_Phi tiêu nè. Băng cất giọng làm Đông Hàn đang bay ngon ơ tự nhiên ngã xõng xoài dưới đất, khi nhận thấy mình bị lừa, Đông Hàn càng tức giận, đứng lên đuổi theo Băng, Băng không đánh nữa mà đổi ý kiến qua chạy, Đông Hàn đuổi, Băng chạy, hai người cứ chạy vòng vòng quanh U Cốc làm ai cũng phì cười, Phong nghĩ"Nương tử nàng định làm gì đây, nàng đúng là nghịch ngợm thật.". Chạy khoảng bốn vòng ước chừng 3km, lúc này Đông Hàn cách Băng tới 7 trượng( 20m) đừng thắc mắc sao Băng chạy giỏi thế nhé. Quên không nói, Băng từng đoạt huy chương vàng môn điền kinh cấp thành phố chứ không phải đùa nha, tuy chân hơi ngắn, nhưng chạy thì không ai bắt kịp, chỉ trừ dùng thủ đoạn._Này ngươi không đánh mà chạy hoài là sao?, nếu chạy nữa là ngươi nhận thua ta đó nha. Đông Hàn tức giận quát trong cơn mệt mỏi.
_Được thôi ta sẽ không chạy nữa. Né nè phi tiêu. Băng vừa nói, tay vừa làm động tác. Đông Hàn né được 3 cái đầu, song khi biết Băng lừa hắn không né nữa. Hắn tiến tới thì Băng lùi. Cứ như thế, lùi khoảng 5 bước Băng không lùi nữa mà cười to, rồi nhảy lên cao.
_Phi tiêu. Câu nói vừa dứt là Băng tiếp đất an toàn.
_Haha, ngươi đừng giở cái trò cũ rích ấy ra hù ta nữa, ta không sợ đâu. Đông Hàn vừa cười vừa nói, vừa tiến sát tới Băng.
_Ê khoan cười, ngươi xem trên đầu ngươi có gì kìa. Băng nói làm ai cũng phải nhìn lên mái tóc đẹp óng ả của Đông Hàn, và họ càng há hốc hơn khi trên đầu hắn ta không còn sợi tóc nào hết, nó đang rụng xuống dần. Đông Hàn tức tối, mặt lạnh hơn băng bắc cực. Hắn thật sự nổi máu lên rồi. Băng nhìn mà hài lòng nói.
_Tới lúc rồi.......
Nói rồi, Băng rút Tích Thiên kiếm lao tới Đông Hàn làm hắn hơi bất ngờ, nhưng lấy lại bình tĩnh, Đông Hàn cũng chỉa Hồng kếm tới phía trước. Bây giờ hai bên mới thực sự đấu, Đông Hàn đưa những đường kiếm sắc nhọn, như muốn ám sát Băng, trong khi Băng cứ hồn nhiên dùng những đường kiếm mềm mại, uyển chuyển, như đang đùa với hắn làm đường kiếm của hắn sắc bén hơn. Biết dùng kiếm pháp thường không thể làm gì được Băng, Đông Hàn đành dùng chiêu thức cuối cùng, chính là tuyệt thế kiếm pháp của hắn, kiếm pháp làm ai cũng phải ngán kể cả Phong khi đấu với Đông Hàn cũng phải tập trung cao độ lắm mới không bị kiếm của Đông Hàn sát thương. Bên dưới tiếng cổ vũ ngày càng to hơn, trong khi đó có tới không chỉ 4, mà là đến 6 người đều lo lắng cho Băng. Băng nhếch môi cười khi Đông Hàn thay đổi kiếm pháp. Băng cũng dùng tuyệt thế kiếm pháp mà mình sáng lập ra dựa trên bài học của Minh và Phong để đối phó với Đông Hàn. Những đường kiếm Đông Hàn đưa ra vô cùng sắc bén và đẹp mắt, làm cho mọi người không ai không ngớt lời khen, nhưng mọi người đều ngạc nhiên hơn với kiếm pháp của Băng. Kiếm pháp của Đông Hàn là "Đông Phương kiếm pháp" bộ kiếm pháp nổi tiếng không ai mà không biết đến, nhưng kiếm pháp Băng dùng là gì kia chứ, nó thoắt ẩn thoắt hiện, trong cái mềm mại lại có cái cứng, mờ mờ ảo ảo, khiến người xem vô cùng nhức mắt, đường kiếm toàn đưa vào những chỗ hiểm làm người xem nổi hết da gà.
_"Nương tử, thật ra nàng tài giỏi đến đâu?" Phong chăm chú xem, thầm nghĩ
_"Không ngờ kiếm pháp của tỷ lợi hại như vậy."Thiên Hân
_"Hoàng hậu đúng là không thể chọc vào." Điệp Vũ trợn mắt khi thấy những đường kiếm hoàn mỹ của Băng.
