Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn thấy biểu tình mừng rỡ trên mặt Trình Diệp, đặc biệt là đôi mắt kia sáng lóng lánh như vậy chăm chú lại nghiêm túc, lòng Bạch Kỳ có chút buồn bực, đột nhiên cảm giác thấy bản thân không đơn thuần chỉ là ham muốn Trình Diệp.
Trình Diệp này, cùng trước đây chỉ có thể đối với mình hờ hững, hơi một tí là nói lời ác độc, cực kỳ ghét bỏ thậm chí không để cho hắn dính vào người, nhưng vì thân phận mà không thể không cùng đám tiểu công tử phú nhị đại cao cao tại thượng bọn hắn ở chung.
Trình Diệp đêm nay mỗi một câu nói đều có thể khắc vào trong tim của hắn, thật giống như —— con giun trong bụng, thật giống như —— rất hiểu hắn, giống như cố ý đến trấn an hắn.
Nếu như Trình Diệp có thể ở lại bên cạnh hắn, mỗi tối có người êm ấm, hắn cũng không cần dựa vào việc làm náo động để che dấu nội tâm cô đơn.
Nhưng mà —— cậu hình như có chủ rồi.
Bất quá "Chủ" đối xử với cậu khẳng định cũng không có gì tốt, nếu không tại sao cả một buổi tối đều không nghe Trình Diệp nói đến, thậm chí còn cùng hắn uống rượu giải sầu.
Trình Diệp hiểu rõ mình như vậy, cho dù không có ý tứ kia, nhưng khẳng định đối với mình khác với người khác, nói không chừng, con ngươi Bạch Kỳ lóe lên một cái, hắn cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội nha.
666: "..." Đại Diệp Tử mị lực vô cùng a, thao tác tao như vậy cũng có thể mê hoặc người khác!
Trình Diệp không nghe 666 trêu chọc, đối với chuyện Bạch Kỳ coi trọng mình một chút cũng không kinh ngạc.
Một người thích một người đơn giản cũng là bởi vì dung mạo của người đó, tính cách có phù hợp hay không thì để sau hẳn tính.
Khuôn mặt này của cậu khẳng định không thành vấn đề, hơn nữa cậu sớm đã điều tra Bạch Kỳ, đặc biệt là lúc nãy để làm vui lòng Bạch Kỳ đã nói không ít lĩnh vực hắn cảm thấy hứng thú, càng không cần phải nói còn khuyên hắn.
Một con ông cháu cha có tình cảm bất định mà thôi, chỉ là cảm xúc thích, cũng không phải là chân ái gì cho cam, còn chưa vươn tay đã tự chạy đến.
Lúc xe Tần Túc chạy tới, Trình Diệp đã say đến không phân biệt được ai, căn bản chỉ ôm điện thoại di động dùng sức đâm, trong miệng lẩm bẩm Tần đại ca tại sao còn chưa tới.
Bạch Kỳ khoác vai cậu, đồng dạng một thân mùi rượu, mà mồm miệng lại rõ ràng không ít: "Cái gì mà Tần đại ca, Tần đại ca từ đâu tới, không có Tần đại ca, cũng chỉ có tớ, tớ cho cậu mượn áo khoác để mặc, hai ta cùng đi, tớ sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ luôn tốt."
Trình Diệp: "..." Một cái áo khoác, vẫn là mượn, liền dự định lừa bán tôi?! Này cũng quá tiện nghi rồi.
Cậu rung đùi đắc ý, nhìn chằm chằm Bạch Kỳ nửa ngày, ngón tay trỏ điểm trên mặt của hắn, cười hắc hắc nói: "Xin chào, tớ không tốt, ách, Bạch Kỳ, cậu là người duy nhất ngoài anh tớ đối xử tốt với tớ, tớ trước đây còn muốn..., cậu không muốn thượng tớ là tốt rồi, nhưng mà...!Nhưng mà..."
