Một giờ sáng, Chương Viễn về nhà. Vừa mới bước vào phòng ngủ, trong nhà không bật đèn, trên giường vẫn còn vang lên tiếng sột soạt. Lập tức có một tiếng nói vô lực vang lên: “Anh đã về rồi à?”
Chương Viễn mở đèn lên, hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
Điền Dương dụi dụi mắt, nửa nhổm dậy nửa nằm tựa vào giường, vươn ngón trỏ ngoắc ngoắc Chương Viễn. Anh tới gần ngồi xuống giường, Điền Dương liền ôm cổ anh, thoải mái cọ đầu.
“Mất ngủ.”
“Anh thấy là em có chuyện phiền lòng rồi.”
Điền Dương có chút chột dạ, rụt rụt cổ.
Chương Viễn thở dài: “Không phải là chuyện của em với Bàn phím chứ?”
“Đó là công việc của em.” Điền Dương mượn cớ, sau đó mới nhận ra, kinh ngạc ngồi thẳng người nhìn Chương Viễn, “Làm sao mà anh biết được?”
Điền Dương tự hỏi mình để lộ lúc nào chứ.
Cậu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tại vì em follow weibo của anh? Không đúng, làm sao anh có thể nhìn ra được?”
Chẳng lẽ cái bình luận kia được Chương Viễn đặc biệt trả lời vì anh biết đó là mình?
“Em đăng kí weibo bằng tư liệu thật, muốn không biết là em cũng khó.”
Khi weibo thông báo có fan mới, Chương Viễn đã mở ra xem, không chỉ vì anh quan tâm fan mà còn vì những người anh từng hợp tác trong tổ kịch cũng thường follow anh. Bản thân khi thấy tên weibo cùng ava của Điền Dương cũng không nghĩ trùng hợp đến thế, anh chỉ tùy tiện mở ra xem, đứa ngốc này cư nhiên dùng tư liệu cá nhân thật để đăng kí.
Chỗ ở, sinh nhật, trình độ học vấn, đều đúng. Vốn tưởng rằng Điền Dương đang ám chỉ muốn anh nhận ra, nhưng khi thấy bộ dạng kinh ngạc của cậu, Chương Viễn mới biết được em ấy căn bản không chú ý che giấu nên mới lộ ra nhiều căn cứ chính xác tới như vậy.
Được rồi, mới ngày đầu tiên đã bị nhận ra. Nếu Chương Viễn đã biết, Điền Dương có thể không e ngại gì mà kêu ca. “Bạch Tuộc, cái giới võng phối kia của anh thật đáng sợ, bài post kia muốn mắng em chết luôn, anh có phải bình thường cũng bị người ta châm chọc khiêu khích thế không? Người càng nổi tiếng thị phi càng nhiều, anh còn là đại thần.”
Kết quả của nổi tiếng chút xíu là bị người ta tùy ý ném đá trên internet, thấy người nào có tin đồn gì cũng phải đá ké một phát, thấy người nào không vừa mắt cũng phải đi chửi một trận, dù sao cũng không tra ra được mình là ai. Bọn họ thường đem chuyện bé xé ra to, thêm mắm thêm muối một phen, ước gì có kịch hay để nhìn.
Muốn nói về chuyện Bàn phím cùng Viễn Dương, có người muốn nghĩ nó mờ ám thì nó mờ ám, muốn nghĩ họ là anh em tốt thì họ là anh em tốt, nhưng suy nghĩ của người sau quá bình thường, của người trước mới thú vị bất ngờ. Huống chi bọn họ còn có lời nói của Hai Hai Ba làm căn cứ, đem mũi dùi chĩa thẳng vào Viễn Dương không chút tiếng tăm kia. Ném cho cậu cái ác danh “người thứ ba”, không cần biết nó có thật hay không.
Sự thật đâu? Không có. Khi tình hình đã định sẵn như thế, cho dù có mấy người phản đối cũng không được ai để ý.
Chỉ có thể nói, đối với giới võng phối, Điền Dương còn quá ngây thơ.
Không lâu sau đó, hai vị CV trong giới đồng thời cũng là đương sự cùng đăng weibo.
Bạch Tuộc:Người đàn ông của cậu ấy biết ^_^[Ảnh chụp màn hình – 28L: Viễn Dương có người yêu rồi còn lên mạng cùng người khác liếc mắt đưa tình, người yêu anh ta có biết không?]Bình luận 1:Tình huống gì thế này = 口 =Bình luận 2:Ảnh chụp là trong bài post《Hóa ra Bàn phím với Hai Hai Ba chia tay thật rồi.》Bình luận 3:Vậy nên Chương đại nhân chính là CP của @Viễn DươngBình luận 4:Đại thần, anh dám làm nũng﹁_﹁Bình luận 5:Vừa nhìn đã biết giữa Viễn Dương và Bàn phím không có gì.Bàn phím:Tôi cùng Tam Nhi @Hai Hai Ba vì những việc trong võng phối mà có không ít mâu thuẫn, về phần chia tay cũng chỉ là lời giận dỗi khi kích động. Giữa vợ và võng phối, xin lỗi mọi người, vợ quan trọng hơn, lấp xong hết hố xin hẹn gặp lại. @Viễn Dương, cảm ơn cậu gia nhập liên minh, tuy rằng Tam Nhi ngu ngốc không nhận ra là tôi nhờ cậu để kích em ấy.Bình luận 1:Mẹ nó, hóa ra chuyện là thế này.Bình luận 2:Tuy rằng rất luyến tiếc nhưng em tôn trọng sự lựa chọn của sama, đời thật quan trọng hơn, hai người mau làm lành đi.Bình luận 3:Được rồi, xin cho em gửi lời xin lỗi tới @Viễn Dương vì bài post thảo luận.Kết cục là bài ném đá bị xóa đi, mọi chuyện nhờ có weibo của Bàn phím và Bạch Tuộc mà êm đẹp. Đối với lượng fan khổng lồ của Bạch Tuộc mà nói, có thể gần gũi với nhóc con mà Chương đại nhân lúc nào cũng ân ái đưa lên weibo là điều hạnh phúc nhất. Chợt có người phát hiện ra, Viễn Dương nắm trong tay sinh mệnh của đám fan trong nhóm đã biến mất rồi!
Nhóm trưởng đi ra tự thú.
Nhóm trưởng: Trước đây tôi cho rằng nhân phẩm của Viễn Dương không tốt nên đã đá cậu ta ra rồi, xin lỗi QAQ
Fan cuồng phong độ số 3: Nhóm trưởng không có tội, vốn chúng tôi cũng ủng hộ cô mà.
Nhóm trưởng: Tôi tôi tôi đi xin lỗi.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, hôm sau Điền Dương lên weibo, bị số fan tăng lên làm hoảng sợ. Cho dù weibo của cậu lập ra là để giúp đỡ Bàn phím, nhưng cũng có người ở dưới bình luận ghép cậu với Chương Viễn.
Sau chuyện kia, Anh Đào không tiếp tục theo dõi nên khi cô biết được tin tức kinh người, đã cực độ khẩn cấp gọi điện cho Điền Dương.
Điền Dương chỉ nghe được thanh âm rít lên với độ đề xi ben cao chót vót: “Nam thần của tôi có ở nhà hay không, có ở bên cạnh cậu hay không? Cậu mau để anh ấy nghe điện thoại.”
Cậu vô cùng muốn ngắt máy, vẫn nói, “Đi làm rồi.”
“Kịch kia của tôi còn thiếu một vai quần chúng, cậu nhờ anh ấy phối cho tôi đi.”
Điền Dương trực tiếp cự tuyệt, “Anh ấy bận, không rảnh. Muốn anh ấy tiếp kịch thì phải đi hỏi anh ấy, đừng lôi kéo làm quen tôi.”
Anh Đào lập tức đổi sang giọng điệu đáng thương vô cùng, “Có cửa sau tội gì không đi, Tiểu Dương, cậu nói hai chúng ta là quan hệ gì nào?”
Cậu không muốn nói lời vô ích cùng Anh Đào nữa, huống chi chỉ là một vai quần chúng, “Vậy được rồi, để tôi hỏi lại anh ấy, gần đây anh ấy rất bận.”
“Được, sau này nhớ lên weibo ân ái nhiều vào nhé, tôi rất thích xem. Đương nhiên nếu có thể thấy người thật thì càng tốt, cậu tính lúc nào chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa…”
Điền Dương trực tiếp ngắt máy, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Cậu nhắn tin cho Bàn phím, hai người vẫn phải làm nốt phần kịch còn lại. Lần này, cậu là gửi tin riêng.
Viễn Dương: Lúc nào rảnh thì cùng thu âm nốt phần còn lại?
Bàn phím: Giờ đang có thời gian.
Vì vậy, chỗ cũ, YY của tổ kịch. Bởi Anh Đào không onl nên lần này chỉ có hai người bọn họ. Điền Dương cố ý liếc sang tổ kịch, phát hiện Hai Hai Ba không onl.
Hai người gặp nhau trên YY, trước tiên không bàn đến chính sự. Bàn phím trình trọng gửi lời xin lỗi tới cậu, là do anh ta quá ngây thơ nên mới nghĩ ra cái biện pháp đó, kết quả là quan hệ của anh cùng Hai Hai Ba càng nghiêm trọng, còn liên lụy Điền Dương bị người ta ném đá.
Điền Dương cũng không quá để bụng tới những lời của người khác, dù sao cậu cũng là nhận tiền làm việc, có đạo đức nghề nghiệp. Cứ để họ nói gì thì nói, cậu muốn chịu được phải có da mặt dày.
“Giờ anh cùng Hai Hai Ba ra sao rồi?”
Bàn phím thở dài một hơi, “Còn có thể thế nào, cứ dây dưa thôi, hiện tại em ấy không thèm đáp lại tôi chút nào. Được rồi, chúng ta đừng nói nhiều, mau đối kịch đi.”
“Được.”
…
Nào ngờ vừa được vài phút, đột nhiên xảy ra chuyện.
“Bạn cùng phòng của Tam Nhi nói em ấy bị đau dạ dày nhưng nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Tôi đi xem thế nào.”
“Mau đi đi, đó là một cơ hội tốt, chúc hai người gương vỡ lại lành.”
Nếu như không thể đối kịch, Điền Dương đành tự mình thu âm. Không ngờ phía sau còn vài cảnh hôn lưỡi, khi cậu đang chỉnh sửa âm thanh kiss cho chân thực hơn, Chương Viễn đột nhiên trở về.
Điền Dương mừng rỡ nói: “Anh về thật đúng lúc, kịch bản nói muốn tạo âm thanh hôn môi, phải làm thế nào đây?”
“Tự hôn lên mu bàn tay.”
“A.” Điền Dương ngoan ngoãn nghe theo, tự mình hôn lên mu bàn tay vài cái rồi nghe thử, vẫn không vừa lòng. Cậu vẫy vẫy tay với Chương Viễn, cười thật hạ lưu.
Điền Dương đứng lên, đem chỗ ngồi của mình tặng cho Chương Viễn. Anh đơn thuần chỉ cho rằng cậu cần mình giúp, “Em muốn anh giúp em thu âm à?”
Điền Dương lắc lắc tay, sau đó ngồi xuống đùi Chương Viễn, choàng mạnh lấy gáy anh, vô cùng chủ động hôn Chương Viễn.
Chương Viễn nghe được tiếng rên rỉ của Điền Dương dần vang lên, thoáng nhìn sang màn hình, sóng âm thanh trên CE vẫn dao động, lập tức hiểu ra có chuyện gì. Chương Viên ngậm lấy đầu lưỡi Điền Dương, cố sức mút vào khiến hơi thở của cậu ngày càng nặng nề.
“A…”
Đầu lưỡi Chương Viễn lướt sang bên quai hàm mẫn cảm của cậu, Điền Dương chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng không gì sánh được, ôm lấy Chương Viễn cùng lăn lên thảm trải sàn.
Chương Viễn cùng Điền Dương làm một vòng, hăng hái không quản ngày hay đêm, huống chi trong thư phòng, rèm được kéo xuống rất có không khí. Chương Viễn muốn ôm Điền Dương quay về phòng ngủ, nhưng Điền Dương muốn trải nghiệm mới mẻ, thử làm trên thảm một lần.
Được rồi, anh đành thỏa mãn cậu.
…
Cuối cùng, thể lực của Điền Dương không chống đỡ nổi, thở gấp từng ngụm ngụm, ồn ào muốn nghỉ ngơi, lại ôm lấy cổ Chương Viễn không cho anh đứng dậy.
“Anh phải về đài.”
Nghe xong lời này, Điền Dương liền đánh lên đất một cái, “Cứ tưởng là lãnh đạo của anh thả người, thế anh về nhà làm gì?”
Chương Viễn đứng dậy, mặc quần lót của mình vào rồi đi ra ngoài, “Về lấy tài liệu, đừng nằm nữa, lát nhớ giặt thảm.”
“A a a, thật cô đơn, vốn còn tưởng có Gollum ở cùng.” Gollum(1) là thú cưng của họ, do trước đây khi gửi ở nhà bố mẹ Chương Viễn bị ốm nặng, còn đang ở nhà anh nghỉ ngơi, không thích hợp lăn qua lăn lại.
Điền Dương lười biếng đứng lên, vừa nhấn chuột máy tính, Chương Viễn đã đứng ở cửa nhắc nhở, “Xóa mấy cái ghi âm kia cho anh.”
Tay cậu run lên, thiếu chút nữa xóa thật, may qua có khung hỏi nhảy ra bắt cậu phải xác nhận.
Điền Dương ngoài miệng đáp lời, trên tay lại nhấn lưu file.
Sau khi Chương Viễn đi rồi, cậu mới quang minh chính đại cắt lấy phần kiss trong đoạn ghi âm đó ra, ghép với phần kịch cùng với Bàn phím trước đó ở YY, nghe càng thêm tự nhiên.
Về phần file kia, tất nhiên là Điền Dương lưu vào mục H mà Anh Đào gửi cho cậu lúc trước.
***
Sau khi hoàn thành kịch của Anh Đào, đa phần thời gian Điền Dương đều ở trong cửa hàng. Đối với cậu mà nói, chuyện ngoài đời quan trọng hơn nhiều. Cậu còn phải tranh thủ nỗ lực vì thành tích tháng sau. Khách hàng có nhu cầu tìm tới cửa rất nhiều, cậu ở trong cửa hàng chí ít có thể được khách chú ý, bằng không ai biết có thể bị người khác tranh trước hay không.
Thế nhưng không biết là do cậu xui xẻo hay không hợp vía khách hàng, rõ ràng cậu ngồi gần cửa nhất, ai vào cũng trực tiếp bỏ qua cậu mà đi tới chỗ Phương Tiểu Nhạc ở trong cùng. Điền Dương vô cùng phiền muộn, rõ ràng cậu khác với Phương Tiểu Nhạc, rất có mị lực đàn ông, còn tên Phương Tiểu Nhạc kia nhìn qua chỉ là một thằng nhóc lông còn chưa mọc dài.
Anh Đào lại tới làm phiền cậu.
Kịch cậu phối giúp Anh Đào cuối cùng lăn qua lăn lại cậu vài ngày, cộng thêm vấn đề của Bàn phím nhờ cậu giúp, sau này cậu đã nói với Anh Đào, tuyệt đối không thử phối âm nữa, cũng không được viện cớ này nữa.
Vởi vì cậu nghĩ mình ăn no xong đọc lời thoại tình cảm với máy tính thật quá buồn chán. Ghi âm cũng hoàn hảo, lời kịch Anh Đào đưa cậu cũng không nhiều, nhưng sau lần trải nghiệm này, Điền Dương đã sâu sắc cảm nhận được phối âm thật nhạt nhẽo cùng rắc rối.
Anh Đào: Tôi thấy bình thường cậu luôn onl QQ, khi rảnh có thể phối âm thật tốt, sau đó làm CP với Chương đại nhân, quá tuyệt~
Điền Dương bảo không cần, chúng tôi đã là CP rồi.
Cuối cùng Anh Đào vẫn không thể dụ dỗ được Điền Dương.
Cậu đối với võng phối không mặn mà lắm, ngay cả weibo cũng thỉnh thoảng mới ghé xem một lần, khiến cho trái tim mong manh của nhóm trưởng đại thân vất vả lắm mới gom được dũng khí gửi một tin nhắn xin lỗi thật dài cho cậu tan nát luôn.
Không biết là ai làm lộ QQ của cậu, có người tới tìm cậu muốn tổ chức “FT”. Sau khi hai người thêm bạn tốt, đối phương trực tiếp nói rõ ý đồ.
Quả hạnh: Xin chào, là thế này, tối thứ sáu có FT(2) của Bạch Tuộc đại nhân, chúng tôi muốn mời đại nhân làm khách quý tặng cho Bạch Tuộc đại nhân sự bất ngờ, vừa lúc ngày đó là sinh nhận Chương đại nhân, muốn đại nhân chuẩn bị một tiết mục, không biết đại nhân có nguyện ý phối hợp không?
Viễn Dương: A a thiếu chút nữa quên mất thứ sáu là sinh nhật của Bạch Tuộc.
Điền Dương thầm mắc trí nhớ của mình thật ngu xuẩn, trước đây năm nào cậu cũng nhớ kỹ mà.
Quả hạnh: Vậy nên đại nhân có thể làm khách quý của chúng em, coi như là món quà tặng Chương đại nhân đi.
Điền Dương suy nghĩ một chút, cũng lãng mạn phết đấy, không có lí do gì mà cự tuyệt.
Viễn Dương: Được ~
Sau khi nói chuyện cùng Quả hạnh, Điền Dương lặng lẽ tìm hiểu FT là cái gì.
Thời gian trôi thật nhanh, đã tới tối thứ sáu. Khi cuối tuần, Điền Dương đã nói muốn cùng Chương Viễn tổ chức bữa tối dưới ánh nến để mừng sinh nhật, nhưng chỉ là nói miệng, không thấy hành động thực tế gì.
Hơn nữa, buổi chiều Chương Viễn tới đón Điền Dương, cậu không có ở trong cửa hàng, gọi điện thoại thì tắt máy, chỉ nhắn một tin nhắn tới.
Điền Dương: Anh yêu, em đang giúp thằng bạn thân đáng thương đối phó với cọp mẹ đáng sợ của nó, có thể tối nay không về, bữa tối sinh nhật sẽ đền anh sau!!! Đừng nóng giận, moah moah moah.
Chương Viễn nghĩ, Điền Dương có trách nhiệm với công việc như thế, thực ra cũng rất tốt.
Anh tùy tiện ăn cơm một mình, sau đó lên kênh YY thăm hỏi FT của tổ kịch. Lần này anh bị thuyết phục tham gia, Chương Viễn trước giờ chưa từng tham gia tiết mục hỏi đáp, chỉ phối kịch mà thôi.
Lịch trình của FT, chuẩn bị đã nói với anh rồi, chỉ là một ít về đề liên quan đến võng phối. Ví dụ như gia nhập giới lúc nào, lý do gia nhập là gì, vai diễn thích nhất là gì, muốn phối vai gì nhất, muốn cùng hợp tác với CV nào nhất. Đương nhiên cũng có câu hỏi liên quan đến cuộc sống thật, ví dụ như sở thích là gì, tính cách thế nào, tình trạng yêu đương…
Có những thông tin fan đã biết rõ rồi, nhưng vẫn muốn anh nói lại trong FT một lần.
FT tiến gần tới hồi kết, trên khung chat càng lúc càng không muốn kết thúc sớm như vậy. ĐÃ có người mong Chương đại nhân cùng nhóc của anh lên mic diễn ân ái.
Chuẩn bị yếu ớt xin lỗi nói: “Thực ra trước đó để tặng bất ngờ cho Chương đại nhân, chuẩn bị đã liên hệ với Viễn Dương, nhưng hiện tại em không gọi cho anh ấy được. Chương đại nhân, xin hỏi anh có thể giúp em liên hệ được không?”
Chương Viễn tỏ vẻ vô tội: “Em ấy đang đi làm việc quan trọng.”
Khung chat đều biểu thị “em hiểu mà”.
【 Khung chat 】
“Khẳng định là đang lặng lẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho đại nhân rồi.”
“Cũng có thể là đem bản thân gói lại tỉ mỉ sau đó đưa tới cửa.”
Trí tưởng tượng của mọi người bay càng ngày càng xa, nhưng mà Chương Viễn thật ra cũng nghĩ Điền Dương có thể đi làm như thế.
Thanh âm báo có tin nhắn vang lên, Chương Viễn nhận được tin.
Điền Dương: Em làm xong nhiệm vụ rồi, anh mau ra đây, em chờ anh ở nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên!
Chương Viễn bỏ điện thoại vào trong túi.
“Cảm ơn mọi người đã tới nghe FT của tôi, thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị đã vất vả rồi, mọi người ngủ ngon.”
…
Cách một con đường, Chương Viễn đã nhìn thấy Điền Dương ngồi bên cửa sổ. Cậu ấy cũng thấy được anh, hưng phấn vẫy vẫy tay. Anh chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Điền Dương.
Lúc đó, Chương Viễn ngồi cách vách một nhóm người hai nam một nữ. Anh nghe được tiếng một người khóc như mưa, liền chú ý nhìn qua vài lần, trong lúc vô ý người nọ cũng ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ bừng, đáng thương vô cùng nhìn anh, cực kỳ giống với Gollum anh nuôi ở nhà. Chương Viễn không ngờ đàn ông khóc mà còn có thể đẹp như vậy.
Sau đó một nam một nữ đi trước, chỉ để lại đứa nhóc khiến anh cảm thấy yêu thương kia. Chương Viễn đi qua, đưa cho cậu khăn tay để lau nước mắt.
Nào ngờ người nọ ngẩng đầu lên, ánh mắt hồn nhiên nhìn anh, thoáng cái bật cười khúc khích. Chương Viễn còn cho rằng cậu thương tâm quá độ. Người nọ nhận khăn tay lau nước mắt, sau đó nói: “Anh trai này, anh không nhìn ra tôi đang diễn trò sao?”
Chương Viễn không hiểu, ăn ngay nói thật, “Thật đúng là không nhìn ra.” Bởi vì anh đâu thấy người quay phim nào ở đây đâu.
Người nọ đột nhiên đứng dậy, vươn tay đặt trên môi, “Suỵt, tôi đang thực hiện nhiệm vụ.”
Cho tới khi gặp lại nhau, khi đã hiểu sâu hơn, xác định quan hệ, anh mới biết được nhiệm vụ của Điền Dương là cái gì.
Anh bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt Chương Viễn sáng ngời nhìn bóng dáng Điền Dương, tràn đầy ý cưới đi về phía đối diện, hướng tới nơi họ gặp nhau lần đầu.
*Chú thích:(1) Gollum: chắc là tên thú cưng của anh ý. Tác giả viết bị lỗi.
(2) FT: free talk. Kiểu phỏng vấn trực tuyến ý.