Trong phút mơ hồ, Đông Hàn làm rơi Hồng kiếm của mình. Và đành nhận thua.
_Ta sẽ chịu thua ngươi, nhưng với một điều kiện. Đông Hàn nói
_Hửm
_Ngươi cho ta biết thật sự ngươi là ai? Thanh kiếm ngươi dùng là gì sao mà nó có thể chịu được Hồng kiếm của ta tốt như vậy? Sư phụ ngươi là ai? Và kiếm pháp ngươi dùng là gì,sao ta chưa từng thấy? Đông Hàn đưa ra hết mọi thắc mắc của mình.
_Được thôi. Gọi ta Tích Băng. Kiếm ta dùng là Tích Thiên kiếm, nó được làm từ một công thức bí truyền, vì thế cái này ta không thể nói. Sư phụ ta cũng là tướng công ta Lãnh Phong Vô Tình, kiếm pháp này là do ta nghĩ ra" Băng Tích kiếm pháp". Sao hỏi gì nữa không?
_Sao? Ngươi tự nghĩ ra? Đúng là lợi hại. Ta thua. Vậy ngươi có thể cho ta gặp Vô Tình được không.
_Hihi, thật ra kiếm pháp của ngươi cũng rất lợi hại. đúng ra ngươi có thể thắng ta, nhưng vì ta đã làm giảm sức lực của ngươi bằng việc cho ngươi chạy quanh Cốc, đã vậy còn kích ngươi tức, nên năng lượng ngươi giảm, đã thế vì tức nên không tự chủ được bản thân, do đó ngươi mới thua ta. Còn việc gặp Vô Tình thì............
Băng ngập ngừng nhìn xuống Phong. Ánh mắt Phong như đang nói" Đừng nàng mà làm vậy sẽ không yên với ta đâu" Nhưng Vô Tình đã vô tình không biết rằng Băng là người càng cấm càng làm, nên.....
_Chính là nam nhân mang mặt nạ màu trắng. Băng nói tay chỉ xuống. Mọi con mắt đang đổ dồn về Phong. Phong đành chấp nhận số phận, phi thân lên lễ đài, đứng cạnh Băng.
_Là ta. Phong nói.
_Ngươi là Vô Tình? Đông Phương Hàn nghi ngờ hỏi. Phong lấy tay tháo mặt nạ ra làm mọi người hoảng hốt.
_"Là Vô Tình"
_"Đúng là ác ma Vô Tình"
_"Vậy đã quy tụ đủ tứ đại ác ma"
...............
_Khoan đã. Mọi người đang náo động thì tiếng vị M.C vang lên. Vô Tình đã ở đây thì chắc chắn Hộ Pháp Ác Ma cũng ở đây, và có cả........ Vô Độc Công Chúa, chắc hẳn hai vị đeo hai chiếc mặt nạ kia chính là Hộ Pháp và Công Chúa? Tiếng M.C Vừa dứt, tức thì có hai thân hình phi thân lên lễ đài. Giờ thì mọi người phải nói là hóa đá luôn. Đã có tứ đại ác ma rồi thêm hộ pháp, song lại công chúa, là những vị anh tài trong võ lâm, giờ lại thêm người gì đó tên Tích Băng, võ công không kém "Tổ sư sát thủ", Dùng phi tiêu không kém "Độc Y Thần"( vì đứng xa cả hơn 20m), mưu kế thì hơn hẳn " Vô Độc Công Chúa"( Thiên Hân được người trong giang hồ gọi là Vô Độc vì không chỉ có Độc Thừng, cô còn rất mưu mẹo, những mưu kế của cô bày ra ít ai có thể đoán được.) vì mưu kế của Băng làm cho mọi người không ai có thể đoán được( t/g: tác giả quay lại đây, sau bao nhiêu chương không xuất hiện. Hèm... Chị Băng nhà ta có thể biết rõ đối phương như thế nào vì chị đã được học qua một lớp học tâm lí ở hiện đại đấy. hehe. TB: không cần phải không đánh tự khai đâu nhóc *Tích kiếm*, t/g: mình đi trước, hẹn gặp lại.* xách quần chạy). Băng có thể nói mang một chút lạnh lùng của Vô Tình, cũng có thể nói mang một chút ấm áp của Y Hiệp, nhưng lại có nét riêng biệt chính là sự ngây thơ như con nai, kiểu như" con nai vàng ngơ ngác đạp nát cả rừng xanh vậy". Con người này quy tụ đủ mọi thứ, đúng là không hề đơn giản. Đó là suy nghĩ của mọi người đang ở đây.
_Khoan đã, còn một vị nữ hiệp đeo mặt nạ, tôi đoán không lầm cũng có quan hệ với những người này( chỉ Phong, Vũ, Hân, Băng). Vị nữ hiệp này tiến dần lên lễ đài, đứng sát Băng.
_Cho hỏi đây là?? Y Độc hỏi
_Là muội muội của ta "Thương Nữ" Băng lên tiếng.
_"Muội của Tích Băng chắc cũng hạng cao thủ đây"
_"Hôm nay đúng là một đêm thú vị"
.................
_Nào xin mời mọi người trật tự. Tiếng vị M.C lại vang lên khi bên dưới ngày càng ồn ào. Giờ đây Tích Băng cô nương đây đã đánh thắng, vậy xin hỏi có ai dám thách đấu nữa không, nếu không tôi tuyên bố.... Tiếng M.C chậm dần như mời gọi mọi người, nhưng đâu ai ta gan mà lên thách đấu, đấu Đông Phương Hàn là khó, nay Tích Băng kia thắng hắn, nếu đấu, chẳng phải thiệt cho mình sao. Chưa kể Vô Tình đang ở kia, nếu đụng vào nương tử của hắn, hắn để yên chắc. Bên dưới im lặng không nghe một tiếng động chỉ trừ tiếng muỗi kêu.
_Vậy tôi tuyên bố NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG sẽ là minh chủ võ lâm. Bên dưới mọi người vỗ tay nườm nượp, miệng thì không ngừng hô"NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG".
_KHOAN. Một thân nữ từ dưới lễ đài phi thân lên.
_Đã có kết quả. Ngươi.......... Không để vị M.C nói hết.
_Ta không hứng thú đấu với nữ hoàng của các người. Ta muốn đấu với cô ta. Nữ nhân diện bộ y phục xanh lam nhìn và chỉ thẳng vào Ngọc Tâm.
_Sao ngươi muốn đấu với ta? Tâm tiến lên hỏi
_Ta muốn kiếm của ngươi. Nữ nhân kia chỉ vào thanh kiếm Tâm đang giữ trên tay.
_Nếu ngươi có khả năng. Tâm lạnh giọng.
Nữ nhân kia tiến tới Tâm, hai người lại có trận đấu khiến cho không ai có thể rời mắt "khỏi màn hình" được. Nữ nhân kia đưa ra những đường kiếm rất điêu luyện, khiến Tâm chỉ kịp né, không kịp chống trả. Nữ nhân dùng kiếm tách mặt nạ của Tâm, tấm mặt nạ vô tình rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt xinh xắn, trắng hồng, làm cho nam nhân ở dưới nhìn không chớp mắt với khuôn mặt như tiên nữ kia. Có ai đó tim nhói lên một hồi. Mặt nạ rơi xuống là lúc ai cũng thấy khuôn mặt kia biến sắc, Thương Nữ lạnh lùng đến kì lạ. Không khác gì Tích Băng khi đang tập trung là mấy, khiến người xem nổi hết da gà, còn đối thủ thì run sợ lùi lại một bước. Nãy giờ Tâm chưa hề dùng tới bảo kiếm Băng tặng, liếc nhìn Băng, Tâm thấy đôi chân mày Băng nhíu lại. Tâm gật nhẹ đầu, rút Thương Thiên kiếm ra, lưỡi kiếm sáng chói, sắc bén, đang tiến gần hơn tới nữ nhân kia. Nữ nhân hơi hoảng, nhưng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục né đường kiếm của Tâm. Nữ nhân kia kiếm pháp nói giỏi thì không phải, mà nói dở lại không đúng, khiến Tâm hơi nao núng trước đường kiếm của cô ta" Xem ra, cô ta cũng không phải dạng vừa" Tâm nghĩ. Mọi người đang nín thở theo từng chiêu thức, mũi kiếm của hai nữ nhân.
_"Sao cô ta chỉ dùng tay trái nhỉ? một người bình thường thì phải dùng tay phải chứ, trông có vẻ tay trái cô ta mạnh hơn tay phải?" Băng nghĩ. "A, hiểu rồi"
_"Right attack" Băng hét, Tâm nghe tiếng Băng thì đổi chiêu thức, Tâm chủ yếu tấn công bên tay phải của cô ta, khiến cô ta không kịp đỡ. Mọi người tròn xoe mắt ngạc nhiên, Tích Băng nói gì vậy? Thương Nữ dùng chiêu thức đó là gì? Ai cũng có cái dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, ngay cả Tứ đại ác ma, Hộ Pháp ác ma và công chúa cũng không ai hiểu có chuyện gì đang diễn ra. Sự thật là..........