Cậu trọng tâm bất ổn, dưới chân vẽ vòng tròn, ngón tay chỉ về phía Tô Bạch Duệ, "Là tớ khờ, may là có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có lòng tốt, kêu tớ cách cậu xa một chút, ách, cậu ấy nói cậu ấy có thể nhìn thấy đáy mắt ** của cậu, ** là cái gì a?"
Bạch Kỳ hơi biến sắc, nhìn về phía Tô Bạch Duệ ánh mắt xen lẫn cảm xúc khó giải thích được, nhớ lúc đầu trước khi hắn muốn thượng Trình Diệp, đã từng coi trọng Tô Bạch Duệ, dù sao ai dám trêu chọc em trai Trình Cẩm Nhiên.
Nhưng cũng bởi vì Tô Bạch Duệ nói Trình Diệp hình như đối với hắn cũng có mấy phần hứng thú, hắn mới đổi đối tượng, tuy rằng thái độ Trình Diệp đối với hắn cùng với lời cậu ta nói không giống lắm, nhưng hắn cũng chỉ cho là Trình Diệp thận trọng, hoặc là ý nghĩ đối với mình còn chưa đủ, chỉ cần nhiều thêm chút củi lửa nhất định có thể bắt lấy.
Không nghĩ tới ——
Này tất cả đều là Tô Bạch Duệ vì dời đi mục tiêu của hắn mà nói hưu nói vượn, Bạch Kỳ phẫn hận trừng Tô Bạch Duệ một cái, món nợ này sau này sẽ tính.
Nghe vậy Tô Bạch Duệ giật mình một cái, tỉnh rượu không ít, cậu ta giả bộ xem điện thoại cũng không dám ngẩng đầu.
Ngày hôm nay Trình Diệp làm sao vậy, nói chuyện không đầu không đuôi, còn không có lô-gic, mà những câu cậu ta nói đều là nhắm vào mình, lẽ nào cậu ta đã biết mục đích của mình?
Không thể, Trình Diệp ngu ngốc như vậy.
Kỳ thực tâm lý Tô Bạch Duệ đã ý thức được, chỉ là không thể tin mà thôi, cậu ta chột dạ, sợ Trình Diệp đối phó mình, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, dù sao trước đây cho dù là động tác nhỏ cũng làm trong âm thầm.
Nói không chừng còn có thể lừa gạt Trình Diệp, dù sao cậu ta cũng ngốc như vậy.
Bạch Kỳ híp mắt, nhìn hai má Trình Diệp hồng nhuận, còn có đường nét xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt ướt nhẹp kia dưới ánh đèn đường lờ mờ lại sáng lấp lánh, chỉ cảm thấy cơ đùi theo bản năng liền căng thẳng.
Dục hoả đang sôi trào, hắn đầy đầu đều là Trình Diệp sao lại làm người ta thương như vậy.
Trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, Bạch Kỳ hỏi "Cậu, họ Tần kia đối cậu có tốt hay không?"
Thân thể Trình Diệp cứng đờ.
Bạch Kỳ nhanh chóng cảm nhận được, hắn cầm lấy tay Trình Diệp, vội vàng nói: "Có phải là hắn đối xử với cậu không tốt? Hắn không thích cậu, vậy cậu cũng đừng thích hắn, cậu có điều kiện tốt như vậy, Không giống như Tô Bạch Duệ kia không có gì mà luôn tự coi mình là cao cao tại thượng.
Chỉ với điều kiện này của cậu, tùy tùy tiện tiện nhấc tay, người yêu thích cậu còn không người trước ngã xuống, người sau liền mãnh liệt nhào lên?"
666: "..." Mị mắt nhìn về phía Tô Bạch Duệ phẫn nộ mà cũng không dám biểu hiện ra, chỉ cảm thấy Bạch Liên hoa cũng thật đáng thương, nằm không cũng trúng đạn, nhưng mà lại bởi vì mình là tiểu bạch liên thanh thuần, không thể kéo ống tay áo lên liều mạng...!Haha, nhìn giống như là sắp nghẹn chết.
Trình Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Bạch Duệ, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Anh ấy, anh ấy thích tớ."
Bạch Kỳ theo bản năng liền cảm thấy không đúng lắm, nếu như họ Tần thật sự thích cậu ấy như Diệp Tử nói, kia cá tính Diệp Tử thẳng thắn như thế tại sao lại do dự, còn có ——
Hắn nghiêng mắt nhìn về phía Tô Bạch Duệ, trong lòng có mấy phần suy đoán.
Sẽ không phải là chuyện tình tay ba cẩu huyết chứ, ánh mắt họ Tần kia kém như vậy, người này khẳng định cũng không hề tốt đẹp gì, không xứng với Diệp Tử.
Hắn cũng không xứng với cậu, nhưng hắn hiện tại thích Trình Diệp, sẽ từ từ thay đổi những tật xấu trước đây, hắn có thể xứng với cậu.
Lại nói, hắn cho dù có kém nhưng trong lòng hắn cũng không có người khác, chỉ có mình Trình Diệp.
Trình Diệp cảm thấy lạnh, đầu nhỏ dựa vào trên lồng ngực Bạch Kỳ.
Cậu thân hình nhỏ không cao, Bạch Kỳ cũng không cao lắm, hai người dựa vào nhau chỉ cần lệch đầu một xíu là có thể hôn môi.
Buổi tối rất yên tĩnh, ánh đèn đường nhu hòa bao phủ trên người hai người, hô hấp phảng phất đều chậm lại.
Phút chốc Bạch Kỳ cảm thấy yên tĩnh trước nay chưa từng có, là vẻ đẹp chưa bao giờ trải qua trên người người khác, phảng phất đặt mình vào thế ngoại đào nguyên (*), hai người ôm nhau dưới cây hoa đào, cánh hoa phấn nộn bay lả tả rơi vào trên mặt, trên người hắn và người trong lồng ngực.
(*) Thế ngoại đào nguyên: chốn yên vui; chốn Đào Nguyên; bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên.
Náo động, nào có giờ khắc nào yên tĩnh và an lành có thể xua tan sợ hãi trong lòng và phiền muộn hơn giờ phút này.
Bạch Kỳ theo bản năng muốn nắm chặt khoảnh khắc này, đem người mạnh mẽ siết chặt vào trong ngực, nhưng hắn lại như là bị nguyền rủa định thân, không thể động đậy một chút nào.
666 hân hoan mà tranh công: "Đoạn phim võ hiệp này như thế nào, rất đẹp đúng chứ ~ tôi chính là chọn đoạn mà tôi thấy đẹp nhất, bảo đảm nhất kiến chung tình, nhị thấy chân thành~ "
666 hơi hơi kích thích trung khu thần kinh Bạch Kỳ một chút, làm cho đối phương hoảng hốt cảm giác được 666 vì hắn xây dựng bầu không khí ——
Trình Diệp nhìn bầu không khí kỳ quái này, không tự chủ đánh cái run, da gà rơi xuống một chỗ, rơi lên đống hoa anh đào chồng lên nhau!
Thời gian ôm hơi dài, may là thân thể Bạch Kỳ cứng ngắc, không thể động đậy, bằng không Trình Diệp khẳng định không thể chịu được thời gian tiếp xúc thân mật dài như vậy, cậu liếc mắt, đúng dịp thấy Tô Bạch Duệ sốt sắng mà cầm điện thoại, tách.
666 không phản đối: "Chụp đi chụp đi, khung cảnh này quá đẹp, tôi cũng muốn giữ làm kỷ niệm, tôi bây giờ đang ở trong một phần dữ liệu di động của cậu ta, nếu không phải có cậu ta hỗ trợ, tôi sợ là phải dùng đến camera giám sát trên đường để chụp lại, rất mờ."
Trình Diệp: "..." Cũng không phải phim thần tượng, lại nói cậu cũng không phải là nam chủ được không, tình tiết khúc chiết, đường tình nhấp nhô, cậu là muốn làm một người qua đường, một đời một kiếp một đôi người, củi gạo dầu muối muối dấm chua trà.
Không có Bạch Liên hoa, không có cực phẩm, thỉnh thoảng sẽ đi giải tỏa, rời nhà trốn lão công trở về còn có thể làm cho hắn sữa chua hắn thích nhất, thanh thanh thản thản mà sống.
Ngay lúc Trình Diệp đã sắp ảo tưởng tính cách và tướng mạo của một nửa tương lai, Tần Túc đã đến trước mặt! Nổi giận đùng đùng, lúc nào cũng có thể phát nổ!
Mà Tô Bạch Duệ lại một mặt mừng thầm, thậm chí còn hơi lùi về sau hai bước để tránh khỏi tai vạ vô tội ập tới!
Tần Túc lần đầu tiên cảm thấy phẫn nộ là khi Tần gia xém chút nữa bị phá hủy, khi đó hắn cảm thấy toàn thân đều bị trùng áp chế, thay vì nói là tức giận những người kia, chẳng bằng nói là hận bản thân vô dụng.
Nhưng bây giờ, hắn thấy Tiểu Diệp Tử mềm nhũn dựa vào người khác, máu cả người đều sôi trào lên, cả người từ trong ra ngoài đều bốc hoả, muốn lập tức thiêu chết người kia, lột da róc thịt tên kia.
Tần Túc tiến lên, kéo Bạch Kỳ ra, đối phương lảo đảo một cái, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Trình Diệp mất đi lực chống đỡ, mắt thấy liền sắp nằm úp sấp về phía trước lại được Tần Túc chuẩn xác ôm lấy eo, vững vàng ôm vào trong ngực.
Trình Diệp ngắm hắn, mắt to nước long lanh hồ đồ, hiện ra thủy quang trơn bóng, đầu nhỏ ở trong lồng ngực Tần Túc cọ một chút, khà khà cười lém lĩnh nói: "Bạch Kỳ, cậu cao lên không ít a, làm sao cao nhanh như vậy, dạy tớ."
Mặt Tần Túc càng đen hơn, khớp tay lại nổi gân, mím môi chặt chẽ.
Nửa ngày không nghe bên tai có âm thanh, Trình Diệp ngẩng đầu một mặt mờ mịt, nhìn chằm chằm mặt Tần Túc ngoẹo cổ quan sát nửa ngày, liền dụi dụi con mắt rồi mới lên tiếng: "Bạch Kỳ, cậu và Tần đại ca cao khá giống, tớ có phải là hoa mắt, thấy ai cũng giống Tần đại ca."
Sắc mặt Tần Túc khá hơn nhiều, nhưng rất nhanh lại chìm xuống.
Đột nhiên bị kéo ngã Bạch Kỳ kinh ngạc một chút, nhanh chóng phản ứng lại.
Khí thế của Tần Túc quá mạnh, giống như là cái lồng, áp bức nơi lồng ngực, cơ hồ bị ép đến không thở nổi.
Nếu như là trước đây, cho hắn gan hùm mật báo hắn cũng không dám trêu chọc Tần Túc, người có tiền và người có tiền vẫn là có sự chênh lệch rất lớn, hắn vẫn tự mình biết mình.
Thế nhưng ngày hôm nay Bạch Kỳ không giống vậy, hắn tìm được chân ái của cuộc sống, hoàn toàn đắm chìm trong khoái ý ân oán trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, đây là định mệnh trong đời hắn, dù cho đánh cược tính mạng cũng phải bảo vệ người này.
ngôn tình hoàn
Bạch Kỳ động thân tiến về phía trước: "Anh làm gì, anh là ai?"
Tần Túc không nói gì, trong lúc nhất thời xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, bầu không khí còn có chút lúng túng, ngay lúc Bạch Kỳ lấy dũng khí muốn nói câu thứ hai, Tô Bạch Duệ đột nhiên tiến tới góp mặt, lúng túng nở nụ cười nói: "Bạch Kỳ, đây là Túc ca, Tần Túc, là bạn của anh trai Diệp Tử."
Một lời giới thiệu kéo ra khoảng cách của Tần Túc và Trình Diệp.
Sắc mặt Tần Túc tái xanh, đưa mắt nhìn về phía Tô Bạch Duệ.
Tô Bạch Duệ run một cái, sờ sờ mũi, cắn răng tiếp tục nói: "Túc ca, Bạch Kỳ, đây là bạn tốt Trình Diệp, quan hệ của hai người rất tốt."
Bạch Kỳ đại khái đoán được đây chính là Tần đại ca trong miệng Diệp Tử, miễn cưỡng cũng nghe được hàm ý của Tô Bạch Duệ, chỉ là hắn lười tính toán, lại nói hắn xác thực yêu thích Diệp Tử, thông qua lời Tô Bạch Duệ nói cho họ Tần này biết cũng tốt.
Chỉ là ——
Tần Túc là đối tượng kết hôn của Trình Diệp, mặc dù bọn họ là dạng ăn no chờ chết cũng biết tin tức này, trước đây cũng không thiếu người dựa vào hôn nhân thương mại làm cớ trêu ghẹo Trình Diệp, nhưng khi đó cũng không thấy đối phương thay đổi sắc mặt.
Không nghĩ tới người Trình Diệp thích chính là hắn ta, đối thủ cạnh tranh có chút mạnh.
Con ngươi đen của Tần Túc nhìn Tô Bạch Duệ một chút, lại nhìn về phía Bạch Kỳ, cũng không tức giận, xem bộ dáng là không đem Bạch Kỳ để ở trong mắt, nhưng chỉ có hắn tự mình biết tâm hắn đau.
Tô Bạch Duệ tiếp tục không sợ chết mà nói: "Kỳ thực Túc ca cũng không cần tới đón, vừa nãy Diệp Tử cũng nói, chúng ta trực tiếp cùng Bạch Kỳ về là được, rất phiền toái, cũng do tôi." Cậu ta là đang giải thích nguyên nhân mình gửi nhắn tin, nhưng không dám nói quá chi tiết, dù sao Trình Diệp say bất tỉnh nhân sự, mà Bạch Kỳ tốt xấu gì vẫn có ký ức.
Cậu ta biết bây giờ Tần Túc đang có ấn tượng không tốt về mình, cậu ta không khẩn cầu trong thời gian ngắn có thể sửa đổi, chỉ hy vọng đối phương trước tiên thất vọng về Trình Diệp, vứt bỏ, sau đó —— hai người sẽ chậm chậm xóa bỏ hiểu lầm, bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Kỳ nhún vai, nói: "Tần tiên sinh đúng không, Diệp Tử uống nhiều lắm, anh cậu ấy cũng không ở nhà, vẫn là để cho tôi người bạn này dẫn cậu ấy về thôi, không làm phiền anh." Nói rồi liền đưa tay đỡ Trình Diệp.
Tần Túc đột nhiên phản ứng, một phát bắt được cổ tay Bạch Kỳ, dùng sức bẻ xuống dưới, một tiếng kêu thảm thiết cơ hồ muốn điếc tai.
Tần Túc nhanh tay lẹ mắt mà lấy hai tay che lỗ tai Trình Diệp, Trình Diệp chớp chớp đôi mắt, khà khà khà mà hướng về phía Tần Túc cười khúc khích, muốn đẩy tay Tần Túc ra, bị đè lại sau gáy đặt ở trong lồng ngực kiên cố.
Trán Trình Diệp chính là đặt ngay ngực.
Nhịp tim kịch liệt sinh như nổi trống, tùng tùng tùng, thập phần mạnh mẽ, giống như cánh tay ôm cậu giờ khắc này, cảm giác an toàn mười phần, chấn động đến mức Trình Diệp đều sắp hôn mê.
Cũng không biết là say rượu, hay là thẹn thùng, tai Trình Diệp hồng hồng.
Tần Túc cúi đầu, có thể nhìn thấy cổ cậu cũng hiện ra hồng nhạt, da thịt trắng hơn tuyết, điểm thêm cánh hoa anh đào phấn nộn, cực kỳ giống miếng bánh trên đĩa men trắng, khiến người ta phải nuốt nướt bọt, không thể chờ đợi được nữa muốn đem cậu bỏ vào miệng.
Thậm chí, giữa những sợi tóc còn có mùi thơm ngát bay vào mũi Tần Túc, như là mời gọi.
Bạch Kỳ cũng có chút nhìn đến ngốc, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Trình Diệp e thẹn như vậy, hắn còn có chút luống cuống, không kìm lòng được muốn ôm cậu, hôn cậu, che chở cậu.
Chớp mắt, Tần Túc cảm nhận được ánh mắt của Bạch Kỳ, lúc này lên cơn giận dữ: "Không cần, tôi là nam...!vị hôn phu của em ấy, hiện tại Diệp Tử đang ở nhà tôi, tôi dẫn em ấy về là được rồi."
Bạch Kỳ trong nháy mắt sững sờ: "Cái, cái gì, vị hôn phu?"
Tô Bạch Duệ đều sắp qua đời, cậu ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Tần Túc quang minh chính đại nói ra mối quan hệ của hai người, tầm mắt ác độc quét qua Trình Diệp, hận không thể nhào tới cắn chết cậu.
"Chúng tôi có hôn ước, hơn nữa chúng tôi tâm ý tương thông, ít ngày nữa sẽ kết hôn, nếu như cậu là bạn của Trình Diệp..." Tần dừng một chút, cười nhạo một tiếng, "Tôi sẽ nhắc nhở em ấy gửi thiệp mời cho cậu."
"Cái này không thể nào!" Bạch Kỳ từ chối tiếp nhận hiện thực, hắn bối rối một chút, dư quang nhìn Tô Bạch Duệ, giống như là nắm lấy cọng cỏ cuối cùng, vội vàng lôi Tô Bạch Duệ đến trước mặt Tần Túc, "Sẽ không, anh không phải thích cậu ta sao, anh không thích Diệp Tử, anh sao lại thích Diệp Tử!!"
Kỳ thực Bạch Kỳ cũng là từ trong miệng Trình Diệp đoán ra, bất quá hắn hiện tại cực kỳ hi vọng đây chính là hiện thực.
Làm cho bọn họ thành một đôi, hắn muốn Trình Diệp!
Sắc mặt Tần Túc âm trầm như mực, ngực ngộp không thở nổi.
Làm sao khắp nơi đều có Tô Bạch Duệ, người này ngoại trừ chết, nếu không thì không thoát khỏi hắn sao?!
"Ai bịa đặt?!" Tần Túc nhíu mày, tức giận.
Con ngươi Bạch Kỳ chuyển động, theo bản năng cảm thấy đem chuyện của Tần Túc và Trình Diệp nói ra thì không hay, trùng hợp nhìn thấy Tô Bạch Duệ chuẩn bị nói chuyện, hắn liền vội vàng kêu lên: "Còn có thể là ai, đương nhiên là Tô Bạch Duệ, anh nếu là không thích cậu ta, Tô Bạch Duệ làm sao có khả năng ở trước mặt Diệp Tử khoe khoang, Diệp Tử nói cậu ấy không thích anh, tác thành cho anh và Tô Bạch Duệ, anh sau này không cần tìm cậu ấy nữa, các người cứ nhân tài tìm nhân tài đi, để chúng tôi tự sinh tự diệt."
Hắn muốn kéo tay Trình Diệp, nói: "Diệp Tử vốn là người bên phạm vi chúng tôi, Tô Bạch Duệ là phía các người, nước sông không phạm nước giếng, sau này vẫn là phân rõ ràng đi!"
Tô Bạch Duệ quả thực cũng bị tức đến hộc máu, vội vã tiến lên giải thích: "Bạch Kỳ, cậu thích Diệp Tử, cũng không nên nói lung tung, tôi khi nào thì mơ tưởng, Túc ca chỉ là giúp đỡ, tôi, Túc ca là..."
Tần Túc lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Kỳ một cái, cực độ chán ghét hắn táy máy tay chân, trầm giọng nói: "Cái gì mà phạm vi với không phạm vi, tôi không cần biết, Trình Diệp và các cậu không đi cùng một con đường, em ấy là người của tôi, còn Tô Bạch Duệ, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải giải thích dài dòng như vậy!"
Tuy là nói như thế, nhưng trên mặt Tần Túc vẫn có chút nặng nề.
Bất kể là mượn rượu làm càn hay là uống rượu sau đó phun châm ngôn, tóm lại là hắn không có cho Trình Diệp đủ cảm giác an toàn, tóm lại là lời nói trước đây của Tô Bạch Duệ ảnh hưởng quá lớn đến Trình Diệp, huống hồ ——
Tần Túc gắt gao cắn răng, Tô Bạch Duệ thế mà dám ở trước mặt Trình Diệp khoe khoang.
Hắn trăm phương ngàn kế cực lực tránh khỏi chuyện liên quan đến Tô Bạch Duệ, không nghĩ tới Tô Bạch Duệ ở nơi không thể thấy cản trở hắn, quả thực đáng chết!
Tần Túc cảm thấy chính mình đều sắp hỏng mất rồi!
Lồng ngực hắn chập trùng cực mạnh, khoang ngực đã không có cách nào chống đỡ được nhịp tim nhanh như vậy, Trình Diệp nằm úp sấp ở trên người hắn, cảm nhận được nhịp tim đập của hắn, đầu bị chấn động run rẩy.
Hoảng hốt có chút tỉnh táo, hai tay chống đỡ Tần Túc quan sát hắn nửa ngày, bỗng nhiên ngốc cười rộ lên: "Tần đại ca? anh là tới đón Tiểu Bạch đó sao? Cũng đúng, anh cũng không nhận ra em, em thích anh nhiều năm như vậy, nhưng anh cũng không biết em là ai, em muốn làm quen với anh nhưng Tiểu Bạch nói người như em ngay cả anh em cũng không ưa, em nghĩ anh chắc chắn sẽ không muốn quen biết em."
Trình Diệp rụt rè, lại nói: "Tần đại ca, em thật là sùng bái, thật thích anh nha!"
Cậu xoay mặt, nhìn thấy Bạch Kỳ, khà khà cười ra tiếng, chỉ vào Tần Túc và Bạch Kỳ giới thiệu
"Cái này, chính là người siêu cao, siêu ưu tú!" Cậu giơ ngón tay cái lên khen ngợi, "Đặc biệt ưu tú!"
"Nấc!" Nói xong cậu lắc đầu phun ra hơi mùi rượu lên mặt Tần Túc, thấy đối phương nhíu mày nhưng không thể hiện ra "Đây là người yêu tớ, không, đây là người tớ yêu!"
Cậu ở trong lồng ngực Tần Túc còn không an phận, thân thể hung hăng mà hướng đến trên người Bạch Kỳ, âm thanh đột nhiên thất lạc: "Nhưng mà tớ không xứng với anh ấy, Bạch Kỳ, cậu biết không, anh ấy và tớ không giống nhau, tớ có anh của tớ nuôi tớ, nhưng anh ấy, tự mình nuôi một đại gia đình, ở trong mắt anh ấy, tớ thì tính là cái gì! Tớ ngay cả tư cách tiến vào công ty anh ấy cũng không có, Bạch Kỳ!"
Trình Diệp cầm lấy vạt áo Bạch Kỳ, eo còn bị Tần Túc kéo về phía sau, cậu khàn cả giọng mà nói, cơ hồ muốn chảy nước mắt: "Bạch Kỳ, cho dù anh ấy chỉ là muốn thượng tớ, tớ cũng sẽ lập tức cởi quần áo cho anh ấy thượng, nhưng mà, nhưng mà —— anh ấy ngay cả chơi cũng không muốn chơi tớ, trong lòng anh ấy có con chó khác!"
Tần Túc: "!"
Tô cẩu Bạch Duệ: "..."
Bạch Kỳ: "...?".