẩm linh dược.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Khuôn mẫu của nam chính người thắng nhân sinh tiêu chuẩn, người biết được đều đố kỵ đến hộc máu.
Lúc này đồng dạng thuận lợi, Giản Thành rút ra cây gậy đen thui, sau một phen kiểm tra phát hiện đây thực sự là cây gậy đài sen hắn từng gặm qua, liền tính toán lập tức trở về sơn động.
Nháy mắt xoay người dư quang khóe mắt thấy được cái nồi kia, bước chân Giản Thành dừng một chút, túi càn khôn không nhét được, có thể tạm thời bỏ vào trong nồi mang trở về đâu.
Ôm ý nghĩ như vậy, Giản Thành lại xoay người bê cái nồi miệng rộng kia lên, còn đem cái gáo bên cạnh cũng lấy luôn, đóng gói hết thảy đều mang về sơn động.
Hùng yêu ở lại trông chừng khi nhìn thấy chỉ nhân nhà mình về rất cao hứng, chờ sau khi nhìn thấy chỉ nhân như vậy lập tức khiếp sợ.
"Oa——!" Chủ nhân muốn ăn ta!!
Hùng yêu ủy khuất đến rớt nước mắt, oán giận nó ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân sao chủ nhân còn muốn ăn nó!!
Giản Thành dở khóc dở cười, từ trong nồi ném một cây linh quả cho hùng yêu: "Cầm đi ăn đi, canh giữ ở cửa không được tiến vào!"
Hùng yêu như được đại xá, ngậm linh quả té ngã lộn nhào vọt ra ngoài động, quyết định trước khi hai nhân loại này ra, nó thề sống thề chết không vào động.
Sau khi đuổi hùng yêu, Giản Thành đặt đồ vật qua một bên, đi đến trước người Trần Húc Chi kiểm tra cẩn thận.
Trước khi hắn ra ngoài Trần Húc Chi nằm ở nơi khắc trận pháp tụ linh, trước tiên dùng linh lực thiên địa tự động dưỡng kinh mạch cùng kim đan cơ hồ gần rách nát của Trần Húc Chi, lúc này kiểm tra, quả nhiên linh lực của Trần Húc Chi đã bắt đầu thong thả vận chuyển, từ từ khôi phục.
Bất quá tốc độ như vậy quá chậm.
Trải qua ba ngày linh lực tự nhiên ôn dưỡng, kinh mạch Trần Húc Chi đã có thể thừa nhận linh lực của người khác, nâng Trần Húc Chi hôn mê bất tỉnh dậy, lòng bàn tay dán trên chỗ bụng nhỏ của Trần Húc Chi, bất đầu vận sinh sinh bất tận hỏa.
Ngọn lửa của hắn kế tục từ Lan Hải chưởng tôn, thích hợp chữa thương nhất, linh lực lâu dài tinh mịn vừa mới tiến vào trong kinh mạch Trần Húc Chi, liền bị linh lực của Trần Húc Chi va chạm, bất quá có lẽ trước đây Trần Húc Chi từng nhận lấy lực lượng của Lan Hải chưởng tôn cùng Tiêu Thâm Thủy, giờ phút này lại gặp sinh sinh bất tận hỏa giống vậy, linh lực Trần Húc Chi phản công một cái, liền yên tĩnh xuống, giống như con mèo được vuốt lông nhiều lần, liền an tĩnh ngoan ngoãn tiếp nhận linh lực của Giản Thành.
Trong lòng Giản Thành buông lỏng, ngay sau đó nín thở ngưng thần, bắt đầu chữa thương.
Là Hạo Dương thượng tiên chưởng tôn của Đại Nhật Tiên Tông ngày sau, dù cho Giản Thành chủ tu sinh sinh bất tận hỏa, cũng cực kỳ hiểu biết Lưu Li Dung Dương Hỏa của chủ phong, ba loại ngọn lửa của Đại Nhật Tiên Tông vón xuất phát từ cùng một gốc, theo sinh sinh bất tận hỏa của Giản Thành chảy khắp kinh mạch toàn thân Trần Húc Chi, Lưu Li Dung Dương Hỏa cũng dần dần hiển lộ ra hoạt tính cùng sinh cơ nhè nhẹ, tốc độ lưu chuyển nhanh hơn.
Sau ba canh giờ, Giản Thành mở to mắt, hắn mệt đến mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
Lấy linh lực của tu sĩ trúc cơ đi thúc đẩy linh lực của tu sĩ Kim Đan, nếu không phải thần hồn Giản Thành cường hãn, lực khống chế cực mạnh, chỉ sợ đẩy đến một nửa liền phải đau sốc hông.
Giờ phút này lại xem sắc mặt Trần Húc Chi, so sánh với trước đó đã nhiều thêm một tia huyết sắc.
Giản Thành cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kim đan của Trần Húc Chi được bảo vệ.
