Ngoại trừ xe tải, còn có xe mà Trình Diệp lái tới là có thể dùng.
Trịnh Phi có bằng lái xe, đương nhiên ghế lái sẽ nhường lại cho hắn ta.
Còn có một bạn cùng phòng tên Uông Hải, người có chút mập, lúc lên xe cậu ta rất tự giác mở cửa phó lái, như vậy cũng sẽ không chen chỗ người khác.
Tưởng vậy là tốt đẹp kết quả lại bị Trình Bạch Nghiên châm chọc khiêu khích.
Trình Bạch Nghiên đi phía sau Trịnh Phi, oan ức kéo áo nói: "Trịnh ca, em dù sao cũng là con gái, làm sao có thể cùng những nam nhân kia nhét chung một chỗ, bọn họ như vậy chẳng phải đang thể hiện rằng không muốn để cho em lên xe sao?"
Lúc Uông Hải thu tay về, nghe thấy mà tai cũng hơi hồng, mờ mịt nhìn về phía Trịnh Phi.
Trịnh Phi có chút lúng túng: "Em cứ dựa vào cửa là được."
Trình Bạch Nghiên rầm rì, lại nói rằng mình mặc ít, nhét chung một chỗ khó tránh khỏi sẽ đụng chạm, đủ thứ kiểu.
Đồng Phồn: "!" Thiếu chút nữa nhổ nước miếng lên mặt cô.
Vẫn còn biết chính mình là con gái, sắp treo luôn lên người Trịnh Phi rồi còn ra vẻ.
Bất quá cậu ta cũng không nói chuyện, chỉ rầm một tiếng tựa hồ như muốn kéo rơi toàn bộ cửa xe ra, tự mình ngồi vào ghế sau.
Uông Hải đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi...!Tôi ngồi ở đằng sau cũng được, tôi ngồi cạnh cửa..."
Trình Bạch Nghiên vốn cũng không muốn đắc tội bọn họ, nhưng nói thật, những tên nam nhân này cả người đều bẩn thỉu, cô cảm thấy có hơi buồn nôn.
Hơn nữa, ngồi ở phía sau làm sao có thể nói chuyện với Trịnh Phi, cho nên cô mới bốc đồng.
Cô tự thấy thái độ của bản thân mình rất thành khẩn, cô nào biết được rằng tất cả mọi người không ai thích cô ta, cảm thấy cô ta yếu đuối nhõng nhẽo, rất là không ưa.
Sau khi lên xe ngồi, Trình Bạch Nghiên còn cảm thấy mọi người khẳng định đều đang nhường nhịn cô hơn vì cô là con gái.
Trong lòng thập phần cảm khái, sau khi tận thế đến nhất định tỷ lệ phụ nữ sẽ càng ngày càng ít, ở đây lại có mình cô là con gái, đây là phúc phận của bọn họ, bọn họ nhất định phải chăm lo cho cô.
Nghĩ đến tương lai sau này mình sẽ trở thành sự tồn tại hiếm hoi cần được trân trọng và bảo vệ như loài gấu trúc, Trình Bạch Nghiên toét miệng đắc ý ngồi vào chỗ phó lái, thậm chí còn lẩm nhẩm hát, cũng không biết là đang hát cái gì.
Đồng Phồn nhìn cô đầy mặt đắc ý, suýt nữa liền bùng nổ.
Trình Diệp ở xa xa nhìn bọn họ chưa lên xe, đi tới xem liền nhìn thấy tình cảnh mấy đại nam nhân cao to vạm vỡ chen chúc ở phía sau, tầm mắt liếc qua Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên phía trước, cách cửa sổ xe ấn ấn tay Đồng Phồn, nhỏ giọng động viên nói: "Các cậu mà ngồi cùng ở đằng sau thì rất chật chội, đồ vật không có chỗ để thì bỏ vào thùng xe tải đi."
"Không cần không cần, bọn em để được!" Trình Bạch Nghiên vội vội vã vã từ cửa sổ thò đầu ra, trong lòng cô còn ôm một cái ba lô, dây kéo cơ hồ muốn bung ra.
Cô kiên quyết muốn ngồi ở chỗ này, có hơn một nửa nguyên nhân cũng bởi vì cái ba lô này, trong này là đồ ăn nên cô phải ôm chặt vào lòng mới an toàn, ngồi ở phía sau chen chen chúc chúc như vậy...!Đồ ăn của cô chẳng phải là sẽ bị bắt để sang chỗ khác hay sao.
Trình Bạch Nghiên mạnh mẽ trừng Trình Diệp một cái, nhìn về phía Trịnh Phi, nhỏ giọng nói: "Trịnh đại ca, hiện tại đồ ăn khan hiếm, anh xem Trình Diệp, mở miệng ra là đã muốn chúng ta đưa hết đồ ăn bỏ lên xe anh ta rồi, anh nói xem anh ta có ý gì, nếu anh ta và Dương Thịnh lái xe bỏ trốn chúng ta biết đi đâu tìm anh ta?"
Những người thức tỉnh dị năng đều tai thính mắt tinh, làm sao lại không nghe thấy lời cô vừa nói, sắc mặt ai cũng trở nên khó coi.
Còn chưa rời khỏi trường học đã bắt đầu nội chiến, thế đạo đã gian khổ như thế này, giữa người với người không thể nhiều hơn một chút tín nhiệm sao, hiện tại tâm lý cô không thể lạc quan tươi sáng hơn một chút à.
Nếu không phải lúc đầu Trình Diệp không màng gì hết mà đem đồ ăn nhường lại cho bọn họ, thì bây giờ họ cũng không đứng đây đâu, Trình Bạch Nghiên nói như vậy tuy rằng mập mờ không nói trắng ra, nhưng sẽ làm cho người khác đề phòng Trình Diệp, nhưng lúc này, Đồng Phồn là người đầu tiên không đồng ý: "Vậy cô đi ra kia mà ngồi xe tải đi!"
Trình Bạch Nghiên không nghĩ tới tất cả mọi người nghe thấy được, nhìn chung quanh một vòng liền thấy tất cả ánh mắt đều là ý trách cứ, khóe miệng cong xuống, ủy khuất lôi vạt áo Trịnh Phi, lầu bầu nói: "Em chỉ là muốn nhắc nhở các anh, tự nhiên các anh nổi nóng cái gì chứ."
Ngay lúc bọn họ cãi nhau, Trình Diệp đã lôi kéo Dương Thịnh lên xe, bởi vì xe tải quá cao, cậu cầm lấy tay vịn lấy lực leo lên nhiều lần cũng không lên được, cuối cùng Dương Thịnh phải ở phía sau giơ một tay nâng eo cậu, một tay khác nâng mông cậu, đem người đưa đi lên.
Sau Trình Diệp ngồi ổn định, quay đầu lại nhìn Dương Thịnh nở nụ cười ngọt ngào, liếm môi ngoắc ngoắc tay: "Tới đây." (*)
(*) Làm tui liên tưởng đến "Come on, bae!"
Sau khi lên xe, Trình Diệp vẫn mềm mại ngồi vị trí bên cạnh tài xế, không nhắm mắt dưỡng thần, mà là dùng một loại ánh mắt như xem đồ ăn nhìn hắn, thậm chí có cảm tưởng như nước miếng sắp chảy ròng ròng.
Dương Thịnh nháy mắt sững sờ, kéo dây an toàn qua giúp cậu gài chặt, lúc đang chuẩn bị ngồi thẳng người, Trình Diệp bỗng nhiên kéo vạt áo Dương Thịnh, bĩu môi dâng bản thân vào miệng sói.
Con ngươi Dương Thịnh tối sầm lại, thân thể ép xuống đem người chặn ở chỗ ngồi, hung hăng hôn xuống.
Trong nháy mắt, Trình Diệp có một loại cảm giác nguy hiểm như sắp bị ăn vào bụng, ngón tay cậu xoa ngực Dương Thịnh, nhe răng mơ hồ không rõ nói: "Nhẹ chút, khóe miệng sắp rách rồi, bị Trịnh Phi nhìn thấy tôi phải giải thích thế nào đây?"
Khí thế Dương Thịnh đột nhiên dâng lên, hắn nắm cằm Trình Diệp ánh mắt thâm trầm ở khoảng cách gần nhìn cậu.
Trình Diệp hoài nghi, xương của cậu đều sắp bị hắn bóp nát, lấy lòng cười cười, đến gần hôn lên khóe miệng của hắn một cái: "Được rồi, ăn dấm? Cũng không phải là chó con, còn muốn đánh dấu lên đồ của bản thân?"
Đối mặt với Dương Thịnh mặt mũi âm trầm cũng không sợ, Trình Diệp cũng không cảm thấy áp lực gì, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười, bóp mạnh eo hắn một cái, cứng cứng cơ không có miếng mỡ nào, thậm chí đầu ngón tay còn tiếp xúc đến khe (*).
(*) Khe tám múi á nha.
Ánh mắt Trình Diệp sáng lên, chẳng lẽ là cơ bụng?
Trình Diệp trước khi xuyên qua vẫn luôn nỗ lực tới phòng tập gym, ngoại trừ thường xuyên tập yoga để rèn luyện cơ thể dẻo dai mềm mại, lúc làm loại chuyện này kia thì tư thế nào cũng có thể, còn lại toàn bộ đều là tập bụng, tập động tác luyện cơ bụng như sit-up [1],...
Đáng tiếc bởi vì cơ địa cậu ăn không mập, nhưng cũng không dễ tập ra cơ bụng.
Bụng bằng phẳng, nằm xuống thậm chí còn hơi lõm, lộ ra hai bên xương sườn, cho nên cậu vẫn luôn rất ước ao có cơ bụng, ước ao đến đố kị, càng thậm chí là hận.
Hắn mạnh mẽ bóp bụng Dương Thịnh một cái, nhưng đáng tiếc cơ quá cứng, cái gì đều không bóp ra.
Tâm tình của cậu giống như trời tháng sáu, trở mặt cực kỳ nhanh.
Nhất thời liền mất hứng, Trình Diệp lườm một cái, không muốn nói chuyện, đẩy hắn ra: "Lái xe đi, sau này nếu như bị nhìn thấy, xem thử cậu làm sao giải thích với bạn tốt của mình?!"
Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt lại, cầm lấy tay cậu đặt lên bụng mình, đối diện với ánh mắt như sói như đói như khát của cậu, nhất thời cảm thấy bản thân đã đoán đúng.
Cậu yêu thích cơ bụng của hắn.
Trình Diệp tùy hắn lôi kéo thậm chí còn có chút hưởng thụ, còn rất thản nhiên đếm đếm, tổng cộng có sáu cục cứng như là thép, nhưng cũng không khoa trương giống như huấn luyện viên tập thể hình, mà là đường nét ưu mỹ, điển hình mặc quần áo sẽ hiện ra gầy cởi quần áo là có thịt, cơ bắp.
Trong lúc vô tình, Trình Diệp đầu ngón tay cứng rắn trở nên hơi mềm, cậu chậm rãi nheo mắt lại nhìn về phía Dương Thịnh, ngoắc ngoắc khóe môi: "Sao, còn chưa chịu lái xe đi?"
Cũng không biết lái xe trong lời cậu nói là có ý gì.
Trình Diệp rút tay ra, bỗng nhiên cúi người sâu xuống dưới, cậu không hề làm gì cả, cũng chỉ vỗ bộp bộp bộp mà cười nói: "Nhanh lái xe đi, bọn họ sắp đi qua rồi!"
Hô hấp ấm nóng phun vào da, xuyên qua lớp quần áo dính sát cơ thể, Dương Thịnh cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.
Trình Diệp duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, nghiêng đầu nằm ở trên đùi hắn, từ dưới nhìn lên hắn với vẻ mặt đầy khiêu gợi, cười híp mắt nói: "Tiền đúng là không sai, tính xem lúc nào sẽ tiêu vào trên người tôi?"
Tận thế vừa mới bắt đầu, rất nhiều người còn chưa hiểu rõ được tình thế, vùi ở nhà không muốn chấp nhận sự thật, sức chiến đấu của những con tang thi du đãng trên đường không phải quá mạnh, xe của hai người bọn họ gây ra âm thanh không nhỏ, hấp dẫn không ít tang thi đến vây xem, nhưng vẫn trong phạm vi có thể đối phó được.
Nhưng mà vỏ xe có hơi yếu, hơn nữa bọn họ ngồi tới sáu người, dù xe này có tốt đến mấy thì cũng không ổn, vì vậy mọi người ai cũng không dám khinh thường, đặc biệt là những người ngồi sau, chen chen chúc chúc, nhúc nhích không được, hành động có hơi hạn chế, bọn họ càng cũng không dám bất cẩn.
Thế nhưng ——
Không còn Trình Diệp trấn áp, rất nhanh, Trình Bạch Nghiên liền lộ ra bản tính con vịt đực, thậm chí Trình Diệp đang ở trên xe tải mà còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của Trình Bạch Nghiên.
Đường phố yên tĩnh nhất thời vang vọng tiếng la hét, rất nhiều tang thi móng tay đen dài với một thân nhơ bẩn vẫy tay lao tới, trên đường phố không phải chỉ có mỗi mình bọn họ, những xe khác cũng bị liên lụy, chen cùng nhau.
Lúc đó làm sao xông ra khỏi vòng vây? Chẳng lẽ phải chịu số phận bị cắn xé hay sao?
Dương Thịnh đạp ga, nhìn đám tang thi đang lao lên, không thể kiên nhẫn nổi, thậm chí Trình Diệp có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn mang theo sát ý mà liếc mắt nhìn về xe phía sau, Trình Diệp dám cam đoan, nhất định là do Trình Bạch Nghiên.
Cũng không biết những người ngồi cùng Trình Bạch Nghiên trên chiếc xe kia hiện tại có cảm tưởng gì, có thể trong cơn tức giận trực tiếp ném người ra hay không.
Ha ha, vừa nghĩ tới cảnh tượng Trình Bạch Nghiên liều mạng muốn ngồi cùng xe với bọn họ, phía sau còn có một đám tang thi đuổi theo, Trình Diệp vội vàng che miệng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Dương Thịnh liếc mắt nhìn gò má Trình Diệp, cậu vô tội nhún nhún vai.
Cho dù là nguyên chủ, với kiểu người như Trình Bạch Nghiên, ở nhà toàn làm những chuyện chướng mắt, Trình Diệp bỏ đá xuống giếng cười trên nỗi đau của người khác thì chả to tát gì.
Dương Thịnh nhìn tình hình bên ngoài không chớp mắt, rất nhanh, có người xuống xe bắt đầu giết tang thi, thậm chí còn có tiếng súng, bọn họ đều là người bình thường, những thứ như súng đạn xưa nay đều chưa từng nghĩ tới, Trình Diệp hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm, không ngờ lại nghe thấy tiếng súng liên tiếp vang lên, một đám tang thi bị đánh bể cái đầu chó, trong nháy mắt cả người mềm nhũn ngã xuống.
Sau khi kinh ngạc, Trình Diệp vươn ra sát cửa xe, đầy hứng thú nhìn tang thi bên ngoài, cứ như những thứ đang diễn ra đều không liên quan gì đến cậu.
Dương Thịnh nhìn bộ dáng lười biếng này, ngẩn người, hắn hình như không thể nhìn thấu người này, không, là không ai nhìn thấu được cậu.
Bởi vì bằng tuổi, miệng Dương Thịnh lại tương đối kín, cho nên Trịnh Phi có chuyện gì đều nghiêng về tìm Dương Thịnh thương lượng, thậm chí còn có không ít chuyện tìm hắn làm cố vấn, bao gồm cả chuyện tình cảm.
Mà hơn một nửa đều là Trịnh Phi tự mình nói, Dương Thịnh thì làm chuyện của mình, thuận tiện nghe một chút.
Trước đây biết Trịnh Phi theo đuổi một người con trai, Dương Thịnh không có giật mình, thậm chí còn nhìn Trịnh Phi cung cấp tư liệu đại khái mà biết một chút về Trình Diệp, hắn không nghĩ tới Trịnh Phi - một người chỉ có thể được coi là soái ca phổ thông cư nhiên lại theo đuổi một người như thế —— dùng từ của mấy cô gái thời nay, hoàn toàn có thể được xưng hai chữ nam thần.
Gia cảnh giàu có, lại đẹp trai, thậm chí còn có không ít tài nghệ, tỷ như Dương Thịnh căn bản nghe đều nghe không hiểu nhạc cụ phương tây cái gì mà dương cầm rồi violin, sau này Dương Thịnh còn nghe Trịnh Phi nói qua, Trình Diệp đã từng đại diện quốc gia xuất ngoại tham gia biểu diễn giao lưu đàn nhị.
Hắn rất khó tưởng tượng một thiên chi kiêu tử như thế lại đồng ý quen Trịnh Phi, huống chi, có mấy lần Trịnh Phi mang theo hắn đi gặp Trình Diệp, dĩ nhiên không phải mặt đối mặt, mà là quan sát trong tối.
Hắn không nghĩ người này thích con trai.
Nhưng mà, ngay lúc hắn đoán Trịnh Phi nhất định sẽ thất tình lần hai, thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần la Trịnh Phi một trận, hắn lại sẽ phải nghe Trịnh Phi kể về những chuyện theo đuổi Trình Diệp lúc nửa đêm, nhưng sau sinh nhật lần đó, Trình Diệp thế mà lại đồng ý.
Từ đó về sau, tâm tình Dương Thịnh từ từ quỷ dị, hắn dám khẳng định, hắn không thích Trình Diệp, Trình Diệp cao quý xa cách, không phải hắn trèo cao, nhưng hắn thừa nhận, hắn thấy Trình Diệp lớn lên rất đẹp, hơn nữa rất quen thuộc, hình như trước đây đã từng gặp, mà nói thẳng ra, đối phương giống như tình nhân trong mộng của hắn, chưa từng gặp mặt ngoài đời, nhưng trong mộng lại đã gặp từ rất lâu, thậm chí sầu triền miên.
Sau khi Trình Diệp quen Trịnh Phi, Dương Thịnh cực kì tức giận!
Hắn cũng không phải tức giận vì Trình Diệp có bạn trai, mà là cảm thấy Trịnh Phi xứng làm người yêu Trình Diệp.
Gương mặt kia, hẳn nên là người cùng mình hàng đêm ** kia.
Dương Thịnh không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, hắn bắt đầu trốn tránh Trịnh Phi, cũng không tận lực theo dõi điều tra Trình Diệp, nhưng những suy nghĩ trong lòng hắn chưa bao giờ biến mất, hắn không chỉ một lần mơ thấy bản thân đè Trình Diệp ở dưới thân, tàn nhẫn mà chiếm đoạt.
Đôi mắt to tròn tràn đầy ánh nước long lanh cùng luống cuống, tựa hồ như không thích bị đối xử thô bạo, nhưng hắn lại cố tình cái gì cũng không nói, giống như —— không thèm để ý đến những thứ đó.
Những lúc như vậy, Dương Thịnh sẽ nổi trận lôi đình, hắn tự cảm thấy bản thân mình điên cuồng, sẽ càng thô bạo mà *** cậu.
Nhưng lúc tỉnh mộng, ngẫm lại quý công tử giống Trình Diệp mà hắn biết kia, Dương Thịnh luôn cảm thấy không giống lắm, thậm chí nghĩ đến gương mặt Trình Diệp bộ vị cứng rắn như sắt sẽ trong nháy mắt mềm xuống.
Dương Thịnh cảm thấy bản thân có bệnh, hắn nhớ tới trước kia có xem một clip ngắn trên internet.
Vai nam chính trong bộ phim truyền hình có một lời kịch kinh điển: Tôi thích thân thể của em và âm thanh (giọng) của một người phụ nữ khác.
Dương Thịnh thấy hắn và vai nam chính kia tựa hồ có tư tưởng giống nhau đến tuyệt diệu: Hắn thích mặt người kia, lại không thích người kia.
Hắn tra hơn nam chính kia một chút, khả năng chính là —— hắn thích đều là người ở trong mộng và trong lòng mình, không liên quan đến những người khác.
Ngày đó tận thế giáng xuống, tang thi bạo phát, Dương Thịnh ngay lúc té xỉu chỉ nghĩ tới gương mặt kia của Trình Diệp, cảm giác sắp chết làm cho hắn sợ hãi, hắn đúng là yêu Trình Diệp, mặc dù tính cách của cậu so với hắn tưởng tượng không giống nhau, nhưng hai chữ Trình Diệp này đã sớm in sâu vào trong lòng hắn, luôn là những cảm xúc tan nát cõi lòng và những mỗi mảnh vỡ khắc họa lên bức tranh không trọn vẹn, lại vĩnh viễn không thể phai màu.
Nguyên lai tình yêu thật sự là ích kỷ, ngay khoảnh khắc đối mặt với tử vong làm cho hắn chán ghét tiểu tam chen ngang như vậy, hắn lần đầu có khát vọng sống mãnh liệt như thế, chỉ có sống sót mới có thể nói cho Trình Diệp biết trên thế giới này còn có một người luôn lặng yên quan sát cậu, chỉ có sống sót mới có thể nói cho Trình Diệp biết hắn thích cậu, yêu cậu đến mức chỉ cần vừa nghĩ tới hai chữ Trình Diệp là như rút từng khúc xương.
Cho nên lúc tỉnh lại, lại may mắn ngay lúc mặt đối mặt nhìn thấy Trình Diệp, lúc đang nhìn cậu và Trịnh Phi tình chàng ý chàng (*), Dương Thịnh triệt để bạo phát!
(*) Câu đúng là tình chàng ý thiếp nhưng đây là con trai với con trai nên tác giả để là tình chàng ý chàng nha.
Hắn hận!
Nhưng hắn lại không biết tại sao mình hận! Nên hận ai!
Trình Diệp là bạn trai Trịnh Phi, bản thân chỉ có thể làm một kẻ thất bại bám víu vào cái danh bạn tốt của bạn trai cậu mà thôi.
Vừa mong vừa sợ làm hắn từ bỏ lý trí, từ bỏ lương tri, đặc biệt là lần này lần đầu tiên nhìn thấy Trình Diệp, hắn thế mà lại thấy người trước mặt cùng người trong mộng hoàn toàn như hòa làm một.
Rõ ràng vẫn là người kia, những bản chất lại biến hóa long trời lở đất, cậu rốt cục hoàn toàn biến thành tình nhân trong mộng của hắn.
Mà Trịnh Phi tựa hồ đối với sự biến hóa này của Trình Diệp lại như không biết gì, điều này làm cho Dương Thịnh có loại cảm giác như Trình Diệp vẫn luôn là như vậy, chỉ là hắn trước đây bị ảo giác, nhưng bất kể là vì cái gì, hiện tại Trình Diệp —— cho dù Trịnh Phi là bạn trai của cậu, hắn cũng không muốn buông tay.
Ngay khi hắn nghĩ tới chuyện nên làm sao để cưỡng bách Trình Diệp, đối phương lại như nhìn rõ tất cả những ý nghĩ trong đầu hắn, thế mà lại —— chủ động câu dẫn hắn?
Cũng không thể dùng hai chữ câu dẫn, dù sao Dương Thịnh cảm thấy đối phương chỉ cho hắn một biểu tình vi diệu, khiến bản thân hắn quên luôn mình là ai.
Hắn yêu một Trình Diệp như vậy, nhưng hắn không thích ánh mắt Trình Diệp đối với cái gì cũng không thèm để ý.
Tỷ như Trình Bạch Nghiên, hắn rõ ràng có thể nhìn ra Trình Diệp mặc dù có lúc sẽ nhằm vào Trình Bạch Nghiên, nhưng trong lòng cậu thật ra là lười so đo với Trình Bạch Nghiên, chỉ là lâu lâu tâm huyết dâng trào oán một câu mà thôi; tỷ như Trịnh Phi, tuy rằng Trịnh Phi là bạn trai cậu, nhưng thái độ Trình Diệp đối với hắn ta lại rất lạ, có lúc thậm chí ngay cả qua loa cũng không muốn ra vẻ.
Hắn không biết Trình Diệp vì sao lại như vậy, nhưng Dương Thịnh cảm nhận được, Trình Diệp như là một người không thèm để ý, cậu mắt lạnh nhìn tất cả những người và sự việc xung quanh, hứng thú lên thì sẽ như trêu mèo chọc chó cùng những người khác nói hai câu, tỷ như cùng hắn **, nhưng phần lớn thời gian cậu đều đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với những khác tất cả để không để trong lòng.
Điều này làm cho Dương Thịnh thập phần căm tức, giống như đối phương bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có khả năng rời đi, nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi.
Đến cùng là phải làm sao? Phải làm sao mới có thể giữ cậu lại? Hoặc là khiến trong ánh mắt nhẹ như mây gió của Trình Diệp xuất hiện cái bóng của hắn!
Cho dù đó không phải yêu, mà là hận!
Hắn cũng muốn để lại trong lòng Trình Diệp một nét bút!
Dương Thịnh nghĩ, hắn đại khái là bị trúng độc rồi, trúng một loại độc tên là Trình Diệp.
Trên thế giới này đều không có cách nào có thể giải được, hoặc cho dù là có thuốc giải, hắn tuyệt đối sẽ không uống..