Chỗ Nào Không Đúng

Chương 34

Khi hùng yêu dùng bộ dáng kêu cha gọi mẹ lăn vào trong sơn cốc, Trần Húc Chi cùng Giản Thành đều lên tinh thần.
Giây tiếp theo, thân ảnh Thiên Chu Tinh liền xuất hiện ở cửa sơn cốc.
So sánh với trước đó, Thiên Chu Tinh trải qua tu dưỡng nhìn qua tốt hơn nhiều, nó biến thành hình người, mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài đen búi thành búi tóc, trên đó còn cài mấy bông hoa nhỏ màu trắng, khi nó bước đi mềm nhẹ mà đi theo phía sau hùng yêu, gió thổi nhấc lên vạt váy dài của nó, nháy mắt phác họa ra thân hình mảnh khảnh cùng phong tư lay động.
Xinh đẹp.
Trần Húc Chi theo bản năng nhìn thoáng qua biểu tình của Giản Thành.
Ánh mắt Giản Thành rất kỳ quái, hắn diện vô biểu tình, ngón tay nắm Hòe Hoa Kiếm hơi hơi trắng bệch, phảng phất như lâm vào trong phẫn nộ.
Trần Húc Chi cho Giản Thành một khuỷu tay, Giản Thành đột nhiên hoàn hồn, hắn nhìn về Trần Húc Chi, liền thấy Trần Húc Chi nhắm mắt lại, giây tiếp theo mở ra, trong đôi mắt kia không có bất luận cảm xúc gì, lạnh băng không ánh sáng.
Trong lòng Giản Thành lộp bộp một chút, có loại dự cảm không tốt.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay Trần Húc Chi xuất hiện một chút kim quang, khí thế toàn thân chợt bùng nổ, y một chân đá Giản Thành, đồng thời y trực tiếp xông ra ngoài.
"................" Giản Thành trợn mắt há hốc mồm, thân thể ngã lộn nhào một cái trực tiếp ngã trên mặt đất, khi hắn còn đang chưa phản ứng lại, Trần Húc Chi bên cạnh đã xông ra ngoài.
Giản Thành một hơi nhấc lên cổ họng, thiếu chút nữa bị nghẹn.
Từ từ, đã nói là hai người cùng nhau đối mặt Thiên Chu Tinh một người ở trước chủ công một người phía sau phụ trợ mà?
Vì sao Trần Húc Chi đá hắn ra?
Giờ phút này Giản Thành đã mất đi cơ hội tốt nhất để lao ra, hắn chỉ có thể cứng đờ quỳ rạp trên mặt đất, xuyên qua khe hở giữa rừng cây, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi đột nhiên lao tới, lập tức đã bị Thiên Chu Tinh phát hiện.
Ánh mắt Thiên Chu Tinh sáng lên, cười khanh khách: "A nha! Thật là nghĩ đến cái gì thì cái đó tới."
Nó đang muốn tiến lên, đột nhiên bước chân dừng một chút, nhớ tới thực lực của lão nhân quỷ dị trước đó, nhịn không được theo bản năng thả ra thần niệm quan sát.
Trần Húc Chi phát hiện động tác của Thiên Chu Tinh, vẻ mặt y bi phẫn, rống giận lên: "Nếu không phải ngươi, Thành đạo hữu sao có thể vì vượt cấp dùng bí thuật mà chết!"
Giản Thành: "......................"
Hắn giơ tay lau mặt, yên lặng bắt đầu thao tác trận pháp.
Thiên Chu Tinh cười ha hả, sau khi cười lại mắng: "Cư nhiên đã chết? Đã chết thật quá lãng phí, ngươi cũng không thể bị lãng phí, không bằng để ta ăn đi!"
Nó trở tay một cái, vô số sợi tơ nhện bắn về phía Trần Húc Chi, ngọn lửa toàn thân Trần Húc Chi tăng vọt, không chút do dự đi lên đỡ.
Dưới uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, động tác của Trần Húc Chi trở nên trì độn mà gian nan, y chỉ kịp dùng lửa thiêu rớt hai sợi, liền không ngăn được tơ nhện phun tới, bị tơ nhện gắt gao quấn lấy.