Đem Trần Húc Chi một lần nữa thả lại trên tụ linh trận, lại lấy ra từ túi càn khôn trước đó cái áo choàng màu đen đắp trên người Trần Húc Chi, Giản Thành dịch đến bên cạnh bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Không biết qua bao lâu, Giản Thành mở mắt.
Vừa mở mắt, hắn liền thấy Trần Húc Chi cư nhiên ngồi dựa bên cạnh sơn động, trên người vẫn là cái áo choàng kia như cũ, tựa hồ đang ngủ say?
Giản Thành vội vàng đứng dậy, hắn vừa động, Trần Húc Chi vốn dĩ nhắm mắt lập tức mở bừng mắt.
Sau khi thấy là Giản Thành tỉnh lại, thần sắc Trần Húc Chi mới hòa hoãn xuống.
Y nhàn nhạt nói: "Đến cả trận pháp phòng hộ cũng không bố trí liền như vậy tĩnh tu, cũng không sợ xảy ra chuyện."
Giản Thành nghe thấy tiếng nói khàn khàn khô khốc của Trần Húc Chi, không khỏi mỉm cười, hắn đứng dậy đi đến bên cái nồi lớn, từ bên trong lấy ra một cái ống trúc đưa đến trước mặt Trần Húc Chi: "Uống một chút đi."
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, y duỗi tay tiếp nhận ống trúc, mở ra nắp, chậm rãi nhấp một ngụm.
Nước suối ngọt lành thuần triệt nhanh chóng chảy xuống yết hầu, tinh thần Trần Húc Chi không khỏi rung lên, tốc độ y nuốt rất chậm, nhưng lại uống rất nhiều, thẳng đến khi cảm giác toàn thân đều sống lại, Trần Húc Chi mới dừng lại.
Giản Thành duỗi tay lấy ống trúc qua: "Cảm giác như thế nào?"
Trần Húc Chi trả lời: "Khá hơn nhiều."
Giản Thành ừ một tiếng, hắn gật gật đầu, thả ống trúc lại vào nồi, sau đó hắn nửa quỳ ở trước mặt Trần Húc Chi, duỗi tay muốn sờ cái trán của Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi theo bản năng né tránh, kỳ quái nhìn Giản Thành.
Giản Thành cười cười: "Tư vị tự bạo sướng không?"
Trần Húc Chi sửng sốt, đột nhiên hồi tưởng lại cảm giác đối chiến luân phiên trước đó, mỏi mệt gian nan đồng thời cũng có loại cảm giác vui sướng đầm đìa, lực lượng bùng nổ tới cực hạn, cái loại ảo giác không gì không làm được cùng kích thích chạy nhảy giữa sinh tử này.......
Trần Húc Chi nhịn không được thở dài: "Sướng cực kỳ."
Ầm——!
Giản Thành một quyền nện ở bên sườn mặt của Trần Húc Chi, khảm thật sâu trong vách đá.
Trần Húc Chi: !!!
Giản Thành như cũ cười, bất quá tươi cười lúc này sắc bén mà bén nhọn, con ngươi màu đen giống như dã thú phiếm ánh sáng lạnh lẽo, bị ánh mắt như vậy nhìn, Trần Húc Chi thậm chí có loại ảo giác giây tiếp theo liền bị Giản Thành ăn vào trong bụng.
Giản Thành lặp lại hỏi: "Tư vị tự bạo sướng không?"
Lúc này Trần Húc Chi thực thức thời trả lời: "Không, đau chết được."
Có được đáp án vừa lòng, Giản Thành thu hồi nắm tay, hắn lui ra sau một chút, ngữ khí ôn hòa nói: "Lần sau phải cẩn thận, đừng xằng bậy, biết không?"
".............." Trần Húc Chi hậu tri hậu giác phát hiện y cư nhiên bị Giản Thành bức bách nhượng bộ?
Y hơi hơi nhíu mày, tính tình cũng nổi lên.
"Lại nói tiếp lúc ấy ngài cùng Tiêu sư huynh vì sao từ vết nứt không gian ra đến?" ngữ khí Trần Húc Chi không tốt: "Nếu không như vậy, ta một người ngược lại có thể nhanh chóng thoát thân."
Khi mở ra kết giới bảo hộ ba người khỏi dung nham cực nóng, linh lực tiêu hao là gấp ba lần.
Giản Thành liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, chậm rì rì nói: "Bởi vì ta sửa lại thông đạo truyền tống không gian của ma môn."
Trần Húc Chi sửng sốt.
Giản Thành đem chuyện xảy ra sau khi hai người tách ra nói một lần, tuy rằng hắn nói đơn giản, tỷ như đụng tới tu sĩ luyện khí khác, tỷ như trợ giúp tu sĩ luyện khí chạy trốn, tỷ như lấy được tình báo từ tu sĩ luyện khí kia, tỷ như cuối cùng mang theo tu sĩ luyện khí sửa chữa trận pháp đồng thời phát động không gian dời đi thông đạo......... Trần Húc Chi nghe nghe lại không khỏi ngơ ngẩn.
Tu sĩ từ trước đến nay chỉ lo thân mình, đặc biệt là tán tu càng như năm bè bảy mảng, dưới tình huống bình thường không có khản năng vì một mục tiêu mà đồng tâm hiệp lực, nhưng mà ở trong miệng Giản Thành, giống như tán tu khắp thiên hạ đều là người phẩm đức cao thượng nhiệt tình vì lợi ích chung, giống như là chỉ cần thỉnh cầu một phen là có thể được trợ giúp.
Lực thống soái cường hãn như vậy, giống như là trời sinh liền có cảm giác phân biệt không gian cùng trận văn.............. Trần Húc Chi rĩ mắt, nên nói không hổ là thiên mệnh chi tử sao? Không, phải nói cũng chỉ có Giản Thành người như vậy, mới có thể trở thành thiên đạo chi tử, khí vận được thiên địa chú ý.
Sau khi Giản Thành nói xong nhìn về phía Trần Húc Chi, lại phát hiện biểu tình Trần Húc Chi rất kỳ quái, phảng phất đang đau thương, lại giống như đang ngẩn người.
Hắn nhịn không được giơ tay quơ quơ trước mắt Trần Húc Chi, Trần Húc Chi đột nhiên hoàn hồn, y nhìn về phía Giản Thành: "Làm sao vậy?"
"..........." Giản Thành vô ngữ nói: "Nên là ta hỏi ngươi làm sao vậy đi? Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như vậy?"
Trần Húc Chi há mồm muốn hỏi ngươi chết như thế nài, lời nói đến bên miệng lại biến thành.......
"Lại nói tiếp ngươi giống như thực sự biết cảm giác tự bạo?" Trần Húc Chi dường như không có việc gì nói: "Chẳng lẽ ngươi từng tự bạo qua sao?"
Chẳng lẽ Giản Thành là tự bạo mà chết?
Giản Thành trầm mặc một hồi mới nói: "Không, ta chưa từng tự bạo."
Trần Húc Chi: "Vậy ngươi..........."
Giản Thành đánh gãy Trần Húc Chi nói: "Chỉ là cảm thấy nếu một người liền cả tự bạo cũng không làm được, chỉ có thể bị địch nhân giết chết mà nói, như vậy quá bi thương."
".........ha?" Trần Húc Chi đầy đầu mờ mịt, nếu một tu sĩ liền một chút dũng khí đối diện tử vong của chính mình cũng không có, vậy quá uất ức đi? Có gì thật đáng bi thương?
Hơn nữa cái này cùng y tự bạo thì có quan hệ gì?
Giản Thành nhìn bộ dáng Trần Húc Chi mờ mịt, hít sâu một hơi, nói với chính mình, lúc này nhất định sẽ không đi đến một bước kia.
Sau đó hắn cười thay đổi đề tài: "Ngươi thì sao? Sau khi ngươi đuổi theo Trần Húc Chi đi xuống thì đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Giản Thành một lúc lâu mới nói: "Không có gì ngoài đánh đánh thôi."
Đánh cùng Thiên Chu Tinh, được Lan Hải chưởng tôn cứu, đánh cùng ma tu họ Trịnh, bị núi lửa ngầm bùng nổ đánh gãy, khi chạy trốn bị vết nứt bao lại lại đụng vào Giản Thành cùng Tiêu Thâm Thủy, ba người lao tới lại vọt vào dung nham bùng nổ, sau khi nói xong Trần Húc Chi tổng kết: "Lần này vận khí quá kém, lần sau ra khỏi cửa phải xem hoàng lịch một chút."
".............." Giản Thành nghe xong một tay che mặt, nghe một hồi, trừ bỏ đánh đánh đánh chính là đánh đánh đánh.
Phong thái điển hình của tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông.
Trần Húc Chi hỏi Giản Thành: "Sau khi ta hôn mê, lúc sau đã xảy ra chuyện gì? Nơi này chỉ sợ là bí cảnh ma môn phát hiện đi? Linh lực trong không khí nồng đậm hơn nhiều so với nơi khác."
Giản Thành hữu khí vô lực nói: "Không sai, lúc ấy ta dùng trận pháp dời đi không gian trước tiên tiễn những tu sĩ luyện khí đó, sau đó liên thủ cùng Tiêu đạo hữu, thông qua ngọn lửa định vị đến vị trí của ngươi, ý đồ đem ngươi cũng mang ra, kết quả không gian bên ngươi vặn vẹo quá lợi hại, ba người chúng ta cùng nhau rơi vào."
Hắn nói: "Sau khi ra ngươi ngất đi, Lan Hải chưởng tôn mang Tiêu đạo hữu đi, ta mang ngươi nhảy vào cửa vào bí cảnh, vừa lúc tránh đi núi lửa địa tâm phun trào."
Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy cũng không tệ lắm, ít nhất nơi này tương đối an toàn."
"Không, Thiên Chu Tinh cũng theo vào được." Giản Thành nói: "Chúng ta cần nhanh chóng khôi phục thương thế, trước khi Thiên Chu Tinh tìm tới, phải tìm được vị trí của nó trước, sau