Trình Diệp kiên trì không để mọi người biết chuyện hai người quen nhau, ai cũng không được, Tần Túc làm sao cũng không thuyết phục được cậu, đến cuối cùng Trình Diệp thiếu chút nữa khóc, vành mắt mắt đỏ lên án nhìn Tần Túc.
Tần Túc: "! " Cảm giác mình đã tạo đại nghiệt, nội tâm hắn mắng Tô Bạch Duệ vô số lần, giả cười đồng ý.
Trình Diệp lúc này mới nín khóc mỉm cười, dù sao ——
Nếu cứ đơn giản mà công khai, sẽ giống như Tần Túc nói, hai người không chừng sẽ bị nói này nói nọ, cậu đối với Tần Túc cũng không định đi đường dài, Tần Túc đối với cậu ——
Tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn, không phải cậu sợ khống chế không được mấy người muốn phế bỏ tay Tần Túc.
666: "! " Run lẩy bẩy.
"Đừng nhúc nhích.
" Tay Trình Diệp đã đặt lên cửa, lại bị Tần Túc kéo lại, quay người thiếu chút nữa ngã vào trong lồng ngực của hắn, ngay sau đó Tần Túc cúi người, hướng về phía bờ môi của cậu hôn tới.
Trình Diệp theo bản năng cúi đầu, một cái hôn nhẹ tựa lông hồng rơi lên trán của cậu.
Tần Túc híp mắt, có chút bất mãn: "Làm sao vậy?"
Trình Diệp vội vàng đẩy hắn ra, hai tay che hai má nóng bỏng: "Làm gì nha, em! "
"Còn thẹn thùng?" Tần Túc bừng tỉnh, ôm vai cậu cười khẽ, cúi người lại muốn hôn cậu, lại bị Trình Diệp một lần nghiêng đầu né tránh, mặc dù ngốc đến mấy Tần Túc cũng có thể cảm giác được Tiểu Diệp Tử cũng không muốn quá thân cận với hắn.
Trình Diệp quẫn bách nhưng tai và cổ đều đỏ chót, cậu cúi đầu không dám nhìn Tần Túc: "Tần đại ca, chúng ta có phải tiến triển quá nhanh rồi hay không?"
Tần Túc sững sờ, hắn chưa từng nói chuyện yêu đương, bất quá suy nghĩ kỹ một chút cũng là, hắn và Diệp Tử mới quen thân một xíu vào tối ngày hôm qua, nhưng hôm nay đã xác lập quan hệ.
Tuy nói Diệp Tử nói đã thích hắn rất lâu, nhưng đối với hắn mà nói, Trình Diệp xác thực chỉ là một đứa nhỏ hắn biết chưa tới hơn nửa tháng, hiện tại đã tình chàng ý thiếp, đúng là sẽ làm cho người khác hiểu lầm.
Đặc biệt là Tiểu Diệp Tử, tâm tư cẩn trọng lại mẫn cảm, nói không chừng còn hiểu làm là hắn vì chuyện kia nên mới quen cậu.
Kỳ thực Tần Túc chỉ là bởi vì gần tới tuổi ba mươi, dù sao cũng là cái tuổi như hổ như sói, trước đây hắn luôn đơn độc, cũng là vì không gặp được người thích hợp, hiện tại biết mình thích Trình Diệp, mỗi thời mỗi khắc đều hận không thể đem đứa nhỏ này kéo vào trong ngực mình hòa làm một mới có thể yên tâm.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Diệp Tử vừa mới tròn hai mươi, Tần Túc ngượng ngùng cười cười, tinh tế nghiên cứu mới cảm thấy hắn quả thực quá nôn nóng, hình như đã dọa đứa nhỏ sợ.
Tiểu Diệp Tử chính là tuổi còn nhỏ, nhu cầu về phương diện kia khẳng định không cao như hắn, thậm chí còn sẽ bởi vì không có kinh nghiệm mà ít nhiều gì cũng sẽ sợ, Tần Túc muốn làm hắn một người bạn trai hợp cách, nếu đã quyết định quen Diệp Tử, phải tiếp nhận thói quen do cách biệt tuổi tác giữa hai người.
Hơn nữa nếu như Tiểu Diệp Tử có kinh nghiệm, đồng thời nóng lòng với chuyện kia Tần Túc có thể sẽ càng khổ não.
Hắn hít sâu một hơi, vững vàng quyết tâm, cuối cùng vẫn là buông tha Trình Diệp.
Trong xe nhiệt độ tăng lên, bầu không khí kiều diễm, Trình Diệp cảm thấy nếu còn kéo dài cậu sẽ không thở nổi, cậu cơ hồ muốn chạy trốn xuống xe, nửa ngày cũng không thấy Tần Túc nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn tức giận, cẩn thận từng li từng tí một kêu một tiếng: "Tần đại ca?"
Tần Túc nửa ngước đầu tựa lưng vào ghế, nghe thấy thanh âm của cậu liền cười khổ một tiếng, không nhìn cậu, âm thanh trầm thấp nói: "Bảo bối, đừng gọi anh, đừng nhìn anh, chờ anh ở bên ngoài một lát, anh có thể tự giải quyết.
"
Vốn là còn có chút lo lắng, vừa cúi đầu liền thấy quần Tần Túc, mặt Trình Diệp liền đỏ như tôm luộc, nhanh chóng che mắt ngó mặt đi chỗ khác.
666: "! " Đại Diệp Tử căn bản không phải thẹn thùng, mà là cảm thấy cay mắt.
Không cho ngươi hôn cũng không phải do cảm thấy tiến triển quá nhanh, mà đơn giản là không muốn để cho ngươi hôn.
Không biết tại sao, 666 có chút thương hại Tần Túc, haizz, thắp nến, mặc niệm nhiều phút! Không thiếu tiền!
"Tiểu, Tiểu Bạch?" Trình Diệp mới vừa thả tay xuống liền nhìn thấy Tô Bạch Duệ một mặt âm trầm đứng ở cách đó không xa, tầm mắt chặt chẽ nhìn cửa sổ xe —— nhìn Tần Túc.
Trình Diệp không biết có phải là cậu ta đã thấy vừa nãy hai người thân mật hay không, có chút thấp thỏm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hai người cái gì cũng không làm, lấy dũng khí bước xuống, khuôn mặt tươi cười: "Sao cậu lại ở đây?"
Nghe Sầm Hạ nói Trình Diệp và Tần Túc đến công ty, Tô Bạch Duệ không thể an tâm ở nhà, thậm chí còn muốn đưa cơm trưa đến công ty, nhưng ngay khi cậu ta thu dọn đồ đạc lại bị Sầm Hạ nhìn thấy, sau đó ngăn cản.
Sầm Hạ cười híp mắt nói cho cậu ta biết, Túc ca nhất định sẽ chăm sóc tốt Trình Diệp, nhắc tới Trình Diệp, nụ cười trên mặt Sầm Hạ rất chân thành, so với lúc đối mặt với cậu ta còn chân thành hơn gấp nhiều lần, thoạt nhìn bọn họ đều rất yêu thích Trình Diệp.
Đáy lòng Tô Bạch Duệ dâng lên một sự đố kị khó có thể dùng lời diễn tả được nhưng lại không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế tâm tình đang nôn nóng.
Này không thể, Tô Bạch Duệ thấy sắp đến giờ tan làm, liền đặc biệt chờ ở bên ngoài, không nghĩ tới ——
Thế mà lại nhìn thấy Túc ca chủ động hôn Trình Diệp, tuy rằng bị Trình Diệp tránh ra, nhưng vẫn tỏ rõ quan hệ giữa hai người.
Nhất định là Trình Diệp, là do cậu ta, thừa dịp mình không ở đây liền câu dẫn Túc ca.
Mới một ngày ngắn ngủi, Trình Diệp cái tên hồ ly tinh này, Tô Bạch Duệ một chút cũng không cảm thấy có lỗi vì chuyện cậu ta sớm đề phòng chửi bới Trình Diệp, cậu ta thậm chí còn hối hận vì sao mình lại không đề phòng hơn nữa.
Cần phải rõ rõ ràng ràng khiến Túc ca chán ghét Trình Diệp! Không để hồ ly tinh này ngoắc ngoắc tay là có thể mê hoặc tâm trí người khác!
Tô Bạch Duệ tràn đầy mù mịt, cậu ta nghĩ tới Trình Diệp ngày đó tát mình một cái, trên mặt tựa hồ lại bắt đầu hơi đau.
Không chỉ là thân thể, mà còn có tinh thần!
Không được! Túc ca là của mình!
Trình Diệp tính là cái thá gì, cùng lắm chỉ là trong nhà có tiền chút, lại dám tát mình, đợi đến khi Túc ca yêu mình, mình nhất định phải trả Trình Diệp gấp bội!
Tần Túc cũng nghe thấy thanh âm Trình Diệp, quay đầu liền nhìn thấy Tô Bạch Duệ chính trực câu câu nhìn chằm chằm hắn, kích động trong nháy mắt như thuỷ triều hạ xuống!
Không trên không dưới nghẹn đến có chút khó chịu, tâm tình Tần Túc không tốt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, hắn mở cửa xe, đi tới trước mặt Trình Diệp.
Tô Bạch Duệ vội vã treo lên nụ cười mềm mại, chạy chậm tiến lên, "Em là đi ra vứt rác, không ngờ lại gặp hai người, sao lại về trễ như vậy?" Cậu ta quay đầu nhìn về phía Trình Diệp, cười híp mắt nói, "Tớ nghe Sầm dì nói cậu đến công ty Túc ca, có phải là công việc rất khó, không có chuyện gì, không cần lo lắng, Túc ca sẽ xử lý tốt thôi.
"
"Đến ga-ra vứt rác, ăn no rửng mỡ sao?" Tần Túc tiến lên kéo Trình Diệp, tách hai người đang tay nắm tay ra, lạnh nhạt mà nói: "Nhờ có Diệp Tử mới có thể giảm bớt lượng công việc của tôi, cho nên ngày hôm nay trở về sớm một chút.
"
Mỗi một câu nói đều là đang phản bác Tô Bạch Duệ, nụ cười trên mặt tiểu bạch liên đều sắp nhịn không được.
Trình Diệp một trận sảng khoái, phải biết trong dữ liệu của thế giới, nguyên chủ rất hay thấy cảnh này, bất quá cậu ấy không phải là nhân vật được Tần Túc bảo vệ.
Mỗi khi nguyên chủ bị người yêu oán giận, tiểu bạch liên đều ở bên cạnh khuyên bảo, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, luôn khiến Tần Túc càng thêm chán ghét nguyên chủ.
Trình Diệp cẩn thận kéo kéo ống tay áo Tần Túc: "Tần đại ca, anh đừng khoa trương như vậy, em vốn là không làm tốt như Tiểu Bạch, Tiểu Bạch học tiếng anh thương mại, cậu ấy! "
"Diệp Tử, tiếng anh thương mại của em rất tốt, hơn nữa, em cũng không chỉ biết một mình tiếng anh, phải biết hiện tại tuy rằng tiếng anh và tiếng trung là hai tiếng có thể gặp nhiều đối tác nhất, nhưng em biết thêm một thứ tiếng tuyệt đối là thêm một điểm cộng, mỗi một thứ lấy ra đều là báu vật, em tại sao lại không tự tin như vậy?" Tần Túc có chút không hiểu, rõ ràng gia thế Trình Diệp rất tốt, tính cách mềm mại, bản thân cũng rất ưu tú, nhưng từ trong xương cậu lại có chút tự ti.
"Không, không phải, em không phải chuyên nghiệp, em chỉ là học vui đùa một chút.
" Trình Diệp theo bản năng nhìn Tô Bạch Duệ một cái, "Tiểu Bạch mới thực sự là tốt, cậu ấy thường lấy học bổng, còn có bằng khen, em! Em chính là chiếm ưu thế do đi nước ngoài nhiều mà thôi.
"
Nghe Trình Diệp nhiều lần hạ thấp bản thân, lại mỗi một câu đều khen Tô Bạch Duệ, sắc mặt Tần Túc chìm xuống.
Tô Bạch Duệ dám ở trước mặt mình nói hưu nói vượn, chắc chắn lúc bình thường cũng gieo rắc không ít thứ vào đầu Trình Diệp đi, chẳng trách ——
Hắn liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ một cái, ôm vai Trình Diệp cổ vũ cậu nói: "Em là giỏi nhất, em học ngành tài chính, nếu như có thể, anh hi vọng em có thể làm việc ở công ty anh, làm giám đốc đầu tư.
"
"Không không không, em không thể, em chỉ từng thực tập công ty của anh em.
" Trình Diệp vội vội vã vã xua tay.
"Làm ở bộ phận nào?" Tần Túc hỏi.
Trình Diệp ngẩn người một chút, nói: "Cố, cố vấn.
"
"Em từng làm cố vấn? Cố vấn quản lý hay là cố vấn tài vụ?" Tần Túc kinh ngạc.
"Cố vấn quản lý, lúc trước em cũng làm mấy hạng mục, nhưng mà quá mệt mỏi, anh của em không cho em làm nữa.
" Nói đến Trình Diệp còn có chút tiếc nuối, gãi gãi đầu, "Bất quá em cảm thấy rất thú vị, trước đây Bạch tổng còn nói để em đi công ty bọn họ làm tài vụ đó, nhưng mà anh em nói nếu như không phải trưởng phòng tài vụ sẽ phải bỏ rất nhiều tâm tư, thời gian, sẽ làm em rất mệt do em còn thiếu nhiều vốn chuyên môn.
Lại nói Bạch tổng vốn là khách khí, nếu như không phải có người khác đề cử, cái hạng mục kia Bạch tổng khả năng cũng không dự định giao cho em, dù sao em cũng là em trai Trình Cẩm Nhiên.
"
Tần Túc càng giật mình hơn, hắn biết Bạch tổng, hơn bốn mươi tuổi, làm việc đặc biệt có chừng mực, nếu ông ấy đã khích lệ Diệp Tử, vậy nói rõ Diệp Tử thật sự ưu tú.
Tần Túc dùng sức vỗ vỗ vai Trình Diệp, cười nói: "Anh thực sự là nhặt được bảo bối.
" Hắn ôm Trình Diệp vừa nói vừa tiến vào biệt thự, đem Tô Bạch Duệ bên người quên đến không còn một mống.
Mà Trình Diệp hiển nhiên hung hăng chống cự hắn thân mật, thậm chí lúc Tần Túc nhích tới gần, cậu lại vội vàng tránh ra, thậm chí còn tiểu meo meo liếc nhìn Tô Bạch Duệ, tựa như không muốn để cậu ta nhìn thấy hai người thân mật.
Sắc mặt Tần Túc âm trầm, luôn cảm thấy bức bối, chẳng lẽ cũng bởi vì Tô Bạch Duệ mà làm lỡ chuyện yêu đương của hai người bọn họ.
Hai người ở phía trước lằng nhà lằng nhằng, em trốn anh đuổi, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Tô Bạch Duệ phía sau đã hiện ra dữ tợn, dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ khủng bố.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Túc: Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi tra, ngoại trừ bản thân tôi!
Tần Túc: Tuy rằng thế giới nguyên bản tôi yêu Bạch Liên hoa, đuổi tận giết tuyệt nguyên chủ, nhưng tôi biết tôi là người tốt, vô cùng tốt!.