Giây tiếp theo tâm tùy ý động, kim kiếm trong tay Trần Húc Chi chợt nổ tung, như mở ra bàn kéo, trực tiếp cắt đứt tất cả tơ nhện trước người Trần Húc Chi.
Thiên Chu Tinh ai một tiếng, đôi con ngươi hẹp dài kia theo dõi linh kiếm trong tay Trần Húc Chi.
Nó đi rất chậm, từng chút một tới gần Trần Húc Chi, cũng tán thưởng nói: "Thật là một thanh kiếm tốt, đây là sư phụ ngươi luyện chế giúp đi? Có thể đi theo tu sĩ trưởng thành mà lớn lên..........."
Cổ tay Trần Húc Chi run lên, kim kiếm tựa như thật chậm rãi mà nhanh chóng xoay một vòng trước người, mà Thiên Chu Tinh cũng là một kẻ đánh chiến đã lâu, vừa lúc đứng ngoài phạm vi công kích của kim kiếm, khi Trần Húc Chi dùng hết lực còn chưa kịp sinh ra lực mới, Thiên Chu Tinh vung tơ nhện, vừa lúc đánh bay kim kiếm trong tay Trần Húc Chi.
Ầm một tiếng, kim kiếm rơi ở nơi xa, đã không còn Linh Khí, Thiên Chu Tinh tiến thêm một bước đến gần Trần Húc Chi.
Sau khi Trần Húc Chi tính một chút khoảng cách, tàn khốc trong mắt chợt lóe, viêm bạo thật lớn chuẩn bị đã lâu trực tiếp xuất hiện trước mắt y, ầm vang một tiếng lớn, Trần Húc Chi lảo đảo lui về phía sau, liên tục ho khan.
Có tác không không?
Y ngẩng đầu lên nhìn Thiên Chu Tinh, sau đó cả kinh trong lòng.
Trước người Thiên Chu Tinh quấn quanh những tơ nhện tinh mịn như lụa, những sợi tơ nhện nửa trong suốt đó hình thành một lớp màng thật dày, trực tiếp chặn viêm bạo cầu mà Trần Húc Chi chuẩn bị đã lâu!!
Thiên Chu Tinh: "Chuẩn bị còn thật đầy đủ, chỉ tiếc........."
Nó vươn tay, đầu ngón tay chợt biến thành xúc tu nhện dài mà sắc bén, không chút do dự đâm xuyên qua bẻ vai của Trần Húc Chi: "Chênh lệch giữa tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh, nhưng không dễ dàng vượt qua như vậy!"
Máu tươi phun ra, thấy một màn như vậy lửa giận trong lòng Giản Thành liên tục tăng vọt, linh lực của hắn thâm nhập vào trong trận pháp, cho dù cực độ phẫn nộ, hắn vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, liên tục kích phát trận pháp đông đảo.
Bị đâm một phát Trần Húc Chi vẫn như cũ sắc mặt bất biến, y vẫn duy trì biểu tình phẫn nộ thân hình lui về phía sau, nhưng mà Thiên Chu Tinh cũng không có đuổi theo.
Bước chân Trần Húc Chi dừng một chút, đột nhiên ý thức được cách làm của mình không thích hợp, y lập tức quay người vọt lên.
Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông ở trong chiến đấu sẽ không lui về phía sau, cho nên y bắt buộc phải tiến lên trước.
Trong mắt Thiên Chu Tinh hiện lên một tia tham lam, nó liếm liếm môi, thình lình nói: "A nha, nguyên dương lực của người hình như vẫn còn đây."
Nó hé miệng, hơi thở nhè nhẹ phiếm màu đỏ nhạt xuất hiện, tựa hồ như đang chờ Trần Húc Chi xông tới, nào ngờ đến nháy mắt Trần Húc Chi vọt tới thân hình cư nhiên nổ tung!
Giống như ánh sáng trực tiếp tràn ra, sau đó tiêu tán trong không khí.
Thiên Chu Tinh đầu tiên là sửng sốt, giây tiếp theo phản ứng lại, nó hơi hơi híp mắt lại: "Dung Quang Thuật của Đại Nhật Tiên Tông?"
