"Tiểu Bạch, đã trễ thế này sao cậu lại tới đây." Một âm thanh mềm mại vang lên, Tần Túc trong giây lát đó trở nên nhu hòa, cứ như có thể thấy được cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng nói kia.
Rõ ràng mới vừa thấy ở trong mơ nhưng Tần Túc lại cảm thấy nhớ đến kì lạ, hận không thể từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy người trong lòng.
Quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc, nhưng Tần Túc ngốc lại thật vui vẻ.
Trình Diệp đối với người nào đó đang lưu luyến si mê không biết gì cả, Cậu đang trong giấc mơ bị đánh thức, mắt vẫn còn đỏ.
Tô Bạch Duệ một mặt chân thành đứng ở cửa, nhìn thấy cậu liền nghiêng mình chín mươi độ mang một thân nhiệt lệ, thành khẩn nói: "Diệp Tử, thật sự rất xin lỗi, tớ lúc trước không biết cậu bị dị ứng xoài, nhà của cậu xưa nay chưa từng xuất hiện xoài."
Trình Diệp trầm mặc nửa ngày, chỉ nói: "Trước đây lúc ra ngoài đi ăn cơm cùng nhau có từng nói qua."
Lông mi đen thui cơ hồ không chịu nổi sức nặng của nước mắt, Tô Bạch Duệ nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt theo gò má trượt xuống.
Trầm mặc hồi lâu, Trình Diệp cúi đầu, ép đầu thỏ lông xù trên dép lê chấm đất, cậu nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, cậu có coi tớ là bạn bè không?"
Tô Bạch Duệ sốt ruột, đi kéo tay cậu: "Diệp Tử, cậu nói như vậy làm tớ thật thương tâm, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm..."
"Quen biết đã bao nhiêu năm." Trình Diệp lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Bạch Duệ, bỗng nhiên đánh gãy lời cậu ta, chậm rãi nói, "Đúng vậy, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, cậu mỗi lần đi ra ngoài ăn xoài ướp muối, tớ xưa nay đều không ăn."
Tô Bạch Duệ sững sờ, lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng.
Cách vách Tần Túc nghe âm thanh thương tâm của Tiểu Diệp Tử, hận không thể đem người ôm vào trong lòng dùng sức mà xoa, chỉ tiếc hiện tại đi ra ngoài sẽ bại lộ hoàn toàn, còn sẽ khiến cho Tiểu Diệp Tử bất mãn.
"Diệp Tử, tớ..."
"Ngươi không phải không ở nhà chính sao, sao lại muộn như vậy còn chưa về ngủ?" Trình Diệp không muốn nói chuyện dị ứng nữa, ngáp một cái đổi đề tài.
Tô Bạch Duệ sững sờ, ấp úng nói: "Tớ tớ tớ...!Chỉ là muốn ở lại xin lỗi cậu."
Trình Diệp nghi hoặc, hỏi: "Cửa biệt thự không phải đều khóa sao, cậu là không đi ra ngoài hay là...!Vào bằng cách nào?"
Tần Túc cũng đột nhiên cả kinh, hắn vừa nãy cũng không nghĩ đến, vì sự riêng tư và an toàn, biệt thự này mật mã ban đêm không có mấy người biết, Tô Bạch Duệ nếu ở bên ngoài, tất nhiên là không thể nói cho cậu ta biết.
Nhưng bây giờ ——
Tần Túc rùng mình, Tô Bạch Duệ này từ lúc nào đã trở thành một phần của Tần gia?
"Cậu trước tiên đi vào đi." Lời kế tiếp không thể để Tần Túc nghe thấy được, Trình Diệp nghiêng người sang, chừa chỗ cho Tô Bạch Duệ tiến vào.
Tô Bạch Duệ sau khi vào phòng cũng có chút lúng túng và bứt rứt, đứng ở giữa phòng không biết nên làm cái gì.
Cậu ta lúc còn rất nhỏ có mấy lần vào phòng Tần Túc, không có gì đặc biệt, thậm chí so với khách sạn còn sắp xếp gọn gàng chuyên nghiệp hơn, giống như chính con người hắn vậy, chỉ có hai từ có thể hình dung, đó chính là "Tinh anh".
