Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi đi vào Giới Luật Đường.
Không biết vì sao, Diệp Vô Cấu cư nhiên không muốn gặp y.
Trần Húc Chi tức khắc có chút rơi vào khó xử, đại chấp sự có phiên trực hôm nay của Giới Luật Đường hỏi Trần Húc Chi: "Trần sư huynh là có việc gì sao?"
Trần Húc Chi chỉ vào Ngô Thanh Nhi nói: "Đây là Ngô Thanh Nhi nghĩa muội ta mới nhận, thiên phú của nàng khá cao, ngộ tính phi phàm lại có huyết hải thâm thù với ma tu, liền nghĩ nếu Diệp sư thúc có rảnh có thể chỉ điểm một chút cho nàng thì tốt rồi.
Đại chấp sự kia nhìn Ngô Thanh Nhi từ trên xuống dưới, lại nhìn nhìn Trần Húc Chi: "Lai lịch không có vấn đề gì sao?"
Trần Húc Chi gật đầu: "Không có vấn đề, tuyệt đối không phải ma tu."
Đại chấp sự nói: "Ta đây đi xin chỉ thị đường chủ một chút."
Trần Húc Chi đại hỉ: "Đa tạ sư huynh giúp đỡ."
Chấp sự kia xua xua tay, xoay người đi vào, một lát sau, gã trở về nói: "Vô Cấu đường chủ muốn gặp nữ hài này."
Trần Húc Chi đang muốn mang theo Ngô Thanh Nhi đi vào, lại bị chấp sự ngăn cản: "Chỉ gặp một mình nữ hài này."
Trần Húc Chi nhíu mày, y cúi đầu nhìn Ngô Thanh Nhi, lại thấy Ngô Thanh Nhi ngửa đầu nhìn y, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định.
"Huynh trưởng, một đường này đa tạ ngài quan tâm, ta chính mình có thể."
Trần Húc Chi hơi trầm ngâm nói: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi."
Ngô Thanh Nhi cười gật đầu: "Phiền toái huynh trưởng."
Ngay sau đó Ngô Thanh Nhi đi theo chấp sự kia vào.
Ước chừng qua nửa canh giờ, đại chấp sự kia một mình đi ra.
Gã nói với Trần Húc Chi: "Vô Cấu đường chủ nói bên người thiếu một nha đầu châm trà, liền lưu nàng lại."
Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra, Đại Nhật Tiên Tông có quy định, ngoại môn mười năm mở một lần, trong lúc này nếu tiền bối tông môn gặp được hạt giống tốt, phần lớn sẽ mang theo bên người giáo dưỡng.
Chờ sơn môn mười năm sau mở ra, trước tiên tiến vào ngoại môn đăng ký một chút, sau khi tu vi đạt đến tư cách tiến vào nội môn liền sẽ lập tức chuyển vào nội môn, Diệp Vô Cấu lưu lại Ngô Thanh Nhi, đã nói lên nàng đồng ý thu Ngô Thanh Nhi làm đồ đệ.
Trần Húc Chi cười nói với đại chấp sự kia: "Đa tạ sư huynh, say này Thanh Nhi còn cần sư huynh sư tỷ của Giới Luật Đường chiếu cố nhiều hơn."
Đại chấp sự kia cười cười: "Cũng thế cũng thế." Gã ý vị thâm trường nói: "Trần sư huynh một phen này rất có tiến bộ a, cư nhiên trực tiếp tiến giai Kim Đan trung kỳ, chỉ sợ không bao lâu có thể tiến vào Kim Đan hậu kỳ đi?"
Ai, lời này thực chua a.
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn vị đại chấp sự trước mắt một cái, nga, tu vi giống với mình a.
Đại chấp sự này tu luyện nhiều năm mới đến Kim Đan trung kỳ, mà chính mình trong ba tháng trực tiếp vượt qua một cái đại cảng giới cùng hai cái tiểu cảnh giới, chẳng trách sẽ chọc người ta tò mò.
Bất quá Trần Húc Chi cũng không phải người sợ phiền phức, y cười nói: "Thừa cát ngôn của ngài, ta sẽ nỗ lực."
Đại chấp sự: "................."
Rời đi Giới Luật Đường, Trần Húc Chi cảm thấy không còn việc gì một thân nhẹ.
Kế tiếp y chỉ cần bế quan tu hành là được!!
Ôm ý tưởng ngây thơ như vậy, Trần Húc Chi mời vừa trở về Tam Khê Các của mình, liền nhìn thấy Hoa Điệt đang chờ y ở thư phòng.
Nháy mắt nhìn thấy Hoa Điệt, Trần Húc Chi cười từ đáy lòng: "Hoa sư đệ! Thấy ngươi không sao ta liền............."
Nói còn chưa dứt, Hoa Điệt ngao một tiếng vọt đến trước mặt Trần Húc Chi, hắn nói nhanh: "Tiểu sư muội ba ngày trước xuất quan, nàng tiến giai Trúc Cơ! Nàng muốn ra ngoài du lịch! Sư phụ không đồng ý, nàng có thể lập tức liền đến gặp huynh!!!"
Hoa Điệt sau khi nói như súng liên thanh xong, vèo một chút ngựa quen đường cũ chạy từ của sổ lầu hai Tam Khê Các.
Trần Húc Chi: ".............."
Mà Hoa Điệt cũng thật sự không lừa y, ba phút sau, Bạch Nguyệt Liên liền chạy tới Tam Khê Các.
Khi ở lầu hai nhìn thấy Bạch Nguyệt Liên mặc một thân váy dài trăng bay nhanh đến, Trần Húc Chi hít sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh biểu tình khuôn mặt.
Vài giây sau cửa lầu hai Tam Khê Các bị Bạch Nguyệt Liên mạnh mẽ đẩy ra.
"Đại sư huynh!!"
Nữ hài giống như một trận gió xông tới, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi mỉm cười tiếp được nữ hài: "Tiểu sư muội."
Bạch Nguyệt Liên cười khanh khách nói: "Đại sư huynh cuối cùng cũng trở lại, trước đó ta vẫn luôn muốn đi ra tìm huynh, cha lại cứ không chịu."
Trần Húc Chi hòa nhã nói: "Bên ngoài quá nguy hiểm, sư phụ là lo lắng cho ngươi."
Bạch Nguyệt Liên giương giương quai hàm: "Ta mới mặc kệ! Ta tiến giai trúc cơ! Ta cũng muốn ra ngoài lang bạt thiên hạ!"
Trong mắt Trần Húc Chi tràn đầy ý cười: "Sư muội thật lợi hại, đã là tu sĩ Trúc Cơ, đích xác cũng nên đi ra ngoài du lịch một phen."
Nghe được Trần Húc Chi nói, đôi mắt Bạch Nguyệt Liên sáng ngời, toàn thân nàng cơ hồ đều treo trên người Trần Húc Chi: "Huynh cũng cho là như vậy?"
Mặc kệ là phụ thân nàng hay các sư huynh chung quanh đều không đồng ý, giống như là bên ngoài có sài lang hổ báo!
Trần Húc Chi nói: "Ngươi là nữ nhi của sư phụ, sư phụ lợi hại như vậy, uy danh bên ngoài hiển hách, cái gọi là hổ phụ vô khuyển nữ, ta tin tưởng sư muội cũng nhất định có thể lang bạt ra uy danh của bản thân."
Nghe được đại sư huynh nhà mình nói, Bạch Nguyệt Liên thở ra một hơi, tươi cười trên mặt sáng lạn cực kỳ: "Vẫn là sư huynh hiểu ta."
"Lại nói tiếp tông môn gần đây mới vừa có được một cái bí cảnh, tiểu sư muội không ngại trước cứ từ từ, nếu tiểu sư muội có thể bày ra thực lực ở bí cảnh này, có được sư phụ tán thành, nói vậy sư phụ liền sẽ thả ngươi xuống núi." Thanh niên tóc đỏ ôn tồn mềm giọng mà khuyên Bạch Nguyệt Liên: "Dù cho ta biết tiểu sư muội thiên túng chi tài, nhưng những người ngu muội khác cũng không rõ, tiểu sư muội ít nhiều cũng thông cảm cho vô tri của người khác đi."
Bạch Nguyệt Liên nghe xong cười ha hả, nàng cười rất phóng khoáng, nhìn kỹ lại, mặt mày cư nhiên có vào phần giống với Diệp Vô Cấu.
Nàng được Trần Húc Chi dỗ đến vô cùng vui vẻ, lại líu ríu nói một hồi, trong lời nói cũng không đề cập đến Giản Thành, thẳng đến khi Trần Húc Chi uyển chuyển tỏ vẻ y vừa trở về còn chưa rửa mặt, Bạch Nguyệt Liên mới tung tăng nhảy nhót rời đi.
Bạch Nguyệt Liên vừa đi, Trần Húc Chi lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nơi y ở là ngọn núi phía đông sau Đại Nhật Tiên Tông, là thủ đồ của Bạch Anh chưởng tôn, phạm vi nơi ở của Trần Húc Chi vẫn là cực lớn, trừ bỏ Tam Khê Các ra, sau gác mái còn có một dược viên, dọc theo sơn đạo bên cạnh dược viên mà đi, ước chừng trăm mét có một suối nước nóng thiên nhiên, lại đi về phía trước có một cái bình đài, thời điểm Trần Húc Chi ngẫu nhiên muốn tự hỏi nhân sinh, liền sẽ chạy đến bình đài tĩnh tọa.
Trần Húc Chi đầu tiên là phong bế ra vào của Tam Khê Các, sau đó lại đi dược viên nhìn linh dược trước đây mình gieo trồng...........ngô, không ngoài ý liệu, những linh dược đó lớn lên đều héo queo.
Trần Húc Chi bĩu môi, y tuy là kim thủy linh căn, nhưng linh lực thuộc tính thủy trong cơ thể y càng âm lãnh, dùng để rèn luyện linh khí hệ kim thì rất tiện, nhưng nuôi dược thảo liền có chút hố.
Y thở dài, thay đổi linh thạch trận pháp cho nhóm thảo dược trong dược viên, sau đó mang theo bồn gỗ cùng khăn lông, dọc theo sơn đạo hướng về phía trước, chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Ai, ở bên ngoài bận rộn lâu như vậy, tinh thần vẫn luôn kéo căng, đến lúc đi ngâm suối nước nóng thả lỏng một chút.
Ao suối nước nóng không lớn, ước chừng hai mét vuông, bốn phía là những phiến đá xanh, cách đó không xa là cây cối hoa cỏ, Trần Húc Chi cởi hết nhảy bùm vào, cảm thụ được nước ấm phất qua da thịt, tức khắc thoải mái thở dài.
Y theo thói quen dựa vào chỗ lồi lõm của phiến đá, cột tóc sau đầu thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu, sau đó dựa trên phiến đá, dùng khăn lông đắp lên mặt, bất động.
Hơi say nhiệt khí làm cho Trần Húc Chi có chút mơ màng sắp ngủ.
Y đã thật lâu không có thả lỏng thể xác và tinh thần đi ngâm suối nước nóng như vậy.
Rốt cuộc không có Giản Thành này tùy thời chém xuống thanh gươm Damocles, sau này y nghiêm túc tu luyện, vạn sự có thể tùy tâm.
Tu tiên vấn đạo, đây là một chuyện rất có ý tứ a.
Giản Thành lén lút chạy từ Tinh Hải phong đến chủ phong của Đại Nhật Tiên Tông, chui vào Tam Khê Các của Trần Húc Chi, xuyên qua dược viên, khi một đường bò tới, chính là nhìn thấy bộ dáng sư huynh nhà mình đang ngâm suối nước nóng đến buồn ngủ.
Giản Thành ghen tỵ đến điên rồi.
Hắn vắt hết óc lừa dối Tiêu Thâm Thủy, thật vất vả thoát thân ra tìm đến Trần Húc Chi, kết quả Trần Húc Chi lại đang ngâm suối nước nóng?
Nhìn liền thấy thoải mái a!!
Không được, hắn cũng muốn ngâm!!
Vì thế thời điểm Trần Húc Chi nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm nhận được một cỗ linh lực dao động, giây tiếp theo y mở mắt ra, chính là nhìn thấy Giản Thành cởi trơn bóng, ùm một tiếng nhảy vào.
Trần Húc Chi: "................."
Bọt nước văng ra, đánh vào trên mặt Trần Húc Chi.
Y cuồng nộ: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Giản Thành thoải mái a một tiếng, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trong ao duỗi người: "Ngâm suối nước nóng a!"
Trần Húc Chi ghét bỏ nói: "Cột hết tóc của ngươi lên, đều ngâm trong nước, dơ muốn chết!"
Giản Thành nga một tiếng, học theo Trần Húc Chi búi một đầu tóc mình lung tung thành một cũ tròn trịa trên đỉnh đầu, hắn nghiêng đầu một cái, cái cục trên đầu cũng nghiêng, thấy thế nào cũng giống đồ ngốc.
Trần Húc Chi nhịn không được giơ tay che mặt, không muốn nhìn Giản Thành: "Ngươi sao lại chạy tới? Tiêu sư huynh đâu?"
Giản Thành thuận miệng nói: "Tiêu Thâm Thủy sư huynh mang ta đi gặp Lan Hải chưởng tôn, Lan Hải chưởng tôn nói ta chuyên tâm tu luyện, liền rời đi." Dừng một chút hắn nói: "Nguyên lai Linh Nguyệt chưởng tôn rời tông môn ra ngoài du lịch, sư tình Huyễn Nguyệt phong tạm thời giao cho Sóc Nguyệt sư tỷ xử lý, bất quá nàng hình như mới xuất quan, Lan Hải chưởng tôn phải thường xuyên đến nhìn, Tiêu Thâm Thủy sư huynh cần xử lý sự vị trong Tinh Hải phong, tạm thời không có thời gian phản ứng ta."
Trần Húc Chi cười chế nhạo Giản Thành: "Hiện tại ngươi phải đổi xưng hô, Tiêu sư huynh là sư phụ ngươi."
Sắc mặt Giản Thành đen thui, hắn thình lình hạ giọng nói: "Ta hỏi chuyện này, bí cảnh tông môn cướp được.......... có phải nhanh chóng được mở hay không?"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nghĩ nghĩ nói: "Hẳn là nhanh đi, ta lần trước nghe sư phụ nói đến, ổn định một chút thông đạo không gian, sau khi xác định chung quanh không có gì nguy hiểm liền mở ra bí cảnh kia, đến lúc đó tu sĩ Thái Tố Cốc cũng sẽ đến đây, rốt cuộc lần đoạt bí cảnh này, bọn họ cũng xuất lực."
Giản Thành trầm mặc thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta cũng không gạt ngươi, việc này trước đây từng phát sinh, bất quá........" hắn hàm hồ nói: "Lúc ấy bí cảnh xảy ra vấn đề, tông môn tuy rằng đạt được, nhưng linh khí bên trong bị xoi mòn nghiêm trọng, không thể không dưỡng mấy năm mới mở ra."
Sắc mặt Trần Húc Chi nghiêm túc: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Giản Thành nói: "Ước chừng bảy năm sau bí cảnh mở ra, trước đem mở ra Linh Nguyệt chưởng tôn rời đi Đại Nhật Tiên Tông ra cửa du lịch, sau ba tháng liền mất tin tức, không rõ sinh tử."
"Mà hiện tại, Linh Nguyệt chưởng tôn cũng ra cửa du lịch." Giản Thành buồn bã nói: "sau khi ta trọng sinh trở về, việc đã phát sinh tất cả đều xảy ra, ngươi nói lần này Linh Nguyệt chưởng tôn xuất môn du lịch, có thể chết ở bên ngoài hay không?"
=============
Tác giả có lời muốn nói:
Vừa mới bắt đầu tất nhiên là giống nhau a 2333333