Trong nháy mắt Thiên Chu Tinh trở tay một cái, thân ảnh Trần Húc Chi xuất hiện sau lưng Thiên Chu Tinh, kim kiếm nguyên bản bị đánh bay lần thứ hai xuất hiện trong tay, nháy mắt Thiên Chu Tinh đánh vào kim kiếm một cái, Trần Húc Chi cư nhiên phun một búng máu.
Kim kiếm là bản mạng linh kiếm của y, Thiên Chu Tinh cơ hồ trực tiếp đánh nát thanh kiếm này, thần hồn của Trần Húc Chi tất nhiên đã chịu thương nặng.
Ầm một tiếng, kim kiếm rơi xuống, Trần Húc Chi giống như đã hết bản lĩnh.
Vì thế y cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập phẫn nộ cùng điên cuồng.
Một cỗ dao động linh lực cường hãn xuất hiện.
Tư bạo, lại thấy tự bạo.
Thiên Chu Tinh theo bản năng tránh né về phía trước, mà sau khi nó đi về trước vài bước rồi mới đứng vững, một cỗ dao động linh lực không rõ khác đột nhiên nhảy ra.
Cỗ dao động linh lực này bị dao động linh lực tự bạo của Trần Húc Chi trước đó chặn, thẳng đến nháy mắt chân chính hình thành, Thiên Chu Tinh mới phát hiện!!
Thiên Chu Tinh lập tức phản ứng lại, nó bị lừa!!
Nó xoay người muốn chạy, nhưng giờ phú này đã chậm.
Giản Thành chuẩn bị nửa ngày, chính là chờ giờ khắc này!
"Lên cho ta ----!!"
Cái nồi hầm thịt ba ngày kia từ trên trời giáng xuống, trong quá trình rơi xuống càng lúc càng lớn, cuối cùng thế nhưng hóa thành một tòa như núi nhỏ, thẳng tắp đè Thiên Chu Tinh xuống!
Sắc mặt Thiên Chu Tinh đột nhiên thay đổi, nó đột nhiên duỗi móng ý đồ bắt lấy Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi thật vất vả khống chế không để cho Kim Đan thật sự nổ mạnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiên Chu Tinh chộp tới đầu mình.
Trần Húc Chi không sợ hãi, cư, cư nhiên trực tiếp nhằm về phía Thiên Chu Tinh, ôm lấy thân thể Thiên Chu Tinh cùng lăn đến dưới cái đỉnh ba chân.
Nháy mắt tim Giản Thành lao ra khỏi cổ họng, hắn rống giận lên: "Ngươi dám ------!!"
Thiên Chu Tinh giờ khắc này tâm hữu linh tê cùng Giản Thành, nó cũng đang tức giận mắng: "Kẻ điên!!! Ngươi kẻ điên này!!!"
Kẻ điên sao?
Trần Húc Chi không biết mình có phải kẻ điên hay không.
Nhưng khi đối mặt với kẻ địch, y sẽ dùng hết thảy để chiến đấu, bao gồm cả sinh mệnh chính mình.
Lực lượng thật lớn từ đỉnh đầu cùng bên cạnh đồng thời bao lấy, đỉnh đầu là cái đỉnh kia, bên người là Thiên Chu Tinh, Thiên Chu Tinh vì thoát khỏi gông cùm xiềng xích của y, một chưởng này dùng mười thành lực lượng, Trần Húc Chi nỗ lực vặn vẹo thân thể, hết sức sinh tử tồn vong, hắn mạc danh tiến vào một loại trạng thái phi thường vi diệu, y hết sức chăm chú nhìn một chưởng chụp tới, kim kiếm vốn dĩ cơ hồ muốn vỡ vụ hơi hơi rung động, giây tiếp theo giống như tia chớp đột nhiên nhảy lên từ mặt đất, trực tiếp xuyên qua eo của Trần Húc Chi!
Dù cho lực lượng đánh vào này không lớn, nhưng lại thành công làm cho thân thể của Trần Húc Chi nghiêng sang một chút, cuối cùng một một chưởng kia Thiên Chu Tinh vỗ trên mặt đất, Trần Húc Chi chỉ là bị chưởng phong đánh qua.