Phòng ngủ đối với Tần Túc mà nói chỉ là chỗ để ngủ, đồ vật của hắn tất cả đều để ở thư phòng, mà Tô Bạch Duệ lại không có tư cách tiến vào thư phòng.
Nhưng hôm nay, trong lúc nói chuyện Trình Diệp lại để lộ ra, cậu lần đầu tiên tới Tần gia đã được vào thư phòng.
Cái tên hồ ly tinh này, nhất định là cậu ta dùng yêu mị lừa người, mê hoặc Túc ca.
Tần Túc đối xử với Trình Diệp càng tốt, Tô Bạch Duệ càng cảm thấy Trình Diệp có vấn đề, Tần Túc như vậy thiên chi kiêu tử như thế sao lại coi trọng Trình Diệp loại cấp thấp người này.
Nếu cậu ta không có yêu pháp, chính là cậu ta tâm cơ, ngay cả Túc ca cũng bị cậu ta lừa gạt.
Trong đầu Tô Bạch Duệ có vạn ngàn tâm tư bay tán loạn, đông một cái búa lại một gậy mà nghĩ bậy nghĩ bạ, một đoàn loạn ma cũng không tìm được đầu cuối!
Cậu ta cẩn thận liếc nhìn Trình Diệp, nhưng đối phương lại tự mình quay lưng với cậu ta, Tô Bạch Duệ không có cách nào khác, đôi mắt lúng túng cũng không biết nên nhìn chỗ nào, chỉ có thể quan sát bốn phía căn phòng cách vách Tần Túc.
Đúng, trong Tô Bạch Duệ tâm lý, này căn bản cũng không phải là phòng của Trình Diệp mà là căn phòng cách vách phòng Tần Túc.
Trời mới biết buổi chiều khi cậu ta biết Trình Diệp thế mà lại ở cạnh phòng Túc ca tâm lý có bao nhiêu đố kị, bây giờ thấy trong phòng trang trí so với phòng mình tốt hơn gấp mười lần, lại cảm thấy Trình Diệp đoạt tất cả của mình, hoàn toàn quên chính bản thân cậu ta là người không muốn nhận nhiều ân tình của Tần gia, sợ mọi người cảm thấy cậu ta là người tham tiền.
Cậu ta đúng là thích tiền, nhưng cậu ta càng thích gả cho Túc ca hơn, Túc ca sẽ giao tiền cho cậu ta.
"Tiểu Bạch, tớ coi cậu là bạn, cậu lại không coi tớ là bạn, tớ thật sự rất khó vượt qua." Nói rồi Trình Diệp còn lau nước mắt vốn không tồn tại, nhỏ giọng tiếp tục nói, "Nếu nói như vậy, vậy chúng ta là không cần làm bạn nữa."
Không thể!
Tô Bạch Duệ khiếp sợ nhìn Trình Diệp, thiếu chút nữa trực tiếp la lên.
Tần gia cung cấp cho cậu ta học phí, chỗ ở và sinh hoạt phí, còn Trình Diệp lại là bàn đạp giúp cậu ta có thể bước lên con đường giống phú nhị đại, cũng chính là con đường quen biết được nhiều người mà cậu ta cần.
Tô Bạch Duệ miễn cưỡng nhịn xuống kích động, cậu ta nhỏ giọng khẩn cầu: "Diệp Tử, cậu không cần nói lời vô ích, lúc trước là tớ sơ sót, cậu yên tâm, tớ khẳng định..."
"Quên đi thôi, coi như không có chuyện này, chúng ta cũng không thể làm bạn, Tiểu Bạch, lần trước tớ đã nói với cậu chuyện hôn ước thương mại..." Trình Diệp ngồi ở bên giường, ánh mắt so với Tô Bạch Duệ âm trầm hơn không ít, nhưng cậu lại như đấng tối cao nhìn xuống đối phương, cao cao tại thượng mà nói, "Tớ cảm thấy Tần đại ca rất tốt, anh ấy hẳn là cũng rất yêu thích tớ, đó là lí do chúng tớ quyết định quen nhau."
Trình Diệp chớp mắt lim dim buồn ngủ, trên mặt viết đầy chân thành.
"Cậu nói cái gì!" Tô Bạch Duệ bật thốt lên câu chất vấn, nhìn đến Trình Diệp lại bị dọa đến lui một bước phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến phòng cách vách là Túc ca, liền tận lực nhỏ giọng, thanh tuyến bất ổn, "Cậu lần trước không phải nói không thích anh ấy sao, không phải chỉ có sùng bái sao?"
Trình Diệp không phản đối, nói: "Sau này ở chung cảm thấy anh ấy rất tốt, hơn nữa anh ấy nói thích tớ, nên tớ đồng ý quen."
Trong lời nói tràn đầy biểu tình "Kia là do Tần Túc yêu thích tôi, dây dưa tôi, tôi chưa từng yêu đương cho nên muốn thử".
Cứ như cùng Tần Túc bên nhau không phải là bởi vì tình cảm, mà là bởi vì hiếu kỳ hoặc là thú vị.
"Không, không thể, cậu biết rõ tớ cũng yêu Túc ca." Tô Bạch Duệ thậm chí muốn tới gần túm cổ áo của cậu, đến cùng vẫn là không dám.
Sắc mặt Trình Diệp thoáng chốc liền chìm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Tớ biết nha, cậu không phải cũng biết Tần đại ca là vị hôn phu của tớ sau đó mới nói cho tớ là cậu yêu anh ấy sao." Cậu mắt lạnh nhìn Tô Bạch Duệ, "Nhưng mà Tần đại ca không thích cậu, cậu chỉ là đơn phương thầm mến anh ấy mà thôi."
Cậu khẽ cười thành tiếng, trên dưới quan sát Tô Bạch Duệ một cái: "Suy nghĩ kĩ mà nói, cho dù anh ấy thích cậu, anh ấy cũng chỉ có thể kết hôn với tôi, cậu cho rằng hôn ước giữa Trình gia và Tần gia cứ đơn giản như thế mà hủy bỏ sao, ha ha, cậu có phải là nghe nói lúc trước tôi muốn anh của tôi hủy bỏ hôn ước nên mới nới lỏng cảnh giác, cậu là tên ngốc sao, tôi biết hôn ước căn bản không có khả năng hủy bỏ nên mới cố tình làm lớn lên đó!"
Trình Diệp lườm một cái: "Trước còn tưởng rằng anh ấy có hảo cảm với cậu, muốn chủ động đưa ra đề nghị hủy bỏ hôn ước để thu hút chiếm lấy hảo cảm của Tần đại ca, kết quả đúng là vui vẻ ngoài mong đợi." Cậu nhìn về phía Tô Bạch Duệ ánh mắt tràn đầy xem thường và xem thường, "Cậu hiện tại ở trong mắt Tần đại ca một chút phân lượng cũng không có a, nhưng mà hoàn hảo, nếu không phải là bởi vì cậu tôi cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ ở lại đây, cùng Tần đại ca sớm chiều ở chung tiến tới bồi dưỡng tình cảm, tôi cảm ơn cậu a."
Không, cậu ta không phải Trình Diệp.
Trình Diệp tuy rằng tính khí không tốt, nhưng Trình Diệp có hảo cảm với mình là sự thật không thể chối cãi, ban đầu cậu ta thậm chí còn cho là Trình Diệp coi trọng cậu ta, sau đó mới biết Trình Diệp bởi vì nguyên nhân cá nhân căn bản không có bạn bè, cho nên cậu ta chỉ cần tình cờ lá mặt lá trái là có thể chiếm được một tấm chân tình, cũng ỷ vào Trình Diệp không nỡ mất một người bạn duy nhất là cậu ta, chậm rãi cảm thấy chính mình có thể khống chế Trình Diệp.
Lần trước bị xô té cậu thậm chí đều không có để ở trong mắt, dù sao cũng là dạo một vòng quỷ môn quan, là con người đều sẽ có oán hận, đều sẽ tâm tình bạo phát, nhưng Tô Bạch Duệ cho là qua một thời gian ngắn là tốt rồi.
Càng hơn thế nữa, vừa nãy Trình Diệp còn bởi vì mình không biết cậu ta dị ứng mà thương tâm, có thể thấy, Trình Diệp vẫn là sợ mất đi người bạn là mình.
Tô Bạch Duệ ở trong lòng thôi miên chính mình, nhưng hiện thực, giờ khắc này Trình Diệp khí thế cường thịnh, ánh mắt nhìn về phía cậu ta căn bản không có đau xót của lúc trước, mà là coi cậu ta như giun dế.
Tô Bạch Duệ bị đáy mắt xem thường đâm đến đau đớn, luôn cảm thấy không phải ánh đèn quá mờ, chính là mình quên mang kính sát tròng.
Không có mình, Trình Diệp thật sự là một người bạn cũng không có, cậu ta dựa vào cái gì lại thương hại mình, hẳn là mình thương hại cậu ta mới đúng.
Có thể ánh mắt mình nhìn lầm, nhưng chẳng lẽ lỗ tai cũng nghe lầm, Trình Diệp vừa nãy lời nói tràn đầy ác ý còn bồi hồi ở bên tai của Tô Bạch Duệ, thật lâu không tiêu tan.
Trong đầu tâm tư bay loạn, Tô Bạch Duệ một mảnh mờ mịt liền bị Trình Diệp đẩy ra khỏi phòng, lúc tiến vào cố ý không đóng chặt cửa đóng, để lại một cái khe nhỏ hẹp.
Ánh đèn yếu ớt mờ nhạt chiếu nơi hành lang tựa hồ cố tình chờ người tiến vào.
Tần Túc nghe đến một trận tiếng bước chân hồn bay phách lạc đi xa, mở cửa đi ra, xuyên qua khe cửa vừa vặn nhìn thấy Trình Diệp đứng đưa lưng về phía cửa, bóng lưng cô đơn tịch liêu làm hắn tê dại, lướt người trực tiếp đi vào.
Trình Diệp không hề phát hiện, thở dài một hơi lại ngồi sát bên mạn giường, ánh mắt đăm đăm cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tần Túc chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, đến sát phía sau lưng cậu ngồi xuống kéo cậu vào lồng ngực mình: "Không phải nói không thương tâm sao?"
Trình Diệp dường như không nghe thấy, con ngươi đều không động đậy.
Tần Túc hiếm thấy hoảng hốt, hai tay tiếp tục kéo vai Trình Diệp, khiến cho cậu nhìn hắn: "Diệp Tử, làm sao vậy?"
"Đừng sợ, anh đây, anh ở đây, đừng sợ, anh luôn luôn bên em."
"Oa ——" một tiếng, Trình Diệp nhỏ giọng nức nở, trán để trên hõm vai Tần Túc, "Tần đại ca, Tiểu Bạch cậu ấy, Tiểu Bạch mong em, mong em trả anh cho cậu ấy, nhưng mà em không làm được, em không làm được a."
Không lý do nhớ tới Tô Bạch Duệ cố tình gây sự trong giác mơ vừa rồi, Tần Túc một trận quái dị, mà vào giờ phút này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Trình Diệp, ý đồ đem nhiệt độ lòng bàn tay của mình truyền cho cậu: "Anh xưa nay đều không phải của cậu ta, không thể nói trả hay không trả."
"Tần đại ca, em thật khó chịu, khó chịu sắp không thở nổi." Trình Diệp túm áo ngủ của mình, lộ ra nửa bả vai và xương quai xanh tinh xảo, ngước đầu đón ánh đèn rơi xuống hai hàng nước mắt, cậu thở hổn hển, nói, "Cậu ấy là bạn thân của em, anh là người em yêu nhất, tại sao có thể như vậy, tại sao lại đối xử với em như vậy."
"Diệp Tử, không phải lỗi của em, không nên vì người không đáng hoặc chuyện thương tâm mà tự trách bản thân, được không, đáp ứng anh, anh sẽ đau lòng." Tần Túc chốc chốc vuốt ve xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, đem người ôm vào trong ngực.
Nước mắt triệt để làm ướt áo ngủ, gió vừa thổi Tần Túc nổi lên một thân da gà, nhưng tay hắn lại càng ra sức ấn đầu Trình Diệp, cơ hồ phải đem người này khảm vào trong xương tủy của bản thân.
"Là em không tốt, nhưng mà em không thể, em không thể nhường anh cho cậu ấy, Tần đại ca, anh tin tưởng em, anh tin tưởng em đi!" Trình Diệp nắm thật chặt áo Tần Túc, nửa người trên nghiêng dựa vào trong ngực của hắn, "Em so với cậu ấy yêu anh hơn, em thích anh nhiều năm như vậy, cậu ấy không nói cho em biết, nếu cậu ấy sớm nói cho em biết, em sẽ không cứ như thế mà yêu anh."
666: "Miêu miêu miêu? Nói những lời này thì trước tiên Đại Diệp Tử hãy nhắm mắt lại được không?"
Trình Diệp nói tùm lum, nhưng mỗi một câu Tần Túc đều nghe rất nghiêm túc, năm ngón tay hắn loòng vào trong tóc ẩm ướt mồ hôi của Trình Diệp, cúi đầu khẽ hôn lên trán thấm đầy giọt mồ hôi: "Đừng khóc, anh yêu em, Diệp Tử, chuyện của hai ta không có liên quan đến Tô Bạch Duệ, em nếu không vui khi nhìn thấy cậu ta ngày mai anh sẽ để cậu ta dời ra ngoài."
"Không được!" Trình Diệp đè lại tay Tần Túc, "Tiểu Bạch sẽ hận em, tốt xấu gì tụi em vẫn là bạn bè, để cho cậu ấy...!thích ứng thêm mấy ngày nữa đi."
"..." Biết tâm cậu thiện lương, Tần Túc có chút hối hận khi trưng cầu ý kiến của cậu, hắn nên lặng lẽ làm mới đúng, sau khi đưa người ra ngoài cho dù có bị Diệp Tử biết, cũng bất quá nói là đã đưa người đi tùy tiện bồi thường cho một nơi tốt hơn, sẽ không đến nỗi có phiền toái về sau, nhưng bây giờ ——
Lại phải nghĩ biện pháp khác, vẫn là sớm một chút đưa người đi, không chỉ là cản trở hai người nói chuyện yêu đương, còn lén lút làm chìa khóa phụ của biệt thự, cũng không biết còn có tâm tư quỷ quái gì.
Tần Túc liên tục đáp ứng: "Được được được, tất cả nghe theo em, Tần gia do em làm chủ!"
Trình Diệp khóc lóc đánh đánh, tức giận nguýt hắn một cái: "Nói bậy, cái, cái gì đây!"
Tần Túc nhún vai, đỡ cậu một thân mo hôi tới buồng tắm: "Khóc toát cả mồ hôi, gió lạnh gặp nóng sẽ khiến em cảm mạo, nhanh đi tắm nước nóng."
"Tần đại ca ——" ánh đèn phòng tắm quá chói, đâm vào đôi mắt khóc sưng tấy có chút đau, Trình Diệp nắm lấy Tần Túc.
"..." Tần Túc cười nhẹ một tiếng, nằm ở trên vai của cậu, "Làm sao, muốn anh ở lại giúp em tắm?"
Trình Diệp cúi đầu nhìn dép lê của mình, trong lòng lại oán hạn vài lần mới nhỏ giọng hỏi: "Có thể sao?" Ngoài miệng hỏi như vậy, tâm lý lại gọi rầm rĩ gọi, "666, mau mau nhanh, giang hồ tương trợ, có thể thôi miên hay không, nhanh lập tức thôi miên Tần Túc!"
666: "..." Không nguyện ý thì đừng nói những lời mời gọi như vậy nha, Tần Túc thật đáng thương.
Tần Túc kinh ngạc, chân mày nhướng lên, ngón tay nắm cằm của cậu: "Không nghĩ tới Trình tiểu thiếu gia chơi lớn như vậy?"
Trình Diệp 囧 đầy mặt đỏ chót, dùng sức đẩy một cái, Tần Túc dáng người cao lớn, xúc tu (cơ tay) cứng rắn, nồng nặc hormone đổ xuống đầu, cả người đều phải mềm nhũn.
"Em, em không có." Trình Diệp lấy dũng khí, ngửa mặt lên đón nhận ánh mắt Tần Túc, "Tần đại ca, em đem em đưa cho anh được không?"
Tần Túc lông mày nhảy nhảy, dưới ánh mắt eo hẹp đem Trình Diệp áp vào trong ngực, vùi đầu tại cổ của cậu hít một hơi thật sâu, như giải nghiện ách thanh nói: "Diệp Tử, em tại sao, tại sao lại tự mình nhảy vào hố lửa!"
"Không phải hố lửa!" Trình Diệp nhỏ giọng mà kiên định nói, "Tần đại ca, em là thật sự yêu anh, anh, anh muốn em đi."
Cậu nói xong cũng bắt đầu cởi y phục của mình.
Tần Túc đè tay cậu lại, bật cười nói: "Cùng ai biểu diễn, thấy chết không sờn đây!"
Trình Diệp vội vàng lắc đầu: "Em không có, em không phải không nguyện ý." Cậu nhỏ giọng giải thích, "Em chỉ là có chút sợ."
Tần Túc cắn cắn cổ cậu, da thịt mềm mại hơi tê dại, Trình Diệp nhịn không được, run lên.
Tần Túc đỡ Trình Diệp, khẽ cười thành tiếng: "Mới như vậy đã không chịu nổi, còn kêu anh muốn em?"
Trình Diệp nghẹn nghẹn, đầu chôn ở trong lồng ngực Tần Túc: "Em, em sẽ nhẫn nhịn." Nhẫn nhịn chỉ thôi miên anh, sẽ không một đao đâm chết anh!
"Được rồi, nói thêm gì nữa anh liền không nhịn được." Tần Túc vuốt ve dấu răng của mình, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng tối tăm không rõ, đem người kéo ra ngực của mình, cũng không quay đầu lại muốn đi ra ngoài.
"Không được!" Trình Diệp khẩn cầu mà kéo tay của hắn, nước mắt quay tròn mà lắc lắc đầu.
Tần Túc động viên vỗ vỗ trên mu bàn tay cậu, âm thanh đã khàn nghe không hiểu: "Ngoan, chớ chọc anh, chuyện như vậy, anh hi vọng em có ký ức tốt đẹp chút." Bằng không nói đến lần đầu tiên liền nhớ lại chuyện đã xảy ra với Tô Bạch Duệ.
Buồng tắm có vòi hoa sen nước ào ào ào chảy, Trình Diệp biến mất trên mặt kình đầy hơi nước, nhìn thấy trong gương viền mắt sưng tấy, oan ức đáng thương của bản thân, xoa xoa mặt khóc có chút đau: "Này buff rất tốt, nước mắt nói chảy là chảy."
666 khiêm nhường nói: "Không không không, vẫn là đại lão kỹ năng diễn xuất giỏi."
Hai người khách sao lẫn nhau một trận, ngâm mình thoải mái trong nước nóng, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, Trình Diệp thoải mái thở dài một mạch, trong đầu phát hình ảnh và tiếng thở dốc ngột ngạt trầm thấp của Tần Túc, khóe miệng hơi câu lên.
Trình Diệp hưởng thụ dư vị diễn kịch sau **, cảm khái nói: "Thì ra tất cả mọi người dùng bàn tay trái là cảm giác sảng khoái như thế a!"
Cậu vừa nãy quả thật có chút sợ Tần Túc cưỡng bức cậu, mà cũng chỉ là một chút, dù sao ngoại trừ 666 có bàn tay vàng, cậu cũng đang nghĩ, lúc đó tùy tùy tiện tiện nói mình sợ đau liền có thể tránh thoát, ngược lại là không nghĩ tới Tần Túc lại bản lĩnh như thế, chủ động cự tuyệt.
"Làm sao dậy trễ như vậy?" Một buổi sáng sớm, Trình Diệp mới vừa xuống lầu, một thân nhẹ nhàng khoan khoái Tô Bạch Duệ cười chào hỏi cậu, tựa hồ tối hôm qua hai người không gặp mặt, càng không xảy ra một hồi không vui.
Sách, kỹ năng diễn xuất không tệ, bất quá tổng lại kỹ năng diễn xuất, cậu không thua.
Trình Diệp xoa xoa vành mắt thâm xanh, uể oải nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon."
Sầm Hạ đang ăn cháo, nghe vậy lập tức thả xuống, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, bị bệnh?"
"Có phải là do lạ giường?" Tô Bạch Duệ một mặt lo lắng hỏi, "Trình đại ca đối xử với Diệp Tử khá tốt, Diệp Tử đi ra ngoài ở khách sạn cũng cảm thấy không thoải mái."
Sầm Hạ khẽ cau mày: "Làm sao lại so với khách sạn?"
Trình Diệp như là không nghe ra hàm ý trong lời cậu ta, lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì, chính là..." Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Tần Túc đang xuống lầu, không lên tiếng.
Sầm Hạ bưng cái bát, tầm mắt qua lại băn khoăn giữa hai người, giống như ngộ đạo, nở nụ cười vui mừng.
Lúc Tần Túc đến gần Trình Diệp, vỗ vỗ vai cậu, không hề liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ lấy một cái, thay Trình Diệp giải thích: "Tối hôm qua Diệp Tử giúp con đến rất muộn mới ngủ."
"Ồ." Sầm Hạ ý tứ sâu xa gật gật đầu, ra hiệu mình hiểu rõ, quay người liền dặn dò nhà bếp nấu cháo ăn lót dạ bồi bổ cơ thể.
Rất muộn?!
Rõ ràng tối hôm qua lúc mình rời đi Trình Diệp còn ở trong phòng, lẽ nào sau đó, hai người bọn họ còn gặp mặt!
Cũng đã trễ như vậy, cô nam quả nam, còn có thể làm cái gì!
Tô Bạch Duệ nghi ngờ không thôi, không muốn tin tưởng đáp án nghĩ trong đầu.
Trình Diệp ngồi vào trên ghế, "Tê ——" một tiếng đứng lên, Sầm Hạ vội vàng đứng lên: "Làm sao vậy, muốn đệm ngồi sao?"
"A?" Trình Diệp một mặt mê man, nghi hoặc lắc lắc đầu, giải thích, "Muốn đệm ngồi làm gì, con chính là tối hôm qua lúc tắm không cẩn thận té một cái, khả năng có chút mạnh, bất quá không có nghiêm trọng như vậy."
Sầm Hạ một mặt biểu tình ta hiểu, vẫn là đi đến ghế salon cầm cái dựa đưa cho Trình Diệp, còn trừng mắt Tần Túc một cái.
Trình Diệp: "...?" Một mặt ép mộng mà nhận lấy, ôm vào trong ngực!
Sầm Hạ sững sờ nháy mắt, bật thốt lên hỏi: "...!Là thật sự ngã sao?."
"?" Trình Diệp nhìn biểu tình tiếc nuối của bà, mờ mịt gật gật đầu, "Vâng, đúng vậy, thật sự té ngã, xương cụt chấm đất còn có chút đau."
Sầm Hạ không nhịn được than thở một tiếng, từ trong tủ lạnh lấy một bình trà lạnh.
Thậm chí đều quên hỏi xương cụt đến tột cùng có sao không.
Sáng sớm, tâm tình chập trùng quá lớn, người đã già không chịu được a.
Tối hôm qua Trình Diệp luôn ở trong phòng, biết cậu thật sự chỉ là bởi vì tâm thần không yên không cẩn thận ngã trong nhà vệ sinh Tần Túc không khỏi cười khổ, nhưng thấy Tiểu Diệp Tử hồ đồ, ánh mắt cầu viện nhìn về phía hắn, tâm tình rất không tệ, tùy theo bọn họ hiểu lầm đi thôi.
Ngược lại, sớm muộn gì người cũng là của hắn, nếu như bị Trình Cẩm Nhiên biết gạo đã nấu thành cơm, chắc chắn sẽ không lại làm chuyện gì cản trở.
Mà Tô Bạch Duệ, từ đầu tới cuối đều mặt âm trầm, một câu cũng không nói, ngay cả Sầm Hạ hỏi cậu ta có phải là thân thể không thoải mái đều không nghe thấy.
Thậm chí dẫn tới Tần Túc nhìn cậu ta nhiều hơn hai lần, mà đều là thần sắc tìm tòi nghiên cứu, Tô Bạch Duệ thấy mà sợ hãi trong lòng, còn muốn miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười cho hắn xem..