Nhưng dù vậy Trần Húc Chi vẫn phun ra một búng máu.
Nháy mắt máu tươi phun trên đất hóa thành ngọn lửa, ngọn lửa tự động hình thành một bàn tay, bàn tay lại khéo léo bắt được mắt cá chân của Thiên Chu Tinh sắp chạy thoát, bị Trần Húc Chi liên tiếp ngăn trở, giờ phút này lại trốn thì đã muộn!
Thiên Chu Tinh lâm vào điên cuồng.
Nó hét lên: "Ta muốn giết người -----!"
Nó cực hận Trần Húc Chi, hận không thể nghiền cương thành tro, nhưng Trần Húc Chi cũng lộ ra tươi cười đắc ý: "Ha ha......."
Thần thái vặn vẹo dữ tợn trên mặt Thiên Chu Tinh cùng với tươi cười của Trần Húc Chi hình thành đối lập rõ ràng, giờ khắc này, thời gian cùng không gian phảng phất đều yên lặng.
Thân ảnh Giản Thành không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh, hắn gian nan mà thong thả vươn tay, muốn bắt lấy Trần Húc Chi ra.
Trần Húc Chi sửng sốt, Thiên Chu Tinh cũng trợn tròn mắt.
Thân thể hai người đều bị một loại lực lượng không rõ giam cầm, mà cự đỉnh to lớn hẳn nên lập tức nện xuống cũng đột ngột dừng ở giữa không trung, thật giống như thời gian bị đình chỉ!
Bàn tay Giản Thành rất chậm rất chậm, phảng phất như đột phá gông cùm xiềng xích gì đó, ở trong mắt Trần Húc Chi, nếp nhăn thuộc về người già trên mặt Giản Thành bắt đầu biến mất, tóc dài màu đen bắt đầu rơi rung xuống, nhưng mà hắn không hề chú ý một chút đến ngụy trang của mình từng chút một biến mất, phảng phất như có một bàn tay phất đi che đậy ngụy trang của hắn, lộ ra chân dung của hắn.
Trên mặt Giản Thành trừ bỏ phẫn nộ, còn có được ăn cả ngã về không cùng điên cuồng.
Trần Húc Chi nhìn sự điên cuồng không thành công liền xả thân, đột ngột sửng sốt.
Giây tiếp theo cỗ lực lượng không rõ kia biến mất, thân thể Trần Húc Chi đột nhiên bị Giản Thành kéo ra ngoài, tiếng thét chói tai của Thiên Chu Tinh vang lên lần thứ hai, tiếp theo sau đó là cái đỉnh ba chân thật lớn, ầm vang một tiếng, trực tiếp nghiền Thiên Chu Tinh thành thịt vụn!!
Thần hồn Thiên Chu Tinh thoát ly thân thể, giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng mà cái đỉnh này mở ra một mạt ánh sáng đen nhánh, trực tiếp hút thần hồn kia vào trong đỉnh!
"A a a a tu sĩ đáng chết!"
Thiên Chu Tinh lâm vào trong tuyệt vọng cùng điên cuồng.
"Thả ta ra!! Thả ta ra!!"
"Tu sĩ nhân loại, thả ta ra, ta làm linh thú cho các ngươi! Ta có thể trở thành nô bộc của các ngươi! Ta có thể vì các ngươi làm trâu làm ngựa!"
"Thả ta ra ----!"
"A a a đau chết ta!! Đây là Linh Khí gì? Cầu xin các ngươi để ta đi ra!!"
Trần Húc Chi thở từng ngụm từng ngụm phì phò, y ngẩn ngơ nhìn cự đỉnh gần trong gang tấc, liền thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cũng sẽ bị cái đỉnh này bắt được.
Giản Thành nửa quỳ bên cạnh đồng dạng há mồm thở dốc, chuyện thứ nhất sau khi lấy lại tinh thần là........
Hắn nắm lấy cổ áo của Trần Húc Chi, đột nhiên cho Trần Húc Chi một quyền.
Giản Thành vô cùng phẫn nộ: "Ngươi lại tự đi tìm chết!!"
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Húc Chi: Sinh mệnh vô hạn, tìm